Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Chương 135

Dựa vào lời kể của hai quỷ hồn, vị Huyền Sư nọ sau khi đoạt lấy ấn tín của địa phủ đã thiết lập một quỷ môn ngay trong thôn. Mỗi tháng vào mùng 1 và 15, cánh cửa ấy sẽ mở ra một lần.

Muốn thông qua quỷ môn để tiến vào địa phủ, trước tiên phải dùng thi thể đổi lấy một lệnh bài.

"Nhưng không phải bất cứ cô hồn dã quỷ nào địa phủ cũng thu nhận đâu." Một quỷ hồn giải thích. "Lúc đầu, quỷ môn này chỉ để giúp những lão binh vô gia cư và những người tử trận trên chiến trường có một nơi để về. Sau khi tiễn họ đi hết, dần dà những cô hồn dã quỷ khác cũng tìm đến, nhưng phần lớn đều là người tốt. Còn bọn gian ác thì không được phép tiến vào."

"Huyền Sư ấy đâu phải phán quan của địa phủ, không có cách nào kiểm tra từng quỷ hồn xem khi còn sống là thiện hay ác. Vì vậy, ông ta mới thiết lập một cánh cửa ngay trên vách đá. Quỷ hồn muốn nhận lệnh bài, trước tiên phải đưa thi thể khi còn sống của mình vào trong cửa đá. Nếu sinh thời là người lương thiện, vách đá sẽ cấp lệnh bài. Ngược lại, nếu từng làm điều bất nghĩa, nó sẽ từ chối."

Nói đến đây, hai quỷ hồn không khỏi cảm thán:

"Vị Huyền Sư đại nhân kia đúng là chu toàn. Không chỉ mở đường cho chúng tôi, mà còn giúp địa phủ tránh khỏi những quỷ hồn xấu xa quấy nhiễu."

Lê Kiến Mộc khẽ nhíu mày.

Thật nực cười.

Chưa nói đến chuyện một vách đá có thể phân biệt quỷ tốt quỷ xấu bằng cách kiểm tra thi thể, chỉ riêng bản thân quỷ hồn đã là một vấn đề lớn.

Quỷ hồn vốn được sinh ra từ chấp niệm và oán khí. Không ít kẻ khi còn sống quá mức yếu đuối, thiện lương, bị người khác ức hiếp đến chết, đến lúc hóa quỷ mới có thể ra tay báo thù. Như vậy thì lấy gì để phán xét ai tốt ai xấu?

Một lệ quỷ sinh thời có thể từng là kẻ đáng thương bị chèn ép, còn những kẻ độc ác khi chết đi lại có thể bị quỷ quái hành hạ. Dựa vào một cánh cửa đá để phân định đúng sai, có phải quá nực cười rồi không? Nhất là khi cánh cửa ấy chỉ là một pháp thuật mà vị Huyền Sư kia để lại sau khi chết.

Chưa kể, ấn tín dùng để mở quỷ môn không dễ lấy. Địa phủ có cánh cửa chính nằm dưới chân núi Thái Sơn, chỉ mở một lần mỗi năm. Những quỷ môn khác dù có ấn tín cũng cần linh khí của Huyền Sư hoặc âm khí của quỷ tu để duy trì. Nếu không, nó sẽ nhanh chóng sụp đổ, hóa thành hư vô.

Huyền Sư kia đã không còn, vậy mà quỷ môn vẫn có thể hoạt động suốt bao năm?

Chỉ có hai khả năng—một là ông ta cấu kết với quỷ sai địa phủ, hai là... thứ trong thôn vốn dĩ không phải quỷ môn.

Như thể đọc được suy nghĩ của Lê Kiến Mộc, giọng nói của Phù Tang trong hạt châu khắc hoa vang lên:

"Địa phủ có trật tự nghiêm khắc, quỷ sai tuyệt đối không cấu kết với Huyền Sư."

Ánh mắt Lê Kiến Mộc lóe sáng.

"Trong thôn căn bản không có quỷ môn!" Một người một quỷ cùng đồng thanh.

Cách đó không xa, Lương Triết cẩn thận chọc chọc Lê Niên Tây, hỏi nhỏ: "Cô ấy đang nói chuyện với ai thế?"

Lê Niên Tây không đáp, chỉ chăm chú nhìn vào hạt châu khắc hoa đỏ treo trên cổ Lê Kiến Mộc.

