"Khiêng quan tài có cần kiêng kỵ nữ quyến không à? Nếu là phụ nữ thuần âm, bát tự yếu thì có thể kiêng kỵ một chút. Nhưng nếu là người phụ nữ bình thường, khỏe mạnh thì không cần quá lo lắng. Đương nhiên, cũng nên dựa vào phong tục của từng địa phương."
"Vận mệnh con người có phải đã được định sẵn không ư? Câu trả lời là không. Xem tướng đoán mệnh thực sự có thể dự đoán xu hướng tương lai của một người, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Nếu dám thay đổi, dám giãy giụa, chọn một hướng đi khác ở ngã rẽ nhân sinh, kết quả sẽ khác hoàn toàn. Vì thế, mỗi lần đoán mệnh có thể nhận được câu trả lời không giống nhau. 'Người định thắng trời' không phải chỉ là một câu nói suông."
"Biết bắt quỷ hay không à... Ừm, nếu nhà bạn thực sự có quỷ, có thể liên hệ riêng với tôi."
"Phát sóng trực tiếp bắt quỷ tại hiện trường? Không được, tôi sợ bị phong sát."
Sau vài phút trò chuyện, thời gian ba phút đã đến.
Trên màn hình xuất hiện một quả cầu nhỏ, lơ lửng xoay vòng ở trung tâm. Vài giây sau, nó nổ tung, để lộ một dãy IP ngay trước mắt tất cả người xem trong phòng phát sóng.
Tập đoàn Lê Thị.
Lê Trung Đình nhìn chằm chằm màn hình, có phần mơ hồ:
"Đây là có ý gì? Con trúng thưởng à?"
Lê Dịch Nam đẩy gọng kính, khóe miệng hơi cong nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
"Có vẻ hôm nay vận may của con không tệ lắm."
Nhưng ngay giây tiếp theo, giọng nói điềm nhiên của Lê Kiến Mộc vang lên trong phòng phát sóng trực tiếp:
"Chúc mừng người dùng có tên 'Peppa em muốn sinh heo con cho anh'. Mời tặng một bom nổ dưới nước."
Lê Trung Đình: "..."
Lê Dịch Nam: "..."
"Cha, cha nghe con nói, đây không phải tên con đặt, là Thanh Thanh đặt!"
"Đừng chuyện gì cũng đổ cho em gái con." Lê Trung Đình nhíu mày, giọng điệu không hài lòng.
Lê Dịch Nam câm nín: Lại nữa, không thể giải thích được...
"Giờ tặng quà kiểu gì đây?"
"Để con làm."
Lê Dịch Nam nhanh chóng thao tác, thành thạo tặng một quả bom nổ dưới nước. Ngay sau đó, Lê Kiến Mộc hỏi có thể gọi video hay không.
"Cha, hay là gửi ảnh riêng đi."
Một tổng giám đốc thường xuyên xuất hiện trên tạp chí mà lại gọi video trong phòng phát sóng trực tiếp, nếu bị nhận ra thì sẽ xấu hổ lắm.
Nhưng Lê Trung Đình đang cao hứng, hoàn toàn không để tâm lời con trai. Ông xua tay:
"Không sao, cha thấy gọi video cũng vui, vừa vặn cha chào hỏi bạn học Lê một chút."
Lê Dịch Nam bất đắc dĩ, đành giúp ông gọi video.
Bên kia nhanh chóng bắt máy.
Màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức chia làm hai. Khi gương mặt của Lê Trung Đình xuất hiện, Lê Kiến Mộc hơi sững người.
[Ủa? Người này trông quen mắt ghê.]
[Trời ạ, lần trước tôi thấy ông ấy trên tạp chí tài chính! Hình như là… Lê Trung Đình?]
[Là người cầm lái của Lê gia? Tôi nhớ lần trước thấy ông ấy còn nghiêm túc lắm, sao hôm nay lại cười hòa ái thế này?]
[Không phải tìm người thế thân chứ? Tôi thật sự không tin nổi một đại lão như vậy lại gọi video trên livestream.]
[Nói cứ như lần trước Khương Uy gọi video ấy...]
