Bệnh viện về đêm yên tĩnh lạ thường, chỉ có ánh đèn mờ hắt lên hành lang dài hun hút.
Trần Hân siết chặt túi thuốc trong tay, bước nhanh qua lối đi quen thuộc.
Một y tá thấy cô liền lên tiếng:
“Bác sĩ Trần! Cô về rồi à? Cô đi đâu vậy? Sao lâu như thế mới quay lại?”
Trần Hân giật mình, vội hỏi:
“Có chuyện gì sao? Mẹ tôi xảy ra chuyện à?”
Y tá lắc đầu trấn an:
“Không có, bác sĩ Trần đừng lo. Dì vẫn như trước thôi. Chỉ là khi ăn tối không thấy cô, chúng tôi lo lắng nên hỏi thăm một chút.”
Trần Hân thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười:
“Cảm ơn mọi người, tôi không sao.”
Cô y tá nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, không khỏi xót xa, nhẹ vỗ lên vai cô:
“Dì là người tốt, trời xanh sẽ phù hộ. Nhất định sẽ có chuyển biến tốt, cô đừng quá lo lắng. Dì còn cần cô chăm sóc, nếu cô gục ngã, thì dì biết phải làm sao đây?”
Trần Hân hít sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc, gật đầu:
“Tôi biết.”
“Vậy thì tốt rồi. Mau vào thăm dì đi. Tôi đã dọn dẹp giường bệnh bên cạnh, lát nữa cô có thể nghỉ ngơi một chút.”
“Nhưng tối nay tôi trực ban…”
“Chủ nhiệm đã sắp xếp lại rồi, bác sĩ Vương sẽ thay cô trực ca đêm nay.”
Trần Hân ngạc nhiên, viền mắt chợt đỏ lên, nghẹn giọng nói:
“Cảm ơn… Cảm ơn mọi người nhiều lắm!”
Từ khi mẹ cô đổ bệnh, đồng nghiệp trong bệnh viện đã giúp đỡ cô rất nhiều.
“Đừng khách sáo. Mau vào thăm dì đi.”
Trần Hân gật đầu, vội vã bước về phía phòng bệnh.
Trong căn phòng yên tĩnh, người phụ nữ trung niên nằm bất động trên giường bệnh.
Làn da bà trắng bệch, môi khô tái nhợt, cơ thể gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương, như thể sinh khí đã bị thứ gì đó hút cạn.
Nếu không phải vì những nhịp đập yếu ớt trên điện tâm đồ, nếu không nhìn thấy hơi thở mong manh nơi chóp mũi, ai cũng sẽ nghĩ trên giường chỉ là một cái xác không hồn.
Trần Hân đứng trước cửa, bàn tay che chặt miệng, cố ngăn tiếng nấc.
Cô đứng đó rất lâu, cố lấy lại bình tĩnh, rồi mới bước tới bên giường.
Cô siết chặt chiếc hộp nhỏ trong tay, ánh mắt dao động một lúc lâu. Cuối cùng, cô nghiến răng mở hộp ra.
Bên trong là một viên thuốc màu đen, nhỏ bằng hạt đậu nành, tỏa ra một mùi hương kỳ lạ.
Cô cúi đầu nhìn mẹ, rồi lại nhìn viên thuốc trong tay. Ánh mắt cô trở nên kiên định.
Cô xoay người rót một cốc nước, đặt lên tủ đầu giường, sau đó cúi xuống định đỡ mẹ dậy.
Nhưng ngay khi tay cô vừa chạm vào cánh tay gầy guộc ấy—
"Cạch!"
Cánh cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra.
Trần Hân giật mình, quay ngoắt lại.
Cô sững sờ khi nhìn thấy một cô gái trẻ đứng trước cửa.
Cô cau mày, hơi ngập ngừng:
“Cô… có nhầm phòng không?”
Người vừa đến không đáp, chỉ lặng lẽ bước vào, đưa tay bật đèn trần lên.
Ánh sáng bất ngờ lan tỏa khắp phòng, làm rõ gương mặt của cô gái.
Trần Hân thoáng giật mình, rồi kinh ngạc thốt lên:
“Là cô? Cô chính là… vị khách lúc tối ở tiệm cầm đồ!”
Lê Kiến Mộc gật đầu, ánh mắt hướng thẳng vào chiếc hộp nhỏ trong tay Trần Hân, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy sức ép:
“Thứ đó… không thể để mẹ cô uống.”
Trần Hân lập tức siết chặt hộp thuốc, ánh mắt đề phòng:
“Cô muốn làm gì?”
