Thế nhưng điều khiến Hoa Cát thấy rợn người chính là... không ai trong nhóm đồng hành tỏ vẻ bất bình hay kinh ngạc. Như thể việc đó là điều hoàn toàn bình thường.
Hoa Cát bắt đầu nghi ngờ bản thân. Có lẽ ông ta đã nhìn nhầm, mấy người này không phải là những thiếu gia tiểu thư nhà giàu bình thường.
Ông ta im lặng một hồi, trong lòng dần dần hình thành đủ loại suy đoán, rồi lén lút liếc nhìn Lê Niên Tây, sau đó mới hạ giọng nói với Lê Kiến Mộc:
"Lát nữa... lát nữa cô bảo anh trai mình giữ bình tĩnh một chút. Vào trong rồi, tuyệt đối không nên gây xung đột với người ta. Nếu không, cho dù có giỏi đến mấy cũng có thể mất mạng. Những Huyền Sư trong đó không phải hạng dễ chọc đâu."
Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng gật đầu:
"Yên tâm, tính tình anh ba tôi rất tốt. Anh ấy sẽ không chủ động gây chuyện đâu."
Hoa Cát vốn là người từng trải, không phải kẻ đơn giản. Nếu như chuyện vừa rồi chưa xảy ra, có lẽ ông ta sẽ chẳng mảy may bận tâm những lời bàn tán quanh mình. Nhưng bây giờ, khi tận mắt chứng kiến hành động lén lút và mờ ám của vài người trong đoàn, ông không thể không suy nghĩ sâu xa hơn.
Ông ta chưa đến mức chủ động gây hấn với ai, nhưng nếu người khác ra tay trước thì phải đối phó thế nào? Nghĩ tới cái kiểu tính cách trời ơi đất hỡi của đám người buôn bán trong chợ quỷ, Hoa Cát khẽ chau mày, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.
Tâm trí ông đang miên man suy nghĩ thì phía sau, Chung Tử Ngưng cũng chẳng hề bình tĩnh hơn. Cô ta cúi đầu, bước chậm rãi như để tránh gây chú ý, nhưng đôi mắt không ngừng liếc trộm về phía Lê Niên Tây. Chung Tử Ngưng nghĩ mình giấu giếm rất khéo, nhưng làm sao qua được mắt Lê Niên Tây – người sống bằng nghề nhìn thấu lòng người?
Anh ta đã sớm nhận ra từng động tác nhỏ nhất của cô ta, chỉ là chưa tiện ra mặt mà thôi. Lê Niên Tây lạnh nhạt liếc cô một cái, ánh nhìn sắc như dao cạo, trong lòng cảnh giác tăng thêm vài phần.
Nhưng rất nhanh, tất cả không còn thời gian để lo chuyện riêng.
Đường đi phía trước không dài, nhưng càng lúc càng hẹp, gấp khúc quanh co. Qua hai khúc rẽ, ánh sáng bên ngoài dần bị chặn lại, chỉ còn bóng tối dày đặc bao trùm.
Còn chưa kịp thích ứng với màn đêm, thì phía trước bỗng vang lên tiếng kinh ngạc của ai đó. Cả đoàn lập tức rảo bước, và chỉ một lát sau, trước mắt họ bừng sáng bởi hàng loạt ánh sáng kỳ lạ phát ra từ trong hang động.
Lê Kiến Mộc giơ tay chắn trước mắt đến hai lần mới thích nghi được, sau đó buông tay, lặng lẽ quan sát toàn bộ cảnh tượng trong động.
Không gian bên trong rộng lớn không ngờ, huyệt động như biến thành một con phố nhộn nhịp. Dù không có đèn điện hay ánh sáng mặt trời, nhưng phía trước mỗi chủ quán lại có đủ loại vật phát sáng kỳ dị. Không phải đèn bàn hay đèn pin, mà là những viên đá lấp lánh, những loại cây dại phát quang, hay thậm chí là vật thể không rõ hình dạng đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Chính những thứ ấy đã thắp sáng toàn bộ không gian trong động, ánh sáng dịu mà vẫn đủ khiến người ta phải nheo mắt.
"Quả nhiên năm nay chợ quỷ náo nhiệt thật, nhiều chủ quán, nhiều bảo vật." Hoa Cát đứng bên khẽ thở dài, giọng đầy cảm thán.
Lý Muội giật nhẹ tay áo Lê Kiến Mộc, thì thầm hỏi: "Sư phụ, những thứ này... đều là bảo bối thật sao?"
Cô bé tròn mắt nhìn đống hàng hóa, nhưng cảm giác lại chẳng khác mấy mấy món đồ chơi giá rẻ bán trên mạng, kiểu "chín ngàn chín, bao ship".
Lê Kiến Mộc khẽ lắc đầu, nhẹ giọng đáp: "Chỉ là thủ thuật che mắt thôi."
Cô biết rõ, mình và một vài người như Hoa Cát có thể nhìn xuyên qua lớp che đậy kia, nhưng người bình thường nếu bị lừa vào đây, e là không dễ phân biệt thật giả. Không lạ gì khi những người đến đầu tiên trong đoàn đều không giấu được sự phấn khích, lập tức chen lên trước để mặc cả với chủ quán.
Dù vậy, các chủ quán lại không hề dễ dãi. Họ ngồi xếp bằng trên thảm cỏ, vuốt râu, vẻ mặt lạnh tanh, giống như những cao nhân xuất thế chẳng màng đến vật chất trần tục.
Một người trong đó cất giọng nghiêm trang: "Đây là đá bảy màu thượng cổ, ta thu được trên đỉnh Nam Sơn. Nó là thần dược hoạt tử nhân, nhục bạch cốt – báu vật vô giá. Loại đồ này không dùng tiền để đổi. Chỉ chấp nhận lấy vật đổi vật. Những người bình thường như các ngươi, đừng mơ tưởng."
"Hoạt tử nhân? Nhục bạch cốt?" – Một người đàn ông nghe xong sắc mặt liền thay đổi. Anh ta lập tức quỳ sụp xuống đất, gào lên: "Đại sư, cầu xin ông! Cha tôi sắp không qua khỏi, chỉ còn chờ thần dược này cứu mạng. Tôi xin ông, cho dù có phải bán cả gia sản, tôi cũng đồng ý!"
Nói xong, anh ta dập đầu liên tục trước mặt chủ quán. Có người đứng bên xúc động, có người lại tỏ vẻ khinh thường, nhưng vị chủ quán vẫn không mảy may lay động.
Một lúc sau, ông ta thở dài một hơi, đỡ người đàn ông kia đứng dậy: "Thôi được rồi, hôm nay coi như cậu có duyên với ta. Ta giúp cậu một lần."
Người đàn ông kia mừng đến phát khóc, vội vàng cảm ơn rối rít. Nhưng chưa kịp nói thêm gì, chủ quán đã nói tiếp:
"Nhưng đá bảy màu thì không thể đưa cho cậu. Đây là đồ của tiên gia, nếu đưa bừa xuống thế tục sẽ làm rối loạn trật tự, hậu quả khó lường. Tuy nhiên, bệnh của cha cậu, ta có thể ra tay chữa giúp."
Nói rồi, ông ta lấy ra một túi thuốc cùng một lá bùa đưa cho người đàn ông kia. Hai người nhanh chóng trao đổi cách liên hệ.
Lê Kiến Mộc lặng lẽ đứng nhìn. Trong mắt cô, lá bùa đó chỉ là một tấm bùa bình an rẻ tiền, được vẽ cẩu thả, không hề có chút linh lực nào. Thậm chí còn trông như đã bị hủy một phần. Nhưng túi thuốc kia thì lại khiến cô chú ý – từ mùi hương và năng lượng phát ra, đó thực sự là vật có chút tác dụng.
"Trời ơi, vậy mà tốn tới năm trăm triệu!" – Lý Muội kinh hãi thì thào. "Người này tiêu tiền như mình tiêu năm trăm ngàn vậy đó..."
"Không tính là đắt." – Hoa Cát khoát tay, chẳng buồn ngạc nhiên. "Người có thể tới được chợ quỷ này đều không tầm thường. Với bọn họ, năm trăm triệu đổi lấy một mạng người, thật sự rất đáng giá."
