Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Về Rồi!

Chương 19

Phùng Mạch Mạch cũng vội spam vài bình luận ủng hộ, xong mới tạm yên lòng. Nhưng nghĩ tới việc chủ phòng sắp bị đám người kia bày trò làm khó, cô nàng lại thấy xót xa thay.

Đám anh hùng bàn phím đúng là đáng ghét thật, người ta chỉ nói livestream giải bài, có hứa “hỏi gì đáp nấy” đâu, vậy mà cũng xúm vô chửi được.

“Thôi kệ đi, chủ phòng mà có làm không ra cũng chẳng sao hết, chị chỉ mới lớp 12 thôi mà, đừng để bọn nó ảnh hưởng tâm trạng nha!”

“Đúng rồi đúng rồi, có mấy câu tui nhìn còn chẳng hiểu đề, chủ phòng mà làm được vậy là quá đỉnh rồi!”

“Thiệt bực muốn chết, bọn dở hơi kiếm chuyện hoài, một giây cũng không chịu để người ta yên luôn á!”

Fan ai nấy đều bảo vệ cô hết mực. Tô Vân nhận ly nước Thịnh Dĩnh đưa, uống một ngụm cho đỡ khô giọng rồi mới khẽ cười nói: “Cảm ơn mọi người quan tâm. Tôi mở livestream giải bài là để nghe ý kiến mọi người, tiện học thêm dạng bài lạ, để lúc thi đại học khỏi bị sót dạng nào thôi mà.”

Nói chưa dứt câu, Thịnh Dĩnh đã chìa tay ra, chỉ lộ mỗi bàn tay thon dài, trắng muốt, làm đám fan hú hét banh nóc.

“Aaaa, có phải anh trai CP với chị không? Tay kia đẹp dữ zậy trời?? Là bạn trai chị tỷ hả??”

“Trời má ôi còn pha trà cho chị uống nữa, cưng quá đáng luôn!”

Chưa kịp hết hú hét, Thịnh Dĩnh lại mang thêm đĩa bánh trà nhỏ xinh đặt trước mặt Tô Vân.

Mấy cái bánh điểm tâm tinh xảo, trang trí hình bông hoa, nhìn Tô Vân ăn từng miếng một, mặt tươi như hoa, fan chỉ biết khóc thét:

“Trời đất ơi, đúng là couple thần tiên mà!! Một người đút một người ăn, chị xinh đẹp không mập luôn mới ghê chứ!”

“Người ta còn tự tay làm…”

“Người ta có bạn trai…”

“Chanh tinh tái thế (ghen nổ mắt), đầu thai cũng không hết đâu…”

“Thôi xong rồi, người ta vừa đẹp trai vừa biết làm bánh, lại còn có bạn gái xinh vậy… tui chịu không nổi…”

Tô Vân nhìn bình luận mà bật cười khúc khích, cúi đầu nói nhỏ: “Anh trai nhỏ này còn độc thân nha~ Mọi người vẫn còn cơ hội đấy.”

Cả màn hình bình luận tức thì nổ tung 2333* — kiểu: “Thôi khỏi, tụi tui không nhường chị đâu!!”

Tô Vân: “...”

Fan giờ khó đoán vậy sao?

Đợi ăn bánh uống trà xong, Tô Vân mới nghiêm túc nhìn lại màn hình. Lúc này, anti-fan đã bắt đầu “tận tâm” gửi mấy câu hỏi hóc búa, hòng làm khó cô.

Nhưng Tô Vân chẳng hề sợ, vừa nhìn đã “xoạt xoạt” giải ra hết, làm anti-fan ra đề càng lúc càng chậm, hết trò bày khó.

“Còn câu nào nữa không? Không có thì tôi tắt livestream đây nhé.”

“Nếu còn thì sao?”

“Cũng tắt luôn.”

Fans: “…”

Không thèm để ý đám fan đang khóc lóc gào thét “Đừng tắt livestream màaaa”, Tô Vân không hề do dự, tắt phát sóng luôn. Việc cô làm mấy chuyện này cũng chỉ để luyện tập thêm, đến lúc cần thiết thì không phải lo lắng nữa.

