“Cơ Vọng, cho dù ngốc cũng phải có giới hạn!” Giọng nói trào phúng của Hiên Viên Lê nện mạnh vào tim Cơ Vọng.
Thực ra từ khoảnh khắc tìm tới Cơ Vọng, cô ta đã quyết định rồi.
Lợi dụng Cơ Vọng giết chết Tô Cẩm, sau đó lại xuống tay với Cơ Vọng…
Chương 1011: Lừa gạt 2Vốn dĩ dựa theo suy nghĩ của cô ta, còn chưa tới lúc ra tay với Cơ Vọng, nhưng Tô Cẩm thực sự là một biến số, lỡ như lời nói dối của cô ta bị vạch trần, khó đảm bảo Cơ Vọng sẽ không trở mặt.
Cho nên cô ta chỉ có thể ra tay trước.
Cộng thêm trận pháp Tuyệt Mệnh không phải đại trận bình thường, sẽ tiêu hao rất nhiều linh lực của Cơ Vọng, lúc này là lúc anh ta suy yếu nhất.
Thời cơ tốt như vậy, đương nhiên cô ta phải ra tay!
Sau đó, Hiên Viên Lê lại đi tới ném một số đồ trên người Cơ Vọng ra, cô ta rất quen thuộc Cơ Vọng, Cơ Vọng cũng chưa từng phòng bị cô ta, cho nên cô ta biết rất rõ tất cả nhược điểm của Cơ Vọng.
Sau khi xác định Cơ Vọng không thể chạy thoát, cũng không thể cầu cứu, Hiên Viên Lê lần nữa bay tới trước trận pháp Tuyệt Mệnh.
Cô ta nhìn Tô Cẩm mang gương mặt suy yếu trong trận pháp, hơi thiếu kiên nhẫn lẩm bẩm: “Không phải là trận pháp Tuyệt Mệnh sao? Sao còn chưa chết?”
Hiên Viên Lê rất bực dọc.
Tô Cẩm ‘suy yếu’ ngã xuống đất, cố ý khiêu khích cười với Hiên Viên Lê.
“Sao cô biết tôi không biết phá trận?” Tô Cẩm chậm rãi nói.
Hiên Viên Lê: “…”
Đáy mắt cô ta lộ ra hung quang: “Phá trận? Cô nghĩ cũng đừng nghĩ! Để giết cô, tôi thà hóa thành lệ quỷ, trả cái giá lớn như vậy, mục đích chính là muốn cô chết! Lúc này, cô còn muốn thoát khỏi tay tôi? Tôi nói cho cô biết, không thể nào!”
Hiên Viên Lê quát xong liền đi tìm Cơ Vọng: “Nói mau, làm sao để người trong trận pháp nhanh chóng chết đi!”
Cơ Vọng nằm sấp trên đất không để ý tới cô ta.
Thấy vậy, Hiên Viên Lê phẫn nộ đá anh ta một cái: “Nói!”
Cơ Vọng rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở miệng: “Cô vẫn luôn gạt tôi.”
Hiên Viên Lê vô cùng tức giận: “Đã lúc này rồi, anh còn băn khoăn vấn đề này? Anh không cảm thấy rất nực cười sao?”
“Không sai, tôi luôn gạt anh, tôi chỉ là đang lợi dụng anh giết Tô Cẩm! Đáp án này, anh hài lòng không?” Hiên Viên Lê hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, cô ta giơ tay, âm khí hiện lên lòng bàn tay cô ta.
Cô ta đánh một chưởng lên ngực Cơ Vọng.
Ngay lập tức, lãnh ý vô tận cuộn lấy cả người Cơ Vọng, anh ta hơi thống khổ giãy giụa.
“Tôi cho anh cơ hội rồi, nhưng anh không cần cơ hội này, vốn dĩ tôi còn nghĩ nể tình ngày trước cho anh chết một cách sảng khoái…nhưng bây giờ xem ra, dường như anh không cần.”
Hiên Viên Lê nói xong liền tiếp tục ra tay với Cơ Vọng.
Từng khối khí đen bao bọc trên cổ của Cơ Vọng, cả người Cơ Vọng bị khí đen bóp lấy cổ dần dần xách lên khỏi mặt đất.
Sắc mặt anh ta dần trở nên xanh tím, hai tay ra sức quờ quạng, hai chân cũng rời khỏi mặt đất ngày càng xa.
Khoảnh khắc này, đáy mắt Hiên Viên Lê ngập tràn huyết đỏ, toàn thân bị lệ khí dày đặc bao bọc…
Thấy Cơ Vọng sắp chết trong tay cô ta, bỗng dưng một luồng sức mạnh đáng sợ xông về phía Hiên Viên Lê, đợi Hiên Viên Lê ý thức được nguy hiểm, tránh đi, đã chậm một bước.
Một cánh tay của cô ta trực tiếp bị đánh rơi!
Hiên Viên Lê hung ác nhìn Tô Cẩm ở gần đó.
Chỉ thấy Tô Cẩm toàn vẹn đứng ở đó, căn bản không có chút hiện tượng suy yếu nào, cái gọi là trận pháp Tuyệt Mệnh, càng không có tác dụng gì với cô.
Tâm thái của Hiên Viên Lê lập tức suy sụp.
Cô ta rống giận xông tới, bộ dạng điên cuồng.
Chương 1012: Trời phạt hồn phi phách tán 1Tô Cẩm từ trong trận pháp nhảy bật lên, nhẹ nhàng đáp trong không trung.
Đối với cô mà nói, trận pháp không có tác dụng gì mấy.
Hiên Viên Lê nhào hụt, quỷ thể vô cùng điên cuồng gào rống, từng luồng lệ khí hóa thành kiếm sắc đâm về phía Tô Cẩm.
Tô Cẩm trực tiếp dùng tay hất chúng đi, đối với cô mà nói, mỗi thanh kiếm do lệ khí hóa thành đều giống như mưa phùn, có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng.
Cô bình thản nhìn Hiên Viên Lê phát điên.
“Cô còn có chiêu thức gì không?” Tô Cẩm nhàn nhạt hỏi một câu, đánh không lại chính là đánh không lại, cô cũng không thể giả vờ bị đánh bại được.
Hiên Viên Lê giống như nghĩ tới gì đó, cô ta trở tay lại tung ra một đợt lệ khí, sau đó dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Cơ Vọng.
Tình hình này rõ ràng là muốn lấy Cơ Vọng làm con tin?
Tô Cẩm một tay hất tung lệ khí, tay còn lại ném ra một lá bùa.
Vào lúc Hiên Viên Lê sắp sửa chạm tới Cơ Vọng, một tia sét mang theo lực lôi đình giáng xuống, đánh thẳng lên người Hiên Viên Lê.
Tiếp theo đó còn có tia sét thứ hai.
Mặc kệ Hiên Viên Lê chạy tới đâu, sét đều sẽ đuổi theo cô ta đánh xuống.
Tô Cẩm lặng lẽ lắc đầu: “Trời phạt.”
Hiên Viên Lê cuối cùng vẫn bị trời phạt.
Lần này, thiên đạo đại khái sẽ không tha cho Hiên Viên Lê…
Liên tiếp mấy tia sét đánh xuống khiến hồn thể của Hiên Viên Lê nằm bò ở đó, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua, hồn thể của cô ta sẽ theo đó phiêu tán.
“Đây là trời phạt, hiểu chưa?” Tô Cẩm nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở.
Hiên Viên Lê co quắp ở đó, không nói tiếng nào.
Trời phạt? Cô ta chẳng qua là muốn báo thù mà thôi, cô ta lại làm sai cái gì?
Suy nghĩ này vừa lóe ra, lại có một tia sét bổ xuống.
Hiên Viên Lê chỉ kịp thét lên một tiếng, sau đó hồn phi phách tán tại chỗ…
Cơ Vọng nhìn cảnh này, tâm trạng phức tạp tới cực điểm, trời phạt? Hiên Viên Lê thế mà lại dẫn tới trời phạt?
Rốt cuộc cô ta đã lén anh ta làm bao nhiêu chuyện xấu, mới có thể khiến thiên đạo đích thân trừng phạt?
Họ là hậu nhân của thế gia Huyền Môn, vốn dĩ nên tuân thủ quy tắc, chuyện không nên làm tuyệt đối không thể làm, cho nên thiên đạo mới giữ lại một sự che chở cho mấy thế gia bọn họ.
Mà bây giờ, người từng được thiên đạo che chở lại bị thiên đạo đánh cho hồn phi phách tán?
Cơ Vọng cười khổ thành tiếng, cho dù anh ta ngu ngốc mấy cũng biết mình đã sai trái tới cỡ nào!
Tô Cẩm nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn anh ta một cái, vừa muốn hỏi một câu thân thể như thế nào, nhưng còn chưa kịp hỏi ra, Cơ Vọng đã trực tiếp ngất xỉu.
Tô Cẩm ngơ ra: “?” Phế vật Hiên Viên Lê đó lợi hại như thế sao?
Thế mà có thể tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy với Cơ Vọng?
Cô hơi bức bối đi tới kiểm tra tình hình của Cơ Vọng.
Một giây sau, Tô Cẩm nhíu mày, rất tốt, nội thương cộng ngoại thương, vốn dĩ tình trạng của anh ta không gay go như thế, nhưng có thể là bị đả kích mạnh, đến mức khí cấp công tâm…
Thảm thì thảm thật, nhưng ngu cũng là ngu thật.
Một tiểu thiếu gia yên lành, thế mà có thể bị một lệ quỷ lừa gạt thành thế này?
Tô Cẩm nhìn xung quanh, không thể không nói địa điểm mai phục do một người một quỷ này chọn vô cùng tốt, xung quanh ngay cả một bóng người cũng không có.
Nếu vứt người ở đây, có thể sẽ xong đời.
Tô Cẩm chỉ đành xách người lên, đi tìm ba người Nguyên Cảnh.
Vừa nương theo dấu vết nhìn thấy bóng dáng của ba người đó, Tô Cẩm liền bị tức cười, cô cúi đầu nhìn Cơ Vọng đang hôn mê bất tỉnh bị cô xách đi, sau đó tiện tay ném người xuống đất.
Người nào đó hôn mê không có phản ứng gì.
Tô Cẩm tức giận hừ hừ đi tới giúp, đồ đệ nhà cô và Nguyên Cảnh, ba người đều bị hãm trong trận pháp.
Mà trận pháp này, nhìn một cái là biết chính là tác phẩm của Cơ Vọng!
Hiên Viên Lê không có chuyên nghiệp về mảng trận pháp như thế!
Chương 1013: Trời phạt hồn phi phách tán 2Ba người trong trận vừa nhìn thấy Tô Cẩm quay lại, sắc mặt mỗi người mỗi kiểu, có người vui có người ưu sầu.
Sư phụ về rồi! Thật sự quá tốt rồi!
Ồ, sư phụ quay về rồi à, lại phải để sư phụ cứu họ, trái tim nhỏ có hơi đau nhói!
Không ai trong số họ muốn trở thành người kéo chân sau, nhưng họ thật sự không hiểu trận pháp…
Ánh mắt Nguyên Cảnh ảm đạm, anh quyết định rồi, tiếp theo anh sẽ đi học trận pháp, anh cảm thấy anh có thể có chút xíu thiên phú trong mảng trận pháp.
Vừa nãy anh thử nghiên cứu trận pháp vây hãm họ rồi, dường như đã mò được chút manh mối.
Tô Cẩm phá trận, thấy sắc mặt của họ không tốt lắm, dịu giọng giải thích tình huống lần này.
“Lần này là Hiên Viên Lê giở trò, cô ta đã hóa thành lệ quỷ, lại lừa phỉnh một thiếu gia Cơ gia bày trận giúp đỡ.”
Tô Cẩm nói vắn tắt tình hình một lượt, dù sao khoảng thời gian tiếp theo, có lẽ có thể an tĩnh một lúc, dù sao thì Hiên Viên Lê đã bị sét đánh cho hồn phi phách tán, đại khái Thiên Uyên sẽ không ngu tới mức tính kế họ vào lúc này.
Ngược lại là Sở Lâm, rất nhanh liền phản ứng lại.
“Thiếu gia Cơ gia gì đó đâu? Trận pháp vây hãm chúng tôi cũng là do anh ta làm?”
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng.” Cô lại tiện tay chỉ về hướng phía sau: “Thiếu gia Cơ gia được tôi mang về rồi.”
Không đợi Tô Cẩm nói xong, Sở Lâm bừng bừng khí thế xông tới.
“Này, sao anh…” Sở Lâm vừa muốn đá một cái, nhưng lại thu hồi lại: “Sao vậy, trông có hơi thảm?”
Anh ta mơ hồ quay đầu nhìn sư phụ nhà mình, dè dặt hỏi: “Sư phụ? Đây là do người làm?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Tôi chỉ xách anh ta về, sau đó ném xuống đất.”
“Anh ta bị Hiên Viên Lê đánh lén, sau đó lại khí cấp công tâm, hôn mê rồi. Anh ta nằm ở chỗ đó không có bóng người gì, tiện tay mang về.” Tô Cẩm không quá để ý nói.
Đợi người này tỉnh lại là có thể để anh ta đi.
“Nhưng anh ta và Hiên Viên Lê là cùng một giuộc, hay là chúng ta nhân lúc anh ta hôn mê, đưa anh ta tới gặp Hiên Viên Lê luôn cho rồi.” Sở Lâm đi một vòng quanh Cơ Vọng, nghiêm túc nói.
Tô Cẩm cười: “Không tới mức đó, anh ta là bị Hiên Viên Lê gạt…”
“Nhưng loại ngốc nghếch giống như anh ta, dễ làm hỏng chuyện, vẫn nên tránh xa anh ta ra thì tốt hơn, đừng dính dáng quá sâu.” Tô Cẩm không yên tâm lại nhắc nhở vài câu.
Tuy cô xách người về, nhưng không có nghĩa cô tha thứ cho Cơ Vọng.
Cô dẫn anh ta về, chỉ là bởi vì Cơ Vọng tội không đáng chết mà thôi.
Sở Lâm và Phương Tri Hạc đều hiểu ý của sư phụ nhà mình, tuy người này bị gạt, nhưng không thay đổi được sự thật anh ta thiết kế sát trận hại sư phụ.
Sư phụ am hiểu trận pháp, cho nên mới có thể an toàn phá giải cái gọi là trận pháp Tuyệt Mệnh đó.
Nhưng nếu sư phụ không hiểu trận pháp, há không phải sẽ bỏ mạng ở đó sao?
Nghĩ như vậy, cái chân đã thu về của Sở Lâm lại không chút lưu tình đá tới: “Thu ít tiền lãi không thể tính là quá đáng nhỉ?”
Anh ta lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn Tô Cẩm.
“Tôi đánh thức anh ta, sau đó ném anh ta ở đây, để anh ta tự về?” Sở Lâm vừa nói xong liền bị Nguyên Cảnh bác bỏ.
“Không được.” Nguyên Cảnh bác bỏ dứt khoát, anh trầm giọng nói: “A Cẩm nói rồi, anh ta là thiếu gia của Cơ gia, giao anh ta cho người của Cơ gia.”
Sở Lâm và Tô Cẩm đồng loạt giơ ngón tay cái với Nguyên Cảnh: “Anh nói có lý!”
Chương 1014: Ơn cứu mạng và tiền tài 1Ngay cả Phương Tri Hạc vẫn luôn im lặng cũng phụ họa gật đầu, bày tỏ đề nghị của Nguyên Cảnh quả thực rất hay.
Có được quyết định của ba người, Nguyên Cảnh vừa định khom người xách người lên liền nghe thấy Tô Cẩm nói: “Đợi một chút, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện.”
“Cái gì?” Nguyên Cảnh ngạc nhiên hỏi cô.
Tô Cẩm thành thật nói ra suy nghĩ của mình: “Tiếp theo chúng ta còn một đoạn hành trình, mang anh ta theo dường như không tiện lắm, tôi cảm thấy vẫn nên trực tiếp đánh thức anh ta thì hơn, có lẽ anh ta có cách liên lạc với người của Cơ gia, tới lúc đó, Cơ gia dẫn anh ta về, mà chúng ta cũng có thể “dựa hơi tìm đường”.”
Cô nhướng mày làm ra một thế tay, ánh mắt ba người còn lại sáng lên: “!”
Quả nhiên, sư phụ mới là người thông minh nhất!
Nếu người của Cơ gia xuất hiện, họ có thể trực tiếp theo người của Cơ gia tìm tới lối vào của thế gia Huyền Môn!
Nghĩ như vậy, Sở Lâm ôn hòa cúi người vỗ vào mặt của Cơ Vọng.
“Cơ thiếu gia? Cơ thiếu gia tỉnh dậy…” Sở Lâm gọi xong lại phun ngụm nước lạnh lên mặt của anh ta.
Phương thức gọi người quen thuộc này…thực sự một lời khó nói hết.
Nhưng không thể không nói, phương thức gọi người này dường như rất có hiệu quả?
Cơ Vọng thật sự dần tỉnh lại, anh ta ngơ ngác vươn tay sờ nước trên mặt mình.
Ngay sau đó, Sở Lâm rất biết quan sát lấy khăn giấy lau mặt giúp Cơ Vọng: “Cơ thiếu gia, anh cảm thấy bây giờ như thế nào?”
Nét mặt Cơ Vọng bi thương: “Tôi…” Anh ta vừa mở miệng liền bắt đầu không nhịn được ho, bộ dạng này, nhìn một cái liền biết không ổn lắm.
Sở Lâm chân thành lại lo lắng lên tiếng: “Cơ thiếu gia, tôi và sư phụ tôi chuyến này đều không mang theo thuốc trị thương gì, tình hình bây giờ của anh rất bất ổn, anh có cách liên lạc với người của các anh không, tốt nhất bảo họ tới đón anh.”
Cơ Vọng ho xong liền yếu ớt ngã xuống đó, cố gắng mò mẫm dây chuyền trên cổ.
Trên dây chuyền đính một viên ngọc rất đẹp, anh ta ra sức kéo một cái, không thể kéo ngọc xuống, còn suýt chút khiến mình bị thương.
Sở Lâm ở một bên nhìn đến cạn lời, anh ta nói: “Anh nói tôi biết nên làm thế nào, anh yên tâm, chúng tôi sẽ giao anh cho Cơ gia, đương nhiên rồi, chúng tôi cũng sẽ lấy thù lao tương ứng.”
Cơ Vọng gật đầu, anh ta nhẹ giọng nói: “Máu của tôi, lau lên khối ngọc này.”
Lời vừa dứt, Cơ Vọng lại ngất đi.
Sở Lâm chậc một tiếng: “Chẳng trách bị Hiên Viên Lê gạt xoay mòng mòng, quả thực không có lòng phòng bị gì cả…”
Anh ta nói xong liền kéo ngọc trên cổ Cơ Vọng xuống, sau đó lại cắt rách ngón tay của Cơ Vọng, trước khi máu tươi chạm tới khối ngọc đó, Sở Lâm lại cẩn thận nhìn sư phụ nhà mình một cái.
Tô Cẩm nhìn ngọc xong, xác thực không có vấn đề, mới để Sở Lâm tiếp tục làm.
“Trên khối ngọc này có một trận pháp cỡ nhỏ, đoán chừng là thứ giữ mạng cuối cùng của anh ta.”
Nhưng khi đó, Cơ Vọng không dùng khối ngọc này liên lạc với người của Cơ gia, chắc anh ta sẽ không cảm thấy Hiên Viên Lê không nỡ lấy mạng của anh ta đó chứ?
Tô Cẩm hít vào một hơi, không nhịn được lẩm bẩm: “Ngốc quá đi.”
Kiểu người ngốc nghếch này, không có khả năng phán đoán riêng, sau này còn sẽ xảy ra chuyện lớn…
Sở Lâm vừa quệt máu tươi trên đầu ngón tay Cơ Vọng lên ngọc, khối ngọc đó liền sáng lên một cái, tựa như có ánh sáng lóe qua.
Ngay sau đó chính là tiếng lo lắng sốt sắng.
“Cơ Vọng! Rốt cuộc cháu ở đâu? Đừng quá thân thiết với lệ quỷ đó, cô ta sẽ hại cháu, sẽ hủy danh tiếng của cháu! Hiên Viên gia đã…”
Lời nói bỗng dưng im bặt.
Giọng nói của đối phương bỗng nhiên lạnh xuống: “Ai?”
Sở Lâm và Tô Cẩm nhìn nhau, Tô Cẩm hơi nuối tiếc, ài, cô còn muốn nghe thử Hiên Viên gia đã làm gì, kết quả nói được một nửa, không nói nữa?
Chương 1015: Ơn cứu mạng và tiền tài 2Tô Cẩm nhẹ giọng lên tiếng: “Đừng sốt ruột, cũng đừng lo lắng, Cơ Vọng bây giờ ở bên cạnh tôi.”
Đối phương trầm mặc trong giây lát, đại khái là đang suy nghĩ cô là ai, dù sao thì giọng nói của Hiên Viên Lê không phải như thế này.
Tô Cẩm rất chu đáo giải đáp thắc mắc cho đối phương: “Tôi tên Tô Cẩm, không biết ông là ai, cũng không biết ông có từng nghe qua tên của tôi không.”
Lần này, đối phương lên tiếng: “Tôi biết cô là ai, quán chủ của Huyền Thanh quán, kẻ thù một mất một còn của Hiên Viên Lê.”
Ông ta cũng không hàm hồ, báo lên thân phận.
“Cơ Vọng là cháu trai của tôi, tôi là gia chủ Cơ gia, ngọc của Cơ Vọng vì sao lại ở chỗ cô?”
“Cơ gia chủ, người ngay không nói lời bóng gió, chuyện Cơ Vọng và Hiên Viên Lê ở bên nhau, ông biết đó. Ngay lúc nãy, bọn họ một người một quỷ liên thủ muốn đẩy tôi vào chỗ chết, tôi nể tình Cơ thiếu gia bị Hiên Viên Lê lừa gạt, không ra tay quá trớn với anh ta.
Nhưng anh ta bị Hiên Viên Lê đả thương rồi, hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng, là tôi đã cứu anh ta.
Những lời này, ông có thể nghi ngờ tính thật giả, nhưng Cơ Vọng vẫn còn sống, sau khi anh ta tỉnh lại, ông hỏi anh ta sẽ biết được chân tướng như thế nào.”
Tô Cẩm rất thản nhiên bình tĩnh, ý tứ trong lời nói cũng cực kỳ rõ ràng.
Cơ Vọng muốn giết tôi, nhưng tôi lại không so đo hiềm khích cũ, cứu Cơ Vọng, đây là ơn cứu mạng!
Cơ gia chủ rất nhanh liền hồi thần lại: “Tô quán chủ, nếu cô có yêu cầu gì, có thể nói thẳng, chỉ cần Cơ gia tôi có thể làm được.”
Tô Cẩm nhìn khối ngọc đó, lấy ngọc từ trong tay Sở Lâm.