Lê Kiến Mộc không có ý định giằng co, chỉ thản nhiên nói:
“Yên tâm, tôi không muốn cướp của cô. Tôi chỉ muốn cảnh báo—bà lão mà cô gặp tối nay không phải người bình thường. Bà ta là tà ám. Cái gọi là giao dịch, cái gọi là thần dược… tất cả đều không phải thứ tốt.”
Trần Hân ngắt lời cô:
“Tôi biết.”
Lê Kiến Mộc thoáng im lặng.
Trần Hân khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy chỉ có sự bi thương.
“Dĩ nhiên tôi biết bà ta không phải người tốt. Nhưng tôi không quan tâm. Dù bà ta là người hay quỷ, là thần hay là ma, chỉ cần có thể cứu mẹ tôi, tôi đều chấp nhận.”
Giọng nói của cô ta run lên, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
Lê Kiến Mộc nhìn sâu vào đôi mắt ấy, chậm rãi hỏi:
“Dù có phải đánh đổi sinh mệnh và linh hồn của cô sao?”
“Dù phải đánh đổi sinh mệnh và linh hồn của tôi!”
Trần Hân không hề do dự.
Cô ta nhìn mẹ mình, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
“Cô vội vàng chạy tới đây, chắc hẳn là người tốt, cũng là người có bản lĩnh. Vậy hãy nói cho tôi biết—viên thuốc này, nếu mẹ tôi uống vào, bà sẽ tỉnh lại, đúng không?”
Lê Kiến Mộc khẽ mím môi.
Cô không thể nói dối.
Thứ thuốc này quả thực có tác dụng.
Khế ước giữa Trần Hân và bà lão kia rất bất công, nhưng không phải là trò lừa bịp.
Bởi vì bà lão còn muốn nửa linh hồn còn lại của Trần Hân, nên nhất định sẽ giữ lời hứa.
Chỉ là… cái giá phải trả, lại chính là sinh mệnh của Trần Hân.
Cô chậm rãi nói:
“Dựa theo tướng mạo của cô, cô còn khoảng 50 năm tuổi thọ. Nhưng mẹ cô đã mắc bệnh nan y, sinh mệnh gần như đã cạn kiệt. Nếu uống viên thuốc này, tuổi thọ của hai người sẽ bị buộc chặt vào nhau—cùng chung sinh mệnh.”
Cô dừng lại, ánh mắt nặng trĩu:
“Nói cách khác, thời gian sống của cô sẽ bị chia đôi cho mẹ cô.”
Trần Hân nghe vậy, không những không thất vọng mà ngược lại, cô còn vui mừng:
"Vậy là tôi có thể sống cùng mẹ 25 năm đúng không? Như thế thì tốt quá!"
Lê Kiến Mộc im lặng một lát rồi tiếp tục nói:
"Khế ước của cô hứa hẹn sẽ hiến đi nửa linh hồn. Khi mất đi một nửa linh hồn, cơ thể cô sẽ suy yếu, trí nhớ cũng giảm sút. Điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp của cô. Rất có thể, cả đời này cô sẽ không thể cầm dao phẫu thuật. Ngoài ra, sau khi cô qua đời và bước vào luân hồi, linh hồn tàn khuyết sẽ không có tư cách được làm người nữa."
Trần Hân trầm mặc, không nói gì.
Lê Kiến Mộc nhìn cô, giọng nói trầm ổn nhưng vẫn mang theo một chút khuyên nhủ:
"Cô là bác sĩ, chắc hẳn cô hiểu rõ hơn ai hết rằng sinh - lão - bệnh - tử là quy luật của nhân gian. Cái chết không phải là điểm kết thúc. Có lẽ ở một vòng luân hồi khác, hai người vẫn sẽ có cơ hội làm mẹ con. Nhưng cô có chắc chắn rằng mình muốn từ bỏ nghề nghiệp mà cô yêu quý? Cô muốn bỏ lại những bệnh nhân đang cần cô, chỉ để đổi lấy hơn hai mươi năm đầy gian nan bên mẹ mình sao?"
Trần Hân lắc đầu, giọng nói chậm rãi nhưng đầy kiên định:
"Cô biết không? Tôi là cô nhi."
"Tôi vừa chào đời đã bị cha mẹ ruột bỏ rơi ngoài cánh đồng lúa mạch giữa mùa đông giá rét. Mẹ tôi khi đó chỉ tình cờ đi ngang qua, nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của tôi liền ôm tôi về nhà."
"Khi ấy, bà vừa mới ly hôn, không tiền bạc, không chỗ dựa, không gia đình, chỉ sống một mình trong căn nhà lá ở thôn nghèo. Cuộc sống của bà đã đủ khó khăn, thế mà bà vẫn kiên quyết giữ tôi lại, dù hàng xóm khuyên bà nên bỏ tôi đi vì bà không thể nuôi nổi một đứa trẻ."