Cô còn thiếu quá nhiều tiền, mà kỳ thi đại học thì đang gần kề, nên thời gian để kiếm thêm cũng chẳng còn bao nhiêu.

Đang nghĩ ngợi mông lung, ánh mắt cô bỗng liếc thấy trong giá để đồ cổ có một bức họa cuộn tròn, từ bên trong đang rỉ ra khí tức huyết sát lạnh lẽo. Một sợi tơ đỏ như máu tụ lại thành hình, vừa ló ra đã muốn chuồn đi.

“Hửm? Cô kêu cái gì? Lê Cơ hả? Ngoan ngoãn ở yên đó tu luyện đi, đợi khi nào tôi cho phép ra thì hãy ra.”

Mấy ngày nay, con quỷ Lê Cơ này đã dần hồi phục, cứ rình rập tìm cơ hội trốn, may mà Tô Vân chưa lần nào để lọt. Ban đầu nó còn mừng thầm vì tưởng không bị phát hiện, nhưng sự thật chứng minh, nó vĩnh viễn không thoát nổi tay cô.

Bị Tô Vân túm cổ, nhét thẳng trở lại trong bức họa, Lê Cơ ỉu xìu cuộn mình chịu đựng cơn đau xé thịt vì sát khí tàn bạo.

Tô Vân thờ ơ liếc nàng một cái, rồi tiện tay dán thêm một tấm phù phong ấn lên.

Lê Cơ cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng: một ngày nào đó, tôi sẽ tìm được cách thoát ra. Đến lúc đó, ta sẽ bắt cô nếm trải nỗi đau mà ta từng chịu.

Điện thoại đặt trên bàn di động bất chợt vang lên, Tô Vân bắt máy nghe, vừa nghe xong liền không nhịn được khẽ nhướng mày.

“Chào Tô tiểu thư, tôi là Uyển Lăng Thu. Chuyện lần trước thật sự rất cảm ơn cô, không biết khi nào cô rảnh, tôi muốn mời cô một bữa cơm tạ ơn, chỉ là cơm đạm bạc thôi…”

Uyển Lăng Thu đã do dự rất lâu mới dám gọi cuộc điện thoại này. Với ông ta mà nói, lần trước không quản được vợ, để bà ta lỗ mãng làm mất lòng vị đại sư này, thực sự không còn mặt mũi nào gặp cô nữa.

Tô Vân khẽ vuốt cằm, giọng thản nhiên từ chối: “Không cần. Chuyện đó đã giải quyết xong rồi.”

Cô đã đưa ra phương án giải quyết, bên họ đã trả đủ tiền. Còn việc khách hàng cư xử kém, ầm ĩ vô lý, về sau cô chỉ cần không nhận đơn là xong.

 “Tô tiểu thư, tôi… tôi thật sự…”

Chưa kịp để Uyển Lăng Thu nói hết câu, Tô Vân đã dứt khoát cúp máy.

Vụ này cô hoàn toàn không định dây dưa thêm. Bọn họ đã làm theo yêu cầu: phá bỏ căn biệt thự quấy rầy, toàn bộ người trong nhà cũng đã dọn ra, đứa cháu trai đang hôn mê cũng đã tỉnh lại khỏe mạnh. Vậy thì chẳng còn lý do gì để liên lạc thêm.

Uyển Lăng Thu nhìn cuộc gọi bị cúp ngang mà ngây người ra một lúc, bất đắc dĩ thở dài, rồi quay sang nhìn Uyển phu nhân: “Bà xem bà đấy, chọc giận đúng người có bản lĩnh nhất. Về sau còn mặt mũi nào tiếp khách nữa?”

Sắc mặt Uyển phu nhân lập tức tái đi, cổ họng nghẹn ứ một hồi lâu mới lẩm bẩm: “Ai da… lúc ấy tôi cũng chỉ lo cho thằng cháu thôi, thấy nó cứ bệnh mãi không khá lên, trong lòng bực bội, rồi nhìn con bé kia ăn mặc chải chuốt liền khó chịu…”

Vấn đề là bà ta đụng phải tường đồng vách sắt. Người ta vốn là đại sư thực sự, trầm ổn, đoan trang, rộng lượng và khí độ hơn người.

Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, đều cảm thấy bất lực. Thẩm Yến đã đích thân tìm đến, nhiều lần thương lượng nhưng người ta vẫn không muốn giúp. Chính họ tự gọi điện xin lỗi cũng vô dụng, còn chưa kịp nói vài câu đã bị dập máy.

Tô Vân thì thẳng tay kéo số họ vào danh sách đen, làm xong mới cảm thấy nhẹ cả người.

Cô đâu phải thánh mẫu, người ta tát cô má trái mà còn đòi cô đưa má phải ra cho tát tiếp? Không trả thù đã là cô quá từ bi rồi.

Sáng hôm sau, ăn sáng xong cô liền đến trường. Vừa bước vào cổng trường đã thấy rất nhiều người tụ tập bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ.

(←_←)(→_→)

Tô Vân không nhịn được đưa tay sờ sờ mặt mình, thuận tay vuốt lại đuôi ngựa, liếc nhìn bộ đồng phục học sinh trên người. Tất cả đều bình thường, chẳng có gì sai cả.

Gặp bạn cùng lớp đi ngang, Tô Vân liền gọi lại hỏi: “Sao mọi người cứ nhìn tôi vậy?”

Cậu bạn kia cảm thấy mình sắp nghẹt thở: nữ thần chủ động bắt chuyện với cậu! Nhưng mà...

Cậu ta đỏ bừng mặt, chỉ tay về phía bảng thông báo.

Tô Vân nhìn theo hướng cậu ta chỉ, liền thấy ảnh của mình bị dán chình ình trên đó. Phần đầu là mặt cô, nhưng phần thân thì lại là một tấm ảnh tạo dáng lả lướt, vô cùng phản cảm.

Mảnh vải mỏng manh kia chẳng che nổi bầu ngực đầy đặn gần như tràn ra ngoài, chiếc váy lụa ngắn cũn càng làm lộ đôi chân trắng trẻo, thon thả.

Đối với một nữ sinh cấp ba mà nói, kiểu ảnh này thật sự quá đáng.

Tô Vân cau mày, bước tới gỡ tấm ảnh xuống, nhưng phát hiện đã có người chụp lại rồi tung lên Weibo.

Hay lắm, cô lại được lên hot search.

Phiền não, cô khẽ thở dài một hơi. Thật sự hoài niệm thời còn là đại lão, gặp chuyện thế này, chỉ cần hồi tưởng lại một chút là biết rõ ai làm, chứ không giống bây giờ, muốn ra tay cũng hơi phiền.

“Tô Vân, chủ nhiệm giáo dục gọi em lên văn phòng.”

“Ừ.”

Cảm ơn cậu bạn đã nhắn lại, Tô Vân liền xoay người, đi thẳng đến phòng chủ nhiệm giáo dục.

Chủ nhiệm giáo dục đang đứng ngay trước cửa. Ông ta là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, thân hình mập mạp, nhìn bộ dạng vừa phì nộn vừa nhờn nhớt, khiến người ta không khỏi khó chịu.

“Tô Vân! Em định làm cái trò gì thế hả?!”

Vừa nói, ông ta vừa vươn tay định túm lấy tay áo Tô Vân, nhưng cô khẽ né sang một bên, khiến ông ta vồ hụt.

“Thầy Ngụy? Có chuyện gì vậy ạ?” Tô Vân khẽ nghiêng đầu, giọng điệu vô tội.

Chủ nhiệm giáo dục quét mắt nhìn cô một lượt, tay béo múp liền chà trán, miệng lèm bèm, nước miếng văng tứ tung: “Còn giả vờ à! Em tự nói đi, chụp cái loại ảnh thế kia để làm gì! Ảnh hưởng xấu biết chừng nào! Thật là mất hết mặt mũi trường này rồi!”

Ông ta gầm lên, cái bụng bia cũng theo đó rung bần bật, thoáng nhìn qua còn giống như bụng bầu sắp sinh.