“Không tính là yêu cầu gì, chỉ là tôi cảm thấy tôi vô cùng có thành ý, nhưng Cơ gia chủ ông thì sao? Đã xuất hiện rồi nhưng lại không muốn hiện thân? Chắc không phải là định ăn quỵt đó chứ?”
Ánh mắt Tô Cẩm ý vị sâu xa nhìn xung quanh, cô vừa dứt lời, Sở Lâm lập tức lấy roi Tỏa Hồn ra làm trạng thái phòng ngự.
Hai người còn lại cũng nghiêm túc cảnh giác.
“Gia chủ của thế gia Huyền Môn lại không dám gặp người như vậy sao?” Sở Lâm lên tiếng trào phúng.
Trốn trốn núp núp, thật sự không giống tác phong của chính phái.
Tô Cẩm không tán đồng quở trách Sở Lâm một câu: “Đừng nói như vậy, gia chủ Cơ gia sao lại không dám gặp người chứ? Người ta chỉ là lo lắng liệu chúng ta có giở trò hay không, cẩn thận thận trọng mà thôi.”
“…” Ánh mắt Sở Lâm sáng lên, sư phụ cũng biết nói móc nói mỉa rồi.
Ngay sau đó.
Một bóng dáng xuất hiện trước mặt mấy người.
Người tới là một lão giả râu trắng, trông có vẻ rất lớn tuổi, đoán chừng chính là vị gia chủ Cơ gia đó.
Tô Cẩm nhìn ông ta một cái, nghịch viên ngọc trong tay.
“Trận pháp Cơ gia quả nhiên danh bất hư truyền, một khối ngọc cỏn con, thế mà không chỉ có thể truyền tin, còn có thể giúp xác định vị trí, lập tức tới được nơi này, quả thực rất lợi hại!”
Tô Cẩm khen xong liền ném khối ngọc trong tay cho gia chủ Cơ gia.
Lúc này, cô đã biết vì sao khi Hiên Viên Lê xuống tay, Cơ Vọng không dùng khối ngọc này rồi.
Bởi vì gia chủ của Cơ gia sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh anh ta, vậy thì Hiên Viên Lê chắc chắn không có kết cục tốt…Đã là khi đó rồi, thế mà vẫn nghĩ cho Hiên Viên Lê?
Trong ánh mắt Tô Cẩm lộ ra vài phần ghét bỏ.
Nếu giao Cơ gia cho Cơ Vọng này, sợ là sẽ toi đời, người này quá do dự thiếu quyết đoán.
Gia chủ Cơ gia nhận ngọc, lại kiểm tra tình hình của Cơ Vọng, quả thực là bị lệ khí làm bị thương, âm khí bao bọc cả trái tim, sau đó là cảm xúc quá đỗi bấp bênh.
Không chỉ như vậy, cái thứ vô dụng này còn dùng trận pháp Tuyệt Mệnh….
Biết rõ phản phệ của loại trận pháp này rất nghiêm trọng, thế mà còn bị Hiên Viên Lê dỗ phỉnh bày trận pháp?
Thực sự ngu xuẩn tới cực điểm!
Chương 1016: Thái độ kỳ quái 1Tô Cẩm cũng không gấp gáp, an tĩnh nhìn Cơ gia chủ kiểm tra tình hình của Cơ Vọng.
Rất nhanh, Cơ gia chủ ngẩng đầu lên nhìn Tô Cẩm.
Vị Tô quán chủ này quả thực không đơn giản, không chỉ có thể đoán ra huyền cơ trong ngọc, còn phá trận pháp Tuyệt Mệnh của Cơ gia!
“Tô quán chủ đã cứu đứa cháu trai vô dụng này của tôi, ơn cứu mạng Cơ gia ắt ghi lòng tạc dạ.”
Lời này coi như đã nhận ơn cứu mạng của Tô Cẩm rồi.
Tô Cẩm cũng lười dây dưa những chuyện linh tinh này với một lão hồ ly.
Cô đi thẳng vấn đề nói: “Cơ gia chủ không cần căng thẳng, một ơn cứu mạng mà thôi, có thể triệt tiêu rất dễ dàng.”
Thế nhưng Cơ gia chủ nghe vậy lại căng thẳng lên.
Ơn cứu mạng sao có thể dễ dàng triệt tiêu? Trừ phi điều kiện Tô Cẩm đưa ra rất hà khắc.
Thấy sắc mặt của Cơ gia chủ trở nên không tốt lắm, Tô Cẩm lập tức bật cười: “Cơ gia chủ, có một câu nói rất hay, lấy tiền của người trừ nạn cho người, ơn cứu mạng này, ông trực tiếp trả tiền cho tôi là được.
Còn trả bao nhiêu tiền thì phải xem giá trị của Cơ Vọng trong lòng ông rồi.”
Cơ gia chủ đang rất căng thẳng lại đờ người ra: “Cô nói gì?” Ông ta hơi chấn kinh, thậm chí nghi ngờ mình nghe nhầm.
Nói nhiều như thế, Tô Cẩm chỉ cần tiền?
“Tôi là một người phàm tục, tôi chỉ cần tiền.” Tô Cẩm thẳng thắn nói lại lần nữa.
Sở Lâm đúng lúc sáp tới bên cạnh Tô Cẩm thì thầm: “Sư phụ, người nên nói giá, nếu không ông ta trả ít thì phải làm sao?”
Tô Cẩm lườm anh ta một cái: “Dù anh có nói nhỏ mấy, Cơ gia chủ cũng có thể nghe được, hơn nữa anh coi Cơ gia chủ là loại người gì? Ơn cứu mạng này không đáng mấy nghìn vạn?”
Sở Lâm phối hợp gật đầu: “Sư phụ nói đúng.”
“Cơ gia chủ đừng trách, đồ đệ này của tôi tùy ý quen rồi.” Tô Cẩm ôn hòa nói, lời đã nói tới nước này rồi, Cơ gia chủ phải rất sảng khoái trả tiền chứ!
Mấy người nhìn chằm chằm Cơ gia chủ, ý tứ trong ánh mắt vô cùng lộ liễu.
Cơ gia chủ hào phóng lấy ra một tấm thẻ, nhưng lại không vội đưa cho họ: “Tô quán chủ, cô nói thật?”
Cơ gia là thế gia Huyền Môn, nợ ơn cứu mạng của Tô Cẩm, cho dù điều kiện Tô Cẩm đưa ra hà khắc cách mấy, có thể họ cũng sẽ giúp…
Nhưng bây giờ, chỉ dùng tiền là có thể triệt tiêu?
Ông ta vẫn cảm thấy có hơi khó tin!
“Thiên đạo trên cao, tôi nào dám lừa gạt ông?” Tô Cẩm tỏ vẻ thản nhiên: “Nếu Cơ gia chủ cảm thấy không được, chi bằng tiếp tục nói lời còn dang dở trước đó.”
Cơ gia chủ đưa thẻ cho Tô Cẩm, mơ hồ trong giây lát: “Lời gì?”
Sở Lâm nhắc nhở nói: “Hiên Viên Lê.”
Sau khi phản ứng lại, thái độ của Cơ gia chủ đã ôn hòa hơn vài phần: “Tô quán chủ, Hiên Viên Lê đó đã làm chuyện không nên làm, bày trận pháp để mình hóa thành lệ quỷ, loại hành vi này, thế gia Huyền Môn không thể dung thứ.
Thế nên Hiên Viên gia đã trục xuất Hiên Viên Lê khỏi gia tộc, và gạch tên khỏi tộc phổ, thậm chí còn hạ lệnh, hễ là người gặp được Hiên Viên Lê, trực tiếp giết chết cô ta!”
Nói tới đây, Cơ gia chủ lại nhìn đứa cháu trai vô dụng nhà mình.
“Đứa cháu trai này của tôi, được chiều hư từ bé, chưa từng trải qua lòng người hiểm ác, đợi khi Hiên Viên gia truyền tin tới Cơ gia, Cơ Vọng đã cùng Hiên Viên Lê chạy mất rồi.
Khi còn sống, Hiên Viên Lê có quan hệ rất tốt với Cơ Vọng, lại là thanh mai trúc mã, nào có lòng phòng bị gì?”
Ông ta thở dài một tiếng, đáy mắt ngập tràn u sầu.
“May mà lần này gặp được Tô quán chủ, nếu là người khác, có lẽ mạng nhỏ cũng không còn…”
Cơ gia chủ liên tục cảm ơn Tô Cẩm.
Tô Cẩm bày tỏ thái độ rất bình tĩnh: “Cũng không cần khách sáo như vậy.”
Sau đó, Cơ gia chủ xách Cơ Vọng, nói: “Đứa trẻ này bị thương nghiêm trọng, tôi không nán lại thêm nữa, sau này nếu có cơ hội gặp lại, Tô quán chủ chính là khách quý của Cơ gia tôi.”
Chương 1017: Thái độ kỳ quái 2Sau khi hai bên từ biệt, Cơ gia chủ trực tiếp biến mất trước mặt họ.
Đáy mắt Nguyên Cảnh xẹt qua một tia lo lắng, lão hồ ly như thế này, cũng không biết mánh khóe của A Cẩm có thể thành công không.
Sở Lâm há miệng muốn nói gì, nhưng thấy sư phụ vẫn giữ tư thái vừa rồi, anh ta nhất thời cũng không dám lên tiếng.
Cho tới một lúc sau, Tô Cẩm cảm nhận được tia khí tức đó biến mất, cô mới xoay người đi lên xe.
Ba người còn lại vội vàng theo lên.
Bốn người lên xe, Tô Cẩm vẫn lập một lớp kết giới, Nguyên Cảnh phân tích nói: “Vị Cơ gia chủ đó không dễ đối phó lắm.”
Tô Cẩm gật đầu theo: “Quả thực là như vậy, ông ta biết tôi là ai, nhìn thấy chúng ta xuất hiện ở đây cũng không có bất cứ phản ứng gì, ông ta đã sớm biết chúng ta muốn tìm lối vào thế gia Huyền Môn.
Nhưng từ đầu tới cuối, ông ta lại không hề nhắc tới chuyện này, hơn nữa khi rời đi cũng rất sảng khoái.”
Sở Lâm bày tỏ hình như não của anh ta không nghe hiểu cuộc đối thoại này lắm.
Phương Tri Hạc càng thêm mơ hồ.
Nguyên Cảnh thuận theo tư duy của Tô Cẩm, tiếp lời: “Cô cảm thấy ông ta đã chắc chắn chúng ta có thể tìm tới nơi, hay là chắc chắn chúng ta không tìm được?”
Tô Cẩm trầm tư một hồi: “Khó nói, dù sao thì thái độ của ông ta rất kỳ quái.”
Địa bàn của thế gia Huyền Môn có lẽ thuộc một nơi rất bí ẩn, họ xuất hiện ở đây, Cơ gia chủ không khuyên họ rời khỏi, cũng không hỏi mục đích chuyến đi này của họ…
“Bỏ đi, khoan nghĩ tới đã.” Tô Cẩm vui vẻ bỏ qua chủ đề này: “Vừa nãy tôi đã bỏ chút đồ lên người Cơ Vọng, cũng không biết có thể thuận lợi tìm được vị trí cụ thể không.”
“Vậy chúng ta dựa theo bản đồ ban đầu tiếp tục đi?” Sở Lâm hỏi.
“Đúng!” Tô Cẩm lấy bản đồ ra, nơi được khoanh tròn trên bản đồ chỉ là một vị trí đại khái, khi đó khí tức của Hiên Viên Minh chỉ có thể cho cô bắt được một vị trí đại khái.
Mà bây giờ, có Cơ gia chủ và Cơ Vọng, cô cảm thấy có lẽ có thể thu hẹp phạm vi.
Nhìn từ bản đồ, cùng lắm họ chỉ cần đi thêm mấy tiếng nữa là có thể tới rìa vị trí đại khái đó.
Tô Cẩm lo lắng mánh khóe của cô bị Cơ gia chủ phát hiện, cô không vội kiểm tra ngay mà đợi rất lâu mới thử kích động lá bùa đó.
Chỉ nhìn thấy trên bản đồ rất nhanh liền xuất hiện một tuyến đường khác, mà tuyến đường này rất nhanh chồng chéo với tuyến đường trước đó, sau khi chồng chéo, vẫn dừng lại ở vị trí đại khái đó.
“Sao lại như vậy?” Sở Lâm rất khó hiểu.
Sao vị trí cuối cùng của hai tuyến đường đều là cùng một điểm?
Ánh mắt Tô Cẩm hơi thay đổi: “Hình như tôi biết vì sao rồi…”
“Vì sao?”
“Có lẽ có trận pháp hoặc thứ gì ngăn cách khí tức, cho nên chỉ có thể truy vết tới đó.” Mới đầu cô tưởng là sợi khí tức đó của Hiên Viên Minh không đủ đậm, cộng thêm cự ly khá xa, cho nên chỉ có thể tìm được vị trí đại khái.
Bây giờ xem ra là cô nghĩ sự việc quá phức tạp rồi.
Chỉ cần tới đó, tìm ra trận pháp liên quan, đoán ra huyền cơ bên trong, có lẽ có thể tiến vào địa bàn của thế gia Huyền Môn.
Sở Lâm chậm rãi nói: “Vậy cũng có nghĩa là chúng ta rất nhanh sẽ có thể tìm được thế gia Huyền Môn?”
Anh ta vô thức nhìn Phương Tri Hạc, quan tâm gọi một tiếng: “Nhị sư đệ?”
“Yên tâm, tôi không sao. Hơn nữa chuyện của tôi không gấp, quan trọng nhất vẫn là Thiên Uyên.” Thân thế của anh ta và quan hệ của Tư Không gia, từ đầu tới cuối đều phải xếp sau Thiên Uyên.
Chương 1018: Xông trận 1Sau mấy tiếng, cuối cùng bốn người Tô Cẩm cũng thuận lợi đến vị trí đại khái trên bản đồ.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy tình hình ở đây, họ đều hơi ngỡ ngàng.
“Thế này cũng…quá trống trải rồi nhỉ?” Sở Lâm không nhịn được lên tiếng.
Đập vào mắt họ là một dải đất trống trơn, đừng nói là bóng người, ngay cả cái cây cũng không có, người không biết còn tưởng đã chạy tới sa mạc rồi.
Tô Cẩm xuống xe, đứng im tại chỗ tỉ mỉ quan sát một hồi.
Cô nhắc nhở nói: “Các anh đừng đi lung tung, nếu tôi không đoán sai, quanh đây có thể có lối vào thế gia Huyền Môn.”
Dứt lời, Tô Cẩm lại phân tích tình huống khác.
“Còn có một chuyện, sau khi chúng ta và Cơ gia chủ tách nhau, đoạn đường này rất suôn sẻ, theo lý mà nói, Thiên Uyên sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế, nhưng bây giờ chúng ta đã tới đây rồi, họ vẫn chưa thực hiện bước kế tiếp.
Cho nên tôi đoán…rất có thể họ đã giở trò ở lối vào! Tiếp theo đây, xốc hết tinh thần lên, đừng cách xa tôi quá, giữ bùa thoát chết đã chuẩn bị cho các anh trước đây thật kỹ, hiểu không?”
Ba người đồng loạt gật đầu, nét mặt trịnh trọng, không ai dám buông bỏ cảnh giác.
Dù sao thì họ đều biết thủ đoạn của Thiên Uyên, nếu đây là đòn đánh cuối cùng đối với họ trong chuyến này, vậy lần này chắc chắn vô cùng nguy hiểm!
Tô Cẩm quan sát trước địa thế ở nơi này một lượt, nhìn từ góc độ phong thủy để nói, phong thủy ở nơi này rất tốt, dù sao cũng là lối vào của thế gia Huyền Môn, dĩ nhiên những người đó sẽ chọn một bảo địa phong thủy.
Trong giây lát, Tô Cẩm ném một đồng tiền xu ra ngoài. Tiền xu không có bất cứ động tĩnh gì, ngay sau đó, cô lại ném ba đồng xu.
Bốn đồng xu lần lượt nằm ở bốn phương vị.
Lúc này, trong lòng bàn tay cô còn lại một đồng xu cuối cùng.
Ba người Nguyên Cảnh nhìn động tác của Tô Cẩm, chỉ thấy đồng xu cuối cùng đó bị Tô Cẩm ném lên trên, mấy người vô thức ngẩng đầu lên, lại thấy đồng xu đó chỉ bay lên trên mấy mét, rất nhanh liền rơi xuống.
Đồng xu lại quay về tay Tô Cẩm.
Tô Cẩm cầm chặt đồng xu, trong giọng nói mang theo vài phần vui vẻ: “Tôi biết đi vào bằng cách nào rồi!”
Đây là trận pháp dùng trận Bát Quái diễn sinh ra, bát quái đối ứng tám tuyến đường, mà lối vào được ẩn giấu bên trong này.
Không chỉ như vậy, đại khái thế gia Huyền Môn sợ có người chó ngáp phải ruồi, lỡ bước vào trong, thế nên lại chồng thêm nguyên tố như phù trận vào.
Tô Cẩm giải thích đơn giản với ba người.
Sau đó nhìn Nguyên Cảnh nói: “Đưa tay cho tôi.”
Nguyên Cảnh ngẩn người trong giây lát, ngơ ngác đưa tay ra, Tô Cẩm vô cùng tự nhiên nắm lấy tay của anh, sau đó lại nói: “Chúng ta nắm tay lẫn nhau, đừng buông ra.”
Sở Lâm hiểu ngay, nắm lấy tay còn lại của Nguyên Cảnh, lại thuận tay nắm lấy Phương Tri Hạc.
“Nắm tay nhau cùng đi?” Sở Lâm cười he he.
Như thế này thì không cần sợ đi lạc nữa.
Tô Cẩm nhìn anh ta một cái: “Đi theo bước chân của tôi, lỡ như giữa đường phân tán cũng đừng hoảng hốt, nhất định phải bình tĩnh.”
Tô Cẩm nói xong lại cảm thấy cách nắm tay đi cùng hình như không phù hợp lắm.
Cô sẽ không buông tay, nhưng nếu Nguyên Cảnh và hai đồ đệ buông tay thì phải làm sao?
Tô Cẩm lập tức buông tay ra, nghiêm túc nói: “Đợi chút, tôi đổi cách khác.”
Sau mấy giây, Tô Cẩm lấy ra ba cọng dây thừng, phát cho ba người họ.
Ba người đều không ngốc, vừa nhìn thấy dây thừng liền đoán được ý của Tô Cẩm.
Họ thức thời buộc dây thừng lên hông, Sở Lâm lẩm bẩm: “Dây thừng này cũng không chắc lắm, nếu đứt thì phải làm sao?”
Câu hỏi của đại đồ đệ hỏi rất đúng lúc.
Tô Cẩm cười thần bí, sau đó lấy ra mấy lá bùa ẩn vào trong dây thừng: “Có phù trận trấn giữ, dây thừng sẽ không đứt dễ dàng.”
Nguyên Cảnh trầm mặc giơ ngón cái với Tô Cẩm, A Cẩm thật tinh tế, có thể suy nghĩ tới mọi phương diện!
Chương 1019: Xông trận 2Bốn người chuẩn bị đầy đủ, Tô Cẩm mới bắt đầu xông trận.
Trong tay cô cầm ba cọng dây thừng, sau mỗi cọng đều có một người đi theo, cảnh tượng này dường như có hơi buồn cười, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết họ căng thẳng đến cỡ nào.
Trận pháp có thể khiến sư phụ cẩn thận như vậy, e là không đơn giản.
Ba người cẩn thận theo phía sau Tô Cẩm, đi theo bước đi của cô, rõ ràng họ đã đi một lúc lâu, nhưng nhìn kỹ xung quanh sẽ phát hiện họ tựa như vẫn xoay quần tại chỗ.
Tô Cẩm đúng lúc lên tiếng nhắc nhở họ: “Đừng bị cảnh giả xung quanh lừa gạt, mọi thứ đều là ảo.”
Ba người khắc ghi trong lòng, không bị ngoại giới quấy rối nữa.
Trận pháp này trông có hơi khó nhằn, nhưng đối với Tô Cẩm mà nói, không khó mấy, bọn họ coi như rất thuận lợi đi tới phía trước.
Lúc này, ánh mắt Nguyên Cảnh bỗng thay đổi, anh chưa kịp hét thành tiếng đã thấy Sở Lâm đột nhiên bị một bàn tay vô hình túm lấy.
Mà bóng dáng của Sở Lâm cũng lập tức biến mất trước mắt anh.
Tô Cẩm phản ứng nhanh nhất, ngay lúc Sở Lâm bị bắt tới, cô nắm một đầu dây thừng đã lập tức phát giác, nhưng cho dù tốc độ của cô nhanh cách mấy vẫn muộn một bước, cô chỉ kịp chạm tới góc áo của Sở Lâm.
Ánh mắt Tô Cẩm trở nên lạnh lẽo: “Trong trận pháp còn có nguy hiểm khác!”
Cô vừa dứt lời liền thấy Nguyên Cảnh kéo Phương Tri Hạc một cái: “Cẩn thận!”
Phương Tri Hạc an toàn, nhưng Nguyên Cảnh lại biến mất trước mắt họ, trận pháp này giống như một lốc xoáy, lặng lẽ hút người ta vào.
Tô Cẩm trở tay túm lấy Phương Tri Hạc, tay còn lại nhanh chóng quấn ba sợi dây thừng lên cổ tay, đồng thời cô thử kéo dây thừng trên người Nguyên Cảnh và Sở Lâm, dây thừng vẫn ở trên người họ, thậm chí khoảng cách giữa họ có thể không xa mấy.
“Có thể có liên quan tới Thiên Uyên, anh cẩn thận một chút, họ không dám xông vào trong trận, nhưng rất có thể đã giở trò trong trận, thay đổi trận pháp này…” Tô Cẩm nhanh chóng phân tích, cô vừa nói xong liền cảm nhận được một lực hút cực mạnh.
Cô có thể đảm bảo mình không bị hút vào.
Nhưng bây giờ, Nguyên Cảnh và Sở Lâm đều vào rồi, cô chắc chắn phải đi vào cứu họ.
Tô Cẩm lo lắng nhìn Phương Tri Hạc.
“Tôi ở đây đợi mọi người quay lại.” Anh ta không thể đảm bảo mình có thể giúp ích, nếu theo bên cạnh sư phụ, chỉ sẽ khiến sư phụ phân tâm.
“Không, tôi đưa anh ra khỏi trận trước!” Tô Cẩm quả quyết lên tiếng: “Nếu anh ở lại đây, cũng sẽ xuất hiện nguy hiểm.”
Bây giờ lựa chọn đúng đắn nhất chính là đưa Tri Hạc ra khỏi trận, sau đó cô quay ngược lại đây.
Phương Tri Hạc chỉ do dự một giây liền đồng ý lời của sư phụ.
Hai người không ai nói thêm một câu dư thừa nào, tình hình hiện tại, nếu dùng lý trí phân tích, sẽ phát hiện đưa Phương Tri Hạc tới nơi an toàn là lựa chọn phù hợp nhất.
