Tại phim trường, đạo diễn Lâm mặt mày tái nhợt, nhốt mình trong phòng.
Hai diễn viên nổi tiếng gặp chuyện liên tiếp, khiến cả đoàn làm phim rơi vào cảnh lo lắng. Nhà sản xuất và các nhà đầu tư không dám tiếp tục quay, sợ xảy ra thêm chuyện không may.
Bên ngoài, Vân Tố – Huyền Sư đến từ Huyền Ý Môn, vốn khẳng định đã loại bỏ tà ám, giờ đây cũng đen mặt.
Lần đầu ra ngoài rèn luyện, vậy mà lại bôi đen cả sư môn. Cô ấy chỉ muốn độn thổ ngay lập tức.
Nhận được tin nhắn của Vân Dật nói rằng anh ta sẽ đến giúp, tâm trạng cô ấy càng trầm xuống.
Vân Dật còn không bằng cô ấy nữa.
Trong khu vực quay phim, mọi người đi qua đi lại trong những bộ trang phục thuộc nhiều thời đại khác nhau. Lê Kiến Mộc đứng nhìn một lúc, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ tò mò.
Một số người ăn mặc khá quen thuộc, nhưng lại có chút khác biệt. Dường như có một sự mâu thuẫn nhỏ giữa thiết kế trang phục và thời đại bối cảnh họ đóng.
Giữa lúc đó, Vân Dật hào hứng vẫy tay: "Sư tỷ! Em ở đây!"
Không lâu sau, một người phụ nữ cao gầy bước đến.
Cô ấy khoác một chiếc áo đen dài, vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc. Nếu không biết trước, Lê Kiến Mộc chắc chắn sẽ nghĩ đối phương là một nhân vật bước ra từ trò chơi nào đó, thay vì là một Huyền Sư.
"Em đến đây làm gì? Xem chê cười của chị à?" Vân Tố nhìn Vân Dật, giọng điệu chẳng chút khách sáo.
Vân Dật vội xua tay: "Sư tỷ, chị nói gì vậy, chúng ta đâu phải người xa lạ. Sao em có thể xem chê cười của chị chứ? Em biết chị cần giúp đỡ nên mới đến tiếp viện đây!"
Vân Tố nheo mắt, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới rồi nhếch môi: "Tiếp viện? Em á?"
Cô ấy hừ nhẹ: "Di dời mộ phải dựa vào người khác, bắt mèo cũng phải viện trợ từ bên ngoài. Em đến để giúp chị chắc?"
Vân Dật cứng họng.
"...Sư tỷ, chuyện đó… mọi người đều biết rồi à?"
Vân Tố thản nhiên "ồ" một tiếng.
Hai người họ đều là đệ tử của Huyền Ý Môn, lần này được phái ra ngoài rèn luyện. Trưởng bối trong môn phái dĩ nhiên sẽ quan tâm đến bọn họ. Nói cách khác, nhất cử nhất động của cả hai… đều không thoát khỏi ánh mắt của các sư trưởng.
Chuyện của Vân Dật đã lan truyền khắp diễn đàn, khiến ai cũng biết đến.
Vân Dật cười ngượng ngùng, kéo tay Lê Kiến Mộc, cố gắng lấy công chuộc tội:
"Em không làm được, nhưng chẳng phải em đã dẫn một đại lão đến cho chị sao?"
Vân Tố lúc này mới chú ý đến Lê Kiến Mộc.
Kỳ lạ thật, rõ ràng cô gái này đứng ngay trước mặt mình từ nãy, nhưng chẳng hiểu sao bản năng lại xem nhẹ cô ấy, như thể cô ấy hòa vào không khí, không để lại chút dấu vết nào.
Nhưng khi Vân Dật kéo tay giới thiệu, cô ấy mới nhìn kỹ lại.
Cô gái trẻ tuổi, đôi mắt trong veo, có chút hờ hững, chẳng màng thế sự, nhưng lại chứa đầy linh khí. Khi ánh mắt chạm vào, lòng người không tự chủ mà bình tĩnh trở lại.
Vân Tố nhìn đến thất thần, mãi đến khi Vân Dật huých nhẹ một cái, cô ấy mới giật mình lấy lại tinh thần.
"Sư tỷ, em biết đại lão xinh đẹp, nhưng chị cũng đừng nhìn người ta chằm chằm như vậy chứ!" Vân Dật cười trêu.
Vân Tố trừng mắt với cậu ta, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ chuyên nghiệp, khách sáo nói với Lê Kiến Mộc:
"Đại sư, mời đi bên này."
Vân Dật đứng sau líu lưỡi, thầm nghĩ:
Kỹ thuật đổi sắc mặt của sư tỷ học ở đâu vậy trời?
Lê Kiến Mộc không nói gì, chỉ gật đầu, đi theo Vân Tố vào trong đoàn phim.
"Cung Tường" là một bộ phim cổ trang cung đấu, phần lớn bối cảnh quay dựng trong các cung điện giả lập.