Sau đôi mắt đục mỡ kia, chớp lên một tia ánh sáng đỏ âm u, chợt lóe rồi biến mất ngay khi Tô Vân nhìn tới.

Một cơn gió lạnh thổi qua, bầu trời âm u, ánh nắng như bị nuốt sạch, chỉ còn lại bóng râm phảng phất đè xuống không khí.

Tô Vân nhẹ nhàng vén một lọn tóc ra sau tai, gương mặt không hề biểu cảm, lặng lẽ nhìn Ngụy Tân Hoài.

Cái danh xưng “thầy giáo” vốn nên đáng kính, nhưng một khi rơi vào miệng gã này, lại trở thành dơ bẩn và ghê tởm.

“Đi theo tôi vào văn phòng! Chưa đủ mất mặt à?!”

Ánh mắt Ngụy Tân Hoài chớp lóe liên tục, trên mặt ra vẻ nghiêm khắc, cứ như thể Tô Vân đã làm ra tội ác tày trời không thể dung tha.

Ông ta là chủ nhiệm, có hẳn một căn phòng làm việc riêng nho nhỏ.

Trên bàn làm việc sơn vàng đã tróc lở lỗ chỗ, loang lổ những vết nhũ bạc bám đầy.

Ông ta ngồi phịch xuống chiếc ghế ọp ẹp, dịch mông qua lại, chiếc ghế kêu lên kẽo kẹt kẽo kẹt như thể sắp sập bất cứ lúc nào.

Nghe qua còn có cảm giác rất bất lực.

Tô Vân lặng lẽ đứng ở cửa, nghe Ngụy Tân Hoài ra vẻ tận tình khuyên bảo, giọng điệu đầy vẻ đạo đức: “Em vốn là một đứa trẻ ngoan, sao lại có thể làm ra chuyện như thế này được? Nếu ba mẹ em nhìn thấy con gái mình sa đọa như vậy, chẳng phải sẽ đau lòng biết bao sao?”

“Em nhìn đi, bây giờ cả trường đều biết rồi, tôi cũng không còn cách nào giúp em che giấu nữa. Buổi chào cờ thứ Hai tuần sau, em phải đứng trước toàn trường đọc bản kiểm điểm một nghìn chữ, tự nhận lỗi!”

“Sao? Không muốn à? Thầy cũng khó xử lắm đấy.”

Nhìn thấy vẻ mặt Tô Vân như có chút do dự, Ngụy Tân Hoài không nhịn được mà cười cười, trên gương mặt béo núc còn cố làm ra vẻ dịu dàng: “Em cứ về suy nghĩ kỹ xem nên làm thế nào cho phải. Sáng mai tới tìm thầy, biết chưa?”

Tô Vân quay đầu, ánh mắt lạnh lùng quét qua cái bóng đen u ám đang quấn quanh sau lưng ông ta, gương mặt vẫn bình thản như cũ.

Trở lại lớp học, Điền Hiểu Kỳ lo lắng ngó sang, hạ giọng thì thầm: “Chuyện tấm hình rốt cuộc là sao vậy? Ai định giở trò với cậu thế? Thủ đoạn này cũng độc ác quá rồi…”

Người tinh ý nhìn qua là biết ngay bức ảnh kia là ảnh ghép, nhưng sợ nhất vẫn là mấy kẻ ngu ngốc không phân biệt được thật giả.

Đến lúc đó nhìn Tô Vân bằng ánh mắt đầy thành kiến thì biết làm sao?

Điền Hiểu Kỳ ngồi hàng ghế phía trước lo sốt vó, Trương Giai Kỳ cũng vừa tức vừa giận, vò vò cái tai: “Đúng đó, bây giờ phải làm sao bây giờ?”

Cả hai đều không biết đầu đuôi sự việc ra sao, chỉ nghe phong thanh Tô Vân bị chủ nhiệm giáo dục gọi lên văn phòng, nên mới dò hỏi được phần nào rồi lo lắng thế này.

