Một giọng nam khàn khàn từ hạt châu vọng ra: “Đi đi.”
Lê Kiến Mộc không do dự xoay người, đi về phía sâu trong công viên.
Cô vừa đi, Lê Thanh Thanh đã lập tức nhìn chằm chằm vào chuỗi hạt trên tay Lý Muội.
“Trong này phong ấn một con quỷ à? Thật kỳ lạ, lại còn có thể nói chuyện.” Cô ấy tò mò giơ tay lên chạm thử.
Nhưng ngay khi ngón tay vừa tới gần, một luồng sương đen sắc bén như lưỡi kiếm nhỏ bất ngờ bắn ra, khiến cô ấy giật mình rụt tay lại.
“Tê… còn rất sắc bén.” Lê Thanh Thanh xoa tay, nhăn mặt.
Lý Muội lập tức thu lại chuỗi hạt, nghiêm túc nói: “Sư phụ bảo, đại nhân bên trong là để bảo vệ chúng ta. Cô đừng có vô lễ như vậy.”
Lê Thanh Thanh ngượng ngùng chớp mắt: “Xin lỗi, mình chỉ thấy giọng nói của hắn… nghe quen quen.”
Công viên nhỏ vốn không rộng, giờ này quỷ hồn đều tập trung chỗ Hàn Không, khiến các khu vực khác vắng lặng bất thường.
Lê Kiến Mộc đi rất chậm, từng bước một dò xét xung quanh.
Yên tĩnh.
Quá yên tĩnh.
Không có người, không có ma, không có gió, thậm chí ngay cả côn trùng cũng không có.
Ngón tay cô khẽ động, linh lực khắp người theo đó cuộn trào, cảnh giác dâng cao.
Cảm giác như vừa bước vào một vùng chân không, nơi mà ngoài nhịp tim và hơi thở của mình ra, cô không còn nghe thấy bất cứ thứ gì khác.
Nhưng rõ ràng… khắp nơi đều có cỏ cây.
Cô cúi xuống, tiện tay bứt một cọng cỏ lên xem xét, lập tức cau mày.
Không phải cỏ.
Đây là một cái chồi non.
Nhưng… từ bao giờ mà cây non lại mọc lên từ mặt đất trống như vậy?
Khoảnh khắc tiếp theo, một cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng.
Lê Kiến Mộc lập tức bật người lên không trung.
Ngay giây đó, trên mặt đất bằng phẳng chợt mọc lên vô số chồi cây nhỏ, mảnh như lông trâu. Chúng chen chúc dày đặc, phủ kín cả bề mặt đất như một chiếc bàn chải khổng lồ.
Lê Kiến Mộc hạ người xuống đầu tường, ánh mắt thâm trầm nhìn mặt đất bên dưới đã biến thành một biển gai nhọn hoắt.
Những chồi cây đó chỉ nhú lên chừng mười centimet thì ngừng lại. Hai giây sau, tất cả cùng rút xuống, như thể chưa từng xuất hiện.
Từ bỏ sao?
Không.
Lê Kiến Mộc nheo mắt, đạp nhẹ lên đầu tường, mượn lực phi thân tới khu cao nhất của công viên.
Chỗ cao nhất chính là khu kiến trúc trung tâm—một đình hóng gió theo phong cách Trung Quốc, bên cạnh còn có một ngọn núi giả.
Từ trên đình hóng gió, cô có thể bao quát toàn bộ công viên.
Phía đông, Hàn Không đang bận rộn kiểm kê sổ công đức, bên cạnh là Lê Thanh Thanh và Lý Muội.
Phía tây, nơi cô vừa đi qua.
Phía bắc, có một hồ nhân tạo đã khô cạn, chỉ còn lại một hố đất trống.
Phía nam...
Ánh mắt cô chợt lạnh đi.
Bên dưới mặt đất, có thứ gì đó đang di chuyển với tốc độ cực nhanh về phía đông.
Không chút chần chừ, cô kết ấn.
Một tia sáng trắng bùng lên rực rỡ, chém thẳng xuống thứ đang ngầm chuyển động kia.
“Rầm!”
Mặt đất ở sườn phía nam lập tức bị xé ra một khe nứt sâu hoắm.
Chấn động mạnh đến mức cả Hàn Không bên kia cũng phải giật mình quay lại.
Lê Kiến Mộc đáp xuống, nhìn thấy trong vết nứt là một cành khô thô bằng chai nước khoáng.
Nhưng nó không hề cứng đờ như cành cây bình thường—mà đang giãy giụa, uốn éo như một con rắn bị đánh trúng bảy tấc.
Cô bước tới gần.
Đúng lúc đó, cành cây kia đột ngột co rút lại, biến nhỏ chỉ còn cỡ một ngón tay.
Lê Kiến Mộc vừa kịp nhận ra điều gì không đúng, eo đã bị thứ kia quấn chặt.
Cô bị kéo xuống đất.
Chỉ trong tích tắc—
Mặt đất khép lại.
Cành cây biến mất.
Lê Kiến Mộc… cũng biến mất.
Hàn Không vừa chạy tới, nhưng con đường trước mặt ông lại sạch sẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Những âm thanh hỗn loạn vang lên.
