Gương mặt ông chủ nhà dân cứng lại trong giây lát, giọng điệu hơi mất tự nhiên:
"Thì tôi thấy cậu ta cũng không làm bẩn gì, đồ đạc vẫn sạch sẽ, nên chỉ thay chăn mới rồi xong."
"Chiếc ba lô nhỏ mà ông nói, còn không?"
"Còn! Cả cái điện thoại cũ nữa, tôi sợ cậu ta quay lại tìm nên giữ lại. Nhưng mà cái điện thoại ấy cũ lắm, kiểu dáng rất lỗi thời."
Ông chủ nhanh chóng mang ba lô và điện thoại ra.
Chiếc điện thoại quả thực rất cũ, đến mức không có cả mật khẩu. Sau khi mở lên, trên màn hình chỉ có một dòng chữ:
"Tôi tự sát. Làm phiền ông chủ giúp tôi vận chuyển thi thể đến…"
Đằng sau là địa chỉ ngọn núi nơi tìm thấy dấu vết của anh ta.
Lê Kiến Mộc lạnh nhạt liếc mắt nhìn ông chủ.
Một người cẩn thận như ông ta, giữ cả điện thoại suốt bao nhiêu ngày mà không mở ra xem. Nhưng một người tùy tiện như ông ta, lại chẳng buồn dọn dẹp kỹ phòng trọ trước khi đón khách mới.
Cô hờ hững nói:
"Xem ra, khoản tiền thế chấp mà hắn ta đưa thêm, chính là để trả cho ông tiền 'trà nước', nhờ ông giúp một việc rồi."
Ông chủ nhà sắp khóc:
“Tôi đâu có muốn dính vào chuyện này! Lúc đầu cũng chẳng ai nói rõ với tôi cả…”
Tiếp theo là quá trình cảnh sát liên lạc với gia đình người đã khuất và điều tra nguyên nhân Vương Dũng tự sát.
Lê Kiến Mộc cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu như Vương Dũng đã biết chuyện quỷ môn trong núi từ trước, vậy có lẽ anh ta đã cố tình sắp đặt để đưa thi thể mình vào đó. Nhưng tại sao anh ta lại biết đến điều này? Không phải những tin đồn như vậy chỉ lan truyền trong giới cô hồn dã quỷ thôi sao?
Lê Kiến Mộc thì thầm vài câu với Lê Niên Tây. Anh ta lập tức hiểu ý, bước tới trao đổi với cảnh sát.
Viên cảnh sát trầm ngâm gật đầu:
“Được, nếu có tiến triển gì, chúng tôi sẽ liên lạc với anh.”
“Cảm ơn đồng chí.” Lê Niên Tây mỉm cười.
“Không có gì, chỉ là làm tròn trách nhiệm thôi.”
Sau đó, nhóm của Lê Kiến Mộc lên chuyến xe buýt đêm, rời khỏi Thiên Thành.
Trải qua hai ngày vất vả di chuyển, lúc chen chúc trên xe khách, lúc lại đứng mỏi nhừ trên tàu hỏa, cuối cùng họ cũng đặt chân tới Bắc Thành.
Ngay khi vừa ra khỏi trạm ga tàu cao tốc, một chiếc xe màu đen đã đợi sẵn. Lương Triết cùng năm cái bình phủ vải đen nhanh chóng lên xe, rời đi.
Lê Kiến Mộc đang định bắt taxi thì Lê Niên Tây đột nhiên lên tiếng:
“Anh cả tôi lái xe tới rồi. Chúng tôi đưa cô về nhé?”
Không đợi cô từ chối, một chiếc SUV màu đen phía trước đã bấm còi.
“Nào, đại sư, lên xe đi.”
Lê Kiến Mộc liếc nhìn hàng dài taxi trước mặt, lại nghe đám tài xế đang tranh thủ hét giá với khách.
Ừm, tuần lễ vàng, không tính đồng hồ, giá chắc chắn chát lắm.
“Được.”
Tiết kiệm chút tiền, về trường còn có bún xào ăn.
Nghĩ tới món bún xào trong căn tin số 5, cô chợt có chút thèm.
Bên cạnh xe, Lê Dịch Nam nhận lấy ba lô mà Lê Niên Tây đưa qua, vừa mở cửa xe vừa cười hỏi:
“Sao em lại gặp được Lê đại sư vậy?”
Lê Niên Tây thoáng nhíu mày:
“Lê đại sư? Hai người quen nhau sao?”
Lê Dịch Nam gật đầu:
“Tất nhiên rồi. Huyền học của Lê đại sư rất lợi hại, đoán mệnh, xem tướng, bắt quỷ đều xuất sắc hơn nhiều Huyền Sư có tiếng tăm ngoài kia.” Anh ta dừng một chút rồi cười, “À, cô ấy còn là bạn cùng phòng ký túc xá với Thanh Thanh.”