Nếu không Tô Cẩm bỏ anh ta trong trận, chưa biết chừng vừa quay đầu người đã mất dạng rồi.
Như Tô Cẩm nói, độ khó của bản thân trận pháp này không lớn lắm, mục đích của thế gia Huyền Môn chỉ là để không cho người ngoài vào, chứ không phải lấy mạng của người xông trận.
Khi Tô Cẩm dẫn Phương Tri Hạc ra khỏi trận, trước mắt lập tức sáng sủa.
Xung quanh không còn là dải đất trống trơn nữa, mà là vùng đất ẩn thế phong cảnh xinh đẹp, loại tình huống này, Tô Cẩm cũng không có tâm trạng ngắm phong cảnh, chỉ sốt ruột dặn dò Phương Tri Hạc vài câu rồi nhanh chóng quay vào trong trận.
Chương 1020: Trầm mê huyễn cảnh 1Sau khi Tô Cẩm quay vào trong trận, bình tĩnh bị luồng sức mạnh đó cuốn đi, cô không có bất cứ phản kháng nào.
Trong chớp mắt, cô xuất hiện trong một môi trường mới.
Trước mặt cô là một đạo quán vàng son lộng lẫy, đạo quán từ trên xuống dưới đều ngập tràn xa hoa, trên tấm biển khảm vàng, ba chữ ‘Huyền Thanh quán’ sáng loáng đến đau mắt.
Tô Cẩm chỉ nhìn một cái rồi cười, lại là huyễn cảnh? Cô thầm lẩm bẩm một câu, nhưng trong huyễn cảnh lần này đã trộn lẫn không ít sát cơ.
Nếu bất cẩn bị huyễn cảnh giam lỏng, chuyện này sẽ khó xử lý.
Xét theo lần ở Quỷ Cốc Sơn, cô từng gặp được huyễn cảnh khá tương tự, thế nên huyễn trận trước mắt đối với cô mà nói, không có tác dụng gì.
Ngược lại là đại đồ đệ nhà cô và Nguyên Cảnh, có thể sẽ hơi nguy hiểm.
Tô Cẩm giơ tay phá bỏ mọi thứ hư ảo trước mặt, sau đó cô nắm chặt hai cọng dây thừng trong tay.
Cô nương theo một sợi dây trong đó đi về trước, đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy Sở Lâm, Nguyên Cảnh cũng ở cách đó không xa, chỉ có điều hai người đều hôn mê trên đất, không hay biết gì, bộ dạng này rõ ràng là bị huyễn cảnh giam lỏng rồi.
Tô Cẩm thử truyền một tia linh lực lên người hai người.
Từ xưa tới nay, huyễn trận là đáng sợ nhất, nó sẽ khơi dậy cảm xúc trong lòng, phóng đại nỗi sợ hãi, hoặc là tham niệm, hoặc cái khác.
Chỉ cần bạn có nhược điểm, huyễn trận sẽ thêu dệt cho bạn một giấc mơ đẹp hoặc một cơn ác mộng…
Khiến người ta trầm luân hoặc không dám đối mặt với hiện thực, từ đó chìm trong huyễn trận.
Trận lần này, không dễ phá!
Nếu hai người này lòng không có tạp niệm thì không sao.
Nhưng, người cũng không phải là máy móc lạnh lẽo, sao có thể không có tạp niệm chứ?
Là người đều sẽ có thất tình lục dục, ngay cả cô cũng không thể cách ly được những thứ này, huống hồ là Sở Lâm và Nguyên Cảnh?
Tô Cẩm đứng một bên, thử tiến vào huyễn cảnh của họ.
…
Đồng thời vào lúc này.
Sở Lâm đang vui vẻ mơ một giấc mơ đẹp thuộc về mình.
Trong huyễn cảnh.
Anh ta là đại đệ tử của Huyền Thanh quán, Huyền Thanh quán lúc này đã danh chấn thiên hạ, hương hỏa thịnh vượng, mà anh ta thì là Sở đạo trưởng danh tiếng lẫy lừng!
Huyền Thanh quán không chỉ hương hỏa tốt, ngay cả các đệ tử cũng đông lên rất nhiều, mỗi ngày người tới cầu sư nối dài không đứt, khung cửa đều sắp bị giẫm nát rồi!
Anh ta chắp một tay sau lưng, tay còn lại chỉ điểm và dạy dỗ các đệ tử.
Là đại đệ tử của Huyền Thanh quán, anh ta là đại sư huynh của các đệ tử mới!
Thân là đại sư huynh, dĩ nhiên phải gánh trách nhiệm nặng nề.
Anh ta không chỉ phải chiêu tài, anh ta còn phải chỉ dạy đệ tử, và làm việc thiện…ngày nào anh ta cũng bận tới tối mặt tối mày!
Tuy bận nhưng lại vô cùng vui vẻ!
Mỗi ngày anh ta đều lặp lại làm những chuyện này, thậm chí không cảm thấy có gì không đúng.
Các sư đệ ngoan ngoãn nghe lời, anh ta bảo làm gì thì làm nấy, chưa từng xảy ra sai sót, ngay cả động tác bắt quỷ anh ta dạy cũng có thể đồng đều nhất quán, giống như bản mẫu.
Hửm? Hình như chỗ nào đó không đúng?
Sở Lâm nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rốt cuộc là chỗ nào không đúng chứ?
Luôn cảm thấy hình như mình đã quên chuyện quan trọng gì đó.
Còn chưa tiếp tục suy nghĩ đã bị tiể sư đệ mới tới cắt ngang, tiểu sư đệ luôn miệng gọi đại sư huynh, anh ta nghe xong cũng ngọt ngào trong lòng.
Ây da, các sư đệ thật sự quá đáng yêu!
Không giống sư đệ nào đó, không nghe lời đã đành, lơ là một tí còn có thể lên nóc nhà dỡ ngói!
Hành vi này chắc chắn phải giáo huấn nghiêm khắc…
Khoan đã? Anh ta muốn giáo huấn ai?
Sở Lâm mơ hồ nhìn các sư đệ ngoan ngoãn ôn tập trong sân, các sư đệ ngay cả xếp hàng cũng rất chỉnh tề, thực sự quá an tâm rồi!
Chương 1021: Trầm mê huyễn cảnh 2Anh ta giơ tay vỗ đầu, thầm nghĩ: chắc là dạo này mình mệt quá, mới cảm thấy kỳ quái. Rõ ràng mọi thứ trước mắt đều rất bình thường.
Nghĩ như vậy, anh ta lại vui vẻ quay về phòng vẽ bùa.
Mỗi lá bùa đều vẽ cực kỳ hoàn mỹ, vừa nhanh vừa đẹp.
Thế là anh ta vẽ hết lá này tới lá kia, vẽ tới nửa chừng, anh ta đột nhiên nói với người bên cạnh giống như cười nhạo: “Tốc độ tôi vẽ bùa nhanh hơn cậu đó! Tiểu sư đệ!”
Mà sau đó anh ta lại đắc ý quay đầu nói với người bên cạnh: “Nhị sư đệ, cậu nói đúng không?”
Dứt lời, Sở Lâm có hơi ngơ ngác.
Bởi vì bên cạnh anh ta không có ai cả.
Anh ta ngỡ ngàng nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, loại cảm giác không đúng đó bắt đầu ngày càng lớn.
Anh ta dừng vẽ bùa, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Trực giác mách bảo anh ta, thật sự rất không đúng!
Anh ta bỗng chạy trên hành lang dài, thi thoảng gặp được các sư đệ, họ sẽ giòn giã gọi anh ta là đại sư huynh, còn sẽ hỏi anh ta chạy nhanh như thế làm gì?
Anh ta cũng không biết mình muốn làm gì, càng không biết anh ta phải đi đâu, chỉ là trong đầu lóe lên một suy nghĩ, hình như anh ta đã quên người rất quan trọng và chuyện rất quan trọng…
Huyền Thanh quán rất lớn rất rộng, anh ta chạy rất lâu cũng chưa dạo hết một vòng Huyền Thanh quán.
Cho tới khi anh ta chạy tới cổng lớn Huyền Thanh quán, đi lên một bước liền có thể bước ra khỏi Huyền Thanh quán.
Lúc này, phía sau anh ta xuất hiện rất nhiều giọng nói.
“Đại sư huynh? Anh muốn đi đâu?”
“Đại sư huynh, hôm nay tôi đã làm xong bài rồi, anh có thể chỉ dạy tôi không?”
“Đại sư huynh, sư phụ đang gọi anh kìa!”
…
Đúng vậy, sư phụ!
Ánh mắt Sở Lâm sáng lên, anh ta quay đầu lại, ở trong quán nhiều ngày như thế, anh ta đều không nhìn thấy sư phụ.
Cho nên sư phụ nhà anh ta đâu?
“Sư phụ?” Anh ta lẩm bẩm gọi thành tiếng.
Ngay sau đó liền nhìn thấy các sư đệ của anh ta đồng thời lùi sang hai bên trái phải, để trống một con đường cho anh ta, mà ở gần đó, có một bóng người chậm rãi xuất hiện trước mắt anh ta.
Khoảnh khắc nhìn thấy ‘Tô Cẩm’, cuối cùng Sở Lâm cũng biết vì sao mình lại cảm thấy không đúng rồi!
Huyền Thanh quán lớn như vậy, sao có thể thiếu sư phụ chứ?
Anh ta chạy về phía Tô Cẩm, gọi to: “Sư phụ!”
Tô Cẩm xoa đầu anh ta, nụ cười ôn hòa: “Đồ đệ ngoan, theo vi sư nào.”
Sở Lâm không hề do dự đi theo cô về phía trước, đi hai bước, anh ta bỗng khựng lại: “Sư phụ? Có phải bên cạnh chúng ta thiếu người không?”
Sư phụ tựa như hơi bất lực: “Đồ đệ ngoan, anh đang nghĩ gì vậy? Anh nhìn thử bên cạnh anh, thiếu đi ai?”
Sở Lâm nhìn sang bên cạnh theo lời của cô.
Bất cẩn bắt gặp một đôi mắt đen tròn, anh ta co rúm lại, giống như bị dọa sợ, sau khi nhìn thấy gương mặt đó, anh ta hung tợn vươn tay ra véo má của đối phương.
“Tiểu sư đệ, cậu đúng là không nghe lời, thế mà còn dám hù dọa tôi?”
Sở Lâm véo một hồi, tiểu sư đệ chỉ biết cười với anh ta, thế mà không biết đáp trả.
Loại cảm giác quái dị đó lần nữa lan khắp người, anh ta chậm rãi buông tay, quay đầu nhìn Tô Cẩm: “Sư phụ, Thiên Uyên thì sao?”
Tô Cẩm ể một tiếng: “Chuyện lớn như vậy chắc anh không quên rồi đó chứ? Thiên Uyên đã bị chúng ta tiêu diệt rồi! Trong trận chiến đó, anh đã góp sức rất lớn, còn bị thương rất nghiêm trọng…”
Sở Lâm lùi lại hai bước: “Nhưng tôi không nhớ được.”
Anh tay hai tay ôm đầu, bộ dạng đau khổ.
“Không, không đúng!”
Chỗ nào cũng không đúng!
Sở Lâm lùi lại từng bước một, khoảnh khắc anh ta nâng mắt, bắt gặp ánh mắt của ‘Tô Cẩm’.
Trong ánh mắt của sư phụ toàn là sủng chiều và lo lắng.
Rõ ràng mọi thứ trông có vẻ đều bình thường như thế, nhưng lại lộ ra sự quỷ dị khắp nơi!
Anh ta quay người liền muốn chạy, thế nhưng những đồ đệ vừa nãy đứng ở cổng lại cùng nhau bao vây anh ta!
Chương 1022: Mọi thứ đều là hư ảo 1Các sư đệ đáng yêu bỗng nhiên trở nên mặt mày hung tợn, chúng liên tục hỏi anh ta: “Đại sư huynh, anh muốn vứt bỏ chúng tôi sao?”
Sở Lâm bị bao vây ở giữa, những sư đệ này dần tới gần anh ta, anh ta gần như sắp không thở nổi.
Mặc cho những sư đệ này hỏi anh ta thế nào, từ đầu tới cuối anh ta đều không trả lời câu hỏi của họ.
Cho tới khi một sư đệ trong đó vươn tay túm lấy Sở Lâm, phản ứng đầu tiên của Sở Lâm chính là hất người đó ra, có lẽ là không khống chế được lực đạo, vị sư đệ đó ngã nhào xuống đất.
Sau đó chính là lời quở trách của ‘Tô Cẩm’: “Anh thân là đại sư huynh, không lấy mình làm gương cũng đành, bây giờ lại còn dám đả thương sư đệ?”
“Người đâu, bắt anh ta lại!” Khoảnh khắc giọng nói Tô Cẩm dứt tiếng, Sở Lâm điên cuồng chạy ra ngoài, người chắn đường đều bị anh ta cố gắng đẩy ra.
Anh ta chạy họ đuổi, anh ta không còn đường thoát nữa!
Rõ ràng anh ta rất gần rất gần cổng lớn của Huyền Thanh quán, nhưng anh ta lại không tài nào chạy được tới cổng.
Mà các sư đệ ở phía sau anh ta cũng ngày càng gần anh ta.
Cách vô số bóng người, Sở Lâm xuyên qua họ nhìn về phía sư phụ nhà mình, khoảnh khắc này, sư phụ trở nên rất xa lạ rất lạ lẫm.
Đây không phải là sư phụ của anh ta.
Những người này cũng không phải là sư đệ của anh ta.
Nơi đây cũng không phải là Huyền Thanh quán của họ!
Ánh mắt Sở Lâm lập tức trong veo, anh ta kiên định đẩy những người muốn ngăn cản mình ra, không ai có thể ngăn anh ta rời khỏi!
Anh ta phải tìm sư phụ thật sự!
Đáng tiếc mặc kệ anh ta đẩy người bên cạnh ra như thế nào, ngay sau đó lại sẽ có người khác nhào tới…
Ở gần đó, ‘Tô Cẩm’ đứng ở đó nói cười.
Bỗng dưng bên tai Sở Lâm vang lên một giọng nói quen thuộc: “Mọi thứ trong trận đều là hư ảo! Kiên trì bản tâm!”
Đây là giọng nói của sư phụ, là sư phụ đang nhắc nhở anh ta!
Sau khi phản ứng lại, Sở Lâm không có bất cứ phản kháng nào nữa, anh ta nhắm mắt lại, kiên định đọc mấy lời khuyên sư phụ dạy anh ta.
Mà những sư đệ bên cạnh anh ta cũng dần hóa thành một làn khí đen rồi biến mất.
Qua một lúc.
Sở Lâm lại nghe thấy tiếng của sư phụ, lần này anh ta chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Tô Cẩm và Nguyên Cảnh đang hôn mê.
“Sư phụ? Tôi quay về hiện thực rồi?” Trong giọng nói là niềm vui sướng không che đậy!
“Đúng!” Tô Cẩm trả lời, đồng thời nghiêm túc kiểm tra tình hình của Sở Lâm, thấy anh ta không bị thương, Tô Cẩm mới thở phào.
Vừa nãy cô thử tiến vào huyễn cảnh của hai người này, nhưng huyễn cảnh đó giống như có kháng cự với cô, cô chỉ có thể truyền câu nói vào trong huyễn cảnh, bây giờ Sở Lâm đã không sao rồi, cũng không biết bên phía Nguyên Cảnh như thế nào.
Tô Cẩm trấn an Sở Lâm mấy câu, lại đặt lực chú ý lên người Nguyên Cảnh.
Cô nhìn chân mày nhíu lại của Nguyên Cảnh, và cả đôi tay nắm chặt thành quyền rũ ở bên người, xem ra tình hình của anh trong huyễn cảnh chắc không tốt lắm.
“Anh đợi ở bên cạnh, tôi thử lại xem, xem thử có thể kéo Nguyên Cảnh ra khỏi huyễn cảnh không.” Tô Cẩm không yên tâm dặn dò Sở Lâm: “Phải cẩn thận.”
“Được.” Sở Lâm rút roi Tỏa Hồn ra, sau đó nắm chặt roi, duy trì trạng thái cảnh giác để tiện khai chiến bất cứ lúc nào.
…
Tô Cẩm thử rất lâu, cũng chỉ có thể phân ra một tia khí tức tiến vào huyễn cảnh của Nguyên Cảnh.
Tia khí tức này có thể giúp cô nhìn thấy trong huyễn cảnh đã xảy ra cái gì, mà Nguyên Cảnh không nhìn thấy cô, cũng không nghe thấy tiếng của cô.
Nhưng Tô Cẩm không ngờ, cô vừa vào huyễn cảnh đã nhìn thấy một cảnh ‘kích thích’ như vậy.
Cô thế mà lại…nhìn thấy mình nằm trong quan tài?
Còn Nguyên Cảnh đang bò trước quan tài đau lòng rơi nước mắt.
Nhất thời Tô Cẩm hơi dở khóc dở cười, thì ra điều Nguyên Cảnh sợ hãi nhất là cô xảy ra chuyện?
Chương 1023: Mọi thứ đều là hư ảo 2Nguyên Cảnh đốt cho cô rất nhiều tiền giấy, khóc đến đỏ hai mắt.
Tô Cẩm nghĩ ngợi, chỉ đành để lại tia khí tức này bên cạnh anh, mà bản thân cô thì tiếp tục nghĩ cách đưa Nguyên Cảnh ra.
Nguyên Cảnh ở trước quan tài của Tô Cẩm khóc rất lâu, lại một mình lẩm bẩm rất nhiều chuyện.
Cuối cùng, ánh mắt anh kiên định đứng dậy rời đi.
Dù sao cũng là huyễn cảnh, rất nhiều chuyện trong huyễn cảnh đều không theo logic, vì vậy một giây sau, Nguyên Cảnh liền xuất hiện trong một hoàn cảnh khác.
Một mình anh đánh nhau với quỷ con rối của Thiên Uyên.
Bạo phát lực chiến đấu giống như không tiếc mạng vậy…
Tô Cẩm dần phát giác vài phần không đúng, trạng thái này của Nguyên Cảnh, sợ là sẽ xảy ra vấn đề.
Cô thử muốn làm gì đó trong huyễn cảnh của anh, nhưng đây là huyễn cảnh của Nguyên Cảnh, với trạng thái và tình huống của cô, không thể can dự Nguyên Cảnh, cô chỉ có thể nghĩ cách khác.
Lúc này, Nguyên Cảnh đỏ ngầu hai mắt.
Mà cuối cùng Tô Cẩm cũng từ trong miệng Nguyên Cảnh nghe được mấy từ ngắt quãng, ánh mắt Tô Cẩm hơi lóe lên, bởi vì Nguyên Cảnh nói: Báo thù cho A Cẩm.
Cô không cần suy nghĩ nhiều đã ý thức được huyễn cảnh này là sao.
Huyễn cảnh của Nguyên Cảnh phản ánh chuyện anh sợ hãi nhất trong lòng, anh cho rằng cô đã xảy ra chuyện trong trận đối kháng với Thiên Uyên, mất đi tính mạng, cho nên mới giống như phát điên, muốn báo thù cho cô.
Từ tiến triển hiện tại, nếu Nguyên Cảnh tiếp tục phát điên, rất dễ bị giam cầm trong huyễn cảnh này.
Cô phải nghĩ cách đánh thức Nguyên Cảnh.
Trong chớp mắt, Nguyên Cảnh đã bị thương.
Trong đạo pháp, anh không thể tiến triển thần tốc, có thể đối phó với nhiều quỷ con rối như vậy đã là cực hạn, ngay lúc Tô Cẩm tưởng màn đấm đá của Nguyên Cảnh sắp kết thúc, lại có một người bịt mặt thần bí xuất hiện.
Tô Cẩm thầm kêu lên không ổn: Người này chắc chắn là đại boss Thiên Uyên trong huyễn cảnh của Nguyên Cảnh.
Ngay sau đó, Nguyên Cảnh không nói hai lời, xông về phía người đó.
Sau một trận đánh, Nguyên Cảnh không phải đối thủ, nhưng anh lại cười ra tiếng với người đó.
Anh tự biết mình không địch lại, thế mà lại lựa chọn đồng quy vu tận…
Tô Cẩm đứng ở đó nhìn cảnh này, rất bất lực, trận chiến này quá qua loa, không có gì đáng nhắc tới.
Nhưng ai bảo đây là huyễn cảnh chứ?
Hơn nữa Nguyên Cảnh thật sự bị huyễn cảnh trói buộc rồi!
Rõ ràng bình thường là một người thông minh trầm ổn như thế, lần này lại giống như mất đi IQ vậy.
Thấy Nguyên Cảnh sắp nhắm mắt, Tô Cẩm vội vàng tăng nhanh động tác.
Tô Cẩm kết ấn trong tay, tia khí tức thuộc về cô đó cũng dần rời khỏi huyễn cảnh của Nguyên Cảnh, chỉ có điều, tia khí tức đó hóa thành một luồng ánh sáng vàng.
Ánh sáng vàng lấp lánh trước mặt Nguyên Cảnh, dẫn anh tiến về trước.
Nguyên Cảnh nhìn ánh sáng vàng, mãn nguyện cười: “Là A Cẩm tới đón tôi.”
“Nếu sinh thời đã không thể ở bên nhau, vậy sau khi chết ở bên nhau cũng rất tốt.” Nguyên Cảnh đột nhiên thốt lên câu nói này, khiến A Cẩm ngoài huyễn cảnh giật mình run tay một cái.
Sở Lâm thấy vậy, vội vàng truy hỏi: “Sư phụ sao vậy? Đã xảy ra chuyện rồi sao?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không, không có gì.” Cô không có thời gian nghĩ nhiều, tiếp tục động tác trên tay.
Cô giơ tay lại đưa một dòng linh lực lên người Nguyên Cảnh, linh lực khiến luồng ánh sáng vàng đó ngày càng gần Nguyên Cảnh.
Để đuổi theo ánh sáng vàng, để đuổi theo A Cẩm, Nguyên Cảnh cố gắng bò dậy đi theo ánh sáng vàng tiến về trước.
Đi mãi đi mãi, ánh sáng vàng bỗng nhiên biến mất.
Nét mặt Nguyên Cảnh thay đổi, kinh hoảng đứng ở đó.
Khoảnh khắc này, trong đầu bỗng nhiên truyền tới cơn đau dữ dội, sau đó, ký ức chân chính quay trở lại, anh bỗng ý thức được mình đang cùng A Cẩm tìm lối vào của thế gia Huyền Môn.
Cho nên mọi thứ ở đây đều là giả!
Tảng đá lớn trong lòng Nguyên Cảnh tựa như biến mất, huyễn cảnh trước mắt cũng tan vỡ trong chớp mắt.
Chương 1024: Bồi thường 1Khoảnh khắc nhìn thấy Nguyên Cảnh mở mắt, Tô Cẩm và Sở Lâm đều thở phào.
