Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Về Rồi!

Chương 14

Bài đăng với phong cách “ thuần tri thức” đầu tiên này lập tức đẩy Tô Vân trở lại bảng hot search.

Lần này số người mắng cô lại càng đông. Chỉ cần hiểu sơ sơ con người cô là kiểu gì, thì cũng đủ biết tính cô ra sao.

Một kiểu tiểu khả ái (xinh xắn dễ thương) điển hình, không dựa vào cố gắng học hành mà dùng gương mặt xinh đẹp, cái vỏ ngoài dễ thương để sống cuộc đời dễ thở hơn người khác đôi chút.

Một người như thế, đột nhiên tuyên bố sẽ “trực tiếp giải đề online”, cái vẻ tự mãn đó gần như xuyên qua cả màn hình.

Điều Điểu Phẫn Nộ: "Cô mà có bản lĩnh thật thì đã chẳng phải dựa mặt kiếm cơm rồi."

Hì hì: "Các người còn chưa hiểu à? Từ đầu đến cuối chỉ là chiêu trò lăng xê, marketing rẻ tiền hiểu không?"

Góc Nhỏ Đảo Phong: "Cười chết tôi mất.jpg"

.: "Các học bá đâu rồi, ra đề đi, vả mặt cô ta bằng hiện thực đi, 2333."

Nói nhiều nói nhiều nói nhiều: "Tôi tin chị đẹp! Ở chỗ núi nọ chị vừa xinh vừa thông minh, vừa hoạt bát vừa ham học! (icon đầu chó cầu sống sót)"

Còn có mấy fan chỉ mê mỗi nhan sắc, không quan tâm gì khác, suốt ngày chỉ lo khen nhan khen dáng, liếm bình luận cho sướng. Thế là Weibo của Tô Vân lập tức thành cái chảo lửa, ba phe bốn phía cãi nhau ầm ầm, lại càng nổi hơn.

Đương nhiên cũng kéo tới không ít người nhảy ra ra đề, thử sức cũng có, trêu đùa cũng có, đã treo biển ‘giải đề online’ rồi thì cứ giải thôi.

Tô Vân cũng chẳng coi trọng mấy, làm một con chó học cấp ba chính hiệu, ngoài học ra thì mấy chuyện lăng xê cô vứt ra sau đầu hết, chỉ tập trung nghe giảng, làm bài – đó mới là gốc rễ.

Tan học, Tô Vân với Điền Hiểu Kỳ tay nắm tay đi ra cổng trường. Tuy không thể về chung đường, nhưng có đi được đoạn nào thì dắt nhau đoạn nấy.

Vừa ra đến cổng, Điền Hiểu Kỳ mắt tinh liền thấy chiếc Maybach quen thuộc đậu cách đó không xa, bèn ghé tai Tô Vân thì thầm: “Vân Vân, dạo này cậu đổi gu rồi à? Cứ chuyên một kiểu thế?”

Tô Vân: “...”

“Xưa nay tớ vẫn chuyên một gu, chỉ thích mấy anh đẹp trai ngầu ngầu thôi.”

Ném lại một câu xong, Tô Vân bật cười: “Khách hàng đấy, không phải tình nhân gì đâu, cậu đừng nhìn tớ kiểu ghen tuông vô lý vậy chứ.”

Điền Hiểu Kỳ luống cuống bẻ bẻ ngón tay, lắp bắp giải thích:

“Tớ không có, tớ đâu có… đừng nói bậy, tớ đâu có thật mà…”

Cảnh này làm Tô Vân phì cười thành tiếng. Con bé này ngây ngô dễ thương thế này, ai mà nỡ bắt nạt.

Mà thật ra, chẳng ai hẹn hò hẹn heo gì với cô cả. Tô Vân cũng chẳng chủ động bước qua bắt chuyện. Siêu xe thì sao chứ? Nếu cô chịu cắn răng làm vài vụ lớn, thì xe đó cô cũng tự mua được thôi!