Tô Vân đưa tay vuốt mấy sợi tóc mềm bên thái dương của cô bạn nhỏ, mỉm cười trấn an: “Không sao đâu. Mấy kẻ dám giở trò này…”

Sắp tới sẽ có tà khí (mốc khí) quấn thân, nếu cơ thể đang có vấn đề, thì rất dễ mất mạng.

“Các cậu có biết câu "Gieo nhân nào, gặt quả nấy; không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc” không? Câu đó hoàn toàn là thật đấy."

Tô Vân cười khẽ, giọng nói mang theo chút giễu cợt.

Cô đã biết ai là kẻ đứng sau màn, nên chẳng hề sốt ruột.

Còn Điền Hiểu Kỳ thì không giữ nổi bình tĩnh, sốt sắng như ngồi trên đống lửa: “Cậu nổi tiếng trên mạng như vậy, lỡ như có ai quay clip rồi tung lên thì sao?!”

Trương Giai Kỳ đưa ra một ý kiến: “Hay là báo cảnh sát đi?”

Vừa dứt lời, phía trước bỗng vang lên tiếng kẽo kẹt của chiếc ghế ma, âm thanh chói tai đến rợn người.

Tiếng ghế trĩu nặng, rít lên như thể chủ nhân của nó cũng đang bất an cực độ.

“Ừm… hay đấy.”

Chuyện gì cũng nên để người chuyên nghiệp làm chuyện họ giỏi trong lĩnh vực đó. Việc này, cứ giao cho người có nghiệp vụ xử lý.

Lại gọi điện nói chuyện với anh nhân viên tổng đài, Tô Vân bình thản thuật lại rõ ràng toàn bộ tình huống, sau đó dứt khoát cúp máy.

Không lâu sau, hai cảnh sát trẻ nhanh chóng đến nơi. Sau khi khảo sát hiện trường, nhận lấy những hình ảnh trong tay cô, rồi theo thông lệ hỏi vài câu, mới rời đi.

 “Cậu nghĩ thế có  tác dụng gì không?” Điền Hiểu Kỳ vẫn vô cùng lo lắng. Thời buổi này, những vụ án không đủ nghiêm trọng, nếu không đạt tới một mức độ nhất định, thì việc xử lý luôn rất khó khăn.

Tô Vân mỉm cười nhạt: “Tớ đã giao cả danh sách những người khả nghi rồi. Rất nhanh sẽ có kết quả thôi. Cô ta cũng rất giỏi, biết cách không để lại dấu vân tay, tránh camera theo dõi... nhưng mà… cô ta đã quên một chuyện.”

Cô cố tình dừng lại, giữ lại phần then chốt khiến Điền Hiểu Kỳ sốt ruột đến mức nhấp nhổm:

“Nói nhanh đi mà!”

Tô Vân cười khúc khích: “Cậu quên rồi à, tớ là kiểu người thế nào chứ... hì hì hì~”

Cô cố ý dùng thuật pháp, trong đó có ẩn chứa một năng lực truy tung nhất định. Dù chỉ là mấy tiếng “hì hì” khe khẽ vang lên bên tai đối phương, nhưng với người kia lại giống như tiếng sấm rền vang.

Quả nhiên, “phịch” một tiếng, chiếc ghế đang kẽo kẹt vì bị ma ám khi nãy lập tức ngã rầm xuống đất.

Tô Vân thản nhiên liếc qua, nhướng mày đầy hứng thú, không ngờ lại là cô ta.

Cô duỗi người, vỗ vỗ vai Điền Hiểu Kỳ, mỉm cười: “Đi nào, dắt cậu đi bắt kẻ xấu đây.”

Nói rồi cô đứng dậy, lôi người đang ngã dưới đất dậy, lộ ra hàm răng trắng đều: “Tô Phỉ, có phải vừa rồi cậu nghe thấy tiếng sét không?”

Thân hình tròn trịa của Tô Phỉ khẽ run lên, cô ta nghiến răng nói: “Tôi không biết cô đang nói gì.”

Đôi mắt cô ta đỏ ngầu, tơ máu dày đặc lan khắp khiến lòng trắng mắt cũng bị nhuộm đỏ.

