Lê Kiến Mộc hơi nhướng mày, không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn về phía biệt thự Yến gia.
Khoảng cách giữa hai nhà khá gần, ngăn cách chỉ bằng một khu vườn nhỏ và hai hàng trúc. Cô đứng ở cửa cũng có thể cảm nhận được cả căn nhà của Yến gia đều tỏa ra linh khí.
Tụ Linh Trận.
Hơn nữa, còn là một trận pháp hoàn chỉnh.
“Mộc Mộc, đi thôi, mọi người đang đợi con ở trong.”
“Dạ.”
Cô thu hồi ánh mắt, bước theo Lê Trung Đình vào nhà.
Lúc này, trong phòng khách của Lê gia, mọi người đã tề tựu đông đủ.
Lê Dịch Nam đứng cạnh cửa sổ, sắc mặt có chút không vui, cầm điện thoại gọi cho ai đó, giọng điệu rõ ràng không kiên nhẫn.
"Được, tôi biết rồi. Mọi người cứ bình tĩnh, tôi sẽ đến sớm nhất có thể."
Cúp máy xong, Lê Dịch Nam vừa cầm lấy áo vest vừa nói với Hoắc Uyển:
"Mẹ, con có việc gấp phải ra ngoài, không chờ Mộc Mộc được. Lát nữa mẹ giúp con nói với em ấy một tiếng, con—"
Anh ta còn chưa nói hết câu đã thấy bóng dáng Lê Kiến Mộc xuất hiện.
Lê Dịch Nam thở phào một hơi, bước tới với vẻ mặt có chút áy náy:
"Xin lỗi em, anh cả có việc gấp nên không thể ăn cơm cùng em được."
Anh ta quay sang Lê Trung Đình, nhanh chóng báo cáo: "Cha, dự án công ty có vấn đề, con đi xử lý ngay!"
Dứt lời, anh ta không chần chừ mà xoay người bước đi.
"Khoan đã."
Lê Kiến Mộc cất tiếng gọi, khiến bước chân Lê Dịch Nam khựng lại.
Anh ta quay đầu, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn cố gắng dùng giọng điệu mềm mỏng nhất để hỏi:
"Sao vậy?"
"Một chuyến này, không đi không được sao?" Cô hơi nghiêng đầu, trong khi Lê Dịch Nam còn chưa kịp hiểu ý, cô tiếp lời: "Ấn đường anh tối đen, hôm nay có điềm báo gặp chuyện đổ máu. Nếu em đoán không nhầm, anh đang định đến công trường?"
Nụ cười trên môi Lê Dịch Nam dần thu lại.
Lúc nãy anh ta chỉ nói là có việc gấp, chưa từng nhắc đến địa điểm. Vậy mà Lê Kiến Mộc có thể đoán trúng như vậy?
Ban đầu anh ta chỉ cho rằng em gái có chút bản lĩnh tà môn, ví dụ như lần trước làm xe anh ta chết máy. Nhưng sau chuyện nhảy lầu ở tập đoàn Lê Thị, anh ta buộc phải nhìn nhận lại thực lực của cô.
Chỉ suy nghĩ hai giây, Lê Dịch Nam quyết định buông tay xuống:
"Vậy thôi, hôm nay anh không đi nữa."
Nhưng Lê Kiến Mộc lắc đầu.
"Vẫn nên đi. Nếu anh không lộ mặt, công trường có thể sẽ càng hỗn loạn, thậm chí dẫn đến tai nạn nghiêm trọng hơn."
Cô đưa anh ta một lá bùa bình an:
"Anh cầm lấy, nếu có linh cảm bất an, hãy lập tức dịch chuyển vị trí. Khi nói chuyện nhớ giữ bình tĩnh, tuyệt đối đừng gây gổ hay tỏ thái độ cao ngạo."
Lê Dịch Nam nhận lấy lá bùa, hơi chần chừ nhìn cô. Chỉ vậy là được rồi sao?
"Đi đi, anh cả." Giọng cô trấn an.
Lê Dịch Nam cuối cùng cũng yên tâm, cười nói: "Được, cảm ơn em. Quà gặp mặt để tối anh cả về rồi đưa cho em."
"Không cần gấp."
Lê Kiến Mộc xoay người đi vào nhà.
Nhưng ngay lúc ấy, giọng nói của Lê Dịch Nam bất ngờ vang lên từ phía sau:
"Mộc Mộc, hoan nghênh em về nhà!"