Còn chưa kịp bước qua, một gương mặt quen thuộc đã tươi cười xuất hiện trước mặt Tô Vân: “Chào Tô tiểu thư, thật sự rất cảm ơn cô chuyện ba mẹ tôi lần này.”

Hôm ấy anh ta lập tức đặt vé máy bay bay về ngay trong đêm. Về đến nhà đã quá nửa đêm, ba mẹ nhìn thấy anh ta thì mừng lắm, nhưng vẫn lo anh ta bỏ dở công việc, sợ anh ta vì chuyện nhà mà mất điểm trong mắt sếp, cứ muốn đuổi anh ta quay lại công ty ngay. Thấy anh ta giữa đêm đã mệt rũ rượi rồi thì mới đành để yên.

Sáng sớm hôm sau, mẹ anh ta lại tới giục: “Con mau về đi làm đi, ba con với mẹ, hai người ở nhà cũng tự lo được cho nhau.”

Bà đã có tuổi, tóc bạc lấm tấm, vốn thích làm đẹp nên cứ cách đôi ba tháng lại đi nhuộm tóc một lần, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy chân tóc đã trắng.

Nhưng lúc này bà khỏe mạnh, tinh thần phơi phới, còn chống hông mắng anh ta một trận, chẳng giống chút nào người vừa thoát khỏi cửa tử. Thế nhưng anh ta vẫn không dám lơ là.

Anh ta vẫn cứ cười làm lành, mặc kệ mẹ nói gì, chỉ biết gật đầu lia lịa: “Vâng vâng, được được, mẹ nói sao con nghe vậy” Sợ làm bà bực, cũng không dám cãi nửa câu.

Mẹ anh ta thấy vậy thì cũng hết cách, nhưng có con trai ở nhà bầu bạn thì trong lòng vẫn vui, nên sáng hôm sau ăn sáng xong liền kéo cả nhà ra ngoài chơi cho khuây khỏa.

Đường Phái vốn biết hai người họ vừa thoát đại nạn, nên dù đi đâu cũng chọn nơi gần bệnh viện nhất, hai ông bà không biết chuyện này, chỉ thấy lạ là hôm nay đi đâu cũng cứ loanh quanh gần bệnh viện, nên cứ lẩm bẩm trách anh ta mê tín.

Ai ngờ điều này lại cứu được cả hai. Khi Đường Phái chạy ra ngoài mua nước, mẹ anh ta đột nhiên ngất xỉu tại chỗ. Ba anh ta hoảng hốt lao tới đỡ, mới cúi xuống một cái thì cũng ngã theo.

Người đi đường thấy vậy liền vội vàng gọi cấp cứu 120. Đường Phái vừa quay lại đã thấy ba mẹ mình bị vây kín một vòng, sợ tới mức vứt luôn chai nước, lao thẳng vào.

Cũng may bệnh viện chỉ cách một con phố, xe cứu thương đến rất nhanh, chỉ mất hai phút đã đưa cả ba mẹ anh ta lên xe, lao thẳng đến viện.

Đường Phái theo sát phía sau xe cấp cứu, vội vàng đóng viện phí, lo liệu giấy tờ rồi giục bác sĩ đẩy mẹ vào phòng phẫu thuật nhanh nhất có thể.

Mẹ anh bị xuất huyết não, điểm xuất huyết khá lớn, lại chèn ép vào trung khu thần kinh. Nếu không xử lý kịp thời thì sau này có khi liệt nửa người, chưa chắc đã cứu được.

May mà được đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp lúc, tình trạng được kiểm soát tốt, ca mổ cũng rất thành công, không để lại di chứng nghiêm trọng.

Còn ba anh thì bị trẹo lưng, lúc ngã còn đập vào bậc thang, gãy một xương sườn, đâm vào phổi. Nhưng nhờ cứu chữa kịp thời, cũng không còn gì nguy hiểm.

Anh ta ở bệnh viện túc trực suốt mấy ngày, thấy ba mẹ đã ổn định, mới đổi ca với em gái để quay lại làm việc.