Lương Triết trước đó bận đỡ Trương Thiến nên không chú ý, nhưng lúc này anh ta mới nhận ra, khi Lê Kiến Mộc gọi bố trí kết giới, hạt châu kia chợt tỏa ra một luồng khí đen nhàn nhạt.

Đồng thời, huyết ngọc đeo trên cổ anh ta từ lúc tiến vào núi đã nóng lên, mà lúc này, nó gần như bỏng rát.

Huyết ngọc có thể cảm nhận mức độ dày đặc của âm khí xung quanh. Càng nóng, âm khí càng nặng. Dựa vào nó, anh ta từng tránh được vô số nguy hiểm.

Nhưng lần này...

"Đại sư, chúng tôi đã nói hết rồi, có thể trả lại lệnh bài cho chúng tôi được không? Chúng tôi muốn rời đi."

Hai quỷ hồn cẩn thận quan sát sắc mặt Lê Kiến Mộc.

Lê Kiến Mộc siết nhẹ lệnh bài trong tay, bình thản nói: "Lệnh bài đưa tôi, tôi đưa các người vào địa phủ."

Hai quỷ hồn tròn mắt ngạc nhiên. "Đại... Đại sư, cô nói thật sao?"

Không phí lời, Lê Kiến Mộc nâng tay vẽ một đường trong không trung. Một cánh cửa đen ngòm lập tức xuất hiện.

"Quỷ môn! Thật sự là quỷ môn!"

Là quỷ, bọn họ tự nhiên có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc. Hai quỷ hồn gần như không chút nghi ngờ, vui sướng lao về phía cửa.

Một trong hai con quỷ nôn nóng, lập tức chạy thẳng vào trong.

Quỷ hồn còn lại vừa chạy được vài bước, chợt như nhớ ra điều gì, ngập ngừng quay đầu, vẻ mặt có chút lúng túng:

"Chuyện đó... Đại sư, xin lỗi. Vừa rồi tôi nóng lòng đầu thai nên có lẽ đã dọa cô gái nhỏ kia. Làm phiền cô giúp tôi nhắn lại, tôi thực sự rất xin lỗi cô ấy."

Lê Kiến Mộc liếc nhìn quỷ hồn trước mặt, giọng điệu bình thản:

"Không sao cả, mỗi lời nói, mỗi hành động của anh khi còn ở nhân gian đều đã được ghi chép lại. Phán quan sẽ xét xử anh."

Không phải cứ mở miệng xin lỗi là có thể xóa sạch tội lỗi.

Người hay quỷ nếu quên mất sai lầm của mình, cũng không sao, phán quan sẽ ghi nhớ giúp bọn họ. Sớm muộn gì cũng phải thanh toán.

Sắc mặt quỷ hồn kia tái nhợt, ánh mắt lóe lên sự hoảng loạn:

"Tôi… tôi không giết cô ta! Tôi chỉ là..."

Lê Kiến Mộc không có kiên nhẫn nghe tiếp, nhấc chân đá một phát, đạp quỷ hồn đang cố biện minh vào quỷ môn.

Cửa quỷ môn lập tức đóng sầm lại.

Cô nhìn sang hai người còn lại, vẫn chưa mở miệng.

"Giờ có hai lệnh bài, một người đưa cô ấy về nghỉ ngơi, người còn lại có thể cùng tôi đến thôn quỷ môn."

Dừng một chút, cô lại bổ sung:

"Đương nhiên, nếu cả hai anh đều muốn quay về thì cũng được."

Không đợi Lương Triết lên tiếng, Lê Niên Tây đã nói trước:

"Tôi đi cùng cô đến thôn quỷ môn."

Lương Triết chậm một bước, vẻ mặt có chút tiếc nuối. Nhưng nghĩ đến việc trong rừng còn vô số quỷ hồn, để Trương Thiến – người phụ nữ trong lòng anh – ở đây không phải là lựa chọn tốt.

"Vậy tôi đưa cô ấy xuống núi trước, hai người cẩn thận."

Lê Kiến Mộc gật đầu, giơ tay vẽ một đạo phù lên không trung rồi đánh thẳng vào người Lương Triết.

"Nếu trên đường gặp nguy hiểm, tôi sẽ cảm ứng được."

Lê Niên Tây tháo sợi dây chuyền huyết ngọc nóng bỏng trên cổ, đưa cho Lương Triết:

"Cầm lấy đi. Nếu đến sáng mai vẫn chưa thấy bọn tôi quay lại, cậu cứ rời đi trước."

