Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Chương 94

Lê Kiến Mộc vẫn bình tĩnh như cũ: "Sau đó thì sao?"

Phù Tang im lặng một lúc, ánh mắt thoáng xao động.

"Rồi tôi nhớ lại."

Cô nhẹ giọng hỏi, như đang thuật lại một sự thật hiển nhiên: "Anh có thể tự mình quay về cơ thể mà, vì sao không rời đi?"

Lần này, sự im lặng của Phù Tang kéo dài hơn.

Dài đến mức kiên nhẫn của Lê Kiến Mộc gần như cạn kiệt, rốt cuộc mới nghe thấy giọng anh ta vang lên, mờ mịt và không chắc chắn:

"Bởi vì tôi thích cái tên em đặt cho tôi."

Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt thâm trầm, nghiêm túc đến mức gần như mang theo đau thương.

"Phù Tang… đó là nơi mặt trời mọc lên mỗi ngày, cái tên này đang nói với tôi rằng, mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại từ đầu."

Anh lắc đầu, như muốn gạt bỏ quá khứ. "Những chuyện trước kia... không nhắc cũng được."

Rồi anh nhìn cô đầy chờ mong: "Lê Kiến Mộc, tôi có thể ở lại bên cạnh em, bắt đầu lại một lần nữa không?"

Trong mắt Lê Kiến Mộc thoáng hiện chút do dự.

Bất chợt, một cái cây già nua không biết từ đâu nhảy lên vai cô, la toáng lên: "Tiểu Huyền Sư! Cậu ta đang giở khổ nhục kế!"

Ánh mắt Phù Tang lập tức tối sầm, lạnh như băng nhìn về phía cái cây già.

Cây tùng vèo một cái, trốn tịt vào túi áo của Lê Kiến Mộc.

Nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nó cẩn thận thò ra một cái mầm nhỏ, nói như thì thầm: "Cũng có thể là mỹ nam kế! Âm khí của cậu ta nặng như vậy, chắc chắn không phải thứ tốt lành đâu. Tiểu Huyền Sư, cô đừng mắc bẫy!"

Chưa dứt lời, một luồng khói đen như mũi tên phóng thẳng về phía mầm cây.

Nhưng khi suýt nữa đánh trúng, nó bị Lê Kiến Mộc khẽ vung tay ngăn lại.

Phù Tang nhìn cô chằm chằm.

Lê Kiến Mộc thản nhiên nhét cây tùng nhỏ vào túi áo: "Lão tùng miệng lưỡi lanh lợi nhưng không có ác ý, tu hành không dễ dàng, nếu có gì mạo phạm, anh rộng lượng một chút đi."

Cây tùng này nếu bị mất đi một mầm, ít nhất cũng hao tổn năm mươi năm tu vi.

Phù Tang cắn chặt môi, nhấm nháp từng lời này.

Bỗng dưng, anh nhận ra cây tùng được cô xem như người một nhà, còn bản thân anh lại bị gạt ra ngoài.

Trong không khí vang lên một tiếng thở dài.

Anh ta cúi đầu, giọng trầm xuống: "Em định đuổi tôi đi sao?"

Không gian trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng gió lướt qua.

Cây tùng già cũng không dám hó hé, im lặng nghe ngóng quyết định của Lê Kiến Mộc.

Rất lâu sau, cô mới chậm rãi nói: "Không được quấy phá, không được lừa gạt, không được ra tay làm hại đồng bạn."

Cô nhìn thẳng vào Phù Tang: "Nếu anh có thể làm được, chúng ta có thể làm đồng bạn."

Phù Tang mỉm cười, khóe môi cong lên một cách rạng rỡ.

"Đương nhiên rồi!"

Vừa dứt lời, một làn khói xám nhanh chóng bay vào chuỗi hạt chạm hoa.

Lê Kiến Mộc giơ tay chạm vào.

Hạt châu khẽ lóe lên ánh sáng đỏ, ấm áp lan dọc theo đầu ngón tay cô.

Hạ Gia.

Hạ phu nhân nắm chặt bùa bình an Dư Tiểu Ngư đưa cho, chậm rãi bước vào cửa.

Trong nhà yên ắng lạ thường.

Chồng bà chưa về, có lẽ tối nay cũng không về.

Trong lòng Hạ phu nhân tràn ngập chua xót.

Từ sau khi Ninh Hiểu Ninh qua đời hai năm trước, Hạ Thần đã thay đổi.

Ban đầu, anh chỉ trở nên lầm lì ít nói, mỗi tuần ba lần đến khu đèn đường gần đại học Bắc Thành khiêu vũ một mình.

Nhưng bây giờ, anh lại bắt đầu lẩm bẩm với không khí.

Chồng bà vì chuyện của con trai mà ngày càng ít khi trở về nhà. Có lẽ ông ấy đã có niềm vui mới bên ngoài, hoặc cũng có thể, chỉ đơn giản là muốn trốn tránh bầu không khí ngột ngạt nơi đây.

Nhưng bà thì không thể trốn.

Bà không thể nhìn con trai mình cứ như vậy mà chìm vào điên loạn cả đời.

Nghĩ đến cảnh tượng kỳ dị bà trông thấy trên ban công rạng sáng hôm qua, Hạ phu nhân hít sâu một hơi, đi đến phòng của Hạ Thần.

Bà đứng ngoài cửa, gõ mấy tiếng.

Rất lâu sau, cửa mới mở ra.

"Mẹ, có chuyện gì ạ?" Hạ Thần mỉm cười, dáng vẻ hoàn toàn bình thường, chẳng có chút gì khác lạ.