“Cũng may cũng may, huyễn trận lần này cuối cùng cũng kết thúc rồi…” Sở Lâm vừa cảm khái nói một câu.
Ngay sau đó, Tô Cẩm liền một tay xách một người, trực tiếp nhảy bật lên tại chỗ, ngón chân của họ còn chưa đáp đất đã thấy vị trí ban đầu gặp phải một đòn tấn công dữ dội.
Đòn tấn công này khiến cả mặt đất rung chuyển.
Sở Lâm kinh hô thành tiếng: “Thế này cũng…quá đáng sợ rồi!” Chậm thêm hai giây nữa, mạng nhỏ của anh ta có thể đã mất rồi.
Tô Cẩm không bỏ hai người xuống, cô vội vã rời khỏi huyễn trận, quay về trong trận pháp trước đó.
Chỉ là ba người vừa đáp đất liền cảm thấy trận do thế gia Huyền Môn lập ra xảy ra vấn đề, cả trận pháp giống như bị một đòn đánh nặng.
Tô Cẩm lập tức hiểu đây là chiêu dự phòng của Thiên Uyên.
Cô không kịp giải thích, trở tay ném Nguyên Cảnh và Sở Lâm ra phía sau mình.
Sở Lâm còn có thể tiếp nhận tình hình trước mắt, nhưng rõ ràng cảm xúc của Nguyên Cảnh không tốt lắm, hai mắt anh đỏ ngầu, trong ánh mắt ngập tràn sợ hãi.
Anh vừa từ trong huyễn cảnh trước đi ra, còn chưa kịp bình ổn lại tâm trạng của mình, kết quả lại nhìn thấy cảnh này, A Cẩm lần nữa đứng phía trước bảo vệ anh.
Tâm thái của Nguyên Cảnh suy sụp quá nửa tại chỗ.
Anh vẫn còn lý trí, chỉ có thể cố gắng khắc chế cảm xúc của mình.
Ngay sau đó nhỏ tiếng nói với Sở Lâm: “Nếu lát nữa tôi có hành động gì không đúng, anh trực tiếp đánh ngất tôi.”
Sở Lâm ngơ ra trong giây lát, rất nhanh liền gật đầu đồng ý: “Được!”
Anh ta không đối phó được trận pháp, nhưng giúp đỡ đánh ngất Nguyên Cảnh thì không có vấn đề gì.
Trạng thái hiện tại của Nguyên Cảnh, nhìn một cái là biết huyễn cảnh vừa rồi đã tạo nên ảnh hưởng rất lớn với anh.
Tô Cẩm nhanh chóng kết ấn bằng hai tay, đối kháng với luồng sức mạnh đó!
Có lẽ Thiên Uyên đã sớm chuẩn bị xong, huyễn trận chỉ là một trong số đó, nếu huyễn trận không thể giam chân họ được, không lấy mạng của họ được, vậy thì ngay khi huyễn trận bị phá, huyễn trận phế bỏ sẽ lần nữa hóa thành một sát trận.
Ngay cả Tô Cẩm cũng không nhịn được khen một câu tâm tư của đối phương thâm thúy kỹ lưỡng.
Loại trận lần nữa hóa ra này, uy lực không ra làm sao, nhưng lại sẽ ảnh hưởng tới trận ở lối vào thế gia Huyền Môn.
Hai trận không thể tiếp nhận nhau, sẽ khiến trận pháp của lối vào xuất hiện vấn đề.
Từ đó hình thành một trận pháp không có chủng loại, không tuân theo quy tắc, không có đường sống cũng chẳng có đường chết.
Thậm chí ngay cả Thiên Uyên cũng không biết sau khi hai trận pháp xung đột nhau sẽ trở thành một trận pháp mới như thế nào…
Trận pháp mới được tạo ra như thế này, dĩ nhiên khó phá giải.
Hơn nữa quỹ tích đưa Tri Hạc rời khỏi trước đó cũng đã không đi được nữa rồi.
Tô Cẩm nghe thấy cuộc đối thoại của Nguyên Cảnh và Sở Lâm, cô tranh thủ an ủi Nguyên Cảnh một câu: “Yên tâm, trận pháp này chỉ là khó phá giải, không tới mức khiến chúng ta mất mạng ở đây.”
Nét mặt Nguyên Cảnh hơi thay đổi, mạng của mình mất ở đây, không quan trọng gì.
Cái anh quan tâm hơn là an nguy của A Cẩm.
Ý thức được mình không nên bị cảm xúc ảnh hưởng, anh nhanh chóng kiểm điểm hành vi của mình, áp chế tất cả cảm xúc ra sau đầu.
Anh và Sở Lâm cảnh giác xung quanh, cẩn thận quan sát tình huống của trận pháp này.
Sau khi Tô Cẩm đánh tung luồng sức mạnh đó, cả đại trận lại rung lắc mấy cái, tựa như có xu thế muốn lún xuống, ngay cả mặt đất cũng bắt đầu nứt ra.
Trên mặt Tô Cẩm lập tức xuất hiện vài phần ưu phiền.
Gay rồi, có thể đại trận này không giữ được nữa.
Chương 1025: Bồi thường 2“Sư phụ, khó giải quyết sao?” Sở Lâm nhỏ tiếng hỏi cô.
Tô Cẩm thở dài một tiếng, cô đã có thể cảm nhận được đại trận này đang lún xuống, dựa theo xu thế này, mặt đất sẽ tiếp tục nứt ra, đại trận cũng sẽ rơi xuống lòng đất, tới chừng đó, muốn ra sẽ rất khó.
“Cũng được.” Tô Cẩm trả lời một câu, sau đó nắm tay thành quyền: “Đại đồ đệ, đợi lát nữa bàn chuyện bồi thường, dựa hết vào anh nhé!”
Sở Lâm đột nhiên nghe thấy vấn đề bàn bồi thường này, anh ta mơ hồ, rõ ràng không kịp phản ứng ý của sư phụ, hơn nữa câu nói này có hơi đường đột.
Ngay sau đó, Sở Lâm liền biết vì sao.
Tô Cẩm nhảy bật lên, đáp ở giữa trận pháp, cô lạnh lùng nhìn tình hình xung quanh, sau đó quyết tâm, ném ra một lá bùa, đồng thời rót linh lực của mình vào trong bùa để tăng thêm sức mạnh của bùa.
Ngay sau đó, chính là tiếng răng rắc kịch liệt, tiếng răng rắc vang lên mấy lần.
Mà đại trận xung quanh cô cũng bị sét đánh liên tục, đại trận rất nhanh liền xuất hiện tình trạng lỏng lẻo.
Tô Cẩm hơi nuối tiếc: “Tôi cũng không muốn như thế này, nhưng tôi thật sự hết cách rồi.”
Vốn dĩ cô muốn từ từ phá trận, như vậy có thể giữ được đại trận ở đây, không gây nên bất cứ tổn hại nào với đại trận.
Nhưng bây giờ…có thể cô có hơi bạo lực.
Đại trận do thế gia Huyền Môn tạo ra, đại khái phải lụi tàn rồi.
Cô vung tay lên, đại trận liền nứt ra một cái lỗ lớn, trên gương mặt tinh xảo của Tô Cẩm nhuộm vài phần bi thương, e là phải đền tiền rồi.
Dù sao thì đại trận hủy trong tay cô, bồi thường là điều chắc chắn.
Nguyên Cảnh và Sở Lâm nhìn nhau: “Đại trận cứ vậy mà bị phá rồi?”
Tô Cẩm phá trận, lần nữa quay lại bên cạnh Sở Lâm, cô xách hai người rời khỏi nơi này, vững vàng đáp xuống chỗ gần đó.
Lúc này, đập vào mắt họ là phong cảnh như họa.
Sở Lâm kinh ngạc thốt lên: “Quả nhiên là một nơi tốt ẩn thế.”
Nghe vậy, Tô Cẩm lập tức hắt chậu nước lạnh: “Đừng tán thưởng phong cảnh nữa, nên nghĩ xem bồi thường thế nào trước đi…”
Đại trận này chắc chắn không rẻ.
Sở Lâm: “…” Đột nhiên không cảm thấy phong cảnh đẹp nữa.
Tô Cẩm vừa thở dài vừa hồi tưởng lại hình dạng ban đầu của đại trận, sau đó trước khi thế gia Huyền Môn tới, tạm thời bù một tiểu trận cho họ trước.
Sau khi bù xong, Tô Cẩm phủi tay: “Chỉ có thể thế này trước.”
Cô nói xong liền quay đầu, nhìn Sở Lâm mặt nhăn mày nhó trước, lại nhìn Nguyên Cảnh, giọng nói đột nhiên dịu dàng hơn vài phần: “Anh không bị dọa sợ chứ?”
Nguyên Cảnh ngạc nhiên nhìn Tô Cẩm: “Không…” Câu hỏi này, hình như có hơi kỳ quái?
Trận pháp cũng không đáng sợ lắm, ngược lại là huyễn cảnh đó, anh vừa nghĩ tới huyễn cảnh liền cảm thấy đáy lòng hoảng hốt, thử hỏi: Người quan trọng nhất chết trước mặt mình, chuyện này ai có thể vượt qua nhanh được?
Bầu không khí giữa hai người bỗng dưng trở nên có hơi ngượng ngập.
Tô Cẩm muốn hỏi thêm câu nữa, nhưng lại cảm thấy không thích hợp.
Bỗng dưng, Tô Cẩm quay người, nhìn quanh lối vào, nét mặt căng thẳng: “Tri hạc đâu? Nhị đồ đệ của tôi đâu?”
Anh ta không nên ở đây đợi họ sao?
Sao không thấy người đâu?
Sở Lâm nhảy vèo lên: “Nhị sư đệ của tôi đâu! Chắc không phải cậu ấy bị người của thế gia Huyền Môn bắt đi rồi chứ?”
Không đợi ba người tiếp tục phân tích, họ thấy ở gần đó xuất hiện mấy bóng người.
Tô Cẩm nhìn sang, người nhìn thấy đầu tiên chính là Hiên Viên Minh.
Ba người thu liễm sắc mặt, bình tĩnh như thường nhìn Hiên Viên Minh đi về phía họ.
Tô Cẩm thì thầm cảm nhận khí tức của Phương Tri Hạc và một tia linh lực cô để lại trên người anh ta.
Sau khi xác nhận Tri Hạc tạm thời không sao, Tô Cẩm như có trầm tư nhìn Hiên Viên Minh, đuổi tới nhanh thật đấy.
Chương 1026: Gặp lại Hiên Viên Minh 1Hiên Viên Minh đi đến trước mặt ba người Tô Cẩm, thái độ ôn hòa lên tiếng chào.
“Tô quán chủ, đã lâu không gặp.” Anh ta tươi cười, giống như gió xuân hiu hiu, nhưng khi nhìn kỹ, lại sẽ phát hiện ý cười ở đáy mắt anh ta lại chứa mấy phần ý vị thâm trường.
Anh ta vừa dứt lời, ánh mắt đã xuyên qua Tô Cẩm rơi vào đại trận phía sau bọn họ.
Hiên Viên Minh nói từng câu từng chữ: “Tô quán chủ không hổ là Tô quán chủ, vừa đến đây đã làm ra chuyện kinh thiên động địa. Đại trận nơi này là tâm huyết của tam đại thế gia, bây giờ cứ như vậy mất rồi… Việc này chỉ sợ không dễ bàn giao.”
“Chúng ta bồi thường là được.” Tô Cẩm thản nhiên mở miệng.
Không còn cách nào cả, đại trận quả thực bị hủy trong tay cô, cô không thể quỵt nợ.
Hiên Viên Minh trầm thấp cười ra tiếng: “Việc bồi thường này, tôi không làm chủ được, phải là gia chủ của tam đại thế gia mới được.”
Ai cũng không thể tự tiện làm chủ.
Cho nên nói, lần này Tô Cẩm coi như gây rắc rối lớn rồi.
“Gia chủ của hai đại thế gia khác cũng sắp đến rồi.” Hiên Viên Minh lại nói một câu.
Đại trận bị hủy, nhất định là sẽ kinh động đến người của Tam Gia.
Thái độ của Tô Cẩm từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, cho dù Hiên Viên Minh nói cái gì, cô cũng không có phản ứng quá lớn.
Đột nhiên, Hiên Viên Minh nghĩ đến một chuyện: “Tô quán chủ hoàn hảo xuất hiện ở đây, có lẽ người chị gái vô dụng kia của tôi cũng đã không còn nữa rồi.”
Tô Cẩm nháy mắt ra hiệu cho Sở Lâm, Sở Lâm lập tức mở miệng phản bác anh ta.
“Người của Cơ gia đã đưa Cơ Vọng về rồi, chẳng lẽ tin tức của Hiên Viên gia các anh không nhanh nhạy như vậy hay sao? Hiên Viên Lê trở thành lệ quỷ, ra tay với sư phụ tôi, sư phụ tôi thiếu chút chết thảm trên tay cô ta.
Hiên Viên thiếu gia, việc này Hiên Viên gia các anh cũng phải cho chúng tôi một công đạo!
Còn có chính là Hiên Viên gia cầu người chém chết Hiên Viên Lê, việc này nếu như tính toán ra, chúng tôi cũng giúp Hiên Viên gia một đại ân.”
Sở Lâm ngôn từ quả quyết, trật tự rõ ràng: “Chuyện đại trận cần bồi thường, chúng tôi sẽ không quỵt nợ, nhưng chuyện của Hiên Viên Lê, các anh cũng phải nói rõ ràng cho chúng tôi!”
Hiên Viên Minh trầm mặc một lúc: “Việc này tôi không thể làm chủ, nhưng tôi sẽ thông báo với gia chủ của chúng tôi.”
Anh ta vừa nói xong, chỉ thấy ba người Sở Lâm, Tô Cẩm còn có Nguyên Cảnh, nhìn chằm chằm theo dõi anh ta, ý kia không cần nói cũng biết, rõ ràng đang chờ anh ta nhanh chóng thông báo với Hiên Viên gia chủ.
Hiên Viên Minh dưới cái nhìn soi mói của ba người, chỉ có thể thuật lại lời mà Sở Lâm vừa nói cho Hiên Viên gia chủ.
Sở Lâm và Nguyên Cảnh liếc nhau, hai người đã chuẩn bị xong lão gia chủ sẽ tương đối khó đối phó, nhưng không nghĩ tới, Hiên Viên gia chủ vẫn rất tự rõ ràng.
Chuyện đại trận bị hủy, Hiên Viên gia không truy cứu, nhưng chuyện của Hiên Viên Lê, cũng hi vọng mấy người Tô Cẩm không truy cứu, Hiên Viên gia hi vọng việc này khép lại, sau này ai cũng không nhắc đến nữa.
Mấy người Tô Cẩm lập tức hiểu ý của Hiên Viên gia chủ.
Hiên Viên gia sợ chuyện của Hiên Viên Lê làm hỏng thanh danh của Huyền Môn thế gia.
Nếu đã như thế, bọn họ cũng dứt khoát đồng ý việc này, xem như lấy công chuộc tội.
Lúc Hiên Viên Minh truyền lời, cảm thấy toàn thân không ổn.
Chỉ như vậy?
Hiên Viên gia cứ như vậy buông tha cho Tô Cẩm hả?
Sắc mặt Hiên Viên Minh thay đổi, có chút không nén được cảm xúc.
Trong khi đó Tô Cẩm cũng đang nhìn anh ta đầy ý tứ sâu xa: “Ý kiến của Hiên Viên gia chủ và chúng ta đã nhất trí, hình như anh không quá vui vẻ?”
Nghe vậy, khoé miệng Hiên Viên Minh chật vật kéo ra một nụ cười: “Có thể giải quyết hòa bình, đây là chuyện tốt, tôi rất vui.”
Ngay sau đó, anh ta chuyển chủ đề: “Có điều Tô quán chủ cũng đừng vui vẻ quá sớm, đại trận là thành quả cùng nhau vất vả của Hiên Viên gia, Cơ gia và Tư Không gia, cho dù Hiên Viên gia không truy cứu, cũng còn hai nhà khác, Tô quán chủ phải cẩn thận ứng phó mới được.”
Chương 1027: Gặp lại Hiên Viên Minh 2Người thứ hai chạy tới chính là Cơ Vọng.
Lúc Tô Cẩm và Hiên Viên Minh nhìn thấy người tới là Cơ Vọng, ánh mắt hai người trong nháy mắt đã thay đổi.
Một người cảm thấy là tên ngốc dễ lừa, một người cảm thấy việc này, cũng không trông cậy được vào Cơ gia nữa rồi.
Hiên Viên Minh khẽ thở dài một tiếng, việc đại trận bị hủy này, sợ là không còn gì có thể bồi thường rồi.
Sự thật chứng minh, hai người bọn họ suy đoán đều rất chính xác.
Lúc Cơ Vọng nhìn thấy Tô Cẩm, ánh mắt lập tức dịch ra, nhìn về nơi khác, sau đó chậm rãi di chuyển về phía trước, rõ ràng khoảng cách chỉ có mấy bước, mà anh ta cứ thế dây dưa kéo dài rất lâu.
Sở Lâm nhìn trong chốc lát, thật sự là nhìn không nổi nữa rồi.
Anh ta sải bước đi, một tay kéo Cơ Vọng đến trước mặt Tô Cẩm.
Tô Cẩm lên tiếng chào anh ta: “Thương thế của Cơ thiếu gia khỏi nhanh như vậy à?”
Cô vừa gọi một tiếng, chỉ thấy Cơ Vọng cúi thấp đầu hơn nữa: “Trong nhà có thuốc trị thương không tệ, vết thương da thịt đỡ hơn nhiều rồi.”
Tô Cẩm im lặng lui lại một bước: “...” Cô cũng không làm gì mà?
Mấy người đứng đó, bầu không khí lúng túng một lúc lâu, cuối cùng, Cơ Vọng mới chậm rãi mở miệng: “Tô, Tô quán chủ, thật sự xin lỗi…”
Tô Cẩm nghĩ một chút, thành thật bày tỏ: “... Không cần nói xin lỗi, ông nội anh đã đưa thù lao cho tôi rồi.”
“Không, chuyện này không giống nhau!” Cơ Vọng chăm chú phản bác: “Ông nội tôi là trả tiền thù lao cô cứu tôi một mạng, nhưng chuyện tôi làm cô bị thương, vẫn chưa xong, việc này là lỗi của tôi, là tôi bị Hiên Viên Lê lừa…”
Cơ Vọng thành thật xin lỗi.
Cuối cùng Tô Cẩm nhịn không được khẽ chỉ vào đại trận bị hủy: “Không phải anh tới tìm tôi đòi bồi thường sao?”
Nghe xong lời này, Cơ Vọng lập tức có tinh thần: “Tô quán chủ yên tâm, chuyện đại trận, Cơ gia chúng tôi sẽ không tìm cô làm phiền!”
Anh ta nói xong, còn cẩn thận lẩm bẩm một câu.
“Tôi cũng là bởi vì nghe thấy bọn họ đang thảo luận chuyện đại trận bị hủy, nên mới âm thầm chạy tới.”
Tô Cẩm cho dù là có hiềm nghi lúc trước, là ân nhân cứu mạng của anh ta, cho nên việc này, Cơ gia bọn họ tuyệt đối sẽ không truy cứu.
Cho dù thật sự truy cứu, anh ta cũng có thể gánh vác!
Tô Cẩm thật sự rất muốn gật đầu và vỗ tay, nhưng lương tâm của cô không cho phép cô làm như thế, kẻ ngốc thật sự quá ngốc rồi.
Cô uyển chuyển nhắc nhở Cơ Vọng: “Việc này vẫn phải hỏi ý của ông nội anh một chút mới được.”
Cơ Vọng nghe không hiểu nhắc nhở của cô, lời lẽ hài hùng trả lời cô: “Ông nội tôi hiểu rõ tôi nhất, việc này tôi nói không truy cứu là không truy cứu!”
Anh ta nói xong lại sợ Tô Cẩm không tin, ở ngay tại chỗ liên hệ với người nhà một chút.
Xem xét tình hình trước mắt, Cơ Vọng thật sự rất được sủng ái, chỉ dăm ba câu, ông nội anh ta đã gật đầu, chỉ nói chuyện này tự mình đến tu sửa đại trận hoặc là bố trận lại một lần nữa, chuyện đại trận bị hủy, Cơ gia cũng không truy cứu.
Tô Cẩm quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Minh vẫn chưa rời đi.
Hiên Viên Minh đắng chát khẽ cười: “Nếu như thế, Tô quán chủ có thể yên tâm rồi.”
“Còn một gia tộc chưa xuất hiện phải không?” Tô Cẩm hỏi lại.
“Vị Phương đạo trưởng kia nếu ở cùng mọi người, Tư Không gia đại khái cũng sẽ không truy cứu việc này.” Hiên Viên Minh nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Ông cụ nhà mình và Cơ gia cũng không tìm Tô Cẩm tính sổ, huống chi là Tư Không gia?
Kịch vui này làm nền lâu như vậy, đúng là lấy giỏ trúc mà múc nước dã tràng xe cát biển đông!
Hiên Viên Minh thở dài liên tục.
Có điều chuyện này cũng gián tiếp nói rõ Tô Cẩm quả thực rất có năng lực, nói không chừng mấy ngày nữa, Huyền Môn thế gia cũng sẽ long trời lở đất theo.
Chương 1028: Tư Không tiểu thư 1Mắt thấy Hiên Viên Minh càng chạy càng xa, bên cạnh ba người Tô Cẩm chỉ còn lại một mình Cơ Vọng.
Sở Lâm tò mò tiến tới nói chuyện với Cơ Vọng: “Anh ta đã đi rồi, sao anh còn chưa đi?”
“Lát nữa ông nội tôi sẽ tới bố trận, tôi ở đây đợi ông ấy.” Cơ Vọng không chút nghĩ ngợi trả lời, cũng thuận tiện nói lại đại tình hình một lần.
“Trận pháp ở nơi này là phải định thời gian duy trì, những năm này đều là do ông nội tôi duy trì, cho nên hiện tại trận pháp xảy ra vấn đề, ông ấy chắc chắn phải tới nhìn tình hình cụ thể một chút.”
“Hóa ra là như vậy.” Tô Cẩm nghĩ một chút, nói theo: “Vậy tôi cũng ở đây chờ một chút, nếu như người của Cơ gia tới, nói không chừng tôi có thể giúp cùng nhau bố trận, cũng coi như là đền bù cho việc tôi làm ảnh hưởng tới trận pháp.”
Tô Cẩm thái độ chân thành.
Ngược lại là khiến cho Cơ Vọng rất xấu hổ.
“Tô quán chủ, cô thật sự là người rất tốt.” Anh ta vẫn cho là Tô Cẩm giống như Hiên Viên Lê nói không từ thủ đoạn, không phải người tốt.
Cho tới bây giờ anh ta mới ý thức được, Hiên Viên Lê vẫn luôn lừa gạt anh ta.
Tô quán chủ rõ ràng là người rất tốt, cho dù dưới tình huống anh ta thiết lập trận pháp tuyệt mệnh, Tô quán chủ vẫn lựa chọn cứu anh ta.