Lương Triết không do dự nhận lấy:

"Được!"

Kết giới mở ra, Lương Triết ôm Trương Thiến nhanh chóng rời đi.

Lê Kiến Mộc vỗ nhẹ lên vai Lê Niên Tây.

Ngay lập tức, Lê Niên Tây cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, giống như vừa bị rút đi một phần trọng lượng. Anh cúi đầu, kinh ngạc phát hiện cơ thể mình mờ ảo đến mức xuyên thấu, có thể nhìn thấy cỏ cây trên mặt đất.

Một tầng khí đen nhàn nhạt bao phủ quanh người, thoạt nhìn không khác gì quỷ hồn xung quanh.

"Đừng lo, chỉ là một chút ảo thuật che mắt, để chúng ta trông giống quỷ hồn hơn thôi."

Lê Niên Tây thở phào một hơi, tâm trạng cũng thả lỏng hơn.

Lê Kiến Mộc đưa một lệnh bài cho anh, vừa đi về phía thôn quỷ môn, vừa hỏi:

"Lúc nãy nghe anh nói giống như đang dặn dò hậu sự. Không tin vào năng lực của tôi, hay vẫn còn hoài nghi tôi?"

"Không có." Lê Niên Tây lắc đầu: "Thói quen nghề nghiệp thôi. Chúng tôi thường xuyên tiếp xúc với nhiệm vụ nguy hiểm, mỗi lần xuất phát đều để lại một số dặn dò. Không ai có thể chắc chắn sau nhiệm vụ, mình có còn sống trở về hay không."

Lê Kiến Mộc im lặng một giây rồi hỏi:

"Người trong nhà không lo lắng sao?"

"Lo chứ, nhưng lâu dần họ cũng quen." Lê Niên Tây cười nhạt: "Có những việc dù nguy hiểm vẫn phải có người làm. Một nhà lo lắng, còn hơn là để ngàn vạn gia đình khác phải sống trong sợ hãi."

Lê Kiến Mộc nhếch miệng cười:

"Anh hùng giác ngộ cao thật đấy."

"Không có gì đáng nhắc tới, chỉ là quân nhân bình thường thôi." Lê Niên Tây cười lắc đầu.

Hảo cảm của Lê Kiến Mộc với anh ta tăng lên không ít.

Trong số mấy người trẻ tuổi của Lê gia, ngoại trừ Lê Vấn Bắc – người mà cô chỉ thấy trên màn ảnh nhưng chưa từng gặp mặt – thì những người còn lại cô đều đã tiếp xúc qua.

So với Lê Dịch Nam – kẻ kiêu ngạo tự cho mình hơn người, Lê Thanh Thanh – miệng độc lại lắm tật xấu, hay Lê Vấn Bắc – người mỗi ngày đều bị antifan mắng trên hot search, thì Lê Niên Tây có vẻ là người đáng tin cậy nhất.

Dưới lớp sương mù dày đặc bao phủ lối vào thôn quỷ môn, bọn họ bước qua ranh giới.

Cảnh sắc trước mắt đột ngột thay đổi.

Thế giới vốn còn sáng sủa bỗng trở nên âm u, một con đường nhỏ ngoằn ngoèo như thân rắn kéo dài đến tận phương xa.

Cuối con đường, một cánh cổng cổ xưa cao lớn đứng lặng trong không trung. Trên cửa có đầu sư tử nhe nanh dữ tợn, miệng há rộng như thể bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt mọi thứ.

Bên dưới đầu sư tử, cánh cổng mở rộng, bên trong tối đen như mực, trông chẳng khác gì một sân khấu không đáy, không cách nào nhìn thấy phía sau.

Hai bên cổng, hai quỷ sai đội mũ đen, tay cầm xích sắt, vẻ mặt nghiêm nghị.

Ở cổng, một hàng dài quỷ hồn cầm lệnh bài đang xếp hàng chờ đợi.

Lê Kiến Mộc khẽ nhíu mày.

Người lập ra thôn quỷ môn này chắc hẳn muốn tái hiện quỷ môn của địa phủ. Nhưng làm ra thế này, trông chẳng ra làm sao cả, có cảm giác như đang dàn dựng bối cảnh phim điện ảnh – chỉ là chân thực và quỷ dị hơn một chút.

Bình Luận (0)
Comment