Hạ phu nhân đẩy cửa, định bước vào: "Hôm nay dì giúp việc xin nghỉ, ga giường con chưa thay, mẹ thay giúp con."

"Không cần đâu mẹ!" Hạ Thần lập tức giơ tay ngăn lại, vẫn giữ nguyên nụ cười, nói nhẹ nhàng: "Tiểu Ninh bảo con lớn rồi, phải tự mình dọn phòng, không thể lúc nào cũng nhờ mẹ làm hết được."

Nghe thấy cái tên "Ninh Hiểu Ninh", sắc mặt Hạ phu nhân khẽ cứng lại.

Bà mím môi, giọng nói thoáng có chút run rẩy: "Vậy... cũng được. Nhưng con uống thuốc chưa? Dì giúp việc có để thuốc trong bếp, con nhớ uống đi."

Hạ Thần vỗ vỗ đầu, như vừa nhớ ra chuyện gì: "A, đúng rồi! Dì ấy còn sắc thuốc trị cảm cho con nữa! Phải uống nhanh cho khỏi, không thể để Tiểu Ninh bị lây được."

Hạ phu nhân nhân cơ hội đi vào phòng con trai, cẩn thận nhét một lá bùa bình an vào trong gối đầu của Hạ Thần.

Bà vừa định đứng dậy thì cửa phòng đột nhiên bật mở, Hạ Thần nhanh chóng bước vào, đôi mày nhíu lại đầy khó hiểu.

"Mẹ, mẹ làm gì thế? Con đã bảo cứ để con tự dọn dẹp mà, lát nữa Tiểu Ninh tới thấy lại bảo con là cậu ấm không biết làm việc nhà mất!"

Anh ta bĩu môi, lập tức kéo chăn ra, cẩn thận gấp lại lần nữa.

Hạ phu nhân tinh ý nắm bắt được điều bất thường trong lời con trai. Bà khựng lại, nghi ngờ hỏi:

"Con vừa nói gì? Ai sẽ tới?"

"Tiểu Ninh ạ! Mẹ, con đã nói với mẹ rồi mà, hôm nay Tiểu Ninh đến thăm nhà. Chúng con cũng sắp kết hôn rồi!" Hạ Thần cười rạng rỡ, hai mắt sáng lấp lánh, lắc lư tay bà nũng nịu. "Mẹ đừng có làm khó cô ấy đấy nhé! Cô ấy là cô dâu tốt nhất trên đời này, mẹ cứ đợi mà hưởng phúc đi!"

Hạ phu nhân im lặng nhìn con trai, trong lòng dần buông bỏ hoài nghi.

Hạ Thần thường xuyên lặp lại những chuyện đã qua, có lẽ lần này cũng vậy. Có khi hôm nay anh ta lại đang hồi tưởng lần đầu tiên đưa Ninh Hiểu Ninh về ra mắt cũng nên.

Lúc đó, Hạ Thần cũng hào hứng như bây giờ. Nhưng đến khi thật sự gặp mặt, bà lại không khỏi thất vọng.

Ninh Hiểu Ninh không biết cách cư xử trên bàn ăn, lại cố gắng lấy lòng bà bằng những câu chuyện nhạt nhẽo vô vị. Cô ta mua những nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ, nhưng lại không thể lọt vào mắt xanh của bà – người vốn quen thuộc với những món ăn tinh tế.

EQ không cao, gia giáo bình thường, cách đối nhân xử thế và tầm nhìn đều rất hạn hẹp.

Vậy nên dù ban đầu có cố tỏ ra hòa nhã vì con trai, cuối cùng bà vẫn không nhịn được mà lạnh nhạt với cô ta.

Sau đó…

Hạ phu nhân khẽ thở dài.

Nếu sớm biết Hạ Thần lại cố chấp như vậy, có lẽ bà đã chấp nhận đứa con dâu này từ sớm rồi.

Nhưng bây giờ, dù có hối hận cũng vô ích.

Bà nhẹ giọng dặn dò: "Uống thuốc xong thì nghỉ ngơi sớm đi."

Hạ Thần phớt lờ lời mẹ, nhoẻn miệng cười:

"Mẹ, mẹ nói gì lạ vậy? Con còn phải đợi Tiểu Ninh đến mà! Hay là mẹ thấy mệt rồi? Nếu vậy thì đi nghỉ một lát đi, lát nữa Tiểu Ninh tới con sẽ gọi mẹ dậy!"

Hạ phu nhân nhìn con trai, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu quay về phòng.

Đến giờ Tý, cả Hạ gia chìm trong tĩnh lặng.

Cửa phòng Hạ Thần bỗng vang lên ba tiếng gõ nhẹ.

Trong lúc chán nản, mơ màng sắp ngủ, anh ta lập tức bừng tỉnh, đôi mắt sáng rỡ.

"Tiểu Ninh, em đến rồi!"

Ngoài cửa là một cô gái mặc đồ trắng, gương mặt thanh nhã như bách hợp. Cô ta khẽ mỉm cười, váy trắng phấp phới, làn da nhợt nhạt đến gần như trong suốt.

Cô ta giơ tay lên ra hiệu suỵt.

Hạ Thần vội vàng gật đầu, kéo cô ta vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại.

Sau đó, anh ta cao giọng nói:

"Tiểu Ninh, sao hôm nay em đến muộn vậy? Chẳng phải chúng ta hẹn nhau ăn tối sao? Anh đợi em mãi, còn chưa ăn gì đây này!"

Bình Luận (0)
Comment