Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Chương 166

Lê Thanh Thanh dang rộng hai tay như một MC chuyên nghiệp, vẻ mặt nghiêm túc đến mức khiến người ta không khỏi tò mò.

Sau khi kéo dài sự mong đợi đến cực điểm, cô mới quay đầu nhìn Lê Kiến Mộc, mắt lấp lánh hưng phấn.

"Có thể nói rồi đúng không?"

Lê Kiến Mộc cười nhàn nhạt: "Em cứ nói đi."

Trương Văn Tĩnh liếc nhìn hai người, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Lê Vấn Bắc xuất hiện vào ban sáng.

Lê Thanh Thanh hắng giọng, trịnh trọng tuyên bố:

"Mình và Lê Kiến Mộc là chị em sinh đôi thất lạc nhiều năm!"

Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng.

Trương Văn Tĩnh khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên chút vẻ ngộ ra.

Cát Tân Nguyệt và Trịnh Linh thì hoàn toàn mơ hồ, không chắc mình có hiểu đúng hay không.

Cát Tân Nguyệt nhỏ giọng hỏi: "Ý cậu là Tiểu Lê nhận mẹ cậu làm mẹ nuôi à?"

Trịnh Linh thì có suy đoán khác: "Hay là hai người là chị em sinh đôi... nhưng khác cha khác mẹ?"

Lê Thanh Thanh không vui, nhăn mặt giải thích: "Ai da, không phải! Là chị em ruột thịt, sinh đôi thực sự luôn!"

Sự hoang mang trên mặt Cát Tân Nguyệt và Trịnh Linh càng sâu. Cả hai cùng nhìn sang Lê Kiến Mộc chờ lời xác nhận.

Lê Kiến Mộc bình tĩnh kéo khóa vali, giọng điệu thản nhiên:

"Là chị em sinh đôi cùng cha cùng mẹ, chỉ là vì một số chuyện ngoài ý muốn, mình lớn lên bên ngoài. Mãi đến kỳ nghỉ này mới nhận lại nhau."

"Hả? Hóa ra mấy chuyện kiểu phim truyền hình có thật ngoài đời luôn à? Thật thần kỳ!"

Lê Thanh Thanh vênh mặt, đầy đắc ý:

"Chuyện này thì có gì mà lạ? Mình đã sớm cảm thấy Lê Kiến Mộc là người nhà mình rồi! Dù sao thì hai bọn mình giống nhau y như đúc mà!"

Trịnh Linh quan sát một lúc rồi nghiêng đầu: "Không đến mức giống y đúc đâu, chỉ có vài nét hao hao thôi."

Lê Thanh Thanh bĩu môi: "Ai da, là do mình từng phẫu thuật thẩm mỹ đó! Trước khi phẫu thuật, mình giống y chang cô ấy luôn! Không tin mình cho các cậu xem ảnh cũ!"

Tin tức này lại làm Cát Tân Nguyệt và Trịnh Linh bất ngờ hơn.

"Hả? Vậy ra cậu từng phẫu thuật thẩm mỹ à?"

"Thật không ngờ luôn ấy..."

Cả hai lập tức vây quanh xem ảnh.

Lúc này, Trương Văn Tĩnh không tham gia vào màn tám chuyện rôm rả mà đi đến bên cạnh Lê Kiến Mộc.

"Tiểu Lê, xin lỗi cậu nhé. Ban sáng mình còn chưa cảm ơn cậu đàng hoàng."

Lê Kiến Mộc cười nhẹ: "Không sao đâu. Em họ cậu tỉnh rồi chứ?"

"Ừ, em ấy không sao rồi. Chỉ là khi xem lại camera giám sát ở nhà, em ấy sợ hãi đến mức không dám thừa nhận đó là mình." Trương Văn Tĩnh thở dài, nhớ lại dáng vẻ bàng hoàng của em họ mà bất đắc dĩ.

Nhưng may mắn là người nhà đã an ủi một lúc, cuối cùng em ấy cũng bình tĩnh trở lại.

"À đúng rồi, Tiểu Lê, ba mình muốn mời cậu tối mai qua nhà ăn cơm. Cậu có rảnh không?"

Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau, mọi người vẫn chưa hết dư âm của kỳ nghỉ dài, cả buổi sáng học hành trong trạng thái mơ màng.

Nhưng vì có tiết tiếng Anh, Lê Kiến Mộc hiếm khi học nghiêm túc hơn bình thường.