Anh ta đã sai đến thật sự vô cùng không hợp thói thường.
Trên mặt Cơ Vọng nhiều hơn mấy phần cười khổ.
Thấy dáng vẻ anh ta như thế, sau khi Tô Cẩm thở dài, lại nhắc nhở vài câu.
“Anh mềm lòng, dễ bị lừa, mọi thứ vẫn nên suy nghĩ cẩn thận mới tốt, động não nhiều hơn một chút.”
“Giống như hiện tại, ở đây không có ai lạ, nếu chúng tôi muốn ra tay với anh, anh nói xem anh có cơ hội chạy trốn không?” Tô Cẩm cố ý thấp giọng.
Lúc này đã khiến cho Cơ Vọng bị dọa lui về sau một bước.
Nhưng rất nhanh anh ta đã kịp phản ứng, anh ta rất chắc chắn bày tỏ: “Sẽ không, Tô quán chủ là người tốt, cho nên sẽ không ra tay với tôi.”
Tô Cẩm bất đắc dĩ vô cùng, kẻ ngốc xem ra chưa bị đánh, thì cũng không cảm nhận được những cảm xúc của thế gian, ngây thơ lại dễ lừa gạt…
Lúc này.
Sở Lâm và Nguyên Cảnh liếc nhau một cái, hai người rất ăn ý để mắt tới Cơ Vọng.
“Cơ thiếu gia, có chuyện muốn hỏi anh một chút.” Sở Lâm vô cùng bình tĩnh nhìn anh ta: “Nếu như chuyện tôi hỏi có điều gì không tiện nói, anh cũng đừng khó xử, chọn một vài điểm có thể nói cho chúng tôi biết là được.”
Có mấy lời, Sở Lâm lựa chọn mở lời trước, không phải vậy thì khó tránh khỏi cho người ta cảm thấy anh ta đang lừa kẻ ngốc.
Cơ Vọng gật đầu: “Tôi biết rồi, anh nói trước đi anh muốn biết chuyện gì.”
“Tư Không thế gia từng có một vị tiểu thư, không biết Cơ thiếu gia có biết tình hình của bà ấy không.” Sở Lâm nói xong cũng lấy điện thoại di động ra, cho Cơ Vọng xem ảnh chụp, đó là bức ảnh trong tay Phương Tri Hạc.
Do đó, ảnh đã chụp qua mấy lần, cũng không phải rất rõ ràng.
Nhưng Cơ Vọng vẫn liếc một chút đã nhận ra được.
“Đây đúng là tiểu thư của Tư Không thế gia, nhưng, bà ấy đã qua đời rất nhiều năm rồi, bà ấy cùng thế hệ với cha tôi.”
Cơ Vọng vừa nói vừa cẩn thận nhớ lại.
“Chuyện của Tư Không thế gia, tôi cũng không biết nhiều, dù sao tôi cũng không phải người của Tư Không gia.”
“Sở dĩ tôi liếc một chút đã nhận ra bà ấy, đó là bởi vì ba đại thế gia có quan hệ không tệ, mỗi một thế hệ đều sẽ chụp lại bức ảnh làm lưu niệm.
Khi còn bé tôi từng thấy bà ấy trên ảnh, bởi vì khi đó, những người trong bức ảnh về cơ bản tôi đều đã từng gặp, chỉ có bà ấy, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy.
Về sau tôi mới biết, bà ấy đã qua đời.
Tư Không gia tuyên bố với bên ngoài là bệnh chết, nhưng xem xét từ thái độ của người trong nhà, cái chết của bà ấy, rất có vấn đề.
Tôi có thể chắc chắn, không phải bệnh chết!
Có một lần, trong lúc vô tình tôi lục được trong đám đồ cũ một bức ảnh chụp bà ấy một mình, sau khi bị cha tôi nhìn thấy, cha tôi đã xé nát nó thành từng mảnh trước mặt tôi. Cũng không cho tôi nhắc đến chuyện liên quan đến bà ấy ở trong nhà.”
Chương 1029: Tư Không tiểu thư 2Vẻ mặt Cơ Vọng tràn đầy nghi vấn, rõ ràng là người của Tư Không gia, làm sao cha lại có phản ứng lớn như vậy?
Việc này rõ ràng rất khác thường!
Khi còn nhỏ anh ta quả thực cũng giấu mấy phần tâm tư muốn làm rõ việc này, nhưng, anh ta tìm được mấy người chia làm hai tình hình, hoặc là thật sự không biết chuyện của vị tiểu thư Tư Không này, hoặc là cũng chỉ biết một chút như vậy, nhưng đánh chết cũng không dám nói ra.
Anh ta cũng đành phải coi như thôi.
Cơ Vọng nói lại một lần những gì mình biết, sau đó lại thấy sắc mặt mấy người nghiêm túc.
Anh ta lại thấp giọng hỏi một câu: “Mấy người nghe ngóng tình hình của bà ấy, là có chuyện gì rất quan trọng sao?”
Tô Cẩm gật đầu: “Quả thực có việc phải giải quyết, có điều từ những tin tức mà anh cung cấp, việc này chỉ sợ phải tìm Tư Không gia mới có thể biết rõ ràng.”
Những người thuộc thế hệ trẻ, cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Thậm chí không cho phép Cơ Vọng đề cập đến.
Điều này đã nói rõ chuyện năm đó, không chỉ đơn giản là không tiện nói ra như vậy, rất có thể che giấu bí mật không muốn người khác biết.
Tô Cẩm không khỏi vì Nhị Đồ Đệ mà lau mồ hôi.
Sau đó, Tô Cẩm lại nhìn cơ vọng: “Ở đây ngoại trừ tam đại thế gia, còn có người khác không?”
“Đương nhiên là có!” Cơ Vọng gật đầu rất nhanh: “Nếu như chỉ có người của tam đại thế gia chúng ta, vậy chẳng phải là sẽ ngột ngạt chết à?”
Cơ Vọng đang định nói tiếp, nhưng anh ta đột nhiên nhận ra một cỗ khí tức quen thuộc, anh ta lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tô Cẩm nhìn sang một phía khác.
Sở Lâm và Nguyên Cảnh cũng nhìn theo, mặc dù bọn họ cái gì cũng không phát giác ra được.
Sau đó, chưa đến nửa phút, Cơ gia chủ đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Sở Lâm giơ tay lên vẫy vẫy với Cơ gia chủ, dáng vẻ như rất quen thuộc: “Cơ gia chủ, lại gặp mặt rồi, chúng ta thật sự là có duyên phận không nhỏ đấy.”
Cơ gia chủ hừ lạnh một tiếng.
“Duyên phận? Ta và cậu thì có duyên phận gì? Cho dù có, đó cũng là nghiệt duyên!”
Ông ấy không thèm để ý đến Sở Lâm, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên người Tô Cẩm: “Tô quán chủ, chuyện đại trận, tôi không truy cứu, nhưng chuyện giữa Cơ Vọng và mấy người, lần này cũng coi như là thanh toán hoàn toàn rồi.”
“Được.” Tô Cẩm gật đầu, cô hiểu ý của Cơ gia chủ.
Ơn cứu mạng đã dùng tiền tài để loại bỏ, mà dùng chuyện của Cơ Vọng để đối phó với việc bố trận, sau lần này, cũng hoàn toàn chấm dứt.
Giữa hai bên không có bất cứ liên quan gì.
Cơ gia chủ nhận được đáp án, bắt đầu đi xem cửa vào đại trận.
Đại trận bị phá huỷ hoàn toàn, trên cơ bản không có khả năng tu sửa lại được, chỉ có thể bố trận lại một lần nữa.
Có điều ở lối vào đã có thêm một trận pháp loại nhỏ.
Ngược lại là có mấy phần tương thông với trận pháp lúc trước.
Ông ấy đứng đó, suy tư trong chốc lát, dường như đang nghiên cứu trận pháp nhỏ kia.
Trong giây lát, Tô Cẩm đi qua, nhẹ giọng nói: “Đây là trận pháp tôi bày tạm thời.” Dù sao đại trận cũng mất rồi, cũng nên làm một trận pháp nhỏ chống đỡ trước, sau đó lại nghĩ cách.
Cơ gia chủ thần sắc khiếp sợ nghiêng đầu sang nhìn Tô Cẩm: “Cô có nghiên cứu sâu về trận pháp à?”
Hỏi xong ông ấy lại cảm thấy câu hỏi này của mình có chút giống như nói nhảm, ông ấy lầm bầm lầu bầu trả lời: “Cũng phải, cô có thể phá được trận pháp tuyệt mệnh, vậy chắc chắn có nghiên cứu về trận pháp.”
Không phải vậy, cái mạng nhỏ đã mất từ lâu rồi.
Chương 1030: Giả vờ yếu đuối 1Tô Cẩm thấy thái độ của Cơ gia chủ hình như có chút là lạ, cô hỏi: “Là trận pháp nhỏ này có vấn đề gì hay sao?”
Cơ gia chủ cười lắc đầu: “Không phải, chẳng qua là cảm thấy trận pháp này bày vừa đúng.”
Sắc mặt Cơ gia chủ nhất thời trở nên hiền lành cực kỳ, ông ấy nhìn Tô Cẩm, giống như là đang nhìn một vãn bối ưu tú.
“Tô quán chủ nếu không có việc gì, có thể đến Cơ gia chúng ta ở lại mấy ngày, đến lúc đó, có thể giao lưu trao đổi trận pháp.” Cơ gia chủ không thể không biết mình có vấn đề gì.
Thái độ của ông ấy thay đổi quá nhanh, Cơ Vọng ở bên cạnh có chút kinh hãi.
Chẳng lẽ là bởi vì mấy trận pháp nhỏ này của Tô quán chủ rất lợi hại, cho nên ông nội cảm thấy Tô quán chủ là người rất ưu tú thiên tài?
Lòng yêu người tài, mọi người đều có.
Ý cười và sự hoà ái ở đáy mắt Cơ gia chủ gần như sắp tràn ra khỏi khuôn mặt.
Sự thay đổi này, ngược lại là khiến cho Tô Cẩm có chút không kịp đề phòng.
Cô lắc đầu, nghiêm túc giải thích: “Cảm ơn ý tốt của gia chủ, nhưng chúng tôi trải qua ngàn vạn khó khăn mới đi tới nơi này, quả thật có chút việc riêng phải làm, trước khi giải quyết xong sự việc, sẽ không quấy rầy Cơ gia.”
Cơ gia chủ hơi trầm tư chớp mắt một cái.
Sau đó nhỏ giọng hỏi cô: “Cô bởi vì chuyện của đồ đệ cô mà đến à?”
Đáy mắt Tô Cẩm cố ý hiện ra mấy phần kinh ngạc: “Không nghĩ tới tin tức của Cơ gia chủ nhanh nhạy như vậy.”
Cơ gia chủ xua tay, có chút xấu hổ.
“Cũng không phải tin tức của tôi nhanh, mà chính là lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã chú ý đến đồ đệ kia của cô, chỉ có điều, chuyện của Tư Không gia, không liên quan gì đến Cơ gia, nhà họ Cơ chúng tôi cũng không muốn nhúng tay vào việc này.”
Nói xong, người của Cơ gia hình như là nghĩ đến điều gì, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi.
Tô Cẩm nhạy bén tóm được.
Sau đó ra vẻ thở dài mở miệng: “Đáng tiếc lúc tôi và Nhị Đồ Đệ đi. Lúc ấy trong trận pháp quá nguy hiểm, tôi đã đưa anh ta ra ngoài, không nghĩ tới, chờ sau khi tôi đưa hai bọn họ trở về, đã không thấy Tri Hạc đâu.”
Sở Lâm phối hợp lau nước mắt không tồn tại.
“Cũng không biết một mình Nhị sư đệ tôi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!”
Nguyên Cảnh cũng mất mát gục đầu xuống.
Cơ gia chủ rõ ràng xoắn xuýt trong chốc lát: “Việc này… Tôi cảm thấy mấy người có thể đến Tư Không gia xem xem.”
Dù sao vị đồ đệ kia của Tô Cẩm rõ ràng có liên quan đến Tư Không gia, cho nên anh ta đã biến mất ở đây, vậy thì rất có thể có liên quan đến Tư Không gia.
Hơn nữa vừa có người xông vào trận, tam đại thế gia bọn họ đều có thể cảm giác được.
Rất có thể là Tư Không gia đã đến cửa vào trước một bước, đưa người đi rồi.
“Đề nghị của gia chủ trước đó tôi đã nghĩ đến, nhưng chúng tôi chưa quen cuộc sống ở nơi đây, muốn tìm Tư Không gia, không dễ dàng như vậy.” Tô Cẩm khó xử.
Ngay sau đó, cô lại nói: “Có điều Cơ gia chủ nhắc nhở như thế, tôi cũng rất cảm ơn, những chuyện khác, chúng tôi cũng không dám làm phiền ông.”
Tô Cẩm tiến lui vừa đúng lúc.
Nói xong những thứ này, cô lại chuyển chủ đề sang trận pháp.
“Đúng rồi, Cơ gia chủ, không biết lúc bố trận lại lần nữa, có chỗ nào cần tôi hỗ trợ không?”
Thái độ của Cơ gia chủ mặc dù hòa ái, nhưng ông ấy rất kiên quyết từ chối Tô Cẩm.
“Chuyện bố trận cũng không làm phiền đến Tô quán chủ nữa, hơn nữa thời gian tồn tại của đại trận này đã quá lâu, đã nên bố trí lại một lần nữa rồi.”
“Nếu như thế, vậy chúng tôi rời đi trước vậy.” Sau khi Tô Cẩm trả lời với Cơ gia chủ, quay người rời đi.
Sở Lâm và Nguyên Cảnh đi theo bên cạnh cô, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Dù sao, hai người bọn họ đều đã nhận ra đối thoại của Tô Cẩm và Cơ gia chủ có chút là lạ.
Sư phụ rõ ràng là đang cố ý che giấu thực lực.
Nhất là sau khi thái độ của Cơ gia chủ thay đổi, sư phụ bắt đầu ra vẻ chính mình rất yếu, hơn nữa đồ đệ nhà mình mất tích, chưa tìm thấy người, lại chưa quen cuộc sống nơi đây, rất bi thảm.
Chương 1031: Giả vờ yếu đuối 2Bọn họ đi rất xa, Tô Cẩm mới dừng bước lại, quay đầu lại nhìn về phía Cơ gia chủ.
“Tiếp theo đây, chúng ta phải biểu hiện yếu một chút, không được lộ ra thực lực chân chính quá sớm.” Nước của Huyền Môn thế gia này, sâu xa vô cùng.
Cô đang giả vờ yếu, làm sao biết Cơ gia chủ không phải đang diễn trò?
Thái độ đột nhiên trở nên hoà ái như vậy, vẫn phải cẩn thận hơn mới tốt.
“Được.” Sở Lâm gật đầu.
Nguyên Cảnh yên lặng lẩm bẩm một câu: “Thật ra trong mấy người chúng ta, chỉ có A Cầm mới có thực lực…”
Toàn bộ đều nhờ A Cẩm một cân ba.
Sở Lâm đưa tay che trái tim nhỏ của chính mình, lời này của Nguyên Cảnh thật sự đau lòng.
Tô Cẩm đột nhiên được khen, có chút ngại ngùng: “Vậy các anh phải biểu hiện yếu hơn nữa một chút.”
Yếu hơn nữa một chút? Sở Lâm và Nguyên Cảnh liếc nhau một cái, hai người lập tức hiểu.
Sở Lâm rất thẳng thắn bày tỏ: “Tôi chỉ là một con mèo cầu tài mà thôi.”
Nguyên Cảnh trầm mặc một giây, nhỏ giọng nói: “Vậy tôi, làm tiểu bạch kiểm không có tác dụng gì?”
Sở Lâm bật cười một tiếng, anh ta đánh giá Nguyên Cảnh, sau đó thành thật gật đầu: “Cũng được.”
Tô Cẩm ngẩn người, không khỏi cảm thấy lời này có chút là lạ, nhưng khi Cơ Vọng thấy vẻ mặt bình tĩnh của Sở Lâm và Nguyên Cảnh, cô lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.
Đột nhiên, trong đầu hiện lên những lời mà Nguyên Cảnh nói trong huyễn cảnh.
Suy nghĩ trong nháy mắt hỗn loạn, nhưng Tô Cẩm rất nhanh đã cưỡng ép đặt việc này ra sau đầu.
“Tôi có thể cảm giác được vị trí của Tri Hạc, nhưng chúng ta bây giờ phải giả vờ không tìm thấy Tư Không gia.” Tô Cẩm thấp giọng nói.
Hơn nữa nếu như cô không đoán sai, Tư Không gia chắc chắn sẽ chủ động tới tìm bọn họ.
Sau khi ba người nhất trí, Tô Cẩm phá bỏ hoàn toàn kết giới xung quanh ba người.
Sau đó, Tô Cẩm dẫn theo hai người tản bộ một vòng ở gần cửa vào, cũng thỉnh thoảng xoay người cúi đầu tìm manh mối.
Ba người dĩ nhiên cái gì cũng không tìm được, khuôn mặt tang thương hết người này đến người kia.
Sở Lâm thậm chí còn diễn: “Sư phụ, Nhị sư đệ không để lại cho chúng ta bất kỳ manh mối gì, bây giờ chúng ta làm sao tìm được?”
“Chúng ta chưa quen với cuộc sống nơi đây, khó tìm người. Không bằng chúng ta quay lại tìm Cơ Vọng một chút?” Nguyên Cảnh cũng diễn kịch theo.
Tô Cẩm vẻ mặt chính trực khuyên anh: “Người ta có chút ngốc nghếch, nhưng lại không phải con dê béo lớn, sao có thể vặt lông được chứ?”
“A Cẩm nói có lý.” Nguyên Cảnh phụ họa gật đầu.
Sở Lâm gương mặt đau lòng: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Ba người lại thảo luận trong chốc lát, Tô Cẩm bất đắc dĩ nói: “Không có cách nào cả, tiếp tục tìm đi.”
Sau khi bọn họ đứng dậy, Cơ gia chủ cũng nhận được tin tức.
“Gia chủ, ba người bọn họ còn đang ở gần cửa vào tìm manh mối, xem ra, quả thực không biết nên tìm Tư Không gia như thế nào. Chúng ta có cần thuận nước đẩy thuyền hay không…”
Cơ gia chủ không đồng ý lắc đầu: “Việc này chúng ta vẫn không nên nhúng tay vào mới được, chuyện lớn như vậy, lão già của Tư Không gia kia làm sao có thể không suy nghĩ gì?” Sợ là đã tính toán xong từ lâu rồi.
Hơn nữa, Tô Cẩm này, nhìn thì còn trẻ, thực ra khiến cho người ta nhìn không thấu, xem ra cũng là mầm mống tốt.
Đáng tiếc, không phải người của Cơ gia.
Ngược lại là Tư Không gia, vận khí không tệ.
Chương 1032: Cướp người giữa ban ngày 1Đúng như Tô Cẩm đoán, ba người bọn họ di chuyển lung tung trong chốc lát, không bao lâu, đã có người chủ động đi đến trước mặt bọn họ.
Đối phương tự xưng là người của Tư Không thế gia, muốn dẫn bọn họ đến Tư Không gia một chuyến.
Tô Cẩm nhìn đối phương liếc một chút, nói thẳng: “Đồ đệ của tôi ở chỗ mấy người?”
“Chuyện Tô quán chủ muốn biết, đợi lát nữa sẽ có đáp án.” Người tới vẫn luôn bày ra dáng vẻ vui cười, nhưng khiến cho người ta cảm giác cũng rất không thoải mái.
Sở Lâm muốn lên trước tranh luận một phen, Tô Cẩm đưa tay ngăn cản anh ta.
“Tôi ngược lại rất là hiếu kỳ, Tư Không thế gia có thể cho tôi một đáp án gì.” Tô Cẩm vẻ mặt bình tĩnh nhìn đối phương.
Đối phương vẫn như cũ duy trì vẻ mặt vui cười, anh ta ở phía trước dẫn đường, ba người Tô Cẩm đi theo phía sau.
Trong lúc đó, Tô Cẩm lặng yên không tiếng động thử cảm nhận thực lực của đối phương một chút, sau đó ý cười ở đáy mắt lại sâu thêm mấy phần.
Cô ngược lại muốn xem xem, đồ đệ của cô lớn như vậy, Tư Không gia nghĩ như thế nào!
Rất nhanh, người dẫn đường đã dừng bước lại.
Anh ta đứng ở bên trên vách núi, chỉ vào một trong ba ngọn núi cách đó không xa nói: “Tô quán chủ, đó chính là địa bàn của Tư Không gia chúng tôi.”
Ba người nhìn sang, nhìn thấy chính là những ngọn núi thần bí, ba ngọn núi được vách núi cheo leo bao quanh, địa thế phức tạp, giữa những đỉnh núi có mây trắng lượn lờ, giống như Tiên cảnh.
Sở Lâm không khỏi cảm khái: “Ba ngọn núi, cho nên nói chính là một nhà trong tam đại thế gia chiếm một ngọn núi?”
Anh ta nói xong cũng quay đầu lại nhìn Nguyên Cảnh: “Nhà anh có thể mua xuống ba ngọn núi không?”
Nguyên Cảnh trợn mắt nhìn Sở Lâm, anh không có việc gì mua núi như vậy làm cái gì? Anh cũng không có ý định ở ẩn.
Lúc này, Tô Cẩm chú ý tới nơi bọn họ đứng, bên cạnh có một tấm bia đá, trên tấm bia đá khắc ba chữ: Tiểu Bồng Lai.
Đáy mắt Tô Cẩm nhiều hơn mấy phần nghi ngờ: “Nơi này tên là Tiểu Bồng Lai?”
Vẻ mặt người kia hơi ngưng lại một chút, chỉ thuận miệng trả lời qua loa một câu: “Trước kia tên là Tiểu Bồng Lai, bây giờ không gọi như thế nữa ”
“Vậy bây giờ gọi là gì?” Sở Lâm tò mò truy hỏi.
Nụ cười trên mặt người kia thu lại, dáng vẻ nhìn có chút nghiêm túc: “Đừng hỏi nhiều vấn đề như vậy.”
Sở Lâm bị mất mặt: “Được rồi.” Người này xem ra cũng không biết nói lời khách sáo, đột nhiên hoài niệm tên ngốc Cơ Vọng.
Cơ Vọng bị ai đó nhớ, đột nhiên hắt hơi một cái, chẳng lẽ trời lạnh?
Đáy mắt Tô Cẩm xẹt qua mấy phần bất đắc dĩ, cô lặng lẽ dùng mật ngữ truyền âm, nói suy đoán của chính mình với Nguyên Cảnh và Sở Lâm.
“Nghe đồn Bồng Lai có Tiên Sơn, chỗ này đặt tên là Tiểu Bồng Lai, đoán chừng là muốn bắt chước Bồng Lai, Đại Đồ Đệ, có khả năng anh không cẩn thận đã đâm dao vào tim người ta rồi.”
