Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Chương 130

Hoắc Uyển bưng món cuối ra bàn, thuận miệng hỏi:

“Thật sự có ma sao?”

“Trên đời này làm gì có nhiều ma quỷ như vậy ạ.” Lê Vấn Bắc cười cười. “Có khi nào là công ty đối thủ giở trò quấy phá không?”

Lê Thanh Thanh chớp mắt:

“Chuyện này thì chưa chắc đâu. Thời buổi này ma quỷ nhiều lắm, chẳng qua anh chưa từng gặp mà thôi!”

Lê Vấn Bắc hừ một tiếng, giọng trêu chọc:

“Em gặp rồi chắc?”

“Đương nhiên! Em còn gặp nhiều nữa là đằng khác!” Lê Thanh Thanh xắn tay áo, chuẩn bị khoác lác một phen về bạn cùng phòng thần bí của mình, nhưng vừa nhìn sang đã thấy Lê Dịch Nam nháy mắt cảnh cáo.

Lê Vấn Bắc nhướng mày:

“Sao không nói nữa? Tiếp tục đi chứ! Bạn cùng phòng của em mới nhiêu tuổi mà đã là Huyền Sư, còn gặp ma các kiểu? Tiếp tục khoác lác đi, anh đang chờ xem tối nay trên trời có mấy con trâu bay qua này.”

Lê Thanh Thanh bĩu môi:

“Không nói nữa! Dù sao anh cũng chẳng tin trên đời có ma.”

Bất ngờ, Hoắc Uyển nhẹ giọng lên tiếng:

“Mẹ thì tin.”

Cả bàn cơm khựng lại.

Lê Thanh Thanh kinh ngạc:

“Mẹ, không phải mẹ theo thuyết vô thần sao? Sao đột nhiên lại có hứng thú với mấy chuyện này?”

Hoắc Uyển xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng:

“Không phải, mẹ tin vào khoa học, nhưng cũng tin thế gian này có quỷ thần.”

Bà ấy nhẹ nhàng kể lại:

“Mẹ nhớ lúc trước khi sinh con, mẹ gặp khó sinh, đã tưởng như mình không qua khỏi. Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, trong bụng mẹ dường như có một dòng sức mạnh thần kỳ chống đỡ, giúp mẹ sinh con ra an toàn.”

Lê Vấn Bắc “chậc” một tiếng:

“Mẹ, đó là do ý chí kiên cường của mẹ thôi. Mẹ quá muốn có con gái nên liều mạng hơi thở cuối cùng, rồi sinh ra ảo giác.”

Hoắc Uyển chỉ mỉm cười.

Không phải vậy.

Bà nhớ rất rõ. Khi đó bà đang đứng giữa ranh giới sống chết, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.

Bà thấy trên trần nhà màu trắng của phòng sinh bỗng phủ kín một màu xanh lục, mùi nước sát trùng trong không khí cũng biến mất, thay vào đó là hương thơm cỏ xanh sau cơn mưa.

Bữa tối trong nhà họ Lê diễn ra trong bầu không khí ấm áp. Lê Trung Đình thong thả gắp đồ ăn cho vợ, giọng điệu mang theo chút bất đắc dĩ:

“Có lẽ do chuyên ngành của Thanh Thanh ít tiết, quá nhàn rỗi nên mới ngày ngày nghĩ ra mấy chuyện linh tinh. Hôm nay còn làm anh trai con bé kích động đến mức chạy về công ty nói anh có con riêng. Nếu không phải đứa bé kia cũng lớn rồi, anh thật sự muốn đánh nó một trận.”

Lê Thanh Thanh trợn tròn mắt, không ngờ ba mình lại thẳng thừng đến thế. Đây là chuyện có thể tùy tiện nói ra sao?

Hoắc Uyển bật cười khúc khích, nhẹ nhàng trách cứ: “Đúng là linh tinh thật. Thanh Thanh, không thể hoài nghi ba con như vậy được.”

Lê Thanh Thanh ấm ức: “Con không có! Nhưng bạn cùng phòng của con thực sự rất giống con hồi trước!”