Sau giờ tan học, cô nhận được tin nhắn của Chu Soái hẹn đi ăn trưa.

Báo với bạn cùng phòng một tiếng, cô đi ra cổng trường.

Chu Soái mặc âu phục phẳng phiu, chân mang giày da bóng loáng, tay xách túi công văn. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, trông anh ta đã chững chạc hơn rất nhiều. Đứng ở cổng trường, anh ta không ngừng nhìn đồng hồ, dáng vẻ của một người thành đạt khiến nhiều sinh viên đi ngang phải liếc nhìn.

Phải công nhận là khá đẹp trai.

Không ít đàn em chưa quen biết anh ta cũng đỏ mặt thẹn thùng.

Nhưng khi Lê Kiến Mộc đến gần, cô trông thấy Chu Soái đang nói chuyện với một nữ sinh.

Cô gái kia...

Lê Kiến Mộc hơi nheo mắt, lập tức đoán ra lý do vì sao Phương Nguyệt nhắm vào mình mấy lần trước.

Thật buồn cười.

Một người gia cảnh tốt, đỗ vào trường đại học danh giá, lại còn tham gia hội sinh viên. Với điều kiện như vậy, tập trung vào học tập hay phát triển bản thân đều là lựa chọn hợp lý. Vậy mà cô ta lại đặt trọng tâm vào một người đàn ông?

Lê Kiến Mộc không tiến lên ngay mà đứng đợi một chút, chờ Phương Nguyệt nói chuyện xong với Chu Soái.

Nhưng ngoài dự đoán, Chu Soái nhanh chóng phát hiện ra cô.

Đôi mắt anh ta sáng lên, vẫy tay: "Bên này!"

Lê Kiến Mộc bất đắc dĩ, không thèm để ý đến ánh mắt mang đầy sát khí của Phương Nguyệt, bước đến.

"Tiểu Lê, em đến rồi à? Anh còn tưởng em đi nhầm hướng, đang định gọi cho em đấy. Anh đặt bàn ở một quán đồ Nhật, em ăn được không?"

Lê Kiến Mộc nhẹ giọng: "Được thôi."

"Vậy đi nào, vừa hay anh muốn giới thiệu vài người cho em."

Chu Soái vừa nói vừa định rời đi ngay. Nhưng lúc này, Phương Nguyệt bỗng chen vào, nở nụ cười dịu dàng:

"Em cũng lâu lắm rồi không ăn đồ Nhật. Đàn anh có phiền nếu em đi cùng không?"

Chu Soái nhíu mày, lạnh nhạt từ chối: "Có lẽ không tiện lắm."

Nụ cười của Phương Nguyệt cứng lại. Cô ta liếc nhìn Chu Soái, lại liếc sang Lê Kiến Mộc, dường như đã hiểu ra điều gì.

Giọng điệu cô ta bỗng trở nên mỉa mai:

"Chắc là đàn em đây để ý chứ gì? Rất xin lỗi, em không biết hai người là người yêu. Em..."

"Làm ơn đi, chúng tôi không phải là người yêu." Lê Kiến Mộc dứt khoát cắt ngang lời Phương Nguyệt, giọng nói dứt khoát. "Cô không cần phải thử thăm dò, cũng đừng suy diễn linh tinh. Tôi và đàn anh Chu có công chuyện cần làm, thật sự không tiện dẫn theo cô. Nếu cô muốn hẹn gặp Chu Soái, có thể tìm dịp khác. Và tôi nhấn mạnh lại lần nữa—chúng tôi không phải là người yêu!"

Phương Nguyệt lúng túng, khuôn mặt thoáng vẻ ngượng ngùng. Cô ta vội vàng xua tay, lắp bắp:

"Đàn em nói gì thế, tôi đâu có thử gì đâu! Chỉ là thấy hai người ngày thường thân thiết, nên tò mò một chút thôi. Cô đừng hiểu lầm, tôi hoàn toàn không có ý gì khác!"

Nói xong, cô ta không đợi bọn họ phản ứng mà nhanh chóng bỏ đi.

Lê Kiến Mộc nhìn theo bóng lưng Phương Nguyệt, mày hơi nhíu lại.

Chu Soái cũng có chút nghi ngờ: "Lúc trước hai người từng quen biết sao?"

Lê Kiến Mộc lạnh nhạt liếc anh ta một cái: "Đàn anh gây ra không ít chuyện phiền phức cho em đấy."