Nếu trước kia tên là Tiểu Bồng Lai, vậy chắc chắn là hi vọng trong thế gia có thêm cao nhân đắc đạo thành tiên, tiên nhân thăng thiên, nơi này không phải chính là vùng đất phúc của thần tiên hay sao
? Ba chữ Tiểu Bồng Lai này rõ ràng biểu đạt nguyện vọng tốt đẹp của bọn họ.
Chỉ là, hiện tại không gọi là Tiểu Bồng Lai nữa, vậy đại khái là không như mong muốn, xem chừng mấy đời gần đây của Huyền Môn thế gia, đều không có ai hiểu thấu ý nghĩa ảo diệu của đạo pháp.
Sở Lâm và Nguyên Cảnh lập tức hiểu.
Ba người nhìn nhau chớp mắt một cái, Sở Lâm như có điều suy nghĩ dời ánh mắt, anh ta sợ chính mình không tử tế cười ra tiếng.
Lúc này, người dẫn đường hoàn toàn không biết gì cả, anh ta ngược lại chỉ vào ngọn núi thứ ba nói: “Tô quán chủ, xung quanh đây đều là vách núi cheo leo, muốn đến Tư Không gia, chỉ sợ có chút khó khăn, không biết ba vị dự định như thế nào…”
Nếu như nói, lúc người này mới xuất hiện, thái độ không rõ, vậy thì hiện tại, đối phương chính là rõ ràng đang cố ý làm khó dễ bọn họ.
Độ khó này, người bình thường chắc chắn không có cách nào lên đến trên ngọn núi, cho nên nói, tam đại thế gia chiếm cứ vị trí ưu việt.
Chương 1033: Cướp người giữa ban ngày 2Có điều Tô Cẩm cũng không lo lắng, cô đưa tay ra dấu mời: “Xin mời anh dẫn đường.”
Người kia mỉm cười: “Nếu đã như thế, tôi đi trước một bước, Tô quán chủ đừng để mất dấu.” Dứt lời, anh ta biến mất trước mặt ba người Tô Cẩm trong giây lát.
Sở Lâm có chút đau lòng: “Sư phụ, làm sao tùy tiện một người, thực lực cũng rất không tệ?”
Tô Cẩm trấn an cũng nhắc nhở nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, Tư Không gia không am hiểu trận pháp và lá bùa, bọn họ am hiểu là bói toán xem tướng.”
Ngay sau đó, Tô Cẩm mỗi tay ôm một người, trực tiếp dịch chuyển lên trên đỉnh núi.
Người dẫn đường nhìn thấy ba người bọn họ an ổn xuất hiện, đáy mắt nhiều hơn mấy phần kinh ngạc: “Thực lực của Tô quán chủ không tệ, gia chủ của chúng tôi muốn gặp cô.”
Anh ta nói xong đi vào bên trong, Tô Cẩm lên tiếng gọi anh ta lại.
“Chờ một chút, tôi muốn gặp Phương Tri Hạc.”
Người kia vẻ mặt hơi ngưng lại, lại lặp lại một lần: “Gia chủ của chúng tôi muốn gặp cô.”
“Gia chủ của các anh muốn gặp tôi, đó là chuyện của gia chủ các anh, mà tôi, chỉ muốn gặp đồ đệ của tôi.” Ánh mắt Tô Cẩm lạnh hơn mấy phần: “Sư phụ gặp đồ đệ, vốn là đạo lý hiển nhiên, hay là nói, các người đã làm chuyện gì không tốt đối với đồ đệ của tôi rồi?”
Giọng cô nhiều hơn một chút áp bách.
Người kia vội vàng phản bác: “Tô quán chủ, không thể nói như vậy.”
Tô Cẩm liếc mắt ra hiệu với Sở Lâm, Sở Lâm lập tức tiến lên lầm bầm, chỉ mấy câu nói, đối phương đã đen mặt.
Thái độ của bọn họ rất rõ ràng, không nhìn thấy Phương Tri Hạc, bọn họ sẽ không vào Tư Không thế gia.
Người kia cuối cùng đành phải nói: “Tôi đi xin phép gia chủ.”
Loại chuyện này, sao anh ta có thể làm chủ được chứ?
Vốn dĩ cho là ba người ngoài này rất dễ đối phó, lại không nghĩ tới, ai cũng không đơn giản.
Ba người Tô Cẩm đứng tại chỗ, thỉnh thoảng đánh giá cửa vào Tư Không thế gia, tòa nhà này không chỉ có phong thuỷ tốt, ngay cả trận pháp cũng bày ra, khỏi cần phải nói, chỉ với cánh cửa này, nhìn đã thấy cũng không đơn giản.
Cẩn thận như vậy, ngược lại không hổ thẹn với danh xưng Huyền Môn thế gia.
Không bao lâu, có một ông lão đi ra, ông ta đứng trên bậc thang, coi trời bằng vung.
Người đứng phía sau bê mấy hộp gấm.
Ông lão mở miệng nói câu đầu tiên, đã khiến Tô Cẩm tức giận vô cùng.
“Tô quán chủ, Phương Tri Hạc là huyết mạch của Tư Không thế gia chúng tôi, lúc trước cảm ơn cô đã chăm sóc, chút lễ mọn này xem như một chút tâm ý.”
Lời này nói ra rất không biết xấu hổ.
“Sau đó thì sao?” Tô Cẩm hỏi lại.
Ông lão cười nhẹ lên tiếng: “Sau đó dĩ nhiên là không còn quan hệ gì với Tô quán chủ nữa, chẳng lẽ đơn giản như vậy, Tô quán chủ cũng nghe không rõ sao?”
“Nó là huyết mạch của Tư Không gia, là cháu ngoại của tôi, tôi sao nỡ để nó đi theo cô ở bên ngoài chịu khổ? Chịu khổ thì cũng thôi đi, không cẩn thận còn có thể mất mạng! Làm trưởng bối, tôi đương nhiên phải chăm sóc kỹ cho nó.”
Tư Không gia chủ nói một mạch, lời lẽ vô cùng hào hùng.
Vào lúc này, đương nhiên là Sở Lâm ra trận.
Anh ta trực tiếp xì một tiếng khinh miệt: “Phi! Lão già nát rượu không biết xấu hổ!”
“Ông nói chuyện còn hay hơn cả người ta hát, ông thật sự quan tâm anh ta như vậy sao, hai mươi năm nay ông đi đâu hả? Không biết tìm người sao? Bây giờ muốn nhặt được món hời có sẵn, cũng phải nhìn xem Phương Tri Hạc có đồng ý hay không!
Nếu như anh ta thật sự đồng ý với lời ông nói, sao ông không dám để cho anh ta gặp chúng tôi? Ông rõ ràng là cướp người giữa ban ngày!”
Sở Lâm nói xong cũng lấy roi tỏa hồn ra: “Sư phụ, chúng ta xới Tư Không thế gia này lên!”
Tô Cẩm: “...” Cũng không cần cao ngạo như thế.
Chương 1034: Họa sát thân 1Tư Không gia chủ sắc mặt không vui nhìn về phía Sở Lâm: “Tuổi còn nhỏ, lại dám nói những lời lẽ ngông cuồng? Cũng không nhìn một chút xem đây là địa bàn của ai, là nơi cậu muốn làm loạn là có thể làm loạn sao?”
Ông ta vừa nói xong, ánh mắt lại rơi vào roi Toả Hồn trong tay Sở Lâm.
Tư Không gia chủ lập tức bổ sung: “Cho dù trong tay cậu có roi tỏa hồn, cũng không thể cuồng vọng như thế!”
Sở Lâm khẽ lắc cái roi trong tay, không sợ chút nào, lão già nát rượu, đối với lời ông ta nói không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Anh ta cũng không quá hoảng sợ!
Tô Cẩm đưa tay ngăn cản Sở Lâm một chút, vẻ mặt hờ hững: “Tư Không gia chủ, tôi hỏi lại lần nữa, đồ đệ của tôi đâu?”
Thái độ của Tư Không gia chủ vẫn kiên quyết như cũ: “Nó không phải đồ đệ của cô, nó là cháu ngoại tôi! Tôi giữ cháu ngoại trong nhà mình, đây cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa!”
Ông ta tuyệt sẽ không để cháu ngoại rời đi theo Tô Cẩm.
Cũng sẽ không để cho cháu ngoại gặp Tô Cẩm!
“Nói cách khác, ông không muốn thả người.”
Tô Cẩm mất hết kiên nhẫn, đáy mắt có thêm mấy phần bực bội.
“Nghe nói Tư Không thế gia am hiểu xem bói xem tướng, không biết Tư Không gia chủ có tính được bản thân mình hôm nay có họa sát thân hay không?”
Giọng nói thanh thúy dễ nghe lọt vào trong tai Tư Không gia chủ, ông ta khinh thường cười nhạo thành tiếng.
“Họa sát thân? Cô nói tôi nghe một chút, vì sao tôi lại có họa sát thân? Tôi biết Tô quán chủ quả thực có mấy phần thực lực, nhưng chuyện xem bói xem tướngnày, là thứ mà Tư Không thế gia chúng tôi am hiểu nhất!
Ở trước mặt tôi khoe khoang, cô không cảm thấy buồn cười sao? Hơn nữa cháu ngoại tôi, nó đi theo bên cạnh tôi, sẽ có phát triển tốt hơn.”
Tô Cẩm ý tứ sâu xa nhìn ông ta một cái, trong chớp mắt tiếp theo, cô cướp lấy roi toả hồn trong tay Sở Lâm, trực tiếp quật tới một roi.
Chiêu thức như phá gió, động tác nhanh mà mạnh, cho dù Tư Không gia chủ ý thức được nguy hiểm, lúc ông ta tránh thoát, vẫn bị phần đuôi cây roi sượt qua gương mặt.
Trên gương mặt nhất thời đau nhói một trận, người đứng phía sau kêu lên kinh hãi.
Tư Không gia chủ kinh ngạc đưa tay sờ lên gò má, bàn tay dính máu tươi.
Rõ ràng ông ta có chút không dám tin, đưa tay chỉ vào Tô Cẩm, cả khuôn mặt là sự phẫn nộ: “Cô! Cô cũng dám ra tay với tôi?”
Tô Cẩm cau mày: “Hoạ sát thân, bây giờ không phải đã đến rồi sao?”
Tư Không gia chủ tức giận hừ hừ liên tục.
Tô Cẩm cầm cây roi, lạnh lùng nhìn ông ta: “Tôi đã ôn tồn nói với ông muốn gặp đồ đệ, ông hết lần này tới lần khác không phối hợp.”
Nếu không phải sợ Nhị Đồ Đệ đau lòng từ trước tới nay chưa từng gặp mặt ông ngoại, một rối này của cô, chắc chắn không chỉ ra chảy máu đơn giản như vậy.
Tô Cẩm tiện tay trả cây roi lại cho Sở Lâm, cũng hỏi anh ta: “Một chiêu vừa rồi kia, học xong chưa?”
Đáy mắt Sở Lâm tỏa sáng: “Học xong rồi, còn thiếu người để luyện tập!”
Hai thầy trò cười hì hì nhìn Tư Không gia chủ.
Lấy lão già này luyện tập là không thể thích hợp hơn nữa! Nhưng… Trước mắt người này, bọn họ tạm thời không thể ra tay!
Ngộ nhỡ đả thương người ta, Phương Tri Hạc thương tâm đau buồn sẽ không tốt.
Ban đầu chỉ là một chuyện rất đơn giản, Tư Không gia chủ nhất định phải khiến cho sự việc trở nên vô cùng phức tạp.
Mắt thấy hai người bọn họ ở giữa đánh nhau hết sức căng thẳng, Phương Tri Hạc cuối cùng chạy ra vào lúc này.
“Sư phụ!” Anh ta vội vàng gọi một tiếng.
Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cạnh Tô Cẩm: “Sư phụ người không sao chứ?”
“Tôi không sao, anh như thế nào rồi?” Tô Cẩm nhìn Phương Tri Hạc từ trên xuống dưới, sợ Nhị Đồ Đệ xảy ra chuyện.
“Tôi cũng không sao, sư phụ đừng lo lắng.” Phương Tri Hạc lại nhìn Sở Lâm và Nguyên Cảnh hoàn hảo nguyên vẹn một chút, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Lâm nhịn không được níu anh ta lại truy hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phương Tri Hạc thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tư Không gia chủ.
“Thật có lỗi, tôi sẽ không ở lại Tư Không gia.” Trong lời nói của anh ta tràn đầy kiên định.
Chương 1035: Họa sát thân 2Tư Không gia chủ nhìn một màn này, đau lòng muốn chết: “Ông biết việc này là ông không đúng, nhưng cháu ngoại ngoan, ông mới là người thân của cháu, cháu sao có thể… hướng về phía người ngoài chứ?”
Tư Không gia chủ không quá cao hứng nhìn Tô Cẩm.
Một cô gái còn trẻ như vậy, sao có thể làm sư phụ của cháu ngoại ông ta?
Ông ta không đồng ý!
Phương Tri Hạc lắc đầu, nhìn sắc mặt cũng không đúng lắm.
“Trước đó ông lừa tôi.” Lần đầu gặp mặt, cái người gọi là ông ngoại tốt này lại lừa anh ta xoay vòng vòng.
Phương Tri Hạc gần như trầm mặt nói lại chuyện lúc trước một lần: ” Sau khi tôi được sư phụ đưa ra khỏi trận pháp, người của Tư Không thế gia đã mang tôi đi.
Bọn họ còn nói, chỉ cần tôi đi cùng bọn họ, bọn họ sẽ hỗ trợ cứu mấy người sư phụ ra!”
Rất hiển nhiên, Tư Không thế gia cũng không ra tay cứu giúp.
Thậm chí, còn nhân lúc anh ta cái gì cũng không biết, cố ý bảo người kéo dài thời gian của anh ta.
Sở Lâm nghe xong việc này, lúc này lại lặp lại những gì ông lão kia vừa nói một lần.
“Ai nha sư đệ, ông lão này muốn chia rẽ chúng ta đó!” Lời nói này không khách khí, nhưng là sự thật.
Phương Tri Hạc kinh ngạc nhìn Tư Không gia chủ.
“Tôi cho là ông chỉ là không muốn ra tay hỗ trợ, cố ý kéo dài thời gian của tôi, không nghĩ tới, ông còn muốn phá hỏng quan hệ giữa tôi và sư phụ?”
Đã nói là người thân cơ mà? Sao có thể trong thời gian rất ngắn, lừa anh ta hai lần?
Một chút tình thân vừa dâng lên trong lòng anh ta, trong chốc lát, bị lừa cho vỡ nát.
Sự việc phát triển đến lúc này, lập tức trở nên có chút lúng túng.
Tư Không gia chủ trong lúc nhất thời, tâm tình phức tạp cực kỳ, ông ta nhìn biểu cảm của Phương Tri Hạc, đã biết việc này xong rồi.
“Cháu ngoại ngoan, không phải ông muốn phá hư quan hệ của mấy đứa, nhưng cô ấy chỉ là một cô gái còn trẻ, thực lực sao có thể so sánh với Huyền Môn thế gia chúng ta? Sau này cháu ở lại Tư Không thế gia, ta sẽ giao hết bí kíp cả đời ta cho cháu!”
“Hơn nữa hiện tại phủi sạch quan hệ với cô ấy, cũng tránh cho bởi vì cô ấy mà gặp phiền phức.” Tư Không gia chủ đau lòng khẽ nói.
Tô Cẩm này, mới tới Tiểu Bồng Lai, liền phá huỷ hoàn toàn trận pháp ở lối vào, không chừng kế tiếp còn sẽ làm ra chuyện gì đó kinh thiên động địa!
Tư Không gia bọn họ không chịu được sự giày vò của Tô Cẩm.
Cho nên, phản ứng đầu tiên của ông ta chính là muốn Phương Tri Hạc phân rõ giới hạn với Tô Cẩm.
Nhưng cháu ngoại ngoan rõ ràng rất lo lắng cho Tô Cẩm, không còn cách nào cả, ông ta cũng chỉ có thể trong lúc kéo dài thời gian, bức ép Tô Cẩm từ bỏ Phương Tri Hạc.
Cứ như vậy, cho dù tương lai việc này ầm ĩ ra, ông ta cũng có thể nói là Tô Cẩm không đủ quyết tâm, không để ý đến Phương Tri Hạc chút nào, cho nên rất dễ dàng từ bỏ người gọi là đồ đệ.
Kết quả…
Ông ta nào có thể nghĩ đến, mấy người trẻ tuổi này, cuồng vọng như vậy!
Nói ra tay là ra tay!
Còn làm mặt ông ta bị thương!
Tư Không gia chủ có chút tủi thân, ông ta chỉ vào mặt mình khóc lóc kể lể nói: “Cháu xem đi, đây chính là Tô Cẩm ra tay, cháu còn coi cô ta là người quan trọng nhất, cô ta thì sao? Một chút cũng không bận tâm đến cảm nhận của cháu! Ông là ông ngoại ruột của cháu đó!”
Sở Lâm xì một tiếng khinh miệt.
“Nếu ông không phải ông ngoại ruột của sư đệ tôi, ông cho rằng ông còn có thể đứng ở đây hoàn hảo?”
Anh ta chưa từng gặp ai muốn ăn đòn như thế!
A, cũng không đúng, người muốn ăn đòn đầu tiên hình như là Hứa Lăng Sơn.
Sở Lâm nhịn không được nhắc nhở: “Ông phải biết rằng, phàm là người đắc tội với sư phụ tôi, cỏ trên mộ cũng không thấy! Bởi vì bọn họ ngay cả tro cốt cũng không còn…”
Chương 1036: Tôi có một người bạn 1Tôi có một người bạn 1
Tư Không gia chủ đưa tay định động thủ với Sở Lâm.
Tô Cẩm phản ứng nhanh, một tay kéo người ra phía sau rồi ném ra một lá bùa để ngăn cản công kích, trong chốc lát, mặt đất chung quanh bị va cham, đất đá bay rào rào.
Phương Tri Hạc nhìn bộ dáng Tư Không gia chủ, đáy mắt chỉ còn lại thất vọng.
“Tư Không gia chủ, từ đầu đến cuối, giữa tôi và ông đều không có gì có thể chứng minh chúng ta có quan hệ họ hàng cả.
Chẳng qua chỉ là mặt mày tương tự nhau thôi, nhưng trên đời này, người giống người vốn là chuyện rất bình thường.
Cho nên, Tư Không gia chủ, tốt nhất là bây giờ đừng có nhận thân thích, cũng là lỗi của tôi, sốt ruột đi tìm người thân nên gây ra hiểu lầm, làm lãng phí thời gian của ông.”
Anh ta đứng đó, không buồn cũng không vui.
Nhưng mà những lời này lại chứa đầy quả quyết.
Tư Không gia chủ có chút kinh ngạc: “Cháu có biết cháu đang nói cái gì không hả? Cháu bôn ba ngàn dặm để đến đây, không phải là để tìm người thân sao? Chẳng lẽ chỉ bởi vì một mình Tô Cẩm mà cháu muốn phủ nhận hoàn toàn chuyện tìm người thân của mình à?”
Phương Tri Hạc lắc đầu, không đồng ý với lời ông ta nói.
“Tôi đang tìm người thân, nhưng hình như tôi không tìm được người thân nào cả…” Cho nên, sao có thể nói là phủ nhận hoàn toàn được?
Tô Cẩm liếc nhìn Tư Không gia chủ, sau đó quay người rời đi.
Thân nhân như thế này thì xem ra cũng không thực sự cần phải nhận.
Hai người đồ đệ, cộng thêm Nguyên Cảnh, tất cả đều yên lặng đi theo Tô Cẩm rời đi. Lúc Phương Tri Hạc rời đi cũng không quay đầu lại, bước đi gọn gàng mà linh hoạt.
Tư Không gia chủ nhìn bóng lưng Phương Tri Hạc càng ngày càng xa, suýt tức đến ngất xỉu.
“Nó, nó vậy mà...”
“Gia chủ, xin đừng so đo với tiểu thiếu gia, cậu ấy chỉ là nhất thời nghĩ không thông mà thôi…”
Lời nói chuyện của hai người này, bốn người Tô Cẩm không rảnh phản ứng.
Đi ra ngoài được một lúc, cả ba người đều đồng loạt nhìn Phương Tri Hạc.
Tô Cẩm suy nghĩ một chút rồi trấn an nói: “Nhị đồ đệ, chuyện nhận thân này, cứ từ từ rồi sẽ đến…” Có mấy lời cô lại không thể nói thẳng ra được.
Sở Lâm vừa định mở miệng liền bị Nguyên Cảnh kéo áo lại, anh ta tức giận trừng mắt nhìn Nguyên Cảnh: “Anh túm áo tôi làm gì?”
Nguyên Cảnh nhịn không được đỡ trán: “Không phải bình thường cậu thông minh lắm sao?” Anh nói khẽ, nhìn chằm chằm Sở Lâm.
Sở Lâm yên lặng ngậm miệng.
Anh ta hiểu rồi, không nói thì không nói chứ sao.
Nhưng mà, cho dù anh ta không nói thì lão già xấu tính kia xem ra cũng không giống người tốt chút nào…
Phương Tri Hạc cười khổ một tiếng: “Sư phụ yên tâm, tôi có thể chịu được, ngược lại là làm liên lụy đến mọi người rồi.”
Mặc dù anh ta muốn tìm thân nhân nhưng không có chấp niệm sâu như vậy, sẽ không bởi vì thân nhân khác với những gì mình tưởng tượng mà từ bỏ bản thân.
Đối với chuyện này, cách nhìn của anh ta vẫn rất thoáng.
Thấy tâm trạng anh ta vẫn ổn, Tô Cẩm vỗ vai anh ta nói: “Chúng ta đều là người một nhà cả, đừng có nói mấy lời này.”
Bốn người lại đi thêm vài bước, Sở Lâm nói khẽ: “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
Trong mắt Tô Cẩm có ý cười: “Không cần vội.”
Sau khi bốn người rời khỏi đỉnh núi chỗ Tư Không thế gia tọa lạc, họ tùy tiện tìm một hang động để nghỉ ngơi. Bởi vì có nhẫn không gian nên Tô Cẩm suy xét đến các loại tình huống khác nhau, luôn mang theo nhiều thứ bên mình.
Dù là ăn uống hay ngủ nghỉ thì đồ đạc bên trong nhẫn không gian vẫn đủ cho bọn họ chống đỡ rất lâu.
Bốn người nằm trên một tấm thảm mềm như nhung, Tô Cẩm ngửa mặt lên trời thở dài: “Chuyện này có hơi khác so với những gì tôi nghĩ.”
Cô cho rằng hầu hết những người trong Huyền Môn thế gia đều rất chính trực, kiên trì Đạo tâm, nhưng cho dù là Cơ gia chủ hay là Tư Không gia chủ đều cho cô một ấn tượng rất kỳ quái.
