Tô Vân tiến lên, chạm nhẹ vào giữa chân mày Thẩm Phỉ, khẽ quát: “Phá.”
Nói rồi, cây bút trong tay cô nhanh chóng vung lên, viết ra chữ ‘phá’ bằng chữ triện cổ.
Thẩm Phỉ giật mình, ngơ ngác nhìn cô rồi nghiêng đầu buồn bã hỏi: “Vậy Lê Cơ đâu?”
Anh ta mang vẻ mặt ngẩn ngơ mất mát, khoanh tay ra sau lưng, chậm rãi nhìn về xa xăm.
Tô Vân: “…”
Nói thật chứ, đúng là loại đàn ông “đại móng heo*”, lúc thì gọi cô là Tiểu Điềm Điềm, quay lưng cái đã lật mặt hỏi đến người khác.
*Đại móng heo: hay lật mặt, miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, hay hứa suông rồi thất hứa, hoặc thay đổi tình cảm nhanh như trở bàn tay.
“Chắc là đang trong phòng.” Tô Vân thu bút lại, xoay người đi thẳng vào bên trong phòng.
Đối phương chỉ mới để lộ một luồng quỷ khí ra ngoài thôi mà đã đủ hình thành một “lĩnh vực” quái dị, còn mạnh hơn cô dự đoán.
Mắt Thẩm Phỉ vừa sáng rỡ vừa lẽo đẽo đi theo phía sau, trong lòng vẫn chưa hiểu rốt cuộc tình hình thế nào.
Anh ta thầm tính lại: đối phương đòi anh ta 1 triệu tệ, bảo phải xem phòng ngủ.
Giờ còn đi thẳng vào phòng anh ta, chẳng phải là sắp “lên giường” rồi sao?
Đột nhiên thấy… có chút hồi hộp.
Tô Vân không biết trong đầu Thẩm Phỉ đang nghĩ đông nghĩ tây, chỉ tập trung cảm giác bất an mỗi lúc một rõ rệt.
Càng đi sâu vào bên trong nhà, nét mặt cô càng nghiêm lại.
Mùi hương hoa đào nồng đậm đến mức làm người ta choáng váng, cứ như bị mê hoặc, đầu óc mơ hồ, muốn ngủ gật ngay tại chỗ.
Thẩm Phỉ vẫn còn cười ngu ngơ, đang hạnh phúc mơ mộng thì đã lăn ra ngủ luôn trên ghế sô pha.
Tô Vân: “…”
Anh chàng này đúng là không có chút sức đề kháng nào trước mấy trò quyến rũ, dễ dàng bị dụ đến thế này.
Cô nhấc bút bản mệnh trong tay, chỉ vào bức tranh treo trên tường ngay phòng khách: bức họa vẽ một cô gái đang ngắm hoa, nét vẽ mềm mại yêu kiều, hoa nở rực rỡ, nhìn rất đẹp mắt.
Tô Vân khẽ gọi: “Lê Cơ cô nương, ra đây gặp tôi một chút.”
Một tiếng cười âm u vang lên:
“Ha hả a…”
Màu hồng phấn dịu dàng phút chốc bị bao phủ bởi một lớp đỏ như máu. Cả căn nhà đang ấm áp ngọt ngào bỗng biến thành Tu La địa ngục.
Tô Vân khẽ nhíu mày, dùng bút bản mệnh gõ nhẹ vào một điểm trên bức tranh, giọng điệu lạnh lùng: “Đừng chọc cho tâm trạng tôi khó chịu.”
Con quỷ kia ban đầu còn cười khanh khách, nhưng chỉ chốc lát sau lại tru lên thê lương như bị sỉ nhục nặng nề. Tô Vân vốn đã không kiên nhẫn, lại càng không chịu nhịn, tính quạo trỗi dậy, trực tiếp đưa tay túm nó từ trong bức tranh ra ngoài như bắt gà con.
Loại lệ quỷ mượn bức họa để tu luyện này, thường thì không nghe nổi lý lẽ, chỉ thích chơi mấy trò khác người.
Con quỷ Lê Cơ bị tóm cổ ra thì ngơ ngác một hồi, máu đỏ nhỏ ra từ hốc mắt, đến khóc cũng sững sờ mất nửa nhịp.
Khi ánh mắt cô ta nhìn sang Thẩm Phỉ đang ngủ say trên ghế sô pha, gương mặt lập tức dịu dàng trở lại, dần biến thành dáng vẻ mỹ lệ trong bức tranh.
Tô Vân: “…”
Cô chỉ biết câm nín, thế giới này thật khiến cô tuyệt vọng vì quá thiên vị “sắc đẹp”.