Hoắc Uyển chỉ cười, thái độ bình thản giống như đã sớm đoán trước được. Bà nhẹ giọng giải thích: “Trên đời này, chuyện người giống người đâu có hiếm. Chẳng lẽ vì thế mà nói người ta là con riêng của ba con sao?”

“Không phải vậy đâu mẹ! Mẹ không biết chứ, cô ấy không chỉ giống, mà là giống y như đúc!” Lê Thanh Thanh nhấn mạnh, đôi mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc.

Hoắc Uyển lắc đầu cười, múc cho con gái một bát canh: “Được rồi, được rồi. Nếu con cảm thấy thế, vậy thì có thể mời cô bé đó về nhà chơi một lần, để mẹ xem rốt cuộc là giống đến mức nào. Biết đâu cô bé ấy là con gái đời trước của mẹ cũng nên.”

Lê Thanh Thanh vừa nghe vậy, mắt liền sáng lên. Đúng rồi! Nếu không phải em gái ruột, vậy nhận làm con nuôi cũng được mà! Nghĩ đến đây, cô nàng càng thêm vui vẻ, nụ cười trên môi nở rộ.

Lê Vấn Bắc nhìn bộ dạng phấn khích của em gái, không nhịn được chen lời: “Anh thấy bạn cùng phòng của em hơi kỳ lạ đấy. Người thì trông giống em, người thì lại là Huyền Sư, có phải quá trùng hợp rồi không?”

Lê Thanh Thanh liếc anh trai một cái, lườm nguýt: “Anh không cần não có thể quyên góp ra ngoài. Kẻ ngốc cũng nghe ra được em đang nói về cùng một người mà, hiểu chưa?”

Lê Vấn Bắc: “…”

Hoắc Uyển nhìn hai đứa con cãi nhau ầm ĩ, trong lòng tràn đầy vui vẻ.

Quả nhiên, nhà đông người vẫn náo nhiệt hơn hẳn.

Trước kỳ nghỉ Quốc khánh, bầu không khí trong trường đại học có chút xao động. Ai nấy đều bận rộn chuẩn bị cho kỳ nghỉ, người thì lên kế hoạch du lịch, kẻ thì tất bật đặt vé xe.

Phòng 302 cũng không ngoại lệ.

Trịnh Linh đăng ký làm tình nguyện viên cho chương trình hướng dẫn du lịch miễn phí của trường. Cát Tân Nguyệt tìm được một công việc làm thêm ngắn hạn. Lê Thanh Thanh thì đi đóng phim, còn Trương Văn Tĩnh bận rộn chuẩn bị đón gia đình mợ từ Hải Thành đến chơi.

Lê Kiến Mộc nghe vậy, bỗng nhớ ra một chuyện, liền hỏi: “Là người mợ từng tặng cậu nước hoa rồi bảo cậu cho bọn mình làm quà khai giảng sao?”

Trương Văn Tĩnh gật đầu: “Ừ, đúng vậy. Mình chỉ có một người cậu, mấy năm trước công ty phái đi làm ở chi nhánh nước ngoài, nên mợ mình thường xuyên sang thăm. Mỗi lần về, bà ấy đều mang ít quà gửi cho mình.”

Lê Kiến Mộc im lặng suy nghĩ một lát, sau đó đưa cho Trương Văn Tĩnh một lá bùa bình an: “Đi chơi vui vẻ.”

Trương Văn Tĩnh có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô: “Mình có rồi mà. Trước đây còn mua ở chỗ cậu, vẫn luôn mang theo bên người.”

“Thêm một cái cũng không sao, cứ cầm đi.”

Trương Văn Tĩnh nhíu mày, ánh mắt mang theo vài phần cảnh giác: “Tiểu Lê, chẳng lẽ… mợ mình có vấn đề gì sao?”

Cô bỗng nhiên nhớ lại chuyện cũ.

Lần đó, cô đã định giữ lại lọ nước hoa màu hồng nhạt cho mình, nhưng Lê Kiến Mộc lại kiên quyết muốn lấy nó. Theo lý mà nói, Tiểu Lê không phải kiểu người ham tiện nghi, hơn nữa bình thường cũng chẳng dùng nước hoa, trên người lúc nào cũng thoang thoảng mùi đàn hương.