Hiện tại đoàn phim tạm ngừng quay, nhưng vẫn còn một số nhân viên công tác làm việc.
Vừa đi, Vân Tố vừa giải thích:
"Mấy ngày trước tôi được mời đến đây, đã cẩn thận kiểm tra các địa điểm quay chính của đoàn phim. Quả nhiên, tôi bắt được một con ma."
Lê Kiến Mộc liếc nhìn cô ấy, ý bảo nói tiếp.
"Nam quỷ kia là một diễn viên quần chúng. Hắn ta tự cao tự đại, luôn cho rằng kỹ thuật diễn xuất của mình có thể sánh ngang ảnh đế, nhưng vì ngoại hình xấu nên mãi không được trọng dụng. Chán nản và thất vọng, hắn ta thường xuyên say xỉn. Đêm nọ, hắn uống đến bất tỉnh rồi chết ngay trong phim trường."
Vân Tố dừng lại một chút, rồi tiếp tục:
"Hắn tin rằng chính ngoại hình đã hủy hoại cả đời mình, nên cực kỳ căm ghét những diễn viên đẹp trai nhưng diễn xuất kém mà vẫn nổi tiếng. Người đầu tiên hắn nhắm vào, chính là Lê Vấn Bắc."
Nghe đến đây, Lê Kiến Mộc gật đầu.
Cô không xem TV, nên không rõ kỹ thuật diễn của Lê Vấn Bắc ra sao, nhưng ngoại hình thì đúng là không chê vào đâu được.
Vân Tố tiếp tục kể:
"Lúc đó tôi đã khuyên giải hắn, lại còn đặc biệt nhờ Âm Sai đưa hắn đi đầu thai. Để chắc chắn, tôi còn ở lại đoàn phim thêm một ngày theo dõi, xác nhận không còn oán linh nào khác. Nhưng không hiểu sao, đến tối vẫn có chuyện xảy ra."
Vẻ mặt Vân Tố hiện rõ sự bực bội.
Cô ấy không phải loại nửa vời như Vân Dật. Cô đã rất cẩn thận, nhưng rốt cuộc vẫn để lọt mất thứ gì đó. Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng thất bại, cuối cùng đành phải lên diễn đàn cầu cứu.
Lê Kiến Mộc hỏi:
"Đã loại trừ các nguyên nhân thông thường chưa?"
"Chưa."
"Hửm?" Lê Kiến Mộc nhướng mày.
Vân Tố cười khổ, giọng đầy bất đắc dĩ:
"Lúc sự việc xảy ra, tôi đang trên đường ra sân bay để về Bắc Thành. Đến khi biết tin, quay lại phim trường đã trễ ba tiếng. Khi đó, hiện trường không còn chút âm khí tàn dư nào. Còn nạn nhân, Lục Dẫn, sau khi nhập viện đã từ chối tiếp xúc với bất kỳ ai."
Ánh mắt Lê Kiến Mộc hơi trầm xuống.
Theo lẽ thường, khi chưa có bằng chứng rõ ràng về sự hiện diện của quỷ hay hiện tượng siêu nhiên, các Huyền Sư luôn phải kiểm tra xem có yếu tố con người tác động không.
Còn chưa xác nhận được nguyên nhân, Vân Tố đã vội vàng đăng bài tìm người giúp đỡ?
Cô ấy cũng chẳng đáng tin hơn Vân Dật là bao.
Lê Kiến Mộc thu lại suy nghĩ, chỉ nhàn nhạt nói:
"Dẫn tôi đến hiện trường xem."
"Được."
Tại hiện trường, vẫn còn một số nhân viên đoàn phim bận rộn. Khi thấy Vân Tố, họ chỉ chào hỏi qua loa rồi tiếp tục công việc.
Vân Tố chỉ về một vị trí trong phim trường, nói:
"Đại sư, lúc ấy hai diễn viên đang quay cảnh đối diễn, đột nhiên chiếc đèn lớn rơi xuống, đập trúng đầu Lục Dẫn, khiến anh ta bất tỉnh tại chỗ."
Cô ấy nhíu mày:
"Nhưng tôi đã kiểm tra kỹ, không thấy chút âm khí nào sót lại ở đây."
Lê Kiến Mộc không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Sau đó, cô đưa tay ra, ngón tay chụm lại rồi đột ngột tách ra hai bên.
Giữa lòng bàn tay, một con ong vàng trong suốt dần hiện ra, rung cánh vù vù.
"Đại sư?"
"Tiểu quỷ, giỏi ẩn nấp, hiện tại không có ở đây."
Vân Tố lập tức phản ứng: "Có khi nào nó theo Lục Dẫn đến bệnh viện không?"
"Không chắc, đi xem trước đã."
Người đại diện của Lục Dẫn không cho phép ai thăm nom, bọn họ chỉ có thể tìm đạo diễn trước.
Lâm Cốc vừa thấy Lê Kiến Mộc, ánh mắt thoáng kinh ngạc.
Biết cô là người ngoài mà Vân Tố mời đến, ông ta trầm mặc giây lát.