Cô hơi khựng lại, khóe môi khẽ cong lên, nhưng không quay đầu.
Lê Dịch Nam rời đi.
Cô bước vào nhà, lập tức cảm giác được vài ánh mắt nhìn về phía mình.
Không biết từ lúc nào, Lê Trung Đình và Hoắc Uyển đã rời khỏi phòng khách, để lại đám anh em cùng nhau đối mặt.
Lê Vấn Bắc ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt có chút khó đoán, giống như đang đánh giá cô.
Lê Thanh Thanh thì thất thần, như thể không nhìn thấy sự tồn tại của cô.
Lê Niên Tây tiến lên, nhận lấy ba lô trên tay cô. Nhìn bộ quần áo ngắn tay đơn giản mà cô đang mặc, lông mày anh khẽ nhíu lại:
"Sáng nay lạnh thế, sao em không mặc thêm áo?"
"Không lạnh lắm, em quen rồi."
Ý cô là người tu hành thường có khả năng chịu lạnh cao, mùa đông mặc áo ngắn tay cũng không vấn đề gì. Nhưng vào tai người khác, lại thành một câu nói hàm ý rằng trước đây cô sống không tốt, ngay cả quần áo cũng không đủ ấm.
Lê Niên Tây nghe vậy thì lòng chùng xuống. Trước đây, em gái của anh đã phải sống khổ sở đến mức nào?
Lê Vấn Bắc thì không nghĩ như vậy. Anh ta nghiêng đầu, ghé sát Lê Thanh Thanh, nhỏ giọng nói:
"Cô ta đang giả vờ đáng thương à?"
Nhưng lúc này, Lê Thanh Thanh lại không để tâm đến anh ta. Trong đầu cô, giọng nói máy móc của hệ thống vang lên:
[Nhân vật mục tiêu xuất hiện, nhiệm vụ của ký chủ: Lấy được hạt châu khắc hoa chu sa trong tay nhân vật mục tiêu. Phần thưởng khi hoàn thành: Dẫn khí nhập thể.]
Ngay sau đó, hệ thống lại tiếp tục:
[Ký chủ, cô ta thật đúng là có tâm cơ. Cố tình ám chỉ rằng trước đây mình không đủ áo mặc, làm mấy anh trai đau lòng mà càng thêm yêu thương cô ta.]
[Chờ xem, lát nữa chắc chắn cô ta sẽ nói rằng trước đây mình ăn không đủ no, sống rất khổ sở.]
Nhưng câu tiếp theo của Lê Kiến Mộc lại là:
"Anh ba, tối qua anh đi đâu vậy?"
Lê Niên Tây vừa định đưa món quà đã chuẩn bị sẵn cho Lê Kiến Mộc, nhưng nghe cô nói vậy thì sững lại, ánh mắt mang theo chút kinh ngạc.
"Sao em biết tối qua anh ra ngoài? Chẳng lẽ là tính ra được?"
"Không phải đâu, chỉ là... con vật nhỏ trên đầu anh trông khá đáng yêu." Lê Kiến Mộc khẽ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu Lê Niên Tây.
Lê Niên Tây vô thức đưa tay lên sờ, nhưng tất nhiên chẳng chạm được gì cả.
"Là cái gì?" Anh ta tò mò hỏi.
"Một con chim… đang ngủ."
Lê Kiến Mộc nhìn kỹ hơn. Bộ lông của nó cháy xém thành một màu đen sì, cuộn tròn lại như một cục bồ hóng, bám trên đầu Lê Niên Tây ngủ say sưa. Nhìn qua thì chưa thấy dấu hiệu nguy hiểm, nhưng đúng là có hơi kỳ quái.
Lê Niên Tây trầm mặc vài giây, chỉ xoa đầu mà không nói gì thêm.
Lúc này, Lê Vấn Bắc ngồi trên ghế sô pha cũng hăng hái chen lời: "Anh anh anh! Người mới tới! Em đoán mệnh chuẩn như vậy, tính thử xem anh có gặp chuyện gì không?"
Lê Kiến Mộc liếc nhìn anh ta một cái.
Trước khi gặp mặt, cô đã lờ mờ đoán được bên cạnh Lê Vấn Bắc có quỷ quấy phá. Hôm qua trong bệnh viện, dù không tận mắt thấy được, nhưng lượng âm khí bám trên người anh ta dày đặc đến mức không thể là giả.