Cô lạnh giọng hỏi: “Người là quỷ, quỷ là quỷ, tại sao cứ bám riết lấy anh ta?”
Lê Cơ nghiêng đầu, mái tóc dài khẽ lay động, cô ta cười dịu dàng, giọng ngọt như rót mật: “Bởi vì tôi muốn có một phu quân, người sẽ che chở cho tôi khỏi gió mưa.”
Tô Vân thật sự cảm thấy khó mà nói nổi, bản thân cô vốn cũng là một “quỷ” từng bước đi ra từ tranh vẽ, nhưng ít nhất cũng không cần ai phải gánh nghiệp thay mình như thế này.
Cô lạnh giọng nói: “Nếu cứ tiếp tục thế này, không quá ba ngày nữa anh sẽ chết.”
Lê Cơ nghe vậy lại cười rất dịu dàng, giọng nói như mơ màng: “Như vậy không phải càng tốt sao? Anh ấy sẽ ở trong tranh với tôi, tôi không còn phải cô đơn nữa. Anh ấy cày ruộng, tôi dệt vải, vợ chồng cùng nhau về nhà… Cuộc sống như thế thật hạnh phúc, chắc chắn anh ấy sẽ thích thôi.”
Tô Vân nhíu chặt mày: “Anh ta sẽ không thành lệ quỷ được đâu.”
Thẩm Phỉ tính tình lương thiện, ngoài mặt thì phóng túng lăng nhăng, miệng nói toàn chuyện ong bướm, nhưng thật ra đến giờ vẫn là trai tân. Ai nhìn cũng tưởng anh ta chỉ đùa bỡn tình cảm, kể cả nguyên chủ cũng từng như vậy. Một nửa hưởng thụ sự dịu dàng của anh ta, một nửa lại chẳng bao giờ dám đáp lại thật lòng.
Với tính cách như thế, Thẩm Phỉ tuyệt đối không thể biến thành lệ quỷ.
Ai ngờ Lê Cơ nghe xong lại cười, nụ cười mang theo ý tà ác, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Tô Vân: “Chuyện đó dễ thôi mà. Trước mặt anh ấy, tôi ăn sạch cha mẹ, người thân của anh ấy. Dù là người lương thiện đến mười kiếp, cũng sẽ hóa thành lệ quỷ, không thể siêu sinh được.”
Tô Vân chậm rãi khẽ “ừm” một tiếng, thừa lúc Lê Cơ đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp về “tương lai hạnh phúc”, cô liền biến bút bản mệnh ra như một thanh kiếm, đâm thẳng vào lớp da bên ngoài của nó.
Chỉ nghe “phụt” một tiếng, giống như một quả bóng bị kim đâm thủng, hình dáng mỹ lệ căng tròn của Lê Cơ lập tức xẹp xuống, lộ ra lớp bên trong nhầy nhụa, ẩm ướt, vô cùng ghê rợn.
“Ai da, tôi đã cho cô con đường chính đạo để đi, cô lại không chịu, cứ nhất định thích đi đường vòng.”
Giọng Tô Vân vừa lạnh lùng vừa mang theo chút thương hại, nhìn con quỷ đã mất hết vẻ yêu kiều mà nói khẽ: “Nếu cô biết giữ vững bản tâm, không bị dục vọng mê hoặc, thì về sau chưa biết chừng còn có thể thành đại nghiệp.”
Thời loạn thế này, lệ quỷ nếu biết chuyển mình tu hành trở thành quỷ tu, thì tương lai chắc chắn có thể thành một thế lực lớn.
Đáng tiếc thay, công lực của Lê Cơ đều là hút tinh khí của đàn ông mà có, chẳng có chút công đức hay ánh sáng chính đạo nào bảo hộ. Chỉ cần một tia sét của thiên kiếp giáng xuống là tan thành tro bụi, còn nói gì đến chuyện tu luyện thành đại quỷ về sau nữa chứ.
Bức tranh này, thoạt nhìn như đang che chở bảo vệ cho Lê Cơ, nhưng thực chất từng khắc một đều đang mê hoặc và điều khiển cô ta, lợi dụng cô ta để thu về lợi ích bằng cách bất chính.
Khi lộ ra bản thể thật, Lê Cơ càng trở nên điên cuồng hơn, cả người toát ra một loại khí tức như muốn hủy diệt cả thế giới, bắt đầu tụ lực chuẩn bị tung ra đòn sát thủ, ánh mắt âm độc, hung ác khóa chặt Tô Vân.
