Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Chương 144

Nhìn thấy đám mây đen và tia sét lượn lờ trên không trung, nó há to miệng, lè lưỡi rắn, phát ra âm thanh trầm đục, tựa như gào rống, lại như khiêu khích.

Bầu trời tối sầm lại, rồi—

"Bùm!"

Một tia sét khổng lồ bổ xuống, đánh thẳng vào trán cự mãng!

Trong khoảnh khắc, lớp vảy đen sì trên cơ thể nó phát sáng lấp lánh, toàn thân run rẩy.

Không khí tràn ngập mùi khét của vật bị thiêu cháy, khí thế uy phong của nó cũng yếu đi tám phần.

"Nhìn mà đau giùm luôn á." Tạ Địch nhăn nhó, mặt mũi méo xệch như chính mình đang phải chịu thiên kiếp.

"Nhưng mà lâu lắm rồi tôi mới thấy động vật thành tinh gặp lôi kiếp. Linh khí con rắn đen nhỏ này thuần khiết thật."

Linh khí khan hiếm, ngay cả con người muốn trở thành Huyền Sư cũng khó, huống chi là động vật.

Động vật thành tinh đã không dễ, muốn dựa vào linh khí tu luyện lại càng khó gấp bội. Phần lớn phải cắn nuốt âm khí ở những nơi nguy hiểm hoặc hấp thu huyết mệnh tà đạo.

Những cách đó tuy nhanh nhưng không sánh bằng tu luyện bằng linh khí thuần khiết—cách thức được trời đất công nhận.

Bấy giờ, trong ba lô của Lê Kiến Mộc, một cái cọc gỗ già nua ló đầu ra, giọng điệu đầy kiêu ngạo:

"Năm đó ta độ kiếp còn hoành tráng hơn bây giờ nhiều! Chín đạo lôi kiếp ta chịu một tiếng cũng không rên, cô xem con rắn to kia đi, đã sắp chống đỡ không nổi."

Chín đạo lôi kiếp đã đánh xuống bốn, thân thể con rắn đen khổng lồ run rẩy dữ dội, sức lực cạn kiệt, mềm oặt quỳ rạp xuống đất. Nếu không thấy nó còn quằn quại, e rằng đã nghĩ nó chết rồi.

Lê Kiến Mộc không nói một lời, giơ tay đập mạnh lên cọc gỗ già.

Tạ Địch nhướng mày: "Bảo bối của Lê đại sư đúng là không ít, cọc gỗ này chắc hơn ngàn năm tuổi rồi chứ gì?"

Cọc gỗ già hả hê bật cười: "Ha ha! Âm sai, ánh mắt cậu không tệ đâu, cây tùng này đã hơn một nghìn năm rồi!"

Tạ Địch cười nhạt.

Đúng lúc này, Lê Kiến Mộc bỗng cau mày: "Có người đến."

Tạ Địch nghiêng đầu nhìn ra xa, thấy một nhóm người đang lao nhanh về phía này, lập tức gật đầu: "Không sao, là mấy tông sư huyền môn tọa trấn ở Bắc Thành. Để tôi ra nói chuyện với họ."

"Cảm ơn."

Động tĩnh lớn như vậy, dù Lê Kiến Mộc đã dẫn con rắn đen ra vùng ngoại ô hoang vắng, đám Huyền Sư trong thành vẫn dễ dàng cảm nhận được.

Tạ Địch đi đến, trao đổi với bọn họ vài câu. Nghe xong, nhóm người không tiến lên nữa, chỉ đứng từ xa quan sát.

Một ông lão trong nhóm chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Lê Kiến Mộc: "Con rắn này là đồng bạn của vị đạo hữu kia sao?"

Tạ Địch gật đầu:

"Vị đại sư kia tên Lê Kiến Mộc, mới đến Bắc Thành định cư hai tháng trước. Sau này chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với mọi người. Tuổi trẻ nhưng bản lĩnh xuất chúng, mong các vị quan tâm và giao lưu nhiều hơn."

Những người xung quanh đều cười đáp lại, nhưng trong lòng nghĩ gì thì không ai biết.

Tạ Địch thừa hiểu tâm tư bọn họ, chỉ im lặng.

Trước mặt thì huyền môn đoàn kết, nhưng thực tế các môn phái vẫn luôn cạnh tranh nhau. Lòng người vốn có tư tâm, chuyện này quá bình thường.