Ở khu quay chương trình nào đó.
"Ôi trời ơi, cha cũng đang xem phát sóng trực tiếp kìa! Là anh điên rồi hay thế giới này quá huyền ảo?" Lê Vấn Bắc dụi mắt, vẻ mặt không dám tin.
Lê Thanh Thanh oán trách:
"Anh đúng là tay thối, số quá đen, bốc thăm cả buổi mà chả trúng gì!"
"Trúng cha cũng được mà." Lê Vấn Bắc xoa cằm, suy tư: "Anh cũng muốn xem em gái này có thể đoán ra được gì cho cha."
Nói rồi, anh bất chợt nhìn sang Lê Thanh Thanh, ánh mắt đầy ý vị sâu xa:
"Thanh Thanh, em nghĩ xem, vì sao cùng một gương mặt mà người ta có khí chất như thế, còn em thì gợi đòn vậy?"
"Anh lặp lại lần nữa thử xem! Em giật tóc anh ngay bây giờ!"
Lê Vấn Bắc lập tức đầu hàng, giơ tay xin tha.
Tại nhà họ Lê.
Lê Niên Tây cũng đang dán mắt vào phòng phát sóng trực tiếp.
Người duy nhất không có thời gian xem điện thoại là Hoắc Uyển. Bà đang ở trong bếp, vẻ mặt khổ sở nhìn nồi canh.
"Tây Tây à, hôm nay hầm hơi nhiều, lát nữa con uống thêm một bát được không?"
Lê Niên Tây không thèm ngẩng đầu lên:
"Vâng, cứ đưa hết cho con."
Hoắc Uyển vui vẻ: Tây Tây nhà bà đúng là đứa trẻ ngoan nhất, biết thương mẹ nhất!
Trở lại phòng phát sóng trực tiếp.
Lê Kiến Mộc bình tĩnh lại, chủ động chào hỏi:
"Lê tiên sinh, thật trùng hợp."
Lê Trung Đình mỉm cười, gật đầu đáp:
"Đã lâu không gặp, Lê tiểu thư."
Lê Kiến Mộc và Lê Trung Đình tuy đã có phương thức liên lạc, nhưng từ lúc trao đổi đến giờ vẫn chưa từng thực sự tiếp xúc.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, bình luận vẫn đang bàn tán sôi nổi về thân phận của Lê Trung Đình.
Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn qua nhưng không để tâm, chỉ tiếp tục theo trình tự.
"Lê tiên sinh đã nắm rõ quy tắc của phòng phát sóng chưa? Ông có gì muốn hỏi hoặc muốn tính không?"
Lê Trung Đình suy nghĩ một lát.
Gia đình ông hạnh phúc, sự nghiệp hanh thông, sức khỏe không có vấn đề gì. Xem xét lại mọi chuyện, ông cảm thấy mình chẳng có gì cần phải tính cả.
Bình luận trong phòng phát sóng vẫn không ngừng nhảy ra.
[Tính xem cổ phiếu của Lê Thị khi nào tăng mạnh!]
[Tính tuổi thọ đi!]
[Tính xem khi nào con có thể gả cho con trai cha!]
Lê Trung Đình bật cười, lắc đầu.
Lúc này, ngoài khung hình, một giọng nói vang lên.
"Vậy tính xem Lê tiểu thư có quan hệ huyết thống hay thân thích với chúng tôi không?"
Giọng nói này đến từ Lê Dịch Nam.
Phòng phát sóng tức khắc yên tĩnh.
Lê Trung Đình liếc sang con trai, ánh mắt mang theo ý cảnh cáo.
Lời như vậy mà cũng dám nói thẳng thừng trên sóng trực tiếp, thật sự không lễ phép chút nào!
Trong hình ảnh, Lê Kiến Mộc khẽ cười, giọng nói bình thản.
"Bói toán không xem số mệnh của chính mình, chuyện liên quan đến bản thân, tôi không tính. Tôi chỉ có thể thấy bốn người con của Lê tiên sinh—ba trai, một gái—đều đang ở gần bên…"
Nụ cười của cô dần thu lại.