Trong mắt Lê Cơ, đối phương quá yếu, yếu đến mức cô ta cảm thấy chỉ cần một ngón tay cũng đủ bóp chết.
Cái thân hình mảnh mai ấy, nhìn thế nào cũng chẳng thấy có chút sức mạnh nào.
Nhưng duy chỉ có cây Bút ngọc trắng trong tay Tô Vân, khi giơ lên chỉ nhẹ như lông hồng mà lại khiến Lê Cơ không cách nào tránh được.
Lê Cơ bật cười khanh khách, giọng the thé: “Rốt cuộc cô là ai?!”
Tích tụ sát chiêu đã lâu, cuối cùng cô ta gầm lên lao về phía Tô Vân, âm thanh gào rú chói tai vang vọng khắp nhà, sát khí muốn đem cái tiểu đạo sĩ này xé thành từng mảnh.
Đúng lúc này, Thẩm Phỉ đang nằm nghiêng trên sofa chợt tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra, anh ta hoảng hốt phát hiện trước mắt mình chỉ toàn một mảng đỏ như máu, cái gì cũng không nhìn rõ.
Trước mắt anh ta, sắc mặt Tô Vân lạnh lùng, cả người tỏa ra khí thế như sắp ra tay giết người.
Lờ mờ anh ta còn nghe thấy những âm thanh quái dị, réo rắt, khiến da đầu run lên, sợ hãi không thôi.
Anh ta lắp bắp: “Chuyện… chuyện gì thế?”
Thẩm Phỉ: QAQ (mặt sắp khóc).
Sao bỗng dưng không khí lại lạnh lẽo đáng sợ thế này, đến xương cốt cũng đau nhức.
Tô Vân thì thản nhiên vung nhẹ cây bút trong tay, vừa điểm ra phía trước vừa lẩm bẩm than thở: “Tôi đây tay yếu chân mềm, còn phải giúp anh bắt quỷ, còn anh thì ngủ như heo. Haiz… lấy của anh 1 triệu mà mệt muốn chết.”
Ánh lửa lóe lên trong không khí, như có tia lửa xẹt qua khiến Thẩm Phỉ giật mình.
Anh ta nắm được từ khóa, lắp bắp hỏi lại: “Bắt… bắt quỷ?!”
“Đúng thế.” Tô Vân đáp mà mặt không đổi sắc, sau đó trong chớp mắt vung mạnh bút như quất roi: “Được rồi, ngoan ngoãn cho tôi! Chớ có chọc lão tổ gia tôi phát cáu!”
Thẩm Phỉ không nhịn được rụt cổ lại, tự dưng cảm thấy như có ai đó đang trừng mắt nhìn mình, ánh mắt đầy hận thù như muốn rỉ máu.
Lê Cơ bị Tô Vân quất cho sợ, chỉ kịp lườm Thẩm Phỉ một cái thật dữ, rồi ngoan ngoãn quay về bức tranh, im re không nhúc nhích.
Cô ta thầm nghĩ: Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ giết chết ả đạo sĩ này, rồi lại tung hoành thiên hạ.
Thẩm Phỉ đưa tay sờ cổ, lông tơ trên gáy vẫn dựng đứng, nhưng cảm giác ớn lạnh ấy chỉ thoáng chốc rồi biến mất.
Tô Vân ung dung bước tới, đưa tay gỡ bức tranh cô gái ngắm hoa khỏi tường. Thẩm Phỉ còn hơi tiếc, vội vàng giơ tay định ngăn lại.
Bức tranh này là bảo bối tình thú anh ta tình cờ có được, mỗi ngày anh ta đều ngắm nghía một lúc, bây giờ tự dưng bị mang đi, anh ta thấy bất công vô lý vô cùng.
Ai ngờ Tô Vân chỉ khẽ cười, nhìn hắn bằng ánh mắt nửa như trêu chọc, nửa như chán ghét. Cô tiện tay vỗ nhẹ, Thẩm Phỉ chỉ kịp trố mắt nhìn bức tranh bị hút thẳng vào cây bút trong tay cô… hoặc nói đúng hơn là biến mất hoàn toàn.
Anh dụi dụi mắt, gương mặt lộ rõ vẻ tam quan sụp đổ, sống không còn gì luyến tiếc.
Thứ mà anh ta nâng niu mỗi ngày, bỗng bốc hơi khỏi thế gian… ngay trước mắt anh ta.
Tô Vân vỗ vỗ vai anh ta, giọng điệu hời hợt như an ủi mà như giễu cợt: “Tiếc làm gì, lão bà (vợ) của anh giờ chẳng còn nữa đâu.”
Thứ bị cô thu vào bút, chỉ cần cô có thời gian luyện hóa, thì sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, không còn gì sót lại.
Thẩm Phỉ vẫn giữ bộ dạng ngẩn ngơ như mất hồn, trong mắt ánh lên vài phần hoảng loạn lẫn tuyệt vọng: “Cứ cảm giác như… cô vừa mở ra trước mặt tôi một cánh cửa kỳ quái nào đó…”
Tô Vân khẽ vuốt ve cây bút trong tay, chậm rãi quay đầu liếc anh ta, khóe miệng khẽ cong: “Cánh cửa này vốn đã mở sẵn rồi, nó luôn ở ngay bên cạnh chúng ta.”
Ở thời đại này, loài người đứng dưới đáy chuỗi tiến hóa, luôn bị các thế lực quỷ dị đè ép. Phải đến tận hai trăm năm sau, bọn họ mới có thể tạm thở phào một chút.
Tô Vân chuẩn bị rời đi, Thẩm Phỉ lại đứng ngây ra, trong lòng dở khóc dở cười tự mắng mình: “Mình đúng là đầu óc úng nước mới dám giữ cô ấy lại. Người ta là đại lão chuyên bắt quỷ cơ mà!”
Nhưng ngay sau đó, nhìn bóng dáng cô xoay người, anh ta lại thấy tim ngứa ngáy: Sao tự dưng cảm thấy cô ấy… càng nhìn càng quyến rũ thế này? Hai mắt Thẩm Phỉ lập tức sáng lấp lánh, trong đầu bắt đầu tưởng tượng mấy cảnh không đứng đắn.
Bên ngoài, tài xế vẫn kiên nhẫn chờ, mặt không đổi sắc. Anh ta đã quen với kiểu ông chủ này rồi, mỗi lần nói “ra ngay” thế nào cũng ít nhất một tiếng sau mới ló mặt. Thế là anh ta tiện tay mở game, tụ tập bạn bè cùng nhau chơi “ăn gà”.
Kết quả rơi xuống đất chưa được mấy phút đã bị bắn gục thành hộp ba lần liền, tài xế nhìn màn hình tối om, lặng lẽ châm điếu thuốc: “Đúng là cái thế giới quái quỷ…”
Đúng lúc đó, cửa mở ra, hai người một trước một sau bước ra ngoài.
Tô Vân bước ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, trông cứ như sắp kiệt sức đến nơi. Còn Thẩm Phỉ cũng chẳng khá hơn, mặt mũi trắng bệch, thần thái như vừa bị ai chà đạp tơi tả. Thế rốt cuộc hai người này đã làm gì trong phòng vậy?
“Đi thôi, đi ăn cơm.”
Tô Vân vỗ vỗ bụng, làm một trận với con quỷ kia xong, bây giờ đói đến mức muốn nuốt luôn cây bút vào bụng cho đỡ cồn cào.
Tài xế len lén liếc Thẩm Phỉ, thấy ông chủ nhà mình gật đầu, lập tức thành thục đánh tay lái, rẽ ngay tới nhà hàng quen thuộc.
Trong xe, Tô Vân gõ nhẹ vào cây bút, tiểu gia hỏa này vừa rồi còn rình rình định nuốt trọn con quỷ trong tranh vào bụng.
Cô dở khóc dở cười dỗ nó:
“Ngoan, thứ kia ăn xong đau bụng đấy, không tiêu nổi đâu.”
Tài xế ngồi ghế trước: “...”
Giờ thì con nhóc thiếu nữ trung nhị * trong bút kia cũng đành bất lực.
*Thiếu nữ trung nhị: đứa trẻ hay ảo tưởng sức mạnh, thích bày trò bí ẩn, diễn sâu.
Cây bút sụt sịt, ngoan ngoãn phun bức họa đã cuộn tròn ra, cất gọn vào không gian dự trữ, ấm ức nằm im.
Bị cấm ăn, thôi thì nó tự kỷ một mình vậy, khỏi phải mơ mộng nữa.
Vừa đến quán ăn, Tô Vân đã không kìm nổi mà nhảy ngay xuống xe, một hơi chỉ liền tù tì mười món mình thích nhất, miệng còn định giục nhân viên phục vụ mang lên cho nhanh.
Nhưng vừa ngẩng đầu, cô đã thấy người phục vụ kia mặc bộ vest nhỏ gọn vừa vặn, gương mặt trẻ con nhưng ánh mắt lại vô cùng quật cường, đang nhìn chằm chằm mình.
“Kỳ Nghiêu?”