Cơ gia chủ nhìn có vẻ như hiền lành, nhưng luôn cảm thấy kỳ kỳ quái quái.
Chương 1037: Tôi có một người bạn 2Tôi có một người bạn 2
Mà Tư Không gia chủ lại càng không cần phải nói, hoàn toàn phớt lờ ý nguyện của nhị đồ đệ, cứ khăng khăng cướp người, còn muốn phá hủy quan hệ thầy trò của bọn họ nữa.
Hành vi như thế quả thật không thể khiến cho người ta sinh ra chút hảo cảm nào.
Nhưng mà cô vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Đối với những chuyện nghĩ mãi mà không rõ, Tô Cẩm luôn trực tiếp đặt sau đầu, bất kể như thế này thì chuyện này vẫn chưa xong, mà chuyện của Thiên Uyên cũng chưa kết thúc, cho nên bọn họ vẫn còn phải tiếp tục ở lại Tiểu Bồng Lai.
Hơn nữa, bọn họ thậm chí còn chưa tìm ra nguyên nhân cái chết của mẹ Phương Tri Hạc.
Toàn bộ Huyền Môn thế gia này giống như một bí ẩn đang chờ họ làm sáng tỏ…
Trong giây lát, Tô Cẩm ngửa mặt lên trời mỉm cười.
“Ngủ đi, có lẽ khi tỉnh dậy sẽ có điều gì đó bất ngờ.”
“Được.” Ba người đồng thanh trả lời.
Một hồi lâu sau, Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn đại đồ đệ của mình, dùng ánh mắt hỏi anh ta: Ngủ không được à?
Sở Lâm gật đầu.
Hai người nhìn Phương Tri Hạc và Nguyên Cảnh đang nhắm mắt lại, rồi cẩn thận cùng nhau đứng dậy từ trên thảm.
Sở Lâm đi theo Tô Cẩm đi mấy bước ra ngoài.
Tô Cẩm chọn một vị trí phù hợp, chỉ cần quay người lại sẽ nhìn thấy nhị đồ đệ và Nguyên Cảnh.
“Sư phụ, có phải người chúng ta đang tìm đang ở ngay tại…”
Chưa kịp nói xong thì đã bị Tô Cẩm ngắt lời: “Đừng có gấp, chuyện này cứ để sau rồi nói. Chúng ta bây giờ chưa thể nói rõ ra được đâu.” Dù sau thì từ mặt ngoài vẫn là bọn họ đi cùng Tri Hạc tới đây tìm người thân.
Sở Lâm vốn là người lạc quan, lúc này lại không nhịn được thở dài: “Tội nghiệp nhị sư đệ.”
Còn tưởng rằng có thể nhận thân, thế mà suýt chút nữa đã trở thành kẻ thù.
Ánh mắt Tô Cẩm dần rơi từ Phương Tri Hạc sang Nguyên Cảnh.
Cô đột nhiên nhớ tới những lời trong huyễn cảnh, cô ngập ngừng rồi nói thầm với đại đồ đệ của mình: “Đại đồ đệ, tôi có một người bạn.”
Sở Lâm đang buồn bực bỗng nhiên bị lời mở đầu này làm cho sửng sốt.
Anh ta lập tức lấy lại tinh thần, thái độ nghiêm túc nhìn sư phụ nhà mình. Trực giác mách bảo rằng những gì sư phụ sắp nói tiếp theo không hề đơn giản.
“Sư phụ, cô nói…”
Tô Cẩm uyển chuyển nói: “Chuyện là thế này, một người bạn của tôi vô tình phát hiện ra một người bạn thân của cô ấy…hình như không đúng lắm…”
Sở Lâm sửng sốt: “Không đúng là không đúng thế nào?”
Tô Cẩm ngập ngừng nói: “Người bạn này của cô ấy lại muốn chết cùng cô ấy…”
Sở Lâm lập tức choáng váng.
“…” Cùng chết? Đây là một phương thức biểu đạt mới sao?
Sở Lâm sửng sốt hết lần này đến lần khác, lắp bắp phân tích: “Sư phụ, hay là cô nói rõ hơn một chút? Là trong tình huống nào mà người kia lại muốn chết cùng với bạn của cô?”
Chẳng là là kẻ thù giấu mặt hay là có thâm thù đại hận gì?
Tô Cẩm thở dài, thấp giọng nói: “Hình như là người bạn kia cho rằng cô ấy xảy ra chuyện nên đi giúp cô ấy báo thù. Sau khi báo thù xong lại muốn chết cùng với cô ấy…”
Sở Lâm bỗng nhiên vỗ đùi: “Ồ, đương nhiên là vì người kia thích bạn của cô rồi!”
Trong phương diện tình cảm, sư phụ đúng là chậm chạp, một chuyện rõ ràng như vậy mà còn phải hỏi anh ta nữa sao?
Nếu không phải tình yêu thì sao có thể thành ra như thế được?
Đợi đã? Vẻ mặt Sở Lâm cứng lại.
Chỉ cần là người đầu óc không có vấn đề thì sẽ không hỏi sư phụ về vấn đề tình cảm, mà sư phụ cũng không có nhiều bạn bè. Mấy ngày gần đây, sư phụ vẫn luôn đi cùng với bọn họ.
Vậy là, liệu có khi nào là sư phụ bịa chuyện ra không?
Sở Lâm đứng đó, hai mắt trợn tròn như chết lặng.
Tô Cẩm cũng bối rối.
Chương 1038: Chuyện cũ năm xưa 1Chuyện cũ năm xưa 1
Trái tim bình tĩnh của Tô Cẩm đột nhiên nhấc lên gợn sóng.
Cô không xác định, hỏi lại một lần nữa: “Anh có chắc chắn là người kia thích cô ấy không?”
Sở Lâm chỉ ngơ ngác gật đầu: “Chắc mà, chắc chắn chín mươi chín phần trăm.” Nếu như cái này cũng không tính là thích, vậy cái gì mới là thích đây?
Tô Cẩm nhìn Nguyên Cảnh cách đó không xa, trong lòng là một mảnh sóng to gió lớn.
Liệu phán đoán của đại đồ đệ có sai sót ở đâu không? Nguyên Cảnh thế mà lại thích cô à?
“Nếu như, người đó chỉ đơn giản là không muốn sống nữa thì sao?” Tô Cẩm nhức đầu tìm lý do, cố gắng tìm ra lý do thích hợp cho hành vi của Nguyên Cảnh.
Sở Lâm thở dài: “Sư phụ, cô suy nghĩ kỹ một chút, người đó đang yên đang lành, tại sao báo thù xong liền tìm đến cái chết? Hơn nữa lại còn muốn chết cùng nhau nữa, cái này rõ ràng là tuẫn tình mà!”
Trái tim nhỏ bé của Tô Cẩm lại bị giáng một đòn thật mạnh: “Tuẫn tình sao?”
Cái này. . . Nghe giống như có chút không hợp thói thường.
Cô cảm thấy, đầu óc của cô hình như không đủ dùng.
Sở Lâm thấy nhà mình sư phụ mặt ủ mày chau, anh ta tiến tới tò mò hỏi cô: “Sư phụ, là bạn của cô bảo cô tới hỏi tôi à?”
Tô Cẩm gật đầu cho có lệ.
Sở Lâm cười hắc hắc: “Sư phụ, cô giấu chúng tôi kết bạn mới từ khi nào vậy?”
Vừa nói, anh ta vừa dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Nguyên Cảnh.
Không phải là suy nghĩ anh ta nhanh nhạy mà thực sự là chỉ cần anh ta tỉnh táo một chút là có thể phân tích được vấn đề trong đó.
Sau khi sư phụ xuống núi, người đầu tiên cô gặp chính là anh ta. Cho nên, nếu như sư phụ có người bạn khác thì anh ta không thể không biết.
Anh ta có đủ mọi lý do để nghi ngờ rằng sư phụ bịa chuyện, mà anh ta chắc chắn chín mươi chín phần trăm rằng người bạn kia của sư phụ chính là cô ấy. Về phần cái người đã tuẫn tình vì cô ấy…anh ta vô thức nghĩ đến Nguyên Cảnh.
Có điều, sư phụ xảy ra chuyện lúc nào?
Sở Lâm có chút bối rối.
Tô Cẩm bị Sở Lâm truy hỏi đến tê cả da đầu, sợ đại đồ đệ cơ trí đoán được đáp án chính xác.
Đúng lúc này, Tô Cẩm phát giác được có tiếng động khẽ, cô vội vàng ra hiệu cho Sở Lâm im lặng: “Có người đến.”
Ánh mắt Sở Lâm lập tức trở lại nghiêm túc, thầy trò hai người lập tức ném chuyện tuẫn tình ra sau đầu, đồng thời cẩn thận cảnh giác quan sát xung quanh.
Tô Cẩm nháy mắt với Sở Lâm, ra hiệu cho anh ta quay lại hang đánh thức hai người còn lại dậy.
Sở Lâm vừa bước vào trong hang động, Tô Cẩm liền ném sang hai bên mỗi bên một lá bùa.
Tiếng lá xào xạc phá vỡ sự im lặng xung quanh, ngay sau đó là tiếng có ai đó ngã xuống đất.
Vẻ mặt Tô Cẩm lạnh lùng: “Đã đến rồi thì xuất hiện đi.”
Vừa dứt lời, bên phải rừng cây có người đi ra, người tới là Cơ Vọng, anh ta tỏ vẻ có chút xấu hổ.
“Tô quán chủ, là ông nội bảo tôi tới đây.”
Anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ xấu hổ: “Ông nội tôi biết mọi người có xích mích với Tư Không gia, mà ông ấy lại cảm thấy rất hợp ý với Tô quán chủ nên bảo tôi tới đón mọi người, muốn mời mọi người đến Cơ gia ở lại mấy ngày.”
Tô Cẩm lên tiếng hỏi lại: “Tại sao anh lại biết tôi ở chỗ này?”
Cơ Vọng thành thật lắc đầu: “Tôi không biết, là ông nội bảo tôi đến đây tìm cô…”
Trong mắt Tô Cẩm xẹt qua một tia ý tứ sâu xa, dường như chìm đắm trong suy nghĩ.
Ít phút sau, Cơ Vọng lại nhỏ giọng hỏi lại: “Tô quán chủ, cô có theo tôi trở về Cơ gia không?”
Nhìn quanh nơi này nhìn thế nào cũng không giống như chỗ có thể nghỉ ngơi thoải mái, nếu cùng anh ta trở về Cơ gia nhất định sẽ thoải mái hơn. Nghĩ như vậy, trong mắt Cơ Vọng lộ ra mấy phần vui mừng và chờ mong.
Tuy nhiên, Tô Cẩm chỉ bình thản đáp lại: “Giúp tôi chuyển lời cảm ơn đến lòng tốt của Cơ gia chủ, nhưng mà anh quay về đi.”
Chương 1039: Chuyện cũ năm xưa 2Chuyện cũ năm xưa 2
Nụ cười trên mặt Cơ Vọng lập tức tắt ngúm, anh ta bối rối hỏi: “Tại sao? Ông nội tôi thật lòng muốn mời cô đến Cơ gia, hơn nữa sau khi mọi người đến Cơ gia thì nhất định sẽ rất an toàn, Tư Không thế gia cũng sẽ không dễ đến gây phiền phức.”
Tô Cẩm mỉm cười nhìn sang bên trái.
“Bởi vì người đến mời tôi không chỉ là Cơ gia.”
Khoảnh khắc tiếng nói vừa dứt, Hiên Viên gia chủ từ trong rừng cây bước ra, ông ta khẽ liếc nhìn Cơ Vọng, ý tứ trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
Cơ Vọng chỉ là một vãn bối, làm sao có thể cạnh tranh được với Hiên Viên gia chủ đây?
Cho dù Cơ Vọng có chút không cam tâm nhưng cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể lặng lẽ nhắn tin cho ông nội.
Nhưng động tác nhỏ của Cơ Vọng đương nhiên không thể giấu được Hiên Viên gia chủ.
Hiên Viên gia chủ hừ lạnh một tiếng: “Cậu không cần nhắn tin cho ông nội, cứ để Tô quán chủ trực tiếp lựa chọn đi, xem thử cô ấy bằng lòng đến Hiên Viên gia của tôi làm khách hay là bằng lòng đi theo cậu đến Cơ gia làm khách.
Suy cho cùng thì thành ý của Hiên Viên gia chúng tôi cũng rất không tệ.”
Làm gia chủ của Hiên Viên thế gia, thế mà ông ta đích thân tới đây mời người, so với Cơ gia thì thành ý cũng hơn rất nhiều.
Nghe vậy, Cơ Vọng lập tức trông mong nhìn Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, chúng ta tính ra cũng có giao tình…”
Tô Cẩm nhíu mày, ánh mắt lướt qua Hiên Viên gia chủ rồi sau đó dừng lại ở Cơ Vọng: “Anh về đi.”
Cơ Vọng: “…” Như vậy là Tô quán chủ vẫn không có ý định đi Cơ gia làm khách à?
Anh ta có chút thất vọng cúi đầu: “Được rồi.”
Không mời được Tô quán chủ, thật sự khó chịu.
Lúc anh ta xoay người, chợt giống như nhớ ra chuyện gì liền quay đầu lại nhìn Hiên Viên gia chủ: “Ông Hiên Viên, ông sẽ không làm tổn thương mấy người Tô quán chủ đấy chứ?”
Hiên Viên gia chủ nhịn không được cười ra tiếng: “Cậu đang nghĩ gì vậy hả? Cô ấy đến tôi còn cảm ơn không kịp nữa là, sao phải làm tổn thương cô ấy?”
Nhận được câu trả lời này, Cơ Vọng mới lưu luyến không rời rời đi.
Hiên Viên gia chủ và Tô Cẩm đứng ở đó một lúc, bóng dáng Cơ Vọng mới biến mất khỏi tầm mắt.
Một lúc sau, Tô Cẩm hỏi: “Ông khẳng định tôi sẽ đến Hiên Viên gia à?”
“Không phải là khẳng định mà là chắc chắn.” Hiên Viên gia chủ vô cùng tự tin: “Bởi vì người bây giờ có thể cho mọi người đáp án chỉ có tôi, cũng chỉ có tôi mới nguyện ý nói ra những chuyện cũ năm xưa thôi.”
Ông ta liếc nhìn Phương Tri Hạc đứng cách đó không xa, lúc này ba người trong hang động cũng đang nhìn ông ta.
Ngay sau đó, Hiên Viên gia chủ nhận xét: “Quả thực nhìn cậu ta rất giống mẹ.”
Tô Cẩm quay lại vẫy tay với ba người trong hang động, ra hiệu cho họ đi theo, ba người thấy vậy nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong hang.
Chỉ ít phút sau, bốn người đã đi theo phía sau Hiên Viên gia chủ.
Hiên Viên gia chủ cũng có chút bất đắc dĩ: “Mấy người không sợ tôi là người xấu à? Mấy người cứ tự tin như vậy mà đi theo tôi sao?”
Sở Lâm tràn đầy tự tin: “Cho dù ông là kẻ xấu, cũng chưa chắc ông có thể chiếm thế thượng phong.”
“Haha, rất tốt. Chàng trai trẻ rất tự tin, quả nhiên là chủ nhân của Roi Tỏa Hồn.” Dường như ông ta nhớ ra chuyện gì, lại khẽ thở dài: “Trước đó khi tôi bảo Hiên Viên Minh đưa bí tịch Roi Tỏa Hồn cho cậu, là tôi thật lòng.”
Chủ nhân được Roi Tỏa Hồn công nhận tất nhiên sẽ không tầm thường, là một người có tâm tính kiên định, nếu đã như thế, tất nhiên sẽ có khả năng làm được chuyện lớn.
Sở Lâm mở miệng định phản bác, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Hiên Viên gia chủ thì lại im lặng.
Ông già này nhìn thấy có vẻ cũng được, nhưng tại sao lại nuôi dạy Hiên Viên Lê thành ra như thế?
Anh ta thật sự không hiểu.
Chương 1040: Phương gia sụp đổ 1Phương gia sụp đổ 1
Hiên Viên gia chủ dẫn bọn họ đi theo một con đường khác, hoàn toàn không giống với con đường mà người dẫn đường của Tư Không thế gia dẫn đi trước kia.
Không đợi mấy người Tô Cẩm lên tiếng hỏi, ông ta đã kiên nhẫn giải thích.
“Từ chỗ này tới ba đỉnh núi kia cũng khong phải chỉ có một con đường, đây có thể xem như là một con đường mòn. Dù sao thì mấy đứa nhỏ cũng không thể cứ mãi bị vây trong mấy đỉnh núi trước khi học được cách sử dụng bùa chú.”
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng là như thế.” Lúc đó cô cũng đã đoán được, nhưng mấy con đường mòn này nhất định chỉ có người bọn họ mới biết.
Không nghĩ tới Hiên Viên gia chủ lại dẫn bọn họ đi theo con đường này.
Đoàn người đi thêm một đoạn nữa, Tô Cẩm đột nhiên nhận thấy ở cách đó không xa có khói bếp lượn lờ, hình như có người ở. Cô chợt nghĩ đến những lời Cơ Vọng nói trước đó, chỗ này ngoại trừ ba đại thế gia ra thì còn có những người khác nữa.
Cô đưa tay chỉ về hướng đó: “Hiên Viên gia chủ, bên kia có người ở phải không?”
Hiên Viên gia chủ ngước mắt nhìn thoáng qua, ôn hòa giải thích: “Ở đó có một ngôi làng nhỏ, trong làng có rất nhiều người bình thường.”
Ông ta chỉ tùy ý giải thích một câu, sau đó có chút tò mò nhìn Tô Cẩm: “Tô quán chủ không sợ tôi mai phục trên đường này sao?”
“Không phải là Hiên Viên gia chủ muốn cảm ơn tôi sao? Tại sao lại thành ra mai phục tôi rồi?” Tô Cẩm nhẹ nhàng nói, tuy rằng cô không nhìn ra được tướng mạo của Hiên Viên gia chủ nhưng cô cũng có thể cảm giác được đối phương không phải người xấu.
Hiên Viên gia chủ dường như bị câu nói này chọc cười, tâm tình rất không tệ.
“Tôi chỉ thích nói chuyện với người trẻ tuổi. Không giống như hai ông già đó, một câu có thể có tám trăm ý.”
Tô Cẩm mỉm cười không nói gì, xem như ngầm thừa nhận với hình dung của ông ta.
Đặc biệt là Cơ gia chủ, nhìn rất không đơn giản.
Bọn họ đi bộ rất lâu, con đường gập ghềnh không dễ đi, trên đường cũng có mấy ngã rẽ, nếu không cẩn thận sẽ đi sai đường.
Có điều, đối với người không biết cách dịch chuyển thì đây cũng là một cách hay.
Năm người phải mất hơn một giờ đồng hồ mới lên đến đỉnh núi của Hiên Viên thế gia.
Lúc này Hiên Viên Minh đang đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi.
Nhìn thấy bọn họ đi bộ từ con đường mòn đến Hiên Viên gia, Hiên Viên Minh ngạc nhiên nhìn gia chủ.
“Gia chủ, tại sao ông không trực tiếp đi từ bia đá tới?” Nói xong liền đưa tay đỡ gia chủ.
Hiên Viên gia chủ không thèm để ý khoát tay, cũng cự tuyệt sự giúp đỡ của anh ta: “Sức khỏe ông còn tốt, cháu ở đây đợi ông làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị nước trà điểm tâm chiêu đãi khách quý?”
Hiên Viên Minh vốn muốn nói anh ta đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng rõ ràng là gia chủ đang muốn đuổi anh ta đi, anh ta chỉ có thể phối hợp gật gật đầu, quay người rời đi.
Trong mắt Tô Cẩm xẹt qua một tia ý cười, Hiên Viên Minh này ở trước mặt Hiên Viên gia chủ quả thật ngoan ngoãn vô cùng.
...
Hiên Viên gia chủ dẫn bốn người Tô Cẩm đi vào sân của ông ta.
Trong sân có một gốc hoa hải đường nở rộ, dưới tán cây có một cái bàn tròn và ghế đá, trà bánh đã dọn sẵn trên bàn. Ông ta ân cần nói: “Mời ngồi.”
Sau đó, Hiên Viên gia chủ lại bày một tầng kết giới ở xung quanh bọn họ.
Tô Cẩm bình thản ngồi xuống, ba người khác thì đứng sau lưng Tô Cẩm giống như vệ sĩ.
Tô Cẩm dở khóc dở cười chỉ vào chỗ bên cạnh: “Ngồi xuống đi.”
Ba người lúc này mới ngồi ở bên cạnh cô.
Hiên Viên gia chủ cầm tách trà nhấp một ngụm, ánh mắt dần trở nên xa xăm, giống như đang nhớ lại chuyện đã nhiều năm về trước.
Một lúc sau, ông ta đặt tách trà xuống, ánh mắt đầy ẩn ý rơi vào trên người Phương Tri Hạc.
“Tư Không lão đầu tử đó sẽ không chủ động nhắc đến chuyện của mẹ cậu, mà Cơ lão đầu tử biết chuyện cũng sẽ không nói cho cậu biết.”
“Bởi vì chuyện này có liên quan đến Cơ gia sao?” Tô Cẩm trầm giọng nói, tuy là một câu hỏi nhưng cô rất chắc chắn với suy đoán của mình.
“Đúng.” Hiên Viên gia chủ lại thở dài: “Chuyện này đã lâu lắm rồi, lâu đến mức tôi gần như không biết phải bắt đầu từ đâu.”
Chương 1041: Phương gia sụp đổ 2Phương gia sụp đổ 2
Phương Tri Hạc nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất anh ta đã bắt đầu lo lắng.
Hiên Viên gia chủ cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp kể lại chuyện xưa của mẹ Phương Tri Hạc.
“Cứ bắt đầu nói từ chuyện cha mẹ cậu quen biết nhau thế nào đi.”
“Mẹ cậu tên là Tư Không Tĩnh, là thiên tài hiếm có của Tư Không gia. Thiên phú của mẹ cậu thật sự rất tốt, ông ngoại cậu thường xuyên khen ngợi mẹ cậu ở trước mặt chúng tôi.
Người trong Huyền Môn thế gia chúng tôi không thể tùy tiện rời khỏi nơi này được, mẹ cậu cũng không ngoại lệ, từ nhỏ đến khi lớn lên đều ở chỗ này.
Thẳng đến có một ngày, Tư Không gia nhận được một phong thư cầu cứu.”
Lúc này, Hiên Viên gia chủ nhìn về phía Nguyên Cảnh: “Rất nhiều năm về trước, ở Kinh Thành ngoại trừ Nguyên gia thì còn có một Phương gia.”
Ngón tay Nguyên Cảnh khẽ run lên, không quay đầu lại nhìn Phương Tri Hạc mà nói khẽ: “Đúng vậy, vốn dĩ trước đây bốn đại thế gia ở Kinh Thành là Nguyên gia, Lục gia, Triệu gia và Phương gia. Về sau, Phương gia xảy ra chuyện nên Ninh gia mới nhảy lên.”