Không đúng.
Chuyện này… không đúng lắm.
Cô vừa nói "bên cạnh", tức là chỉ trong phạm vi gia đình, cũng đồng thời chỉ khoảng cách địa lý.
Nhưng xét theo tình huống hiện tại, trong bốn người con của Lê Trung Đình, chỉ có một người ở xa.
Theo cô biết, Lê Vấn Bắc và Lê Thanh Thanh vẫn luôn ở chung, hẳn là cùng nhau đi quay tiết mục ở nơi khác.
Cô quan sát kỹ gương mặt Lê Trung Đình trên màn hình.
Càng nhìn, trong lòng càng dậy lên một cảm giác kỳ lạ.
Là do ông ấy có điểm bất thường, hay là chính mình tính sai?
Trong đầu cô chợt nhớ đến lần gặp trước.
Nếu nhớ không nhầm, theo lời Lê Niên Tây nói khi đó, anh ta vẫn chưa có mặt ở Bắc Thành?
Cô cúi đầu, gửi tin nhắn cho Lê Niên Tây.
[Đầu tháng 9, anh có ở Bắc Thành không?]
Lê Niên Tây vừa theo dõi biểu cảm của cô trên phòng phát sóng, vừa mở tin nhắn ra đọc.
Anh ta hơi khó hiểu, nhưng ngẫm lại thì nhiệm vụ khi đó cũng không phải dạng bảo mật tuyệt đối, liền đáp.
[Có, đầu tháng 9 tôi làm nhiệm vụ gần Bắc Thành.]
Chỉ là nhiệm vụ khá nặng nề, nên chưa có cơ hội về nhà.
Lê Kiến Mộc nhíu mày.
Nếu vậy, lần trước cô không tính sai.
Bỗng, một tin nhắn khác bật lên từ WeChat.
Là của Lê Thanh Thanh.
[Lê Kiến Mộc, cậu sao vậy? Có phải anh tớ nói gì làm cậu khó xử không? Đừng để ý đến anh ấy, cứ tùy tiện nói vài câu qua loa là được. Lát nữa tớ sẽ xử lý anh ấy giúp cậu!]
Lê Kiến Mộc không đáp mà hỏi ngược lại.
[Cậu đang ở đâu?]
Lê Thanh Thanh ngớ người, nhưng vẫn báo ra địa điểm.
Một thị trấn nhỏ phía Nam, cách Bắc Thành rất xa.
Trong lòng cô dâng lên cảm giác phức tạp.
Cô lại nhìn Lê Trung Đình trong hình ảnh, thấy ông vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời, ánh mắt mang theo chút mong đợi.
Dựa theo tướng mạo, bên cạnh ông ấy có ba trai một gái.
Nhưng nếu chỉ có một con trai ở xa, thì có nghĩa con gái của ông vẫn đang ở Bắc Thành.
Cô hít sâu một hơi.
"Xin lỗi…"
Lê Trung Đình lập tức cười xòa, xua tay.
"Không sao, không sao! Thằng bé không phải người trúng thưởng, Lê tiểu thư không muốn tính cho nó thì thôi, vẫn nên tính cho chú đi."
Lê Kiến Mộc im lặng một lát, nhìn sâu vào mắt ông.
Có lẽ ông cũng nhận ra sự khác thường của cô, nhưng lại không hỏi gì cả.
Một lúc sau, ông mỉm cười.
"Lúc trước con gái chú tự tay đan một quả cầu len nhỏ cho chú. Nhưng giờ chú tìm không thấy. Cháu có thể giúp chú xem nó ở đâu không?"
Lê Kiến Mộc nhận ra, ông đang cố tình đưa ra một câu hỏi đơn giản để giúp cô xuống bậc thang.
Nhưng ánh mắt của ông lại vô cùng chân thành, giống như thực sự tiếc nuối khi làm mất một món đồ kỷ niệm.
Cô hít sâu, ổn định tâm trạng, hỏi đặc điểm của quả cầu len.
Sau đó, cô đáp:
"Trong xe của Lê tiên sinh."
"Vậy sao? Được, để chú xuống kiểm tra thử."