Tô Vân nhíu mày, nghĩ thầm: Cô ta đã ký huyết khế với ai đó rồi. Sát khí bị phong ấn trong cơ thể, nên trông không quá rõ ràng...

Nhưng trên thực tế, cơ thể cô ta đã bị sát khí ăn mòn nghiêm trọng, dù là thần tiên cũng khó mà cứu nổi.

Tô Vân hỏi: “Hôm nay là mùng mấy?”

Người bên cạnh đáp: “Mùng 5 đó? Tớ nhớ Tết Thanh Minh là mùng 5.”

Nghe Điền Hiểu Kỳ trả lời, Tô Vân ngẩng đầu nhìn lên ánh bình minh, cảm giác như cả bầu trời bị một tầng đỏ đậm u ám bao phủ.

Cô bấm tay tính toán, rồi khẽ thở dài một hơi.

Mày đúng là chết cũng tức tưởi thật. Bắt tôi phải gánh cái danh 'thảm án kinh hoàng', đau buồn, thê thảm gì đó. Buồn đến mức cơm cũng nuốt không trôi.

Tô Vân nhìn Tô Phỉ, nói giọng nhàn nhạt nhưng không giấu được sự lạnh lùng: “Tô Phỉ à, tối nay đừng có ra khỏi nhà nữa.”

Ít ra thì còn giữ được toàn thây.

Kẻ đầu sỏ này đã tan xác thành từng mảnh, đến mức cô cũng chẳng còn tâm trạng để truy cứu trách nhiệm gì nữa.

Ban đầu vốn định xử lý cô ta một trận cho ra trò, nhưng người trong đạo môn các cô luôn tin rằng: người chết thì mọi ân oán cũng nên chấm dứt.

Thế là cô đành làm một vị 'lão tổ' thiện lương, nhắm mắt làm ngơ, mặc kệ cô ta chết đi.

Điền Hiểu Kỳ thở dài nhìn chằm chằm vào Weibo: “Quả nhiên đã bị tung lên mạng rồi, giờ phải làm sao đây?”

“Điên cuồng xoá thôi, còn làm gì được nữa!”

Tô Vân rút điện thoại ra, bắt đầu liên lạc với Đường Phái.

Tô Tô Tô: Tiểu Đường, giúp tôi xử lý chuyện trên mạng xã hội, xóa hết mấy tấm hình kia đi. Cần bao nhiêu tiền thì lát nữa báo giá cho tôi.

Đường Phái: Tuân lệnh!

Chẳng bao lâu sau, Đường Phái nhanh chóng đi tìm Thẩm Yến, hỏi kỹ cách xử lý vụ việc. Dù sao thì lấy việc công giúp việc tư cũng cần phải được sếp đồng ý.

Sắc mặt Thẩm Yến trầm xuống, liếc nhìn chiếc điện thoại vẫn im lìm không một tin nhắn hay cuộc gọi, trong đầu bỗng dưng hiện lên một câu: “Dưới gốc cây chanh, có một tinh linh chanh.”

(Câu cuối ám chỉ tâm trạng chua chát, ghen tuông hoặc bị "ngó lơ" khiến tâm tình không vui. Một cách chơi chữ thường gặp trong mạng xã hội Trung Quốc.)

“Dốc toàn lực điều tra, lôi hết đám anti-fan trên mạng ra ánh sáng, tiện thể dọn dẹp sạch sẽ những thứ liên quan luôn.”

Đường Phái gật đầu nhận lệnh rồi lập tức rời đi chuẩn bị.

Chỉ còn lại Thẩm Yến, anh lại liếc nhìn điện thoại của mình lần nữa, xác nhận vẫn không có động tĩnh gì, lúc này mới tiếp tục xử lý công việc.

Tô Vân bên này đã bắt đầu đi học, tiết này là lớp của thầy Lý. Ông gọi riêng Tô Vân ra để trấn an: “Chuyện này trường sẽ cho em một lời giải thích rõ ràng. Em đừng để tâm trạng bị ảnh hưởng.”