Vừa gặp Tô Vân, anh ta đã xúc động đến đỏ cả mắt, cúi người thật sâu: “Thật sự cảm ơn cô rất nhiều. Nếu không nhờ cô, tôi không dám tưởng tượng cuộc đời mình sẽ ra sao nữa.”

Tô Vân chỉ nhàn nhạt cười, sau này cuộc đời anh sẽ suy sụp chứ còn gì.

Ba mẹ Đường Phái vốn là xảy ra chuyện trong nhà, hai người đồng thời rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh. Mẹ anh ta vì không được cứu chữa kịp thời, đến khi ba anh ta tỉnh lại, gắng gượng gọi 120 thì bà ấy đã qua đời.

Ba anh ta vì quá đau buồn, tức giận đến mức nghẹn thở, cuối cùng cũng bị tai biến. Khi xe cấp cứu đến, phát hiện không ai mở cửa, đành khẩn cấp liên hệ lính cứu hỏa phá cửa, mà kết quả chỉ còn lại hai cái xác lạnh lẽo.

Sau đó, Đường Phái vì nhận tin dữ mà tinh thần hoảng loạn, dẫn đến tai nạn giao thông. Trên xe anh ta lúc ấy còn có Thẩm Yến cũng vì thế mà chết thảm.

Những chuyện này vốn là những gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng giờ tất cả đã thay đổi. Sau khi cứu được họ, Tô Vân nhận về rất nhiều hào quang công đức, chuyện này khiến cô cũng có chút bất ngờ.

Cảm giác được linh khí trong người mạnh hẳn lên, cô búng tay một cái, nhìn đốm lửa nhỏ hiện ra ở đầu ngón tay, gương mặt liền bừng sáng, lộ ra nụ cười đầy phấn khích.

“Đi thôi, tôi mời anh ăn cơm.”

“Không không cần đâu. Cô đã giúp tôi chuyện lớn như vậy, lẽ ra phải để tôi mời cô mới đúng!”

“Tôi làm vì bản thân tôi thôi.”

Đường Phái nghe xong thì không tin cho lắm, trong lòng còn có chút bồn chồn tự hỏi: chẳng lẽ cô ấy để ý đến mình rồi?

Nói ra thì cũng đúng thôi, vị trí hiện tại của anh ta là trợ lý đặc biệt, là cánh tay phải đắc lực nhất dưới quyền Thẩm tổng. Sau này tiền đồ chắc chắn rộng mở không giới hạn. Anh ta và Thẩm tổng vốn là bạn cùng trường, bất kể về học vấn hay tài lực, so với mấy vị đại lão kia thì vẫn kém hơn, nhưng đặt vào hàng người thường thì lương năm trăm vạn một năm cũng đã rất đáng tự hào rồi.

Hơn nữa không phải tự anh ta khoe khoang, nhưng từ bé đến lớn, trước khi gặp Thẩm Yến, anh ta cũng được coi như “nam thần học đường” một thời.

Chỉ là từ khi quen Thẩm tổng, tất cả ánh hào quang của anh ta đều bị đè bẹp, hoàn toàn không có cửa so.

Tô Vân chẳng biết trong đầu anh ta có lắm suy nghĩ như vậy, cô vừa định mở miệng tranh quyền mời cơm trước, thì đã thấy cửa kính ghế sau xe hạ xuống, lộ ra gương mặt điển trai quen thuộc.

“Lên xe.”

“Ừm.”

Tô Vân hơi nghiêng đầu, cô bây giờ đang rất vui, trong lòng nóng ruột muốn tìm người để chia sẻ niềm hạnh phúc này.

Sau khi ngồi lên xe, cô vừa định đóng cửa thì cửa xe lại bị ai đó giữ chặt, cô dùng sức cũng không đóng lại được.