Lê Kiến Mộc bước đi bên cạnh Hoa Cát, chợt hạ giọng hỏi:
"Năm ngoái từng có người suýt chết, sau khi uống được thần dược ở đây thì khỏe mạnh lại như chưa từng bị gì, chuyện đó là thật sao?"
"Đương nhiên là thật." – Hoa Cát vừa đáp vừa liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi thấp giọng nói tiếp:
"Nếu không phải danh tiếng tốt, thì nơi này sao có thể được bao nhiêu người săn lùng như vậy chứ?"
Ông ta dừng lại nửa bước, giọng nói trở nên thận trọng hơn:
"Người có tiền không phải ai cũng ngu ngốc. Trước khi bỏ ra một khoản lớn, họ đều tìm hiểu rất kỹ. Từng đồng từng bạc đều phải xứng đáng. Những người đến chợ quỷ cầu thuốc, đa số đều được cứu sống. Nếu có người không cứu được, phần lớn cũng là do bỏ lỡ thời gian, đến khi rời khỏi nơi này thì người nhà đã không còn nữa."
"Chợ quỷ tồn tại suốt bao năm nay, chính là vì đã tạo nên không ít kỳ tích, thậm chí có thể nói là những câu chuyện 'cải tử hoàn sinh'. Nhưng mà, nơi này có một quy tắc bất thành văn—những ai từng mua được thuốc ở đây và người nhà thực sự sống sót thì sau đó tuyệt đối không được phép công khai tuyên truyền. Nếu có người cố tình nói ra, sẽ gặp rắc rối lớn."
Ông ta dừng một chút, rồi nói tiếp:
"Nhưng cô cũng thấy rồi đấy, nơi này không hề tối tăm như người ta tưởng, thậm chí còn khá sáng sủa. Dù có che mặt thì vẫn có khả năng bị nhận ra. Có người tận mắt thấy một người quen mua thuốc ở đây, về sau lại phát hiện cha người đó vẫn còn sống. Chuyện như vậy, trong lòng ai mà chẳng hiểu rõ?"
"Chính vì thế, tiếng tăm của chợ quỷ cứ thế truyền đi. Dù không thể tuyên truyền công khai, nhưng người thật việc thật, lâu dần ai mà chẳng biết? Tuy nhiên, dù tin đồn có lan xa đến đâu thì cũng không ai dám rêu rao. Thế giới này vẫn lấy khoa học làm gốc. Một khi chính phủ vào cuộc điều tra, liệu có ai dám chắc chợ quỷ sẽ không bị xóa sổ? Ai cũng hiểu điều đó, nên đều muốn giữ lại một nơi như thế này, để lỡ sau này bản thân hay người thân gặp nạn còn có đường sống."
Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu, ánh mắt bình tĩnh:
"Hiểu rồi."
Sau đó, bọn họ tiếp tục đi sâu vào trong. Khi đi ngang qua một lối rẽ nhỏ, Lê Kiến Mộc thấy một người đàn ông vừa cầu được thuốc xong liền vội vã rời đi. Có vẻ như mục đích của anh ta là để cứu cha mình. Nhưng điều đáng chú ý là, người kia không quay lại đường cũ mà rẽ vào một sơn động nhỏ cách cổng không xa.
Chuyện này, khi vừa bước vào chợ quỷ, Hoa Cát đã từng nhắc đến. Lê Kiến Mộc lặng lẽ nhìn theo bóng dáng người đàn ông đó cho đến khi hắn khuất hẳn trong sơn động, lúc này cô mới thu ánh mắt lại.
Có lẽ bởi vì người kia đã thành công, những người còn lại bắt đầu sốt ruột hơn. Một số người lập tức tiến lên, hy vọng cũng có thể được như anh ta, thi nhau cầu thuốc và bùa chú từ chủ quán.
Thế nhưng, chủ quán chỉ ngẩng lên nhìn thoáng qua những gương mặt ấy, rồi lại cúi đầu, vuốt nhẹ chòm râu bạc, lắc đầu nói khẽ:
"Duyên phận chưa tới."