Thầy Lý thật sự lo lắng cho cô, sợ Tô Vân bị ảnh hưởng, khó khăn lắm mới vực dậy được tinh thần, lại vì chuyện này mà quay về vạch xuất phát.

Tô Vân gật đầu đáp: “Thầy yên tâm đi, em là người bị hại, sao lại không vững lòng được chứ.”

Cô đảm bảo bản thân ăn uống đầy đủ, giữ cho cơ thể khỏe mạnh, tuyệt đối không để tâm trạng ảnh hưởng đến phong độ trong kỳ thi sắp tới.

Thấy vậy, thầy Lý mới yên tâm, mang theo nỗi lo trong lòng trở lại bục giảng, bắt đầu tiết học của mình.

Còn 62 ngày nữa là đến kỳ thi đại học, thời gian lúc này vô cùng gấp rút, căng thẳng.

“Chẳng mấy chốc, Lăng Vân Chí sẽ giữ đúng lời hứa: trở thành đệ nhất nhân gian!” (câu này để cổ vũ, tự tin, hứa hẹn vươn lên thôi. Các bạn hông cần hiểu sâu làm gì).

Giọng nói vang vang đầy khí lực của thầy Lý vang lên, nhưng ánh mắt của Tô Vân lại có phần lơ đãng, hướng về nơi mắt thường không thể nhìn thấy. Nơi ấy, vô số luồng âm khí lạnh lẽo đang sinh sôi.

Từng giọt, từng giọt mưa nhỏ tí tách không dứt, như phủ một tầng bóng tối nặng nề lên nhân gian.

Tô Vân vẫn nghiêm túc lắng nghe giảng bài, tay không ngừng viết viết vẽ vẽ.

Điền Hiểu Kỳ đang gật gù buồn ngủ, vô tình liếc sang thì suýt nữa hết buồn ngủ luôn. Tô Vân đang nghiêm túc ngồi vẽ bùa, trong khi ai cũng tưởng cô ấy đang chăm chú nghe giảng bài.

Cô ghé sát lại, nhỏ giọng hỏi: "Cậu vẽ bùa làm gì thế? Có ai mua thật à?"

Tô Vân xoay nhẹ cây bút trong tay, mỉm cười dịu dàng như thể Bồ Tát hiển linh: "Tớ định phổ độ chúng sinh."

Tô Vân liếc nhìn bóng dáng mập mạp phía trước, âm khí trên người đối phương đã nồng đến mức không thể che giấu: Xem ra, có kẻ định ra tay thu hồn cô ta rồi.

Quả nhiên, đến giờ ăn trưa, trong căn-tin bỗng vang lên hàng loạt tiếng hét thất thanh nối tiếp nhau.

“Có người chết! A a a a a a a!!”

“Aaaaa!!”

Tô Vân kéo theo Điền Hiểu Kỳ đứng bật dậy, nhanh chóng chạy đến hiện trường vụ án.

Chỉ thấy một thân hình tròn trịa nằm bất động trên nền đất, sát khí đẫm máu dày đặc đến mức như bao trùm cả ngôi trường trong một tầng u ám đáng sợ.

Tô Phỉ chỉ là một cô gái rất đỗi bình thường, khuôn mặt không có gì nổi bật, thường xuyên lên mạng tìm các mẹo chăm sóc da rồi lén lút làm mặt nạ tại nhà.

Dáng người cũng chẳng thon gọn gì, luôn phải kìm chế trước những món ăn như hamburger hay gà rán, dù trong lòng nhỏ nước miếng vì thèm.

Thỉnh thoảng, cô ta sẽ tự động viên mình, cố gắng chăm chỉ học hành, từng bước cố gắng để trở thành một người tốt hơn.

Chỉ là… sự quyết tâm ấy chẳng kéo dài được bao lâu, vài ngày sau cô ta lại đâu vào đấy.

Cô ta cũng từng đỏ mặt thẹn thùng vì thầm thích một người bạn học dịu dàng nào đó, từng mơ mộng được ở bên người ấy, cùng nhau trải qua những ngày tháng thanh xuân.

Thế nhưng, tất cả giờ đây đã hóa thành bong bóng xà phòng, vỡ tan không dấu vết.