Ánh mắt Lê Niên Tây hiện lên chút kỳ lạ.
Lê Kiến Mộc và em gái anh ta là bạn cùng phòng? Hai người này đứng cạnh nhau không bị người ta tưởng là chị em sinh đôi sao?
Lê Dịch Nam khởi động xe, lái về hướng đại học Bắc Thành.
Vừa lên xe, Lê Niên Tây bỗng nhớ ra gì đó, liền cúi người về phía ghế phụ, lục tìm trong túi đồ ăn vặt rồi đưa cho Lê Kiến Mộc:
“Đại sư, ăn chút đi.”
Lê Kiến Mộc nhìn túi đồ ăn, mắt khẽ sáng lên nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
“Cảm ơn.”
Khóe môi Lê Niên Tây cong nhẹ.
Em gái nhà anh ta thích ăn vặt, trên xe bọn họ lúc nào cũng có sẵn đồ ăn.
Lê Dịch Nam nhìn cảnh này qua gương chiếu hậu, cười nói:
“Lão tam, sao em lại gặp được Lê đại sư vậy? Đúng là trùng hợp.”
“Khi làm nhiệm vụ cùng Lương Triết gặp chút chuyện ngoài ý muốn, Lê đại sư là người nhà họ Lương mời tới giúp.”
“Nhà họ Lương?”
Lê Kiến Mộc cắn một miếng chuối sấy khô, lười biếng đáp:
“Là Lương Mộng.”
Lương Mộng ư?
Lê Dịch Nam nghĩ tới cô út được cả nhà họ Lương cưng chiều, không khỏi cảm khái.
Quan hệ của Lê Kiến Mộc cũng rộng thật, lần trước là Lưu Thủy Sinh, lần này lại là Lương Mộng. Đây mà là cô gái từ thôn quê nhỏ đến ư? Rõ ràng là có xuất thân từ nơi quyền thế.
Suốt chặng đường đến đại học Bắc Thành, trong xe ngoại trừ âm thanh nhai đồ ăn răng rắc của Lê Kiến Mộc, chỉ có tiếng trò chuyện của hai anh em Lê Dịch Nam và Lê Niên Tây.
Lê Niên Tây đã hơn nửa năm chưa về nhà. Lần gần nhất là vào dịp Tết Nguyên đán, vội vã về ăn bữa cơm tất niên rồi lại rời đi.
Lê Dịch Nam kể qua tình hình trong nhà gần đây, rồi hỏi kế hoạch sắp tới của cậu em trai.
Nghe Lê Niên Tây nói rằng anh ta được nghỉ nửa tháng, Lê Dịch Nam vui vẻ ra mặt:
“Vừa hay lão nhị và Thanh Thanh cũng sắp kết thúc chương trình kỳ này, anh với ba sẽ tranh thủ tăng ca mấy ngày tới để được nghỉ. Đến lúc đó cả nhà mình cùng đi khu nghỉ dưỡng Tây Sơn chơi nhé.”
Lê Niên Tây cười nhạt, nhẹ gật đầu:
“Được, anh cả sắp xếp đi.”
Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, trông có vẻ thả lỏng hơn nhiều.
Lê Dịch Nam dường như nhớ tới điều gì, chợt nhìn sang Lê Kiến Mộc rồi mỉm cười nói:
"Đại sư có muốn đi chơi với chúng tôi mấy ngày không? Vừa hay tuần lễ vàng đã qua, du khách cũng ít đi, chơi cũng thoải mái hơn."
Lê Kiến Mộc lắc đầu, từ chối ngay:
"Không được, tôi còn có việc."
Cả nhà người ta đi chơi, cô da mặt dày cỡ nào cũng không thể bám theo lúc này.
Khi xe dừng trước cổng Đại học Bắc Thành, Lê Kiến Mộc khoác ba lô nhỏ xuống xe. Đúng lúc cô nhìn thấy một quầy bán xúc xích nướng bên đường. Không cần nghĩ ngợi, cô liền bước tới.
Ngoài xúc xích nướng, quầy còn có cả thịt xiên.
Cô nghiêng đầu ngắm nghía một lúc, chần chừ chọn vài xiên, dáng vẻ hết sức nghiêm túc, trông chẳng khác gì một cô gái nhỏ tham ăn.
Nhìn cảnh tượng đó, Lê Dịch Nam bật cười:
"Lúc này mới trông giống một cô gái nhỏ."
Lê Niên Tây ôm theo túi đồ ăn vặt mà Lê Kiến Mộc chưa ăn hết, ngồi vào ghế phụ, nghe vậy liền nói:
"Vốn dĩ đã là một cô gái nhỏ trẻ tuổi mà."
