“Các cháu đang làm gì vậy?”
Giọng nói trầm ổn đầy uy nghiêm vang lên, khiến đám thiếu niên lập tức thu lại vẻ mặt khắc nghiệt, ngoan ngoãn cúi đầu.
Phùng Thiên Tứ nhăn mặt, làm ra vẻ khó xử:
“Cha, cha nhìn anh kìa! Rõ ràng mẹ đã bảo người chuẩn bị quần áo mới cho anh ấy, vậy mà anh ấy lại cố tình ăn mặc thế này để đến dự sinh nhật con! Chẳng lẽ anh ấy bất mãn với con, muốn khiến người ta nghĩ nhà chúng ta ngược đãi anh ấy sao?”
Người đàn ông trung niên nghe vậy, sắc mặt lập tức sa sầm, không chút do dự giáng cho Phùng Kỳ một cái tát nảy lửa.
“Súc sinh! Tao bạc đãi mày hồi nào hả?!”
Gầm lên một câu, ông ta nắm lấy cánh tay gầy guộc của Phùng Kỳ, lôi cậu xềnh xệch ra khỏi phòng tiệc.
Sau lưng, đám Phùng Thiên Tứ liếc nhau, khóe môi nở nụ cười đắc ý.
Lê Kiến Mộc dửng dưng quan sát hết thảy. Đôi mắt cô đảo qua những gương mặt tràn đầy ác ý của lũ thiếu niên, rồi cảnh tượng bỗng chốc xoay chuyển.
...
Tầng hầm ngầm ẩm thấp, tối tăm.
Phùng Kỳ bị cha mình thô bạo quẳng xuống nền đất lạnh.
Người đàn ông trung niên cởi áo khoác, tiện tay rút lấy một cây roi da trên vách tường.
Giây tiếp theo, tiếng roi quất xuống da thịt vang lên sắc bén.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp không gian chật hẹp.
“Tao cho mày ăn, cho mày mặc, thế mà mày dám làm tao mất mặt?!”
“Đồ vô ơn! Cái loại hạ tiện như mẹ mày, sinh ra mày cũng chỉ là một thứ rác rưởi hạ tiện mà thôi!”
“Nghe đây, tao cảnh cáo mày! Nếu còn tái phạm, tao đánh chết mày luôn!”
Những cú quất không chút nương tay.
Phùng Kỳ run rẩy cuộn tròn trong góc, cơ thể nhỏ bé phủ đầy vết máu loang lổ, đau đến mức ngay cả khóc cũng không ra tiếng.
Đến khi roi da rơi xuống nền đất, cậu ta đã kiệt sức, gần như ngất đi.
Người đàn ông trung niên chỉnh lại quần áo, khôi phục lại dáng vẻ tao nhã, rồi xoay người rời khỏi căn phòng tối tăm.
Trong góc, Phùng Kỳ lặng lẽ nức nở.
Cậu ta ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào Lê Kiến Mộc.
Trong đáy mắt, oán hận và âm trầm dần dần tích tụ.
Lê Kiến Mộc chỉ nhướng mày, ánh mắt vẫn bình thản như mặt hồ tĩnh lặng, không chút gợn sóng.
Rồi cảnh tượng một lần nữa biến đổi.
Cảnh tượng quá khứ hiện lên từng chút một.
Phùng Kỳ 14 tuổi, suýt bị chó ngao Tây Tạng của Phùng Thiên Tứ cắn chết, đổi lại một cơ hội được đi học.
Phùng Kỳ 18 tuổi, khoác lên mình bộ lễ phục hoàn hảo, gương mặt tinh xảo, trong một bữa tiệc xa hoa, cậu ta bị Phùng tiên sinh đưa tặng như một món quà cho đối tác làm ăn.
Phùng Kỳ 20 tuổi, thành thạo trong việc lấy lòng phụ nữ, giúp Phùng tiên sinh giành được vô số hợp đồng, trở thành “hoa giao tế” nổi danh Bắc Thành.
Phùng Kỳ 24 tuổi, vợ sắp cưới của Phùng Thiên Tứ bỗng dưng đòi gả cho cậu ta. Phùng Thiên Tứ giận tím mặt, đánh cậu ta đến chết, mà chính Phùng tiên sinh cũng tham gia, trở thành đồng phạm giết người.
Ký ức lặp đi lặp lại, tái hiện từng khoảnh khắc đau đớn của ngày hôm đó.
Lê Kiến Mộc đứng yên nhìn, sắc mặt không chút dao động.
Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc Phùng Thiên Tứ và Phùng tiên sinh hoảng loạn rời đi, bỏ lại Phùng Kỳ nằm bất động trong vũng máu đỏ thẫm.
Mười giây trôi qua.
Đôi mắt Phùng Kỳ đột ngột mở ra, nhìn chằm chằm vào Lê Kiến Mộc.
"Đại sư cảm thấy tôi đáng chết không?"
Giọng nói của cậu ta không gợn sóng, nhưng lại như một lưỡi dao lạnh lẽo xuyên thẳng vào lòng người.
Lê Kiến Mộc đáp lời, giọng điềm nhiên: "Nên chết hay không, không phải tôi quyết định. Dưới âm tào địa phủ, mỗi linh hồn đều có phán quan định đoạt, đều phải tuân theo quy tắc của trời đất."