Người con gái ấy giờ nằm lặng lẽ trên nền đất lạnh, xung quanh là máu me lênh láng, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn vào khoảng không vô định.

Y tá đến, dùng túi đựng thi thể nhẹ nhàng phủ lên thân xác ấy, kết thúc một kiếp người ngắn ngủi.

Điền Hiểu Kỳ ngồi thụp xuống đất, khóc không thành tiếng, hoàn toàn không thể chấp nhận việc người bạn học từng quen biết lại trở nên như thế này.

Tô Vân nhẹ nhàng xoa đầu an ủi cô nàng, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nhuốm màu đỏ máu. Hôm nay là Tiết Thanh Minh, cũng là thời điểm quỷ hồn lang thang nhiều nhất.

Nếu như ai đó chọn đúng dịp này để hiến tế cho quỷ lệ, thì thật sự có thể đổi lấy mọi thứ mình mong muốn.

Nhưng điều mà Tô Phỉ không biết là… cái giá phải trả chính là mạng sống của mình.

Cho dù đạt được mong ước, thì cô ta cũng chẳng còn cơ hội để tận hưởng.

Đã trở thành quỷ lệ phụ thuộc, thì cả phần đời còn lại… cũng chỉ là hư vô.

Đúng lúc này, có người đến gọi: “Tô Vân, chủ nhiệm giáo dục đang tìm em.”

Một bạn học lạ mặt bước tới, nhưng chỉ dám đứng từ xa, lớn tiếng gọi tên Tô Vân.

Tô Vân gật đầu ra hiệu rằng mình đã nghe thấy, sau đó xoay người đi về phía tòa nhà hành chính dành cho giáo viên và nhân viên.

Trong lòng thầm nghĩ: dù là trồng hoa hay làm gì đi nữa, mọi thứ đều có quy luật đôi lứa, chuyện tốt thì đi theo cặp, vậy chuyện xấu... đương nhiên cũng chẳng bao giờ đến một mình.

Trong phòng, Ngụy Tân Hoài - một người có vóc dáng mập mạp - ngồi sau chiếc bàn vuông nhỏ, gương mặt tỏ vẻ hiền hòa. Ông ta nhẹ nhàng nói: “Chuyện lần này đã giúp em có được thế chủ động rất lớn. Em phải hiểu rằng, tất cả là nhờ các thầy cô đã cố gắng giúp em.”

Vừa nói chuyện, ông ta vừa tiện tay đóng cửa văn phòng lại.

“Kẽo kẹt” Tiếng cửa vang lên nghe như một bản nhạc êm ái, khiến nét mặt hắn hiện lên nụ cười đầy hài lòng.

“Tô Phỉ trước giờ rất nghe lời, ngoan ngoãn, dịu dàng, thật đáng yêu.”

Tô Vân nhìn ông ta với ánh mắt kỳ quái, lạnh nhạt nói: “Cô ấy chết rồi.”

“Ông có biết cô ấy chết như thế nào không?”

Văn phòng chật hẹp chất đầy các loại tài liệu, chỗ có thể đặt chân thật sự chẳng còn bao nhiêu. Ngụy Tân Hoài vừa đứng dậy, không gian lập tức trở nên ngột ngạt, chật chội hơn hẳn.

Ông ta dịu dàng vuốt ve mặt bàn làm việc, ngẩng đầu lên, trong mắt đầy kỳ vọng: “Điều đó không quan trọng. Em rồi cũng sẽ ngoan ngoãn thôi.”

Bên ngoài là tiếng học sinh vui đùa ồn ào náo nhiệt, nhưng trong căn phòng này lại yên lặng đến kỳ lạ, đến mức cả tiếng hít thở cũng trở nên mong manh.

Tô Vân hơi nghiêng đầu, cong môi cười nhẹ: “Ừm... Em thấy, thầy cũng ngoan lắm mà.”

Ngụy Tân Hoài có vẻ vô cùng hấp tấp. Khi ông ta vội vàng lục lọi đống tài liệu trên bàn làm việc, không để ý đã làm rơi vài thứ xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment