Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Chương 157

Đây không chỉ đơn thuần là một món trang sức đá quý, mà là một pháp khí.

Lê Thanh Thanh giải thích với Chu Tuấn Ngạn:

"Đúng vậy, Lê Kiến Mộc là Huyền Sư, rất lợi hại. Chị ấy biết xem tướng, bắt quỷ, vẽ bùa bình an..."

Chu Tuấn Ngạn giả vờ kinh ngạc, cảm thán:

"Thần kỳ như vậy sao? Vậy chị có thể đoán mệnh không? Có thể tính giúp em một quẻ không?"

Lê Kiến Mộc đặt dây chuyền xuống, liếc nhìn anh ta một cái rồi chậm rãi nói:

"Phú quý, trường thọ, vận trình hanh thông, mệnh cách vững chắc, tuyệt đối là số mệnh tốt mà trăm triệu người khó có được."

Chu Tuấn Ngạn bật cười.

Thấy hai người cùng nhìn mình, anh ta vội xua tay:

"Chị, em không phải đang cười chị đoán mệnh đâu. Chỉ là theo lời chị nói, thì em không nên gặp tai nạn xe mới đúng. Nhưng mà sự thật là một tháng trước em vừa gặp tai nạn xong. Xe bị đâm nát luôn!"

Lê Thanh Thanh cũng gật đầu, bổ sung:

"Đúng vậy, Lê Kiến Mộc, có phải chị tính sai rồi không? Lúc đó vụ tai nạn rất nghiêm trọng, mấy chiếc xe đâm liên hoàn. Xe của cha vừa vặn từ công tác trở về cũng bị đâm trúng. Xe của A Ngạn là bị đâm nặng nhất."

Ánh mắt Lê Kiến Mộc lóe lên một tia lạnh lùng, giọng nói trầm xuống:

"Biển số xe lúc đó là Bắc Thành XXXX, đúng không?"

Chu Tuấn Ngạn kinh ngạc:

"Ngay cả biển số xe chị cũng tính ra được sao?" Anh ta gật đầu: "Đúng vậy."

Lê Kiến Mộc tiến lại gần, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào anh ta.

"Lúc đó trên xe chỉ có mình em sao?"

"Không, còn có cậu em nữa. Đúng rồi, cậu ấy chính là người bảo em mang bộ trang sức này đến cho chị. Chị, hai người quen nhau từ trước sao?" Chu Tuấn Ngạn thăm dò.

Lê Kiến Mộc cầm lấy hộp trang sức, đầu óc nhanh chóng sắp xếp lại những sự kiện trong quá khứ. Tựa như một đường cong hỗn độn đang dần bị nắn thẳng.

Cuối cùng, cô khẽ cười:

"Không quen."

Nhưng… cũng có lẽ là quen.

Trên một chiếc xe lại có một người "giống người mà không phải người, giống quỷ mà không phải quỷ". Cộng thêm vận mệnh của Chu Tuấn Ngạn đã bị sửa đổi, phúc khí bùng nổ, tai qua nạn khỏi.

Và còn căn nhà bên cạnh với Tụ Linh Trận…

Lê Kiến Mộc rất khó không nghi ngờ.

Chu Tuấn Ngạn ngồi thêm một lát, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Lê Thanh Thanh. Nhận thấy hai người có chuyện riêng muốn nói, Lê Kiến Mộc cũng không muốn làm bóng đèn, chỉ nói thêm vài câu rồi lên lầu.

Trước khi đi, cô mang theo bộ trang sức trị giá hàng trăm triệu.

Buổi tối, tất cả thành viên trong gia đình họ Lê đều trở về.

Người về muộn nhất là Lê Dịch Nam.

Sáng sớm khi ra ngoài, anh ta vẫn chỉnh tề gọn gàng, nhưng bây giờ lại trông vô cùng nhếch nhác. Tóc rối bù, áo vest nhăn nhúm, trên quần còn dính đầy bùn đất.

Hoắc Uyển lo lắng hỏi:

"Con làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Lê Dịch Nam lắc đầu, lướt qua ánh mắt lo lắng của mọi người, nhìn về phía Lê Kiến Mộc.

"May mà có Mộc Mộc nhắc nhở trước, nếu không hôm nay mọi người có khi phải vào bệnh viện thăm con rồi." Anh ta cười khổ.

Từ trong phòng làm việc, Lê Trung Đình bước ra với gương mặt nghiêm nghị:

"Cha nghe nói có người gây chuyện ở công trường?"

"Dự án mới đấu thầu thành công, chắc chắn sẽ có kẻ không vừa lòng, mong chúng ta gặp chuyện. Nhưng bây giờ lại xảy ra vụ tự tử ở tòa nhà của Lê Thị, càng tạo cơ hội cho kẻ xấu kích động."

Lê Dịch Nam thở dài, tiếp tục kể:

"Sáng nay có hơn trăm người tụ tập ở công trường gây rối. Con qua đó muốn nói lý lẽ, nhưng không thể nào dàn xếp được. Rồi không biết ai ở trên tầng ném gạch xuống. Nếu không phải con đã có sự cảnh giác từ trước, cảm thấy tim đập nhanh bất thường, có lẽ bây giờ đã bị đập vỡ đầu rồi."

Nói đến đây, anh ta vẫn còn cảm thấy tim đập thình thịch.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, một linh cảm mãnh liệt trỗi dậy, khiến anh ta theo bản năng bước sang một bên.

Cùng lúc đó, một viên gạch từ trên cao rơi xuống, đập đúng vào chỗ anh ta vừa đứng.

