Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Về Rồi!

Chương 23

Cảnh tượng trước mắt thật sự là điều Tô Vân chưa từng nghĩ tới — một “chiến trường” đặc biệt.

Cô và Thẩm Yến tay trong tay, mà ngay trước mặt lại là mấy đôi mắt nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.

Kỳ Nghiêu, Thịnh Dĩnh, Thẩm Phỉ, cả Ảnh đế… mấy người đó đều khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn hai người họ, ánh mắt đầy u ám.

Tô Vân chớp mắt, cười gượng: “Ấy… Mấy người muốn mua phù chú à?”

Kỳ Nghiêu tủi thân nhìn nàng, giọng mềm oặt đầy ấm ức: “Vân Vân…”

Cậu ta là người nhỏ tuổi nhất, tính tình cũng dịu dàng nhất, bình thường chỉ thích bám lấy cô làm nũng.

Những cơn gió mùa hè thổi qua cũng nóng hầm hập, thổi lên người khiến ai cũng chỉ muốn lim dim buồn ngủ.

Tô Vân nhìn quanh, đón nhận ánh mắt tò mò của mấy người kia, chỉ đành bất lực nói: “Thôi được rồi, đi quán cà phê ngồi cho mát nào.”

Mùa hè mà không có điều hòa, đúng là tra tấn người ta mà!

Mấy người, mỗi người tìm một chỗ ngồi xuống, Tô Vân lập tức gọi một ly nước đá mát lạnh, còn bảo nhân viên mang thêm một đĩa trái cây tươi.

Vừa cắn miếng dưa hấu mát lạnh, cả người cô thoải mái đến mức phải khẽ thở ra một hơi sảng khoái.

Giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt oán trách lẫn ghen tị của mấy người kia, cô cứ thế ung dung tận hưởng phần của mình.

Thịnh Dĩnh phản xạ gần như theo bản năng, ngồi sát ngay bên cạnh cô, cầm muỗng đút từng miếng trái cây cho cô ăn.

Động tác này vốn quá quen thuộc, nhưng lần này Thẩm Yến ngồi ngay đối diện, Tô Vân lập tức nhận ra bầu không khí đang dần trở nên căng thẳng.

Thẩm Yến khẽ hắng giọng, ánh mắt lạnh nhạt nhưng đầy uy hiếp quét qua Thịnh Dĩnh. Môi mỏng mím lại, bàn tay vẫn kiên quyết đưa ra trước mặt Tô Vân một miếng dưa hấu khác, ý tứ không thể rõ ràng hơn.

Hai miếng dưa hấu, một bên là Thịnh Dĩnh đút, một bên là Thẩm Yến đưa. Ăn bên nào, đúng là câu hỏi khó nhất thế kỷ này.

Thịnh Dĩnh, vốn đã là “đứa trẻ” yếu đuối, mắt lập tức đỏ hoe vì cảm giác mình như kẻ thừa.

Còn Thẩm Yến — thân phận danh chính ngôn thuận — tuyệt đối không cho phép ai cạy góc tường của mình. Ánh mắt anh càng lúc càng nguy hiểm.

Một nhân viên phục vụ vô tình thấy cảnh này, sợ xảy ra chuyện liền lén lút chuồn ra ngoài, còn không quên khép cửa lại thật khẽ.

Tô Vân: “…”

Cô bất đắc dĩ gõ gõ mặt bàn, giọng điệu bình thản nhưng mang theo vài phần cảnh cáo: “Được rồi, các người ngoan ngoãn một chút đi.”

Cô khẽ nhướng mày, lười biếng bổ sung: “Tình cảm là chuyện tự nguyện, không thể ép buộc được, hiểu không?”

Sắc mặt Tô Vân thoáng lạnh xuống. Khi còn làm chân nhân (cảnh giới tu luyện), chỉ một ánh mắt của cô đã đủ khiến người người cúi đầu. Uy nghiêm ấy giờ đây chỉ cần lộ ra một phần cũng đủ khiến mấy người trẻ kia không chịu nổi, sắc mặt ai nấy đều tái đi trông thấy.

Cô thu lại vẻ mềm mỏng thường ngày, để lộ khí chất thật sự của bản thân.

“Hiện giờ thời cuộc đang trở nên ngày càng nghiêm trọng, tôi không có thời gian để các người chậm rãi trưởng thành.” Giọng cô lạnh lẽo, không để lộ chút do dự nào: “Mấy người tốt nhất nên tự tìm đường mà học cách chiến đấu. Bất kể là dùng phương pháp gì, chỉ cần sống sót là được.”