"Bà chỉ cười và nói rằng, bà không thể chịu nổi tiếng khóc của tôi. Mỗi lần tôi khóc, trái tim bà lại quặn đau."
"Năm đầu tiên, mẹ ôm tôi vào lòng, cuộn chặt trong lớp áo bông mỏng manh, cầm theo một cây gậy đi xin ăn khắp nơi. Nửa bát cơm, một củ khoai lang, thế là hai mẹ con sống qua mùa đông khắc nghiệt đầu tiên."
"Sau này, bà dựng một khu vườn nhỏ trước nhà, làm đế giày, đan sọt tre thuê để kiếm chút tiền lẻ. Cuộc sống vất vả nhưng ít ra chúng tôi không chết đói."
"Khi tôi biết đi, biết chạy, biết giúp mẹ làm việc, người trong thôn nói rằng bà đã khổ tận cam lai, sau này có thể nhờ vào tôi kiếm chút tiền sính lễ. Nhưng mẹ không quan tâm. Bà chỉ lặng lẽ thu dọn bát đĩa vỡ, gom vài thứ lặt vặt rồi dắt tôi vượt hơn hai tiếng đường rừng lên huyện thành kiếm kế sinh nhai."
"Lúc đầu, bà không biết làm gì cả, chỉ có thể làm công nhân bốc vác ở công trường. Công việc nặng nhọc, xi măng bám đầy người, đôi vai lúc nào cũng thâm tím. Tôi không hiểu, vì sao phải rời quê, rời thôn mà lên thành phố chịu khổ như vậy. Mãi đến khi bà nhận được đồng lương đầu tiên, bà cười rạng rỡ nói với tôi:
‘Mẹ có tiền cho con đi học rồi!’"
"Ngày đó tôi mới hiểu, hóa ra mọi gian khổ mẹ chịu đựng đều vì tôi.
Từ đó, tôi được đi học ở huyện thành, còn mẹ ở lại đó làm công việc vặt. Khi tôi thi đỗ trường cấp ba tốt nhất trong thành phố, bà lập tức tìm cách lên nội thành, bày quán nhỏ để được gần tôi. Đến khi tôi thi đỗ đại học, bà lại theo tôi đến gần trường đại học, tìm đủ mọi cách để chăm sóc tôi."
"Khi tôi học cấp ba, mẹ dặn dò:
‘Nhiệm vụ quan trọng nhất của con là học tập. Con phải vào được một trường đại học thật tốt.’
Tôi thi đỗ Học viện Y khoa hàng đầu Bắc Thành. Khi tôi đề nghị giúp đỡ mẹ kiếm tiền, bà chỉ cười xoa đầu tôi:
‘Không được lãng phí thời gian kiếm tiền. Con phải học thật giỏi, sau này làm bác sĩ tốt, cứu thêm nhiều người hơn.’"
"Tôi nghe lời bà. Tôi tận dụng từng phút từng giây để học, tham gia thực tập y khoa. Bốn năm đại học, tôi hoàn thành lượng kiến thức mà người khác cần tám năm để học. Tôi trở thành thiên tài trong mắt người đời, niềm tự hào trong lòng mẹ."
"Nhưng tại sao?
Tại sao khi tôi vừa mới giúp mẹ có được cuộc sống hạnh phúc, bà lại bị chẩn đoán ung thư?"
"Không thể chữa khỏi."
"Người ta nói nhân quả báo ứng. Nhưng mẹ tôi là một người tốt như vậy, tại sao lại phải chịu căn bệnh này?"
"Tôi đã cứu sống vô số bệnh nhân, nhưng lại hoàn toàn bất lực trước bệnh tình của mẹ mình. Đây là cái gọi là nhân quả sao?"
"Cô nói về luân hồi, về kiếp sau có thể tái ngộ. Nhưng dù có đầu thai thành mẹ con một lần nữa, liệu đó có còn là tôi của hiện tại? Có còn là mẹ tôi của bây giờ?"
"Nếu vậy thì kiếp sau có ý nghĩa gì với tôi?"
"Không có tôi, bệnh nhân vẫn sẽ có bác sĩ khác. Nhưng nếu không có mẹ, tôi không thể sống nổi."
Trần Hân đưa tay quệt nước mắt lăn dài trên má, hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói:
"Xin lỗi, tôi đã nói hơi nhiều.
Tôi biết cô có ý tốt, nhưng tôi đã quyết định rồi. Bất kể hậu quả ra sao, tôi đều có thể gánh vác. Nếu cô thực sự muốn giúp tôi, hãy tôn trọng lựa chọn của tôi."