Nhưng chuyện không dừng lại ở đó. Viên gạch rơi xuống tựa như một tín hiệu, khiến đám công nhân kích động bắt đầu xô đẩy nhau. Cũng may anh ta có mang theo nhiều người, kịp thời khống chế tình hình, không để xảy ra xung đột nghiêm trọng hơn.

Sau đó, anh ta phải đến đồn cảnh sát, lại đàm phán với bên đại diện công trường. Cả ngày chạy ngược chạy xuôi, chỉ có thể dùng bốn chữ để diễn tả: gà bay chó sủa.

Mọi người nghe vậy đều lo lắng, liên tục dặn dò anh ta sau này phải cẩn thận hơn.

Lê Dịch Nam gật đầu, trầm giọng nói:

"Con sẽ xử lý tốt chuyện này."

Lê Dịch Nam đưa mắt nhìn Lê Kiến Mộc, giọng điềm tĩnh hỏi:
“Mộc Mộc, em thấy dự án này có thể tiến hành thuận lợi không?”

Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng điều gì đó khó đoán.
“Anh cả đã từng nghe qua một câu chưa?”

“Câu gì?”

Cô chậm rãi nói:
“Mệnh càng tính càng mỏng. Nhân sinh nếu có đáp án chính xác thì còn gì thú vị? Cuộc đời con người chẳng phải là tự mình trải nghiệm sao?”

Lê Dịch Nam khẽ sững lại, rồi bật cười:
“Nói cũng đúng. Hôm nay anh cả đúng là bị dọa một phen.”

Lê Kiến Mộc nhẹ giọng trấn an:
“Anh cứ thoải mái mà làm, dù có vấp ngã cũng chỉ là kinh nghiệm đáng giá.”

Nhìn cô ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, ánh mắt nghiêm túc, vẻ mặt tĩnh lặng mà thâm thúy, Lê Dịch Nam chợt cảm thấy cô gái này có một nét đáng yêu rất riêng.

Anh giơ tay xoa đầu cô:
“Anh hiểu rồi.”

Nói xong, anh đứng dậy bước về phía phòng thay đồ.

Lê Kiến Mộc chớp mắt, cau mày nhẹ, tay đưa lên vuốt lại mái tóc.
Cô không còn là trẻ con nữa!

Bữa cơm tối kết thúc, Lê Dịch Nam cũng đưa ra món quà anh đã chuẩn bị cho cô.

Không cầu kỳ rườm rà, anh đặt một tấm thẻ ngân hàng lên bàn:
“Trong thẻ có hai nghìn vạn, em cứ thoải mái tiêu. Nếu số dư dưới hai trăm vạn, trợ lý của anh sẽ tự động nạp thêm, không cần lo lắng.”

Lê Vấn Bắc nhướng mày kêu lên:
“Ôi trời, anh cả, như vậy chẳng phải là quá thiếu thành ý sao? Bọn em đều đã chọn quà rất dụng tâm mà.”

Lê Dịch Nam liếc mắt nhìn cậu:
“Bao gồm cả em sao?”

Lê Vấn Bắc nghẹn lời, nghĩ đến món quà mình tặng so với người khác, lập tức im bặt.

Lê Kiến Mộc cầm lấy thẻ, trở về phòng.

Thời gian vẫn còn sớm, cô cẩn thận sắp xếp lại những món quà được tặng rồi mới mở hộp quà của Lê Vấn Bắc. Bên trong là một chiếc máy nghe nhạc cùng album nhạc của chính cậu ấy.

Sau một hồi loay hoay tìm hiểu cách sử dụng, cuối cùng cô cũng bật được bài hát đầu tiên.

Giai điệu chậm rãi vang lên, giọng hát của Lê Vấn Bắc trầm ấm, mang theo một nỗi niềm sâu lắng. Không giống với những ca sĩ thần tượng đang thịnh hành, chất giọng của cậu ấy lại có sức hút rất riêng, kể lên một câu chuyện bằng âm nhạc.

Lê Kiến Mộc khẽ nhắm mắt, ngón tay gõ nhẹ theo nhịp.

Một lát sau, cô mở mắt, cầm lấy miếng phỉ thúy mà Lê Thanh Thanh tặng.

Rút một con dao rọc giấy, cô dùng linh lực bao phủ lưỡi dao, bắt đầu tỉ mỉ điêu khắc.

Kim Nghiêu vỗ cánh, giọng lười biếng vang lên:
“Cô định làm pháp khí hộ thân sao? Loại tấn công hay phòng ngự?”

Lê Kiến Mộc không ngẩng đầu, thản nhiên đáp:
“Phòng ngự, để tặng người nhà.”

Cô không quen cảm giác có người thân, cũng không biết cách để hòa nhập.

Nhưng hôm nay nhận được nhiều quà như vậy, cô chợt hiểu ra—thì ra khi gặp mặt, người ta thường chuẩn bị quà tặng.

Miếng phỉ thúy này không lớn, nhưng đủ để chế tác thành mấy món trang sức phòng ngự nho nhỏ.

Cùng lúc đó, bên ngoài phòng, Lê Vấn Bắc đứng chần chừ trước cửa.

Cậu do dự mãi, cuối cùng quyết định lên đây tìm Lê Kiến Mộc nói chuyện. Nhưng khi vừa đến nơi, lại nghe thấy tiếng hát từ trong phòng vọng ra.

Lê Vấn Bắc khựng lại, bàn tay đang định gõ cửa cũng dừng giữa không trung.

Giai điệu ấy quen thuộc vô cùng—là ca khúc trong album của cậu.

Khóe môi Lê Vấn Bắc chợt cong lên.

Ha, biết thưởng thức như vậy mới gọi là có mắt nhìn chứ!

Bình Luận (0)
Comment