“Chuyện gì vậy? Rõ ràng bên này có tiếng động mà?”
“Có phải do Lê Kiến Mộc không? Cô ấy đâu rồi?”
“Sư phụ? Sư phụ?”
Đám quỷ ùn ùn kéo tới, phần lớn bọn chúng vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra. Chỉ có một số ít ánh mắt lóe sáng như đã đoán được điều gì, nhưng lại lưỡng lự, muốn nói rồi thôi, cuối cùng không ai cất tiếng.
Ngay lúc đó, giọng nói từ hạt châu khắc hoa chợt vang lên: “Hàn Không, tiếp tục công việc của ông.”
Hàn Không thoáng giật mình, nhưng phản xạ trả lời theo bản năng: “Dạ.”
Lúc này, Lê Kiến Mộc đã bị kéo vào một không gian khác.
Xung quanh cô là những tán cây rậm rạp đan xen, vươn dài thành một thế giới riêng biệt, tối tăm và ngột ngạt. Không khí mang theo mùi ẩm mốc, xen lẫn một luồng hôi thối nồng nặc, khiến người ta chỉ muốn nôn mửa.
Cành cây quấn lấy cô, kéo đi men theo một thân gỗ khổng lồ. Trong những khe hở giữa các nhánh khô, thỉnh thoảng có thể thấy lấp ló màu trắng—từng đoạn xương người đã mục rữa.
Đến khi ánh mắt chạm vào gốc cây đồ sộ, rồi liên tưởng đến công viên nhỏ mà mình đã đứng quan sát từ trên cao, Lê Kiến Mộc bỗng chấn động.
Cô đã hiểu.
Công viên nhỏ này không phải do ai đó dựng trận pháp giam giữ vong hồn—mà chính bản thân cái cây này đã nâng cả công viên lên từ lòng đất. Tán cây vươn rộng bao trùm toàn bộ khu vực, biến nơi đây thành phạm vi lãnh địa của nó.
Những con quỷ không thể rời đi không phải vì bị trói buộc bằng phù chú hay trận pháp, mà vì thi thể của bọn họ đã sớm bị cái cây này “tiêu hóa”. Bọn họ bị nó giam giữ bằng chính sự tồn tại của mình, không cách nào thoát khỏi.
Thậm chí, có khi… những quỷ hồn này cũng chỉ là đàn cừu chờ ngày bị nuôi lớn để làm thức ăn cho nó mà thôi.
Ý nghĩ đó khiến cả người Lê Kiến Mộc lạnh buốt.
Cành cây quấn lấy cô lập tức đứt đoạn, như thể run rẩy trước luồng sát khí đang dâng trào.
Ngay khi cô sắp ra tay, một giọng nói trầm khàn cất lên từ phía gốc cây:
“Ồ?”
Lê Kiến Mộc nhíu mày, ngón tay lặng lẽ tụ lực.
Là một cái cây đã thành tinh.
“Tiểu Huyền Sư, ta xem nhẹ cô rồi.” Giọng nói ấy khô khốc, không rõ nam hay nữ, mang theo một thứ cảm giác cũ kỹ như phát ra từ sâu thẳm lòng đất.
Lê Kiến Mộc khẽ cười lạnh.
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong, mi nhớ kỹ lời này đi. Nhưng tiếc là… mi không có kiếp sau.”
Nói rồi, cô vung tay. Linh kiếm được ngưng tụ từ linh lực, lao vọt lên từ mặt đất, trong chớp mắt cắt đứt một cành cây đang vươn tới.
Lão thụ vẫn điềm nhiên, tựa hồ không thèm để ý.
Những nhánh cây còn lại nhanh chóng trườn đến như bầy mãng xà khổng lồ, vừa né linh kiếm của Lê Kiến Mộc, vừa không ngừng vươn ra tấn công.
“Huyền Sư, vì sao cô muốn diệt trừ ta? Ta chưa từng giết người.”
Lê Kiến Mộc cười mỉa:
“Mi không giết người, nhưng mi ăn lệ quỷ.”
“Mi không tự mình ra tay, mà xúi giục quỷ hồn giết người thay mình.”
“Mi ‘tiêu hóa’ thi thể kẻ chết, biến họ thành một phần của mi, rồi lại giả vờ nhân từ, diệt trừ từng con lệ quỷ khác để tích công đức…”
Cô nheo mắt, giọng nói lạnh như băng:
“Ta đoán không nhầm thì mi chưa từng độ kiếp, đúng chứ?”
Nếu đã thành tinh, lẽ ra phải trải qua lôi kiếp. Nhưng cái cây này lại ẩn mình dưới lòng đất, vừa né tránh bị phát hiện, vừa tích lũy tu vi mà không cần chịu trừng phạt.
Tiếng cười khàn khàn phát ra từ bên trong gốc cây, giống như vừa khen ngợi, vừa chế nhạo:
“Người ta nói huyền học đã suy bại, huyền sư cũng ngày một thưa thớt… Vậy mà lại có một cô bé thông minh như vậy. Chỉ tiếc, thật đáng tiếc.”
Vừa dứt lời, những cành cây xung quanh đột nhiên bành trướng.