Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Chương 154

Rời khỏi khu nghĩa địa, Lê Kiến Mộc và Lê Niên Tây nhìn thấy Lương Triết đứng đợi từ lâu.

Đôi mắt Lương Triết đỏ hoe, nhưng cảm xúc vẫn xem như ổn định.

“Đại sư, có phải cụ của tôi… đã đi rồi không?”

Lê Kiến Mộc gật đầu.

Lương Triết hít sâu một hơi, lại hỏi tiếp: “Cụ bà có gặp được cụ ông không?”

Lê Kiến Mộc lại khẽ gật đầu.

Nghe vậy, Lương Triết thả lỏng cả người, sắc mặt cũng dịu đi.

Anh ta mời hai người lên xe, khẽ thở dài: “Tôi đã đoán trước ngày này sẽ đến…”

“Cụ bà vẫn luôn chống đỡ chỉ để đợi tin tức của cụ ông. Giờ đã biết ông ấy còn tồn tại, còn quay về… Cụ bà cũng không còn lý do gì để níu kéo nữa. Tôi luôn nghĩ mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.”

Lê Kiến Mộc lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu bình thản: “Bọn họ đã lỡ nhau hơn bảy mươi năm.”

Ở dương thế, bà cụ Lương có con cháu đầy đàn, không còn vướng bận.

Ở thế giới bên kia, có một người đàn ông vẫn luôn chờ đợi bà.

Sinh ly tử biệt, có đôi khi không phải là kết thúc… mà là một sự đoàn tụ muộn màng.

Lương Triết khẽ cười khổ:

"Tôi biết... Có lẽ cụ ông cũng cảm nhận được, cụ bà sắp không chống đỡ được nữa. Ngày tôi đưa cụ về, cụ nói không muốn vào nghĩa trang liệt sĩ, chỉ mong được chôn cất bên cạnh cụ bà."

Ngồi trên xe, Lê Kiến Mộc bất ngờ:

"Ở đó cũng là nghĩa trang liệt sĩ sao?"

Lương Triết nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:

"Đúng vậy. Bắc Thành có vài nghĩa trang liệt sĩ. Nơi đó ban đầu chỉ có một khu, nhưng được tu sửa khá sớm, niên đại cũng xa xưa, bình thường rất ít người lui tới."

Xe lướt qua một nghĩa trang cũ kỹ. Từ sau tấm bia đá liệt sĩ, một đôi mắt u ám lặng lẽ nhìn ra. Lê Kiến Mộc thoáng dừng mắt ở đó một lát, nhưng không nói gì.

Bên ngoài nghĩa trang, Tiêu Tề vừa tắt máy xe, cửa ghế phụ bật mở, Tiêu Thành tháo dây an toàn, lẩm bẩm than thở:

"Anh nói xem, cha em đúng là... Lúc còn sống thì ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi, ngay cả cơm cũng chỉ ăn qua loa cho xong. Giờ chết rồi mà tự dưng lại biến thành kẻ tham ăn!"

Tiêu Thành xách một túi đồ ăn từ cốp xe ra, giọng điệu đầy ai oán:

"Suốt ngày bắt em mang đồ ăn tới cho ông ấy, còn gọi thực đơn đàng hoàng! Anh coi mà xem, cả tháng nay, ông ấy lăn lộn em mấy lần rồi. Lương thực tập của em sắp không đủ mua đồ ăn ngon cho ông ấy nữa!"

Tiêu Tề bật cười:

"Đừng càu nhàu nữa. Chú ấy báo mộng cho em chắc chắn là có lý do, cứ làm theo đi. Chỉ là chút đồ ăn thôi mà."

Tiêu Thành thở dài:

"Nói thì dễ. Anh cũng biết ngành này của tụi mình rồi đấy, ngày nào cũng bận bù đầu. Em đến muộn có ba ngày mà ông ấy đã báo mộng liền ba ngày, tối qua còn đánh em một trận, mắng em bất hiếu! Chỉ mang ít đồ ăn thôi mà cũng lười, ông ấy bảo thế đấy. Anh nhìn quầng thâm mắt của em đi, cứ thế này chắc em đột tử sớm mất!"

Tiêu Tề không nhịn được cười:

"Biết đâu cha em nhớ em quá nên mới bày trò này đấy!"