Lúc ấy, hai người còn chưa thân thiết, vậy mà cô ấy lại chủ động yêu cầu như vậy… Đúng là hơi kỳ lạ.

Lê Kiến Mộc lắc đầu: “Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là dính chút âm khí thôi.”

Cô dừng một lát rồi giải thích thêm: “Thực ra, âm khí có thể xuất hiện vì nhiều nguyên nhân. Ví dụ như đi ngang qua hiện trường tai nạn, hay đơn giản chỉ là tiếp xúc với một số đồ vật đặc biệt, chứ không hẳn là do bản thân có vấn đề.”

Dù nói vậy, nhưng cô vẫn chú ý thấy sắc mặt của Trương Văn Tĩnh hơi kém, trong mắt còn thoáng qua vài phần khí suy yếu. Nghĩ đến kỳ nghỉ này của cô ấy… có lẽ sẽ không mấy suôn sẻ.

Nghe Lê Kiến Mộc giải thích xong, Trương Văn Tĩnh cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn, thở phào một hơi:

“Đừng nói nữa. Mình nghĩ thôi cũng đã thấy mệt rồi. Phải chen chúc với cả gia đình mợ và một đám du khách để ngắm mấy phong cảnh mình đã phát chán… Sao có thể vui được chứ?”

Lê Kiến Mộc bật cười.

Một ngày trước lễ Quốc khánh, Lê Kiến Mộc nhận lời mời đến phim trường của bộ phim “Cung Tường.”

Lúc này, Lục Dẫn đã xuất viện và quay trở lại làm việc. Nhờ có bùa bình an và trận pháp mà Lê Kiến Mộc bố trí trước đó, đoàn phim tạm thời không xảy ra sự cố nào ngoài ý muốn.

Vân Tố mời cô đến đây với hai lý do. Thứ nhất, có một số nhân viên đoàn phim phát hiện bùa bình an bị cháy từ lúc nào không hay, điều này chứng tỏ có quỷ vật từng cố gắng xâm nhập vào khu vực quay phim nhưng không thành công. Vì vậy, cô ấy muốn Lê Kiến Mộc kiểm tra lại, xem có lỗ hổng nào cần gia cố hay không.

Thứ hai, chính là để trả thù lao cho cô. Món thù lao này không gì khác ngoài thanh "Lôi Kích Mộc" mà trước đó Vân Tố từng đề cập.

Ở một nơi nào đó, giữa núi non chim hót hoa thơm.

“Đại sư, chúng tôi đã trích xuất camera gần công viên đại học Bắc Thành, so sánh với lời khai của cô hồn dã quỷ. Kết quả cho thấy tối hôm đó có ba người từng xuất hiện tại công viên. Trong đó, một người là Huyền Sư tên Lê Kiến Mộc, nhưng cô ta không phải dân bản địa Bắc Thành. Hai người còn lại chỉ khớp một phần với những đặc điểm ngài đưa ra, không hoàn toàn phù hợp.”

Người đàn ông mặc áo choàng nhận lấy tập tài liệu, đôi tay gầy guộc lật giở từng trang. Khi nhìn thấy ảnh chụp của Lê Kiến Mộc và Lê Thanh Thanh, hắn chợt bật cười khẩy.

“Đại sư, có gì không ổn sao?”

Tiếng cười trầm thấp phát ra từ trong áo choàng, càng lúc càng sắc bén, the thé đến mức khiến người bên cạnh sởn cả gai ốc.

“Haha... dùng cô hồn dã quỷ mà dám giả danh thần mạch... Chỉ lừa được đám trẻ con thôi! Ha ha ha ha ha…”

...

Lê Kiến Mộc nhanh chóng có mặt tại phim trường.

Lần trước đến đây, nơi này vẫn còn âm u lạnh lẽo, nhưng lần này lại cực kỳ náo nhiệt, ồn ào.

Đạo diễn Lâm Cốc chỉ kịp chào hỏi cô một tiếng rồi vội vã chạy vào trường quay.

Vân Tố đưa cô đi dạo một vòng.

 
Bình Luận (0)
Comment