Chỉ là có anh ta ở đây, ít nhiều gì bọn họ cũng phải nể mặt, không dám ngang nhiên xông lên cướp con rắn đen.

Mãi đến khi lôi kiếp thứ chín giáng xuống, mây đen tan đi, ánh sáng phục hồi, con rắn đen cháy đen như than mới bắt đầu thoát thai hoán cốt. Tạ Địch khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Không có sự cố gì, vậy là tốt rồi.

Lê Kiến Mộc cùng Phù Tang tiến đến gần con rắn đen.

Bầu trời đổ mưa lất phất, linh khí mỏng manh trong từng hạt nước khiến Lê Kiến Mộc nhíu mày.

Cam lộ linh khí sau khi độ kiếp ít đến đáng thương.

Dù vậy, chỉ một chút linh khí ấy cũng đủ khiến người ta thèm khát.

Mặt đất bị lôi điện thiêu đốt nhanh chóng hồi phục, cỏ non nhú lên, cọc gỗ già trong ba lô cũng nhảy ra ngoài, hớn hở chạy loanh quanh.

Đám Huyền Sư không chịu nổi nữa, nhìn Tạ Địch một cái rồi lục tục tiến lên.

Lần này, Tạ Địch không ngăn cản mà cũng theo chân họ.

Một tông sư bước lên trước, chắp tay cười: "Lê đạo hữu, rất hân hạnh được gặp cô."

Lê Kiến Mộc cũng chắp tay đáp lễ: "Chư vị đạo hữu, hân hạnh gặp mặt."

Chào hỏi xong, cô cúi xuống nhìn con rắn đen nằm bất động trên mặt đất: "Không sao chứ?"

Con rắn đen lười biếng vẫy nhẹ cái đầu to: "Không sao."

Giọng nói non nớt như thiếu niên mười mấy tuổi, yếu ớt nhưng ngoan ngoãn.

Lê Kiến Mộc yên tâm, đang định đứng dậy thì đột nhiên, con rắn đen vặn người, dùng đuôi cuốn lấy cọc gỗ già.

Cọc gỗ già giãy giụa dữ dội, la hét om sòm: "Cậu làm gì đấy?! Buông tôi ra ngay! Mau buông ra!"

Con rắn đen quất đuôi lên cọc gỗ già, giọng đầy căm phẫn: "Đồ xấu xa! Ăn trộm! Kẻ lừa đảo!"

Cọc gỗ già cũng thành tinh, nếu không có chút bản lĩnh thì đã sớm bị đập nát như tương rồi.

"Cứu mạng! Tiểu Huyền Sư cứu mạng! Con rắn khổng lồ này phát điên rồi! Cứu tôi với!"

Lê Kiến Mộc liếc mắt một cái, lười quản chuyện.

Ân oán giữa con rắn đen và gốc cây già đều là do một phía gốc cây kể lại. Lúc trước con rắn đen không biết nói, gốc cây muốn nói sao thì nói. Giờ con rắn đã mở miệng được rồi, vậy để hai bên tự giải quyết đi.

Mưa tạnh. Đám Huyền Sư nhìn trời, cảm khái:

"Đáng tiếc, mới có năm phút."

"Không tệ, cam lộ linh khí sau khi độ kiếp cũng đủ đậm đặc, coi như hôm nay chúng ta được lợi rồi."

Lê Kiến Mộc: "…"

Thôi được, có lẽ yêu cầu của cô quá cao.

"Hôm nay cảm ơn sự hào phóng của tiểu hữu, sau này nếu cần giúp đỡ gì cứ việc mở miệng. Kẻ hèn này đến từ Huyền Ý Môn…"

"Kẻ hèn này thuộc Thanh Thiên Quán…"

"Lê tiểu hữu, tôi đến từ Hoằng Nhất Tông…"

Lê Kiến Mộc gật đầu ghi nhớ từng người, trò chuyện vài câu.

Mọi người biết cô còn việc phải làm nên cũng không nán lại lâu, lần lượt cáo từ. Khi rời đi, thấy con rắn đen và cọc gỗ già vẫn đang đánh nhau dữ dội, không ít người lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Một con rắn đen đã thành tinh thì thôi, vậy mà còn có cả một gốc cây già nghìn năm.

Vận may của cô gái này đúng là tốt thật.

Sau khi đám Huyền Sư rời đi, Tạ Địch cũng quay về.

