Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Chương 64

Nhưng giờ phút này, nó lại trông như một ông lão gần đất xa trời.

Cành lá rũ rượi, từng chiếc lá vàng úa rơi đầy mặt đất.

Cô giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào thân cây, nhắm mắt lại.

Trong một khoảnh khắc, những hình ảnh xa xưa ùa về…

Hạt giống rơi xuống đất, nằm yên dưới lớp bùn ẩm.

Mưa rơi, gió thổi.

Rồi một ngày, mầm non nhỏ bé trồi lên khỏi mặt đất.

Nó vươn mình lớn lên trong sự che chở của những bụi cỏ xung quanh.

Một tấc, hai tấc… Một mét, hai mét…

Đến khi có người phát hiện ra nó, nó đã trở thành một cây liễu nhỏ.

Lũ trẻ trèo lên cành của nó, hái lá liễu làm còi huýt gió.

Chúng vui đùa dưới bóng mát của nó, tiếng cười vang vọng cả một góc thôn.

Thời gian trôi qua.

Những đứa trẻ ngày nào đã trưởng thành, rồi lại có con cái của riêng mình.

Họ cùng gia đình hóng gió dưới tán cây.

Nhiều thế hệ đã từng bàn bạc chuyện đốn hạ nó, nhưng vì những lý do khác nhau, kế hoạch ấy mãi không thành.

Cây liễu càng lúc càng lớn, trở thành biểu tượng của thôn.

Nó sừng sững nơi cổng thôn, bảo vệ con người ở đây suốt bao năm…

Mãi đến khi—

Một nhóm người thôn Cây Liễu hậm hực khiêng cuốc về thôn, tụ tập dưới tán cây, vẻ mặt đầy bực bội.

"Dựa vào cái gì mà chia ranh giới như vậy chứ? Thôn Đại Vương cách đây chưa tới hai dặm mà vẫn nằm trong khu cải tạo đô thị! Còn chúng ta thì không?"

"Năm ngoái còn bảo có suất cho thôn mình, giờ thì sao? Không có lấy một mảnh đất!"

"Tôi đã đăng ký cho con trai vào trường trong thành phố rồi, giờ phá dỡ chẳng có phần chúng ta, vậy phải làm sao đây?"

"Thôi đi, cấp trên quyết định rồi, chúng ta có thể làm gì được? Chấp nhận đi, thôn này vốn không có số hưởng phá dỡ mà!"

"Tôi khinh! Chắc chắn là lão già họ Triệu kia giở trò! Ai mà không biết ông ta ghét thôn mình từ lâu rồi? Từ ngày ông ta lên chức, thôn chúng ta càng ngày càng lụn bại!"

"Mấy năm nay vận may của thôn mình tệ hại quá… Trưởng thôn, hay là gọi người đến xem thử? Biết đâu phong thủy có vấn đề?"

Dưới tán cây liễu già, trưởng thôn rít một hơi thuốc, làn khói trắng cuộn lên trong màn đêm. Ông ta trầm giọng:

"Tôi đi tìm người."

Vài ngày sau, khi gió thu hiu hắt, ánh trăng vằng vặc treo cao, một nhóm người lặng lẽ tập hợp dưới gốc cây liễu. Mỗi người khiêng theo một thùng gỗ nặng trịch, mùi máu tươi tanh tưởi tràn ngập trong không khí, khiến kẻ yếu bụng chỉ muốn nôn mửa.

Lê Kiến Mộc nhìn thấy một người đàn ông khoác áo đen đứng giữa đám người, toàn thân bao phủ trong lớp vải dày cộp. Ông ta cúi đầu, giấu kín khuôn mặt trong bóng tối, nhưng hơi thở xấu xa lại như một làn sương đen quẩn quanh, lạnh lẽo đến ghê người.

Người đàn ông áo đen không nói gì, chỉ giơ tay ra hiệu. Những thùng gỗ mở nắp, chất lỏng đỏ sẫm ào ào đổ xuống đất, thấm vào bộ rễ khổng lồ của cây liễu.

Cây liễu run rẩy như thể một kẻ đói khát được nếm giọt nước đầu tiên sau cơn khát dài. Cành lá run lên bần bật, gió đêm vô cớ gào rít. Rồi chỉ trong nháy mắt, bầu trời vốn u ám chợt sáng bừng lên một cách quái dị.

