Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Về Rồi!

Chương 5

Một cô bé xinh xắn mà vừa khóc, thì đúng là kiểu “hoa lê đẫm mưa”, nhìn thôi cũng thấy xót xa.

Vừa thấy Tô Vân bước vào lớp, hàng nước mắt kia lại càng như đứt đê, từng giọt từng giọt lăn dài không dứt.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Tô Vân hỏi.

Trương Giai Kỳ vội vàng lấy tay áo lau nước mắt, giọng nghẹn ngào ấm ức: “Phù của tôi... mất rồi. Vừa rồi tôi gục xuống bàn ngủ một lúc, lúc tỉnh dậy thì không thấy đâu nữa. Không biết là bị ai lấy mất rồi...”

Hai tiết học sáng nay cô ta đều rất chăm chú, nên càng quý trọng tấm phù hồ ly nhỏ kia. Trước khi ngủ còn cố ý sờ xem có chắc chắn không, thế mà lúc tỉnh dậy lại không thấy nữa, khiến cô bé khóc tức tưởi.

Người xung quanh vừa nghe vậy thì liên tục xua tay. Họ đâu có làm chuyện đó, chỉ là một tấm phù thôi mà, đến miếu bỏ hai đồng cũng xin được một cái, ai lại rỗi hơi đi trộm phù chứ?

Huống hồ, đang là thời điểm then chốt của năm ba cấp ba, chẳng ai muốn vướng vào chuyện ăn trộm vặt. Nếu chẳng may bị bắt, ảnh hưởng danh dự đã đành, nhỡ còn ảnh hưởng đến kỳ thi đại học thì coi như hỏng cả một đời, ai mà dám làm?

“Không sao đâu, chắc là phù tự cháy rồi.” Tô Vân nhẹ nhàng nói.

Trương Giai Kỳ nghe vậy rõ ràng có chút kinh ngạc, nghĩ nghĩ rồi lúng túng nói nhỏ: “Vừa rồi tìm thì đúng là thấy ngón tay hơi đen đen…”

Cô ta bèn lật túi đồng phục ra, lớp vải trắng phía trong đúng thật có vết cháy mờ mờ, nhìn rõ ràng thấy bẩn.

Chẳng qua là Trương Giai Kỳ quá cuống, sờ không thấy phù liền hoảng hốt tìm khắp nơi, đâu ngờ có thể xảy ra chuyện khác thường như vậy.

Tô Vân dịu dàng xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô bé, hiếm khi nở nụ cười ôn nhu: “Về sau sẽ không sao nữa đâu. Yên tâm học hành.”

Trương Giai Kỳ gật gật đầu, như thể với những chuyện đã qua vô cùng áy náy, khẽ xoắn mấy ngón tay trắng muốt lại, lí nhí nói: “Xin lỗi…”

“Không sao mà.” Tô Vân nhẹ giọng đáp.

Chỉ là một luồng du hồn nhỏ bé, vốn chưa thành hình, lại cùng phù Độ Ách đồng quy vu tận, cả hai đều tiêu tán giữa trời đất.

Tô Vân đặt cặp lên bàn, lấy hợp đồng mua nhà ra xem lại một lần, trong lòng