Mà Ninh gia kia cũng chính là Ninh gia xảy ra chuyện trước đó, bọn họ đều rất rõ ràng tình huống của Ninh gia, cấu kết với Thiên Uyên, kết cục thê thảm.
Mấy người ở đây đều nhìn Nguyên Cảnh, Nguyên Cảnh đành phải nói tiếp: “Tình huống của Phương gia thì tôi cũng không rõ lắm, lúc đó Phương gia sụp đổ thì có rất nhiều người chú ý tới, nhưng đáng tiếc không ai có thể điều tra ra rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì.”
Phương gia dù sao cũng là gia tộc nổi danh, nhưng một gia tộc lớn như vậy lại đột nhiên sụp đổ, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi Kinh Thành giống như là chưa từng tồn tại.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra!
“Năm đó, chính là người Phương gia cầu cứu với Tư Không gia.” Hiên Viên gia chủ bất đắc dĩ nói.
“Phương gia từng có một cuộc gặp gỡ định mệnh với Tư Không lão đầu tử, sau đó ông ta có để lại một lá bùa truyền tin cho Phương gia, nếu như xảy ra chuyện lớn gì đó thì có thể liên hệ với Tư Không thế gia.
Bọn họ cầu cứu với Tư Không thế gia, mà Tư Không lão đầu tử kia, lại không thể thấy chết không cứu.
Lúc này ông ta liền phái Tư Không Tĩnh ra ngoài hỗ trợ.
Giá như có thể đoán trước được tương lai thì…”
Sắc mặt Hiên Viên gia chủ khổ sở: “Thứ mà Tư Không thế gia am hiểu nhất chính là xem bói đoán mệnh, nhưng ông ta không bao giờ ngờ rằng con gái mình đi chuyến này sẽ không bao giờ quay về được nữa.”
Ông ta liên tục thở dài: “Lúc Tư Không Tĩnh đến giúp Phương gia thì đã yêu cha cậu, mà ông ngoại cậu lại không đồng ý với mối hôn sự này. Lại thêm, Tư Không Tĩnh cùng Cơ gia thiếu gia từ thuở nhỏ đã có hôn ước rồi.
Cuộc hôn nhân này liên quan đến cả hai thế gia, làm sao có thể đơn giản như vậy? Ông ngoại cậu nổi trận lôi đình, quan hệ với Cơ gia cũng trở nên căng thẳng.
Cuối cùng, chính người Cơ gia đã chủ động giải trừ hôn ước.
Chuyện này thật đúng là Tư Không Tĩnh đã làm sai, con bé tự biết nó đã làm sai chuyện nên một thời gian rất dài không dám liên hệ với người trong nhà.”
“Đến khi con bé liên lạc với ông ngoại cậu thì đã muộn…Mọi chuyện đã quá muộn rồi.”
“Con bé cầu ông ngoại cậu cứu đứa con mà con bé mới sinh ra.”
“Chuyện của Phương gia không phải là chuyện bình thường, mẹ cậu tưởng đã giải quyết xong, nhưng kỳ thực đối phương chưa từng bỏ cuộc! Khi ông ngoại cậu đích thân đi tìm, ông ta chỉ mang về được tro cốt của Tư Không Tĩnh.”
“Vốn là Tư Không Tĩnh có thể chạy trốn, nhưng con bé lại lo lắng cho Phương gia, cho nên…”
Còn lại nửa câu chưa nói xong, cũng đã không cần nói cũng biết.
Những lời này cũng giải thích tại sao Cơ gia không cho phép Cơ Vọng nhắc đến Tư Không Tĩnh.
Chương 1042: Quân cờ 1Quân cờ 1
Hiên Viên gia chủ nói xong những chuyện này, dừng lại một lát, để lại mấy phút cho Phương Tri Hạc tiêu hóa.
Chưa ai từng nghĩ rằng sự thật đằng sau nó lại thực sự như thế này.
Mấy người Tô Cẩm đau lòng nhìn Phương Tri Hạc, đột nhiên, Tô Cẩm nghĩ đến một chuyện.
Cô nhìn về phía Hiên Viên gia chủ: “Nếu như Tư Không gia chủ đã đi tìm người, vì sao không thể đem Phương Tri Hạc về chứ?”
Mà lại để anh ta lưu lạc bên ngoài?
Hiên Viên gia chủ cười khổ lên tiếng: “Lúc ấy, là tôi và ông ta cùng nhau đi tới Kinh Thành. Lúc chúng tôi tìm được Tư Không Tĩnh, Phương gia đã không còn gì nữa rồi.
Đứa con của con bé đã biến mất từ lâu, chúng tôi đã dùng thử rất nhiều phương pháp, đều không thể lần ra được khí tức của đứa trẻ.
Sau đó, Tư Không lão đầu tử hy sinh một nửa linh lực của mình để cưỡng ép tính ra một quẻ cho đứa cháu ngoại chưa từng gặp mặt kia, tính mạng không đáng ngại, nhưng nửa đời trước long đong…”
“Trước kia, ông ngoại cậu tính tình rất tốt, cũng dễ nói chuyện. Từ sau khi mẹ cậu qua đời mấy năm thì tính tình của ông ta cũng thay đổi.” Hiên Viên gia chủ tràn đầy tiếc hận nói: “Cậu cũng đừng trách ông ta, có việc gì thì cứ từ từ rồi nói. Có thể là hơi khó chịu một chút, nhưng nói gì thì ông ta cũng sẽ thông thôi…”
Tô Cẩm cũng thở dài theo, thấp giọng nói: “Trước tiên anh cứ sắp xếp suy nghĩ đã, sau đó chúng tôi sẽ đi cùng anh đến nói chuyện đàng hoàng với Tư Không gia chủ.”
Nếu có thể nói thông được thì không còn gì tốt hơn.
Tính ra thì những năm qua Tư Không gia chủ cũng phải sống rất khó khăn.
Cô con gái duy nhất đã không còn.
Ngay cả cháu trai cũng không thể gặp mặt được một lần mà đã mất tích, cho dù đổi thành ai thì cũng khó có thể vượt qua được rào cản này trong lòng.
Phương Tri Hạc cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể im lặng một lát được không?”
Trong giọng nói của anh ta là nỗi bi thương không thể nào kiềm chế nổi.
Nghe vậy, Hiên Viên gia chủ lập tức đứng dậy, cùng ba người rời khỏi sân.
…
Bọn họ đi sang sân bên cạnh.
Tô Cẩm bình tĩnh bảo Sở Lâm và Nguyên Cảnh đi bên ngoài trông coi, đề phòng Phương Tri Hạc đột nhiên theo tới.
Mắt thấy chung quanh chỉ còn lại cô và Hiên Viên gia chủ, cô mới bắt đầu hỏi những chuyện có liên quan đến Phương gia.
“Năm đó người ra tay với Phương gia, hay nói cách khác, tổ chức đứng phía sau đối phương có phải là Thiên Uyên không? Phải không?” Giọng Tô Cẩm rất bình tĩnh, tuy không có chứng cứ nhưng cô rất tự tin khẳng định suy đoán của mình.
Sau khi Phương gia ngã xuống, Ninh gia bất ngờ nhảy ra, thế chỗ Phương gia trong một thời gian rất ngắn.
Mà phía sau Ninh gia chính là Thiên Uyên.
Bọn họ vẫn luôn giúp Thiên Uyên làm việc, phân tích như vậy, nếu nói chuyện Phương gia sụp đổ hoàn toàn không có quan hệ với Thiên Uyên thì cô không tin!
Ngoài ra, Tư Không Tĩnh chính là thiên tài của Tư Không thế gia, sẽ rất dễ dàng đối phó với mấy con lệ quỷ!
Nhưng bà ấy lại không gánh nổi Phương gia, thậm chí ngay cả con của mình cũng không giữ được, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này chắc chắn bi thảm hơn tưởng tượng.
Chỉ có tổ chức mạnh như Thiên Uyên với vô số con rối mới có thể đẩy bà ấy vào tình huống đó.
Hiên Viên gia chủ nặng nề gật đầu: “Không sai, quả thật có liên quan đến Thiên Uyên.”
“Năm đó Tư Không lão đầu tử không cam tâm, muốn báo thù, tìm kiếm rất lâu, mặc dù đã giải quyết hết mấy thứ ra tay với Phương gia nhưng ở phía sau lưng chúng nó vẫn còn có người.
Chỉ là, đối phương không để lại bất kỳ một manh mối nào…
Sau này, khi Thiên Uyên dần dần bị vạch trần, tôi mới ý thức được rằng chuyện của Phương gia có liên quan đến Thiên Uyên. Hơn nữa Phương gia bị sụp đổ chẳng qua chỉ là một nước cờ của Thiên Uyên mà thôi.”
Chuyện này quả thật rất khó giải quyết.
Trong nháy mắt Hiên Viên gia chủ lâm vào trầm tư.
Chương 1043: Quân cờ 2Quân cờ 2
Một lúc sau, ông ta định thần lại, liền nghe được Tô Cẩm hỏi mình: “Vậy Tư Không gia chủ lúc này có biết chuyện của Phương gia có liên quan với Thiên Uyên không?”
“Có lẽ là biết. Tôi cũng không chắc chắn lắm, mấy năm này tôi cũng ít giao lưu với ông ta, nhưng mà…Lão già kia thoạt nhìn cũng không ngốc.”
Hiên Viên gia chủ cẩn thận suy nghĩ: “Mặc dù chúng tôi hiếm khi rời khỏi Tiểu Bồng Lai, nhưng ít nhiều thì chúng tôi vẫn biết những chuyện mà Thiên Uyên gây ra ở thế giới bên ngoài.”
Nhất là Hứa Lăng Sơn, hội trưởng Hiệp Hội Đạo Môn thế mà lại là người của Thiên Uyên.
Việc này thực sự mang tới cho ông ta một sự đả kích không nhỏ.
Thế lực Thiên Uyên đã thâm nhập vào mọi nơi…
Rõ ràng Thiên Uyên đã bị hủy diệt từ lâu, nhưng lại sau nhiều năm tro tàn lại cháy, ngóc đầu trở lại.
Nghĩ như vậy, Hiên Viên gia chủ nghiêm túc nhìn Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, hôm nay tôi nói với cô nhiều như vậy, là có một việc muốn nhờ cô.”
Tô Cẩm dường như đã đoán được: “Tôi biết ông muốn nói gì. Tiêu diệt Thiên Uyên là trách nhiệm của tôi!”
Dáng vẻ Hiên Viên gia chủ vô cùng vui mừng.
“Chuyện của Thiên Uyên phải nhờ vào mấy người trẻ tuổi, còn bộ xương già như tôi thì nửa thân đã xuống mồ rồi, cũng không biết có thể giúp đỡ được gì không nữa.”
Ông ta sống đến cái tuổi này, cũng sắp phải xuống mồ rồi. Mà Thiên Uyên vẫn luôn xảo quyệt, cũng không biết phải mất thêm bao nhiêu thời gian nữa mới có thể bắt được.
Hơn nữa, người nắm quyền hiện tại của Thiên Uyên rõ ràng vừa kín đáo vừa đa mưu túc trí.
“Được rồi, nhưng tôi còn một thắc mắc, mấy năm trước khi Thiên Uyên bị diệt, Huyền Môn thế gia cũng có tham dự phải không?” Ánh mắt Tô Cẩm mang theo vẻ dò hỏi.
Bắt gặp ánh mắt của cô, Hiên Viên gia chủ sững sờ trong chớp mắt rồi trả lời: “Đương nhiên là có tham dự, chuyện lớn như vậy, Huyền Môn thế gia không có khả năng không đếm xỉa đến. Chỉ có điều, chẳng ai ngờ rằng bọn chúng sẽ còn ngóc đầu trở lại sau nhiều năm.
Tính thời gian thì lúc đó tôi khoảng mười mấy tuổi, mấy người thế hệ cha tôi trong cả ba đại thế gia đều tham dự vào.”
Hiên Viên gia chủ gần như nói hết ra những chuyện mà ông ta biết.
Tô Cẩm bình tĩnh gật đầu, trên thực tế, trong đầu cô đã xem đi xem lại những manh mối này.
Một lúc sau.
Tô Cẩm nói khẽ: “Nội dung cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta phải giữ bí mật”.
Hiên Viên gia chủ vỗ ngực nói: “Yên tâm đi.” Những chuyện như vậy, ông ta sẽ không nói lung tung.
Ông ta còn trông cậy vào Tô Cẩm sẽ tiêu diệt Thiên Uyên, làm sao có thể tiết lộ nội dung cuộc trò chuyện?
Về phần mối hận giữa Phương gia và Thiên Uyên thì cứ xem Tư Không lão đầu tử có nói gì hay không, nhưng xem tình hình trước mắt thì có lẽ là lão đầu tử kia muốn giữ Phương Tri Hạc…
Ôi, mấy chuyện nhà như thế này thì sao mà người ngoài có thể xen vào?
Hiên Viên gia chủ lại nói mấy lời hay về Tư Không lão đầu tử ở trước mặt Tô Cẩm.
Tô Cẩm cười cười: “Bây giờ tôi đã có thể lý giải được tâm tình của ông ta rồi.”
Dù sao thì chuyện cô và Thiên Uyên là tử địch có rất nhiều người biết.
Tư Không gia chủ cũng là sợ Phương Tri Hạc đi theo con đường giống như Tư Không Tĩnh nên mới nóng lòng rũ sạch quan hệ thầy trò của bọn họ, nói tới nói lui cũng chỉ là muốn giữ Phương Tri Hạc lại mà thôi.
Dù sao thì lúc Tư Không gia chủ không có sắc mặt tốt với cô thì cô cũng quất ông ta một roi rồi, cũng không tính là quá thiệt thòi.
”Không còn sớm nữa, mọi người có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Hiên Viên gia chủ ôn tồn hỏi: “Phòng dành cho khách trong sân này đã quét dọn sạch sẽ rồi.”
”Được, vậy thì cảm ơn gia chủ.” Tô Cẩm chắp tay nói cảm ơn.
Sau khi Hiên Viên gia chủ đi rồi, Tô Cẩm đến bên cạnh Nguyên Cảnh: “Nhị đồ đệ vẫn còn ngồi đó à?”
”Ừm, có lẽ cậu ta cần thời gian để tiêu hoá.” Nguyên Cảnh tâm tình phức tạp trả lời, chuyện này quả thật rất đáng thương.
Chương 1044: Lão già xấu xa 1Lão già xấu xa 1
Tô Cẩm quay sang vẫy tay với Sở Lâm, cô hạ giọng nói: “Đợi lát nữa anh đi khuyên nhủ Tri Hạc đi.”
“Được, sư phụ cứ yên tâm, tôi hiểu mà.” Sở Lâm trịnh trọng gật đầu, chuyện này rất quan trọng, hơn nữa an ủi nhị sư đệ cũng là trách nhiệm của anh ta.
Sau khi thu xếp cho Sở Lâm xong, Tô Cẩm quay lại chọn một phòng rồi đi vào nghỉ ngơi.
Nói là nghỉ ngơi nhưng trên thực tế là cô đang suy nghĩ kỹ càng về những manh mối hiện có.
Tô Cẩm vừa suy nghĩ một lúc, Nguyên Cảnh liền xuất hiện ngoài cửa phòng cô: “A Cẩm?”
Vừa gọi một tiếng, Tô Cẩm liền bước ra mở cửa cho anh: “Có chuyện gì không?”
Nguyên Cảnh lén lút nhìn quanh, xác định Sở Lâm và Phương Tri Hạc không có ở đây mới nhỏ giọng nói: “Vừa rồi lúc cô nói chuyện với Hiên Viên gia chủ…”
”Chờ một chút.” Tô Cẩm ngắt lời anh, kéo người vào phòng, đóng cửa lại đồng thời bố trí một kết giới nhỏ.
Làm xong những chuyện này, cô mới hỏi Nguyên Cảnh: “Anh đoán được rồi à?”
“Đoán được một phần, lúc Hiên Viên gia chủ nói những chuyện đó, ông ta không nói rõ cụ thể rốt cuộc kẻ thù của Phương gia là ai, mà có vẻ như ông ta đang cố ý tránh đi chuyện này.”
Nguyên Cảnh nhẹ nhàng nói rõ quan điểm của mình.
Ngoài ra, Phương gia sụp đổ, Ninh gia vừa lúc nổi lên, những chuyện này càng thêm khiến người ta phải nghi hoặc.
Anh có lý do để nghi ngờ rằng chuyện của Phương gia không thoát khỏi quan hệ với Thiên Uyên.
Tô Cẩm gật đầu thở dài nói: “Anh đoán đúng rồi.” Quả nhiên, vẫn là đầu óc Nguyên Cảnh tốt nhất.
”Hơn nữa còn có một chuyện, tôi nghĩ là có liên quan đến Thiên Uyên.” Vẻ lạnh lùng trong mắt Tô Cẩm càng ngày càng sâu.
Vừa nghĩ đến thân thế thê thảm của nhị đồ đệ nhà mình, cô liền cảm thấy rất đau lòng.
Đến nỗi suy đoán kia, cô không dám lập tức nói ra.
Tô Cẩm cùng Nguyên Cảnh liếc nhau, Nguyên Cảnh đột nhiên nghĩ đến điều gì, sắc mặt của anh cũng biến thành khó coi.
“Lúc Tư Không gia chủ đi tìm Tư Không Tĩnh, Tri Hạc còn trong tã lót đã mất tích. Mà Bạch đường chủ ở trong Bạch Vân quán lại vừa lúc nuôi dưỡng Phương Tri Hạc nhiều năm như vậy…những chuyện này quá mức trùng hợp…”
Tô Cẩm nhắm mắt lại: “Không sai, mấy chuyện này quá trùng hợp, trùng hợp giống như được sắp đặt vậy.”
Bọn họ suy đoán hợp tình hợp lý: Chuyện Phương Tri Hạc bị Bạch đường chủ thu làm đồ đệ cũng là chuyện do Thiên Uyên sắp xếp từ trước.
Hai người suy đoán xong, lập tức trở nên mặt mày ủ rũ.
Nếu nhị đồ đệ không gặp được cô, sợ là mọi chuyện sẽ thực sự kết thúc.
Tri Hạc thật là thảm! Ai không biết còn tưởng Thiên Uyên có thâm cừu đại hận gì với anh ta…
Hai người thở dài một hồi lâu, Hiên Viên gia chủ lại đột nhiên tới, ông ta gõ cửa, vẻ mặt trở nên có chút kỳ quái.
”Sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?” Tô Cẩm theo bản năng hỏi.
Hiên Viên gia chủ nhỏ giọng trả lời cô: “Lão già Tư Không kia đến, bây giờ đang trốn ở trước cổng Hiên Viên gia.”
Tô Cẩm và Nguyên Cảnh đồng thời im lặng: “…”
”Tôi đoán là ông ta hối hận, muốn nhận lỗi nhưng lại ngại ngùng.” Hiên Viên gia chủ cười tủm tỉm bình luận.
Lão già Tư Không kia bây giờ tính tình rất tệ, đụng vào liền nổ, cực kỳ cáu kỉnh.
Tô Cẩm suy nghĩ một chút: “Nếu vậy thì để tôi đi ra trước xem thử.”
Hai người còn lại cũng ngầm đồng ý với sắp xếp của cô.….
Mấy phút sau, Tô Cẩm dịch chuyển đến bên ngoài cửa chính Hiên Viên gia.
Cô lặng im không một tiếng động đứng ở một bên, từ góc độ này của cô nhìn sang vừa vặn có thể nhìn thấy mấy động tác nhỏ của Tư Không gia chủ. Ông ta đang cẩn thận vươn đầu nhìn vào trong cửa, nhìn mấy giây xong rồi ông ta lại bắt đầu đi qua đi lại bên ngoài cửa, bộ dạng trông rất xoắn xuýt.
Cứ như vậy, hai hành động luân phiên qua lại.
Một lúc thì nhìn lén, một lúc lại đi tới đi lui.
Chương 1045: Lão già xấu xa 2Lão già xấu xa 2
Tô Cẩm có chút bất đắc dĩ, cô vốn định trực tiếp đi tới trước mặt Tư Không gia chủ nhưng lại bận tâm đến mặt mũi của lão gia tử này, cô lại lần nữa dịch chuyển vào bên trong Hiên Viên gia.
Sau đó, Tô Cẩm chậm rãi bước ra khỏi Hiên Viên gia.
Vừa đi tới cửa, cô liền gọi về phía bóng lưng kia: “Tư Không gia chủ à? Trùng hợp quá nhỉ?”
Thân hình Tư Không gia chủ đột nhiên cứng đờ, giọng nói này quen quá…Chẳng lẽ chính là Tô Cẩm khiến ông ta phải nghiến răng nghiến lợi đó sao?
Ông đứng ở đằng kia, sững lại vẻn vẹn chỉ trong một giây rồi quay đầu lại, hừ lạnh một tiếng.
”Ồ, là Tô quán chủ à?”
Ngược lại ông ta cũng muốn trốn, nhưng đã bị nhìn thấy rồi, nếu như lại chạy nữa thì không khỏi lộ ra vẻ chột dạ.
Tư Không gia chủ lẽ thẳng khí hùng: “Tôi chỉ đi loanh quanh một lúc, không ngờ lại đi tới Hiên Viên gia.”
Ông ta nói xong, lại lặng lẽ liếc nhìn phía sau lưng Tô Cẩm.
Ôi, sao ở phía sau Tô Cẩm không có ai chứ? Cháu ngoại ông ta đâu rồi?
Tô Cẩm nhìn thấy bộ dáng xoắn xuýt của Tư Không gia chủ, thực sự không hiểu gì cả, cô ôn tồn nhắc nhở: “Có lời gì cứ nói thẳng với nhau vẫn tốt hơn, đừng có biến nó thành hiểu nhầm.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Tư Không gia chủ liền thay đổi.
Cũng không biết là do đỏ mặt hay là tức giận, ông ta vội vàng đứng ở ngay cửa chính giận dữ hét lên: “Hiên Viên kia, ông cút ra đây cho tôi! Ông là đồ lão già xấu xa, cực kỳ xấu!”
Tiếng hét giận dữ vừa dứt, Hiên Viên gia chủ liền xuất hiện, liếc nhìn Tư Không gia chủ rồi lạnh lùng mắng lại: “Ông mới là lão gia xấu xa!”
Nói về khả năng chịu đựng, Hiên Viên gia chủ nắm giữ một cách hoàn mỹ.
“Phi! Lão già xấu xa không giảng võ đức, có phải ông nói cho bọn họ nghe chuyện nhà tôi rồi phải không?”
Đối mặt với chất vấn của một lão già xấu xa nào đó, Hiên Viên gia chủ thẳng thắn nói: “Đúng, tôi nói hết cho mấy vãn bối chuyện ngày xưa rồi.”
Thấy Tư Không gia chủ sắp nổi bão, Tô Cẩm yên lặng lui lại mấy bước, nhường không gian lại cho hai vị lão nhân gia.