Cô hơi nghiêng đầu, chăm chú quan sát sắc mặt Lê Vấn Bắc, rồi chậm rãi nói:
"Khoảng thời gian này, mệnh anh phạm phải huyết đào hoa. Người đang thân thiết với anh bây giờ có lẽ không phải người bình thường. Nếu không tách ra kịp thời, nhẹ thì thân bại danh liệt, nặng thì… tàn phế cả đời."
Bầu không khí trong phòng chợt lặng ngắt.
Nụ cười của Lê Vấn Bắc tắt ngấm, ánh mắt nhìn cô đầy kinh ngạc. Anh ta đăm đăm nhìn Lê Kiến Mộc một lúc lâu, rồi đột nhiên quay ngoắt sang Lê Thanh Thanh:
"Em và người mới tới liên thủ, cố tình bày trò chia rẽ anh với Văn Nhân đúng không?"
Lê Thanh Thanh trợn mắt, lập tức bùng nổ:
"Anh bị bệnh à? Chứng vọng tưởng nặng tới mức này luôn? Não làm bằng đậu hũ à? Hay là sáng sớm chưa tỉnh ngủ nên bị lừa đá?"
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục xả một tràng:
"Anh lắc cho nước trong đầu bắn ra hết rồi nghĩ lại xem, hai bọn em phải rảnh đến mức nào mới quản mấy chuyện linh tinh của anh? Anh đọc tiểu thuyết nhiều quá hóa lú rồi à? Cứ tưởng mình là nam chính, cho rằng cả thế giới này đều muốn phá hoại tình cảm của anh?"
Lê Vấn Bắc bị mắng đến ngẩn ngơ, trong lòng dần lung lay. Nghĩ lại thì... đúng là bản thân hơi suy nghĩ nhiều thật.
Anh ta nhìn sang Lê Kiến Mộc, cô vẫn bình tĩnh, thái độ nhàn nhạt như chẳng mấy quan tâm đến phản ứng của anh. Bên tai thì vẫn vang lên giọng điệu đầy châm chọc của Lê Thanh Thanh, khiến anh bất giác cảm thấy có chút... mất mặt.
Anh ho nhẹ một tiếng, chỉnh lại tư thế ngồi, cố bày ra vẻ đạo mạo của một người anh trai:
"Một cô gái như em, nói chuyện đừng thô lỗ như vậy. Dù gì anh cũng là anh trai em, sao có thể mắng anh như thế?"
Sau đó, anh ta quay sang Lê Kiến Mộc, nghiêm túc khuyên bảo:
"Người mới tới, em còn nhỏ, nên tập trung học hành đi. Con gái thì cứ trang điểm, làm đẹp, đừng có suốt ngày mê mấy thứ huyền học vớ vẩn. Hôm nay anh là anh em nên bỏ qua, chứ lỡ em đoán bậy với người ngoài rồi nói linh tinh, bị người ta đánh cho một trận thì sao? Tốt nhất là lo làm việc chính đi!"
Dứt lời, anh ta đứng dậy định rời đi.
Nhưng vừa mới xoay người, Lê Kiến Mộc lại thản nhiên nói:
"Nếu em nhớ không nhầm, không lâu trước đây, khi anh đóng phim đã gặp chuyện ngoài ý muốn và bị thương."
Bước chân Lê Vấn Bắc khựng lại ngay lập tức.
"Cái đó… Cái đó thì sao? Em định nói là do cái huyết đào hoa gì gì đó gây ra à?"
"Không phải." Lê Kiến Mộc lắc đầu. "Nhưng người khiến anh bị thương trong đoàn làm phim đúng là quỷ. Ban đầu, hắn ta chỉ là một diễn viên quần chúng, tự nhận kỹ thuật diễn xuất sắc nhưng vì ngoại hình không nổi bật nên không có cơ hội. Hắn ta oán hận những kẻ chỉ dựa vào nhan sắc mà có tài nguyên, nên đã tìm cách ra tay với anh."
Sắc mặt Lê Vấn Bắc lập tức biến đổi.
Chuyện này… hình như đạo diễn và người đại diện chưa từng đề cập đến?
Nhưng mà... khoan đã!
Anh ta chớp mắt mấy cái, trong đầu hiện lên một ý nghĩ quan trọng hơn:
"Khoan! Ý em là… hắn ta cũng cảm thấy anh đẹp trai sao?"
Lê Kiến Mộc: "..."
Lê Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi: "Ý hắn ta là anh diễn dở tệ, không có đức có tài gì, đáng bị đánh!!!"
Lê Kiến Mộc: "..."