Khóe miệng Phùng Kỳ khẽ nhếch lên, như thể đã đoán trước câu trả lời này. Một giây sau, cậu ta từ từ nhắm mắt lại.
Cảnh tượng đẫm máu nhanh chóng rút đi, ánh sáng trong tầng hầm dần mờ nhạt, bóng tối lại lần nữa bao trùm.
Bên tai chỉ còn tiếng hít thở dồn dập của những người đứng cạnh.
Một lúc lâu sau, Chu Soái mới lầm bầm: "Phùng Kỳ... thật đáng thương."
Lý Đại Đảm thở dài: "Nếu là tôi, chắc cũng muốn giết sạch đám người đó."
Họ đều đã nhìn thấy những ký ức vừa rồi.
Một tuổi thơ đầy bi kịch, không có tự do, không có tôn nghiêm. Bị ngược đãi, bị bóc lột, bị xem như món hàng mua bán, bị đánh chết chỉ vì một trận tranh chấp. Suốt cả cuộc đời, Phùng Kỳ chưa từng có một ngày được sống như một con người đúng nghĩa.
Mang theo oán hận mà chết, hóa thành lệ quỷ, cũng là điều dễ hiểu.
Chu Soái và Lý Đại Đảm không khỏi sinh lòng thương cảm.
Nhưng Lê Kiến Mộc không nói gì, chỉ quay sang nhìn Phù Tang, hỏi một câu: "Anh thấy thế nào?"
Phù Tang thản nhiên nhún vai: "Hắn ta đang câu giờ."
Câu trả lời nhẹ bẫng nhưng như một nhát búa giáng xuống.
Chu Soái và Lý Đại Đảm trợn mắt nhìn nhau: "Cái gì?"
Đồng tử Lê Kiến Mộc co lại, ngón tay khẽ bấm niệm chú.
Ánh sáng trắng từ đầu ngón tay lóe lên, bắn thẳng lên trần tầng hầm.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang dội, bầu không khí như một lớp màng nước bị xé rách, toàn bộ cảnh vật thay đổi trong chớp mắt.
Không còn là tầng hầm trống trải nữa.
Chu Soái và Lý Đại Đảm vừa kịp nhìn rõ xung quanh, lập tức cảm thấy dạ dày cuộn trào, bụm miệng nôn thốc nôn tháo.
Thứ trước mặt họ...
Nếu nói những mảnh tứ chi cụt lủn trên sân là ghê tởm, thì cảnh tượng trong tầng hầm này chính là địa ngục trần gian.
Mùi hôi thối của xác thối, của máu đọng xộc thẳng vào mũi, tường đá dính đầy vết máu đã khô, chất chồng xác người phân hủy. Nhưng điều kinh khủng nhất là trên bức tường phía trước, gọn gàng treo mấy bộ da người—chỉnh tề như những món đồ sưu tập.
Những khuôn mặt đó...
Chu Soái và Lý Đại Đảm đã từng thấy họ trong ảo cảnh.
Có người là kẻ từng hành hạ Phùng Kỳ. Có người là đối tác từng mua vui trên thân xác cậu ta.
Giữa tầng hầm, một người bị treo lơ lửng. Đôi mắt nhắm nghiền, thân thể bất động.
Chu Soái hét lên: "Tôn Hỉ!"
Cùng lúc đó, tiếng hét của anh ta như một mồi lửa châm ngòi.
Những thi thể rời rạc quanh họ bỗng dưng động đậy.
Như thể được linh hồn dẫn dắt, tất cả cùng lúc lao tới, chặn đứng đường đi của bọn họ.
Khoảng cách chỉ vài bước ngắn ngủi, nhưng như bị ngăn bởi núi cao, sông sâu.
"Aaa! Cái quái gì đây!"
"Tránh ra! Đừng giết tôi! Đừng tới đây!"
Lý Đại Đảm hoảng loạn ôm chặt Chu Soái, cả hai run rẩy thét lên.
Nhưng đúng lúc đó, một màn chắn trong suốt bất ngờ hiện ra bao quanh họ.
Lê Kiến Mộc kết ấn trong không trung, ngón tay khẽ động, ánh sáng trắng lóe lên một lần nữa, lao thẳng về phía Tôn Hỉ.
Ngay khoảnh khắc ấy—
Tôn Hỉ vốn đang bất động bỗng dưng mở mắt, nhẹ nhàng xoay người né tránh, vững vàng đáp xuống đất.
Chu Soái chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, quay đầu lại thì thấy Tôn Hỉ đã tỉnh, lập tức mừng rỡ.
"Tôn Hỉ! Em không sao thì tốt quá!" Chu Soái phấn khởi, sau đó vội vàng giới thiệu, "Đây là đại sư anh mời tới—"
Lời còn chưa dứt, Lê Kiến Mộc đã vung tay, hàng chục lá bùa bình an đồng loạt bay về phía Tôn Hỉ.
Chu Soái tròn mắt kinh hãi. "Đại sư! Đừng mà! Đó là em họ tôi—"
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, đồng tử của "Tôn Hỉ" co rút lại, không chút chần chừ quay người bỏ chạy.
Bước chân không chạm đất, tốc độ nhanh đến mức không giống con người.