Ánh mắt cô và Thẩm Yến lướt qua nhau, trong im lặng đã hiểu rõ ý đối phương muốn nói gì.

Thẩm Yến gật đầu, giọng trầm thấp: “Trước đây vài ngày, linh khí dâng trào, giờ thì vạn vật đang đua nhau sinh sôi mạnh mẽ…”

Anh hơi dừng lại, rồi chậm rãi nói tiếp: “Chỉ trừ con người.”

Trong đợt linh khí bừng bừng ấy, nhân loại lại chính là kẻ được lợi ít nhất.

Mặc cho cây cỏ, chim thú, côn trùng hay vi sinh vật đều tiến hóa nhanh đến đáng sợ. Chỉ riêng con người vẫn bị bỏ lại phía sau, khoảng cách càng lúc càng khó bù đắp.

Hiện giờ yêu ma quỷ quái hoành hành khắp nơi, nếu không có chút bản lĩnh tự bảo vệ mình…thì sớm muộn gì cũng sẽ bị thời gian tàn nhẫn đào thải thôi.”

Tình cảnh như vậy, trước kia đã từng xảy ra rồi.

Thẩm Yến lúc này thân là người của tổ hành động đặc biệt, trong tay nắm không ít quyền hạn, càng hiểu rõ tình thế hiện tại hơn ai hết.

Anh cúi mắt, giọng nói trầm ổn vang lên: “Được sinh ra trong loạn thế, đó vừa là cơ hội của các người, cũng là kiếp nạn các người hải đối mặt.”

Bên cạnh, Thẩm Phỉ im lặng nhìn chằm chằm bóng lưng anh trai. Một Thẩm Yến mà trước giờ anh ta chỉ thấy cười nhạt, lười biếng, nay lại toát ra khí thế lãnh khốc và áp lực đến vậy.

Ngón tay Thẩm Yến thon dài, trắng đến gần như trong suốt dưới ánh đèn, chỉ khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn “cạch” một tiếng, mặt bàn gỗ cứng rắn liền lõm xuống một lỗ nhỏ gọn ghẽ.

Khoảnh khắc ấy, Thẩm Phỉ chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, thị giác bị đập thẳng một đòn đến choáng váng.

Thẩm Phỉ cúi đầu nhìn bàn tay mình: da dẻ trắng nõn, mềm mại, từ bé đã được nuông chiều nâng niu. Đừng nói đến chuyện ấn lõm gỗ đặc như anh trai mình, anh ta cảm thấy mình chỉ đủ sức… bóp nát miếng đậu hũ thôi.

Nghĩ đến đây, lòng tự tin nhỏ bé vốn ít ỏi của anh ta lập tức sụp đổ.

Đúng lúc ấy, giọng Thẩm Yến thản nhiên vang lên: “Tôi đã sắp xếp xong thủ tục rồi, sẽ đưa cậu và Thịnh Dĩnh vào quân đội trước. Ở trong đó huấn luyện cho tốt, sau này ra ngoài làm nhiều việc có ích cho đất nước, cũng coi như không uổng phí cuộc đời.”

Thẩm Phỉ: “…”

Thịnh Dĩnh: “…”

Một chiêu dọn sạch cả hai tình địch, tim anh không đau à?!

Thẩm Phỉ khẽ liếc sang Tô Vân, lại thấy cô cũng thản nhiên gật đầu, ánh mắt đồng tình vô cùng rõ ràng. Hiển nhiên cô cũng đồng ý phương án “xử lý sạch sẽ” này.

Ảnh đế vốn đang cầm ly nước, nghe đến đây suýt nữa nghẹn, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm không lành.

Anh ta căng thẳng nuốt nước bọt: “Anh… anh cũng định xử lý tôi luôn hả?”

Tô Vân cười tươi rói, lộ tám chiếc răng trắng đều, giọng nhẹ nhàng như gió xuân: “Anh là người trưởng thành rồi, tự mình biết làm ra quyết định có lợi cho bản thân.”

Ảnh đế run run hỏi lại: “Nếu quyết định của tôi… không có lợi cho tôi thì sao?”

Tô Vân vẫn cười hiền lành, giọng càng nhẹ nhưng lại lạnh sống lưng: “Vậy tôi sẽ thay anh quyết định.”