Lê Kiến Mộc đứng trên vùng đất hoang nhìn về phía hai sinh vật đang quấn lấy nhau. Cô hô một tiếng:

"Đi đây!"

Con rắn đen khựng lại, cái đuôi vung lên, trực tiếp quật cọc gỗ già bay thẳng vào mương thối cách đó mười mấy mét. Sau đó nó tung tăng bò về phía cô.

"Chủ nhân…"

Lê Kiến Mộc thoáng giật mình: "Tôi không phải chủ nhân của cậu."

"Nhưng lão chủ nhân từng nói, ai có thể cởi bỏ phong ấn trên tỏa linh châu giúp tôi, người đó chính là chủ nhân mới."

Con rắn đen nhướng cao thân thể, đôi mắt tròn xoe to như bóng đèn chớp chớp nhìn cô, thoạt trông có hơi đáng sợ.

Lê Kiến Mộc im lặng hai giây, rồi hỏi: "Lão chủ nhân của cậu là ai?"

Vừa nghe câu này, con rắn đen lập tức nổi giận.

Nó khom người, quay đầu trừng gốc cây già vừa bò ra khỏi mương thối, giọng căm phẫn:

"Lão già thối tha kia! Ta không phải con rắn hoang không biết trườn từ xó nào ra! Ta là linh xà do lão chủ nhân nuôi, ông rõ ràng biết điều đó!"

"Ngoài ra, tỏa linh châu không phải ta đoạt được! Đó là chủ nhân trước của ta đã tiên đoán trước đại nạn của mình, nên cố ý lưu lại toàn bộ linh khí cho ta!"

"Vậy mà ông— lão già thối tha này— trốn trong bóng tối, đợi đến khi chủ nhân ta vừa mất thì lập tức muốn cướp đồ của ta! Lần đầu tiên không lấy được, ông liền phá rối đạo quán! Ông phá hỏng một lần chưa đủ, lại còn phá tiếp! Lần cuối cùng, đạo quán của chủ nhân ta bị hủy hoàn toàn, ta buộc phải trốn vào lòng đất!"

Nói đến đây, con rắn to bỗng thấy ấm ức.

Mấy trăm năm trước, khi đó nó mới mở linh trí chưa lâu, hoàn toàn không có sức phản kháng.

Trong khi đó, cọc gỗ già này lại là một yêu quái sống nghìn năm. Dù sức chiến đấu không cao, nhưng đầy mưu mô xảo quyệt.

Không ít lần nó suýt không bảo vệ nổi tỏa linh châu chủ nhân để lại.

Đạo quán bị phá hủy, bản thân nó cũng trọng thương, phải trốn đông trốn tây, cuối cùng tìm được một hang động trên núi. Nó vừa hấp thụ linh khí từ tỏa linh châu để tu luyện, vừa tăng cường khả năng chiến đấu. Chỉ có như vậy, nó mới dần dần chiếm lại thế thượng phong trước gốc cây già.

Nó vốn nghĩ rằng chỉ cần kiên trì thêm một thời gian nữa, nhất định có thể đánh chết cọc gỗ già này. Không ngờ đối phương lại chơi xấu, chạy đi tìm người giúp đỡ— hơn nữa còn tìm được một vị Huyền Sư cực kỳ mạnh mẽ.

Vừa nhìn là nó đã biết đánh không lại.

Nhưng thật bất ngờ, vị Huyền Sư kia không giết nó, còn đặc biệt giảng đạo lý, rồi giúp nó cởi bỏ phong ấn trên tỏa linh châu, giúp nó tiến hóa…

Như vậy chẳng phải chính là chủ nhân mới mà lão chủ nhân từng nói hay sao?

Con rắn đen to ấm ức hếch đầu nhìn Lê Kiến Mộc:

"Chủ nhân, chúng ta giết chết ông ta đi! Lão già này xấu xa vô cùng!"

Cọc gỗ già nghe xong lập tức tức giận gào lên:

"Ta nhổ vào! Đừng có mà ngậm máu phun người! Rõ ràng đạo quán kia là do đuôi của ngươi quét một phát làm sập! Liên quan gì đến ta?"

Con rắn đen thấy gốc cây già lại bò đến, lập tức nổi chiến ý, lần nữa trườn qua quấn chặt lấy đối phương.

"Nếu không phải ông cướp đồ của tôi, còn bay nhảy khắp sân, tôi đâu có vô tình quét sập đạo quán? Chính ông mới là đầu sỏ gây tội!"

Bình Luận (0)
Comment