Nghi hoặc quay đầu nhìn, liền thấy Thịnh Dĩnh dưới ánh trăng, gió đêm nhẹ thổi, gương mặt đẹp đẽ mà ánh mắt lại đầy tủi thân, giọng ngoan ngoãn gọi: “Vân Vân……”

Đây là do vừa rồi cậu ta nghe Điền Hiểu Kỳ gọi như vậy, lập tức học theo.

Tô Vân nhướn mày: “Đi thôi, cùng đi luôn. Hôm nay ăn ngoài.”

Thẩm Yến mím môi: “Có chút không tiện lắm thì phải?”

Không khí thoáng chùng xuống, gió cũng như ngưng lại. Thịnh Dĩnh cụp mắt xuống, tay bám cửa xe hơi tái đi, vẻ mặt lộ rõ cô đơn: “Vậy tôi không làm phiền cô nữa… Một mình tôi ăn gì đó cũng được.”

Tô Vân nhịn không được đưa tay xoa xoa mái tóc cậu ta: một “bé con” ngoan thế này, ai mà không mềm lòng cho được.

Ánh mắt Thẩm Yến lập tức trầm xuống, ở góc Tô Vân không nhìn thấy, ánh mắt của hai người đàn ông chạm nhau, như có tia lửa bắn ra.

Kết quả, Tô Vân ngồi ở giữa, hai bên trái phải là Thẩm Yến và Thịnh Dĩnh. Cô cảm thấy bầu không khí hơi kỳ quái, nhịn không được hỏi: “Nếu không… để tôi ngồi ghế phụ nhé?”

Thẩm Yến khẽ cười, giọng mang ý trêu chọc: “Ghế phụ là chỗ dành riêng cho bạn gái hoặc vợ, em chắc chắn muốn ngồi sao?”

Tô Vân còn chưa kịp đáp, Thịnh Dĩnh đã giành nói trước: “Vân Vân… Em hơi khó chịu, đầu choáng váng, a.. a…”

Nhìn bộ dáng yếu ớt như cánh hoa mềm, đúng là quá mong manh.

Tô Vân quyết tâm sau này phải đưa cậu ta đến quân doanh rèn luyện, nhất định phải hun đúc ra hơi thở hán tử cho đàng hoàng, để khỏi lúc nào cũng yếu mềm như bông.

Đường Phái ngồi ở hàng ghế trước im thin thít như gà.

Anh ta cảm thấy mình thật quá non nớt, vừa rồi còn dám mơ mộng gì chứ.

Nhìn hai vị đại lão này suýt đánh nhau tại chỗ, anh ta mà chen vào, chẳng phải là bị bóp nát trong một nốt nhạc sao?

Nghĩ tới đây, anh ta giảm sự tồn tại của mình xuống hết mức có thể.

Tô Vân lôi bài tập của mình ra làm, tính ra vẫn còn hai mươi phút nữa mới đến chỗ ăn, đủ thời gian để cô giải được không ít bài.

Thẩm Yến ngồi bên, ánh mắt lạnh như băng nhìn Thịnh Dĩnh phục vụ cô ân cần đến mức không còn chút giá nào: nào là rót trà, nào là đưa nước, còn chuẩn bị cả sơn trà tươi mới.

Miếng sơn trà căng mọng lăn nhẹ trên đầu ngón tay cậu ta, Tô Vân thậm chí chẳng buồn ngẩng đầu, trực tiếp há miệng nuốt luôn.

Cảm giác sức mạnh quen thuộc ấy khiến sắc mặt Thẩm Yến đen lại thấy rõ.

Thấy Thịnh Dĩnh khẽ mỉm cười nhìn mình, ngón tay cậu ta hơi búng một cái, lập tức một quả sơn trà khác liền xuất hiện trong tay.

Sắc mặt Thẩm Yến lập tức trở nên nghiêm nghị, nếu anh không nhìn nhầm, áo sơ mi trên người Thịnh Dĩnh vốn mỏng, căn bản không mặc áo khoác.

Vậy đồ pha trà, sơn trà… rốt cuộc lấy từ đâu ra?

Bình Luận (0)
Comment