"Anh thôi đi, không giúp được gì thì đừng chọc em. Em cảm ơn anh."

Tiêu Thành xách túi đồ ăn lên, chuẩn bị đi vào nghĩa trang. Tiêu Tề hạ kính xe xuống:

"Nhanh lên. Chậm nữa là tối nay chú lại báo mộng đánh em tiếp đấy!"

Tiêu Thành giơ tay vẫy vẫy, lười biếng đáp:

"Đội trưởng Tiêu, anh cứ ngồi yên đấy, em xong ngay thôi!"

Trưa nắng chói chang, nghĩa trang liệt sĩ vắng lặng.

Tiêu Thành bước tới trước bia mộ của cha, đặt túi đồ ăn xuống đất, thở dài:

"Cha, con mang đồ ăn cha thích đến đây rồi."

Anh ta khoanh tay đứng đó, ngước nhìn tấm ảnh đen trắng trên bia mộ, giọng đầy bất lực:

"Cha à, con có thể hỏi một câu thật lòng không? Rốt cuộc cha lăn lộn con thế này để làm gì? Cha nói thẳng đi, con làm sai chỗ nào?"

"Là lần trước thi sát hạch không được hạng nhất? Hay tháng trước diễn tập, con bị bắn chết ngay từ đầu? Hay tại mấy hôm trước con không tóm được tên trộm kia, làm cha thấy mất mặt?"

"Cha, con sẽ sửa. Con sẽ cố gắng làm cảnh sát giỏi. Con sẽ chăm chỉ luyện tập! Nhưng cha tha cho con được không? Đừng hành con nữa. Nếu không... cha bảo mẹ mang đồ đến cho cha cũng được mà!"

Tiêu Thành cúi đầu nhìn túi đồ ăn trên đất, vừa thấy buồn cười vừa thấy bất lực.

Anh ta không phải không hiếu thuận, chỉ là từ lúc tốt nghiệp trường cảnh sát, công việc bận rộn đến không thở nổi. Vậy mà cha già đã mất nhiều năm của anh ta cứ liên tục báo mộng, bắt anh ta mang đồ ăn tới nghĩa trang.

Ban đầu, Tiêu Thành còn cảm động rơi nước mắt, nghĩ cha nhớ mình. Ngày hôm sau, vui vẻ mang thật nhiều đồ ăn đến.

Nhưng chưa đầy một tuần sau, cha anh ta lại báo mộng: "Hết đồ rồi! Mang thêm đi!"

Thế là một tháng, hai tháng... Mỗi tuần một lần, không hề sai lệch.

Từ cảm động, Tiêu Thành dần dần cạn lời.

Nghĩa trang này cách xa nhà và cục cảnh sát. Mỗi lần đến là một lần vất vả. Đáng nói hơn, cha già của anh ta càng ngày càng "sành ăn", danh sách món ngày càng dài, mỗi túi đồ ăn đều hơn trăm tệ. Một tháng tốn hơn ngàn bạc, với mức lương thực tập còm cõi của anh ta, đúng là quá sức chịu đựng!

Chẳng lẽ đi làm rồi mà vẫn phải ngửa tay xin tiền mẹ sao?

Tiêu Thành đặt túi đồ trước bia mộ, rồi đứng dậy, phủi bụi trên tay:

"Được rồi, cha, con đi đây. Đội trưởng còn đang chờ ngoài kia. Dạo này con bận vụ án lớn, có lẽ không rảnh tới thăm cha thường xuyên. Nhưng mà cha yên tâm, con vẫn hiếu thuận mà. Chỉ là... nếu cha có thể giảm tần suất báo mộng xuống còn một tháng một lần, con nhất định không than vãn gì đâu."

Dứt lời, anh xoay người rời khỏi khu nghĩa trang.

Dưới bóng một tán cây râm mát gần đó, một người đàn ông trung niên khoanh tay trước ngực, lắc đầu cười mắng:

"Thằng nhóc này, lớn tướng rồi mà còn so đo với cha mấy đồng tiền, đúng là đồ vô dụng."

Người bên cạnh bật cười: "Đừng có trách nó, lão Tiêu. Nó mới thực tập, chưa có tiền là chuyện bình thường. Hơn nữa, nó cũng nói rồi còn gì? Dạo này bận vụ án lớn, ông cũng nên thông cảm đi."