Dưới ánh trăng, cây liễu vươn cao, tán lá giãn ra như đôi tay khổng lồ vươn về phía trời xanh. Cành lá xanh um che phủ bầu trời, biến nơi này thành một phong cảnh độc nhất vô nhị.

Cũng từ lúc ấy, cây liễu có linh trí.

Nhưng linh trí đó không phân biệt thiện ác, chẳng hiểu nổi nhân quả, càng không thông âm dương. Nó chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của kẻ mặc áo đen, hấp thụ sinh khí người sống, mở ra trận pháp, vận chuyển tà pháp…

"A—!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, Lê Kiến Mộc giật mình tỉnh lại từ dòng ký ức xa xăm. Cô lảo đảo lùi lại một bước.

BÙM!

Từ chỗ rễ, thân cây liễu đột nhiên nổ tung thành hai nửa. Dịch nhầy đen kịt phun trào, tanh hôi đến mức khiến người ta buồn nôn.

"Cẩn thận!"

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, đồng thời một lực đỡ nhẹ giúp cô đứng vững.

Lê Kiến Mộc quay đầu, nhìn thấy Phù Tang đang thu tay về, sờ mũi một cái rồi lảng tránh ánh mắt cô, giả vờ nhìn sang hướng khác.

Cô khẽ nhướng mày nhưng không nói gì, chỉ thở dài:

"Đáng tiếc."

Cây liễu này vốn có linh khí phi phàm, nếu không bị bàn tay con người can thiệp, có lẽ còn có cơ hội tu hành. Dù phải mất thêm hai ba chục năm, nhưng ít ra vẫn có thể trở thành linh vật.

Vậy mà giờ đây, linh căn đã bị chặt đứt, chẳng những bị tà ám thao túng, mà còn trở thành công cụ hại người.

"Không có gì đáng tiếc cả." Phù Tang cười nhạt. "May mà nó khai trí muộn. Nếu để nó hấp thụ sinh khí lâu hơn, e là không chỉ có bảy người chết."

Lê Kiến Mộc không nói gì, khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn gốc cây liễu đã không còn sinh khí.

Rầm rập—

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Tiêu Tề chạy từ từ đường tới.

"Đại sư, cô không sao chứ?"

Lê Kiến Mộc chưa kịp trả lời, Phù Tang đã biến mất như một làn khói, chỉ để lại tiếng gió thổi nhẹ qua.

Tiêu Tề nhíu mày nhưng không hỏi nhiều, ánh mắt nhanh chóng quét qua thân cây bị tách đôi. Anh bật đèn pin trên điện thoại, soi vào phần gốc rễ thối rữa. Dịch nhầy đen sì trào ra từ trong, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

Anh cau mày: "Đây là… cái gì?"

Lê Kiến Mộc liếc nhìn một cái, thản nhiên nói:

"Máu người."

Tiêu Tề hít một hơi lạnh, sắc mặt sa sầm.

Anh trầm mặc vài giây, sau đó lấy điện thoại ra bấm số:

"Người của đội tôi sắp đến. Hôm nay cảm ơn cô, đại sư."

Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu:

"Vậy là vụ của Tiền Nguyệt không còn nghi ngờ gì nữa?"

"Ừm."

Tất cả những gì cô nói đều trùng khớp với lời khai của Lý Đại Đảm. Nếu như trên đời này thực sự có những chuyện quỷ thần, thì khả năng Tiền Nguyệt bị ma ám không còn là chuyện viển vông nữa.

Rất nhanh, đội cảnh sát đến, ánh đèn xe chớp nháy khiến cả thôn cây liễu sáng trưng.

Lê Kiến Mộc buông lỏng giam cầm với dân làng, lại đi một vòng xác nhận không còn chuyện gì, sau đó rời khỏi hiện trường.

Tiêu Tề để Dư Tiểu Ngư xử lý những việc còn lại, còn anh thì tự mình lái xe đưa Lê Kiến Mộc về.

Đêm khuya, Bắc Thành lặng lẽ chìm vào bóng tối. Trên con đường dẫn vào làng đại học, xe cộ thưa thớt, người qua đường cũng chẳng còn bao nhiêu.

Bình Luận (0)
Comment