Lê Dịch Nam khẽ cười:
"Cũng đúng."
"Đi thôi, mẹ nghe nói em về nên nấu một bàn đầy đồ ăn, đang đợi ở nhà đấy."
Lê Niên Tây nhướng mày cười, tỏ vẻ rất hưởng thụ cảm giác này.
...
Trong khuôn viên Đại học Bắc Thành, sinh viên thưa thớt hơn một nửa, chắc phần lớn đều về quê nghỉ lễ.
Lê Kiến Mộc về ký túc xá nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau liền đi thăm Lý Muội.
Đống sách lần trước cô nhờ Lê Thanh Thanh mua đều đã đến, Lý Muội cũng sắp xếp lại căn phòng thuê gọn gàng hơn. Khi Lê Kiến Mộc đến nơi, cô gái nhỏ đang ngồi ngoài hiên, phơi nắng đọc sách, vừa đọc vừa cầm bút ghi chú.
Lê Kiến Mộc dừng bước, vốn không định quấy rầy, nhưng Lý Muội vẫn nhanh chóng phát hiện ra cô.
"Sư phụ! Người về rồi!"
Lê Kiến Mộc gật đầu, đi tới gần:
"Đọc thế nào rồi? Có chỗ nào không hiểu thì hỏi ta."
Lý Muội ngượng ngùng cười:
"Có rất nhiều chỗ con chưa hiểu. Nhưng con sợ quấy rầy sư phụ làm việc, định đợi sư phụ tới mới hỏi."
"Không sao, hôm nay ta rảnh, cứ hỏi đi, ta giảng cho."
"Vâng!"
Buổi giảng cứ thế kéo dài nguyên một ngày.
Khi trời tối, cô mới chuẩn bị trở về. Ký túc xá hôm nay không có ai, đúng lúc cô định phát sóng trực tiếp.
Lần trước đã hứa với mọi người trong phòng phát sóng là lên sóng vào mùng 3, giờ đã quá ngày hẹn, không thể chậm trễ thêm.
Trên đường về, Lê Kiến Mộc nghĩ đến Hàn Không. Đến giờ vụ án của Triệu Nhất Thịnh vẫn chưa có kết quả, cảnh sát cũng chưa điều tra được nguyên nhân cái chết.
Cha mẹ Triệu Nhất Thịnh thậm chí còn tìm đến một Huyền Sư khác. Trong khi đó, Hàn Không được giao nhiệm vụ tìm kiếm quỷ nước, không biết tiến triển thế nào.
Còn có kẻ thứ ba mang theo con cóc ở nhà Tôn Phục, tiểu quỷ xuất hiện tại hiện trường quay phim của đạo diễn Lâm Cốc…
Cùng lúc đó, trên cổ tay Lê Kiến Mộc, con rắn đen đang cuộn tròn bỗng khẽ cử động.
Cô lập tức nhìn xuống, mắt không chớp.
Con rắn lớn này sắp tỉnh lại sao?
Không, nó chỉ đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ.
Lê Kiến Mộc đưa tay khẽ vuốt ve:
"Vẫn chưa tiêu hóa xong à?"
Thôi, cứ để nó ngủ tiếp.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
"Bạn học, cô ra cổng phía Tây lấy chuyển phát nhanh đi."
Chuyển phát nhanh?
Lê Kiến Mộc hơi ngạc nhiên.
Cô đâu có đặt hàng gì.
Nhưng giọng người bên kia đầy chắc chắn, còn có chút không kiên nhẫn.
Chắc là do hàng chuyển phát nhanh chất đống nhiều quá, nhân viên phải gọi liên tục, gặp người chậm chạp thì bực bội cũng phải.
Một lát sau, cô tới cổng phía Tây, nhận kiện hàng "chuyển phát nhanh" thuộc về mình.
Mở ra, bên trong là... điện thoại, máy tính bảng, camera, micro và cả đèn chiếu cỡ nhỏ?
Vừa ký nhận xong, điện thoại lại reo.
Cô ôm một đống đồ, không tiện nghe máy, nhưng nghĩ cũng biết ai gọi.
Chờ khi về đến ký túc xá, điện thoại lại vang lên.
Lần này, cô mới bắt máy.
Vừa nhấc máy, giọng nói phấn khích liền truyền đến:
"Lê Kiến Mộc! Mình mua thiết bị phát sóng trực tiếp cho cậu đấy! Nhận được rồi đúng không? Mình vừa thấy cậu ký nhận xong! Sau này có bộ thiết bị mình tặng, đảm bảo lúc cậu livestream lúc nào cũng đẹp nhất! 360 độ không góc chết luôn!"
Lê Kiến Mộc bình thản đáp:
"Cảm ơn."