"Đúng đó, trước đây ông cũng vậy còn gì. Khi vụ án căng thẳng, ông cả tháng không về nhà. Tôi còn nhớ rõ, lúc vợ ông sinh con, ông còn đang đi bắt tội phạm đấy. Thằng bé như vậy coi như cũng có lòng rồi."

Tiêu Phú không phản bác, chỉ cười nhạt.

Người đàn ông kia bỗng hỏi: "À, hôm nay Tiểu Khâu có đến không?"

"Tới rồi, nhưng vội đi ngay. Nói là chị gái cậu ấy bị bệnh."

"Chị gái cậu ấy? Ai nhỉ? Không biết là người thế nào nữa..."

...

Lương Triết lái xe ngang qua cổng nghĩa trang liệt sĩ thì nghe thấy giọng Lê Kiến Mộc:

"Dừng xe."

Anh ta có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đạp phanh. Vừa lúc đó, cửa xe cảnh sát bên lề đường mở ra, Tiêu Tề ló đầu ra ngoài.

"Lương Triết? Trùng hợp ghê!"

Lương Triết và Lê Niên Tây đều quen Tiêu Tề. Nghe vậy, Lương Triết cười đáp: "Đúng là trùng hợp thật. Anh đây là..."

Lời chưa dứt, ánh mắt Tiêu Tề bất chợt rơi xuống người ngồi bên trong xe. Thấy rõ gương mặt đối phương, anh ta giật mình:

"Lê đại sư?"

Lê Kiến Mộc gật đầu: "Cảnh sát Tiêu."

Cô tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống.

Lương Triết nhìn cảnh này thì bật cười: "Đội trưởng Tiêu cũng quen đại sư à? Vậy tôi khỏi cần giới thiệu rồi."

Tiêu Tề và Lê Kiến Mộc thoáng nhìn nhau, rồi cùng bật cười.

Tiêu Tề lên tiếng trước: "Tôi biết Lê đại sư lâu rồi. Đúng lúc đang tính tìm cô để bàn chút chuyện."

Lê Kiến Mộc không dừng lại mà bước thẳng vào khu nghĩa trang: "Vừa đi vừa nói đi."

Tiêu Tề lập tức đuổi theo.

Lê Niên Tây định nối gót nhưng bị Lương Triết giữ tay kéo lại.

"Cậu làm gì thế?" Lê Niên Tây khó hiểu.

Lương Triết nhún vai: "Chuyện của cục cảnh sát, cậu nghe lén làm gì? Nhỡ đâu là chuyện cơ mật thì sao?"

Lê Niên Tây liếc xéo anh ta: "Nếu là cơ mật thì Tiêu Tề đã không mở miệng ngay từ đầu rồi."

"Dù sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta." Lương Triết nửa đùa nửa thật: "Vừa hay tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Lê Niên Tây nghi hoặc: "Chuyện gì?"

Lương Triết chậm rãi nói: "Lúc nãy khi cậu giới thiệu đại sư, cậu nói cô ấy là em gái cậu. Ý gì vậy? Chẳng lẽ cô ấy chính là cô em gái đi du học bảy năm của cậu?"

Không đúng. Rõ ràng lần đầu hai người gặp nhau còn xa lạ.

Lê Niên Tây lắc đầu: "Chuyện này dài lắm, nhưng cô ấy đúng là em gái ruột của tôi."

Lương Triết "ồ" một tiếng, có vẻ chưa hoàn toàn tin tưởng.

Lê Niên Tây nhíu mày: "Còn chuyện gì nữa không?"

Ánh mắt cậu ta lướt về phía xa, nhìn hai bóng người đang trò chuyện trong nghĩa trang.

Mộc Mộc và Tiêu Tề đang nói chuyện gì thế?

Lương Triết hơi chần chừ, rồi ho khẽ một tiếng: "À thì... em gái cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Lê Niên Tây lập tức quay sang, ánh mắt đầy cảnh giác: "Lương Triết, cụ của cậu vừa mới mất, đầu óc cậu đang nghĩ cái quái gì thế?"

Lương Triết lập tức nghẹn lời.

Bình Luận (0)
Comment