Chu Soái chợt sững lại, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: "Không lẽ cô ta coi em là…"

"Ừ." Lê Kiến Mộc gật đầu.

Sắc mặt Chu Soái trở nên khó coi, anh ta lắc đầu ngao ngán.

"Anh cứ tưởng cô ta đã thay đổi, không ngờ vẫn như cũ."

Lê Kiến Mộc tỏ ra hứng thú: "Nói rõ xem nào."

Chu Soái thở dài, chậm rãi kể:

"Thật ra cũng không có gì quá đặc biệt. Khi anh học cấp ba, mẹ cô ta tái giá với một chú của anh và dẫn cô ta về sống cùng. Không biết từ khi nào cô ta bắt đầu thích anh, nhưng lúc đó anh không có hứng thú yêu đương nên đã từ chối thẳng thừng, cũng không để tâm lắm."

"Nhưng sau này..." Anh ta dừng lại một chút rồi tiếp tục, "Mẹ cô ta lừa chú anh một vố đau, sau đó lại tái giá với cha dượng hiện tại của cô ta. Anh và cô ta từ đó cũng cắt đứt liên lạc. Ai ngờ lên đại học lại gặp nhau, cô ta còn tham gia hội sinh viên. Anh vốn không có ấn tượng tốt về mẹ cô ta, nhưng đối với cô ta thì cũng không đến nỗi nào. Dù gì cũng là sinh viên cùng trường, khó tránh khỏi phải gặp mặt, nên cứ giao tiếp bình thường."

Nghe vậy, Lê Kiến Mộc liền kể lại những lần cô bị Phương Nguyệt cố tình gây khó dễ.

Chu Soái nheo mắt, trầm ngâm:

"Anh thật sự không biết chuyện này. Khi lên năm ba, anh đã rời khỏi hội sinh viên, không còn để ý nhiều đến mấy chuyện bên trong. Chỉ là từng có vài lần ăn cơm chung với bạn bè cũ, không nghĩ bọn họ lại hành xử như vậy."

Lê Kiến Mộc khoanh tay, giọng điềm nhiên:

"Tóm lại, nguồn cơn của vấn đề là ở anh. Anh tự giải quyết đi."

Chu Soái bất đắc dĩ cười khổ.

Đẹp trai quá cũng là một loại phiền phức. Nhưng những lời này anh ta không dám nói trước mặt Lê Kiến Mộc.

Dù sao đi nữa, xem ra lần này anh ta thật sự phải nói chuyện rõ ràng với Phương Nguyệt.

Hai người bước vào một nhà hàng Nhật.

Lần này, Lê Kiến Mộc thật sự có việc cần làm.

Chu Soái nhờ mối quan hệ của cha mình để tìm hai người có kinh nghiệm làm dự án từ thiện và công ích. Anh ta muốn Lê Kiến Mộc tự mình xem xét xem họ có phù hợp không.

Khi vào trong, hai người kia đã ngồi đợi từ lâu.

Thấy Chu Soái xuất hiện, cả hai liền đứng dậy cười niềm nở. Nhưng khi ánh mắt họ chuyển sang Lê Kiến Mộc, nụ cười trên mặt dần trở nên gượng gạo hơn.

Một trong hai người cất tiếng hỏi, giọng có phần dò xét:

"Tổng giám đốc Tiểu Chu, vị tiểu thư này là… bà chủ của anh sao? Chẳng lẽ là bạn gái của anh?"

Rõ ràng bọn họ đã nghe nói về một nhân vật "rất lợi hại", nhưng không ngờ lại là một cô gái trẻ như vậy.

Chu Soái nhìn sang Lê Kiến Mộc, thấy cô vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, không đoán ra được cô có hài lòng với đối phương hay không. Cuối cùng, anh ta mỉm cười hoà giải:

"Đúng vậy, đây là Lê đại sư. Cô ấy muốn tuyển người hỗ trợ thành lập một tổ chức từ thiện."

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt có chút chần chừ.

Người đàn ông có vẻ kiêu căng thì im lặng, còn người kia thì nhanh chóng điều chỉnh thái độ, cúi người cười lấy lòng:

"Hiện nay không có nhiều người trẻ tuổi lại có tấm lòng nhân ái như Lê đại sư. Thật đáng quý! Mời hai người ngồi, mời ngồi!"

Bình Luận (0)
Comment