Những người từng có quan hệ ràng buộc với nguyên thân cũng chỉ có vài người này thôi. Mỗi người bọn họ đều thuộc dạng tinh anh, đủ năng lực để đạt thành tựu trong lĩnh vực riêng. Điều đó chứng minh IQ của họ hoàn toàn không phải vấn đề.

Nhưng quan trọng nhất bây giờ, trong thời đại linh khí hồi sinh này, là làm sao để tự mình an toàn sống sót. Chứ không phải một ngày nào đó bỗng biến thành bữa ăn nhẹ cho yêu ma quỷ quái, chết cũng chẳng ai biết đường chôn.

Tô Vân và Thẩm Yến đồng thời nhìn về một điểm xa xa. Nơi đó sát khí bốc lên ngút trời, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Hai người chỉ liếc nhau một cái rồi lập tức phóng đi về hướng đó. Giữa làn sát khí cuồn cuộn, một đám tiểu quỷ đang gào thét điên loạn.

Tô Vân cau mày: với một bầy tiểu quỷ lớn như thế này, việc thanh trừ chúng thì dễ, nhưng quan trọng là… tại sao lại xuất hiện nhiều như vậy?

Xem xét địa thế, phong thủy quanh đây cũng không phải kiểu đất dưỡng quỷ, chỉ hơi vượng âm khí thôi. Quan sát một hồi, Tô Vân phát hiện ra: Đây rõ ràng là do người làm ra, không phải tự nhiên.

Nghĩ vậy, cô không nhịn được bực mình: Thế giới này đã đủ loạn rồi, sao còn rảnh rỗi đi làm mấy chuyện đen tối như vậy chứ!

Lần theo dấu vết để lại, hai người tìm được chỗ phát ra tà khí. Kẻ đứng sau đã sớm bị đám tiểu quỷ gặm sạch, chỉ còn trơ lại bộ xương trắng ởn.

Trong hốc mắt của cái sọ vẫn leo lét cháy hai đốm quỷ hỏa chưa tắt hẳn, rõ ràng sắp biến thành cốt sát.

Thẩm Yến bấm tay niệm chú, hơi do dự hỏi: “Muốn diệt nó luôn không?”

Sống một kiếp này, anh càng hiểu rõ hơn: Thế giới này, ngoại trừ con người cứ tự coi mình là trung tâm, thì với Thiên Đạo, bất cứ thứ gì có ý thức đều là sinh linh.

Nghĩ đến đây, Tô Vân khẽ lắc đầu: “Không cần. Cốt linh không thể diệt tận gốc được.”

Loại sinh linh này, một khi đã hình thành thì sẽ như mạch nước ngầm, bùng phát hết lần này đến lần khác, không ai có thể diệt sạch được.

Thẩm Yến không tỏ thái độ gì. Ngoại trừ Tô Vân, bất cứ thứ gì, bất cứ ai, đều không lọt nổi vào mắt anh. Trong lòng anh, chỉ có duy nhất một chỗ để dành cho cô. Những thứ khác, buông được thì buông.

Hai người phối hợp thanh lọc cốt sát, nhìn nó từ từ ổn định, bắt đầu phát triển thành cốt linh, lúc này mới xoay người rời đi.

Đi được một đoạn, Thẩm Yến bỗng khẽ hỏi: “Còn nhớ năm đó, đoạn cầu tuyết đọng không?”

Tô Vân gật đầu, giọng nhẹ như gió: “Nhớ chứ.”

Năm đó, bọn họ quen nhau được bảy năm. Mà số bảy này, lại là một con số rất nhạy cảm với hai người.

Bảy năm, hơn hai ngàn ngày đêm, họ gần như lúc nào cũng ở bên nhau, không rời nửa bước.

Cũng chẳng biết là vì quá quen thuộc rồi mà sinh ra mệt mỏi, hay là vì tình cảm chất chứa từ trước bỗng một ngày bùng nổ quá mức.

Dù sao, bọn họ cũng không thoát được “thất niên chi dương”.

*“Thất niên chi dương” (七年之痒) là một cách nói phổ biến của Trung Quốc (và cả ở phương Tây — gọi là Seven-year itch) để chỉ “cái ngứa năm thứ bảy” — nghĩa là sau 7 năm bên nhau, tình yêu hoặc hôn nhân thường dễ gặp khủng hoảng, dễ chán nhau, dễ chia tay hoặc ngoại tình.

Hôm đó, tuyết lớn phủ kín trời. Hai người hẹn nhau ra Tây Hồ ngắm cảnh, thế mà chẳng hiểu sao, chỉ vì một câu vụn vặt chẳng đâu vào đâu, một người quay đầu về hướng đông, người kia quay đi hướng tây.

Lần đó là khoảng lặng dài nhất, cũng gần như thật sự tính đến chuyện chia tay.

Cô cũng từng nghĩ, lúc ấy chỉ muốn khóc, nhưng nước mắt chưa kịp rơi đã thấy lòng mông lung, cứ thế ngu ngơ xoá sạch từng dấu vết mà người kia để lại.

Dù đau đến tận tim gan, vẫn cắn răng không dừng lại.

Nhưng khi bóc từng lớp ký ức ra, những chuyện cô từng cho là vô nghĩa lại hiện ra dưới dáng vẻ khác.

Những câu nói ngọt ngào, những món quà nhỏ vụng về, thậm chí cả những tin nhắn ngốc nghếch lúc mới yêu, đến giờ nhớ lại vẫn đủ làm tim cô run lên từng nhịp.

Thẩm Yến vốn là kiểu người chín chắn, kín đáo, không giống cô cứ thích bày trò linh tinh.

Lúc mới bắt đầu dùng mạng xã hội, ai cũng thích chơi mấy kiểu font chữ sặc sỡ, hoa hoè hoa sói để thể hiện cá tính, cô cũng không ngoại lệ.

Nhìn cái nick của mình cứ sáng loé loé, cô đã thấy vui rồi.

Thẩm Yến biết chuyện đó, liền mò ra cả ID mạng xã hội của cô, lặng lẽ nhắn tin cho cô trước.

Anh còn mua tặng cô cái ly mà khi đổ nước nóng vào sẽ hiện chữ. Giờ nhìn lại, tim cô càng thêm rối bời.

Ngay cả cái điện thoại cô đang cầm, cũng là anh mua cho. Tấm dán kính cường lực cũng do anh dán hộ.

Trong căn phòng này, từng món từng món nhỏ nhặt nhất đều có dấu tay của anh.

Anh luôn xắn tay áo sơ mi trắng, tháo cà vạt ra, rồi giống như một con ong chăm chỉ, lặng lẽ làm việc nhà, nấu cơm cho cô ăn.

Nói thế cũng không hẳn là sai.

Nhưng mấy chuyện anh làm nhiều quá, lâu dần lại thành điều hiển nhiên, còn mắt cô thì bắt đầu soi ra đủ thứ khuyết điểm.

Ví dụ như… anh chẳng bao giờ biết nói lời ngọt ngào, ví dụ như… anh không thể cùng cô chơi game bắn gà.

Đã thế còn không cho cô ghép đội với người khác, thẳng tay chặn luôn sở thích nhỏ nhoi của cô.

Chỉ là sờ vài cái thôi mà, trong mắt anh đã biến thành “tội lỗi tày trời”.

Tô Vân: “…”

Những chuyện chôn sâu trong ký ức từ mấy trăm năm trước ấy, cô không hiểu sao vẫn nhớ rõ rành rành.

Rồi sau đó...

Bảy ngày sau, mạng xã hội bỗng bùng nổ một video thông báo cầu hôn.

Video được quay ở bảy quốc gia khác nhau, mỗi nơi là một địa điểm tượng trưng cho tình yêu, ghi lại cảnh cầu hôn.

Trong video, người đàn ông kia nhìn thẳng vào ống kính, chậm rãi từng chữ, từng chữ nói ra những lời chân thành nhất.

Từng câu từng chữ đều chạm sâu vào lòng Tô Vân.

Cô đưa tay che miệng, nhìn anh - người đàn ông kiệm lời và kín đáo ấy, lần đầu tiên trước bao người lại dốc hết lòng để làm những điều này vì cô.

Bỗng nhiên, cô thấy, nếu cả hai chịu nhẫn nại ở bên nhau, thì cũng chẳng khó như cô từng nghĩ.

Sau đó, khi anh tìm đến tận cửa, hai người chẳng nói thêm gì nhiều, liền làm hòa.

Từ đó suốt trăm ngàn năm sau này, bọn họ chưa từng giận nhau đến đỏ mặt thêm một lần nào nữa.

Có lẽ vì từng mất nhau, nên càng biết bao dung cho nhau hơn.

Khi cô độ kiếp, bị Thiên Đạo lén đánh một tia lôi kiếp, cô không dám tưởng tượng nếu để lại anh một mình sau này, anh sẽ phải đau đớn đến mức nào mới chịu đựng nổi.

Hai người chưa từng rời nhau lấy một khắc, khoảnh khắc thấy cô bị lôi kiếp đánh đến tan xương nát thịt, đối với anh mà nói, còn đau gấp trăm lần cô phải chịu.

Nếu không, làm sao anh có thể bất chấp tất cả, tìm ngược về ngàn năm trước, trở lại thời gian không có cô?

Ký ức khép lại, Tô Vân hơi ngẩng đầu lên, đón lấy nụ hôn dịu dàng và quen thuộc của anh, hương bạc hà thoang thoảng quanh quẩn, ôm trọn lấy cô.

Thẩm Yến siết nhẹ eo cô, nhấc cô lên cao để cô vòng tay ôm lấy cổ mình, vùi mặt vào ngực cô, giọng anh khàn khàn, mang theo chút làm nũng: “Vân Vân…”

Tô Vân khẽ “ừ” một tiếng, không kìm được mà khép mắt lại.

Xong việc, Thẩm Yến bế ngang cô vào phòng tắm, tỉ mỉ tắm rửa cho cả hai, dọn dẹp sạch sẽ rồi mới ôm cô nằm xuống giường. Khóe môi anh vô thức cong lên.

“Vân Vân.”

“Ừm.”

“Vân Vân.”

“Ừm.”

Anh cứ gọi tên cô cứ lặp đi lặp lại không biết chán. Khóe mắt Thẩm Yến hơi đỏ, nhớ lại những ngày cô rời đi, từng ngày từng đêm kéo dài như vô tận, anh không hiểu nổi mình đã gắng gượng thế nào để sống sót.

Cái cảm giác mất đi cả thế giới ấy... thật sự chẳng ai có thể chịu đựng nổi.

Một Nguyên Anh lão tổ quyền thế vô song, cuối cùng lại sống như một kẻ lang thang chỉ vì tìm cô.

Mười năm ấy, anh đi khắp núi non sông suối, chỉ để tìm một bóng hình thuộc về riêng mình.

Trên đỉnh núi cao không có bóng dáng cô, đồng bằng cũng không, anh còn mò mẫm cả những vùng sa mạc hoang vu, vẫn chẳng thấy gì.

Thậm chí, ngay cả biển sâu anh cũng đã lặn xuống một vòng, kết quả vẫn là con số không.

Anh cứ như một cái xác không hồn, đến khi lôi kiếp ập xuống, anh cũng chẳng còn ý định chống đỡ.

Ai cũng biết, nếu độ kiếp thất bại, kết cục chỉ là tan xương nát thịt, hồn bay phách tán.

Thế giới không có Tô Vân,anh cũng chẳng biết sống để làm gì nữa.

Vậy nên, lôi kiếp đến cũng đúng lúc.

Khi tia sét thần giáng xuống từ chín tầng trời, đánh nát cả hồn phách anh, đúng khoảnh khắc hồn bay phách tán, một giọt nước mắt đục ngầu rơi xuống đất.

Cuối cùng vẫn không tìm được em, đến một câu nói cuối cùng cũng không kịp nói với em, trở thành tiếc nuối lớn nhất đời anh.

Anh không ngờ lại có cơ hội mở mắt lần nữa. Điều đầu tiên anh làm là đi tìm Tô Vân. Chỉ cần nghe thấy cái tên quen thuộc ấy vang bên tai...

Anh đã biết, đó chính là Vân Vân của anh.

Tô Vân khẽ tát lên mặt anh một cái, đẩy anh ra xa hơn, hừ nhẹ: “Được rồi, ngày tháng còn dài, nếu ngày nào anh cũng ủy mị thế này, em chịu không nổi đâu.”

Nói rồi chính cô cũng không kìm được mà vành mắt đỏ hoe. Chỉ có ai từng trải qua mới hiểu, mất đi người mình yêu rốt cuộc đau đớn đến nhường nào.

May mắn thay, đi qua cửa sinh tử rồi, bọn họ vẫn trở về bên nhau.

Hoàn Toàn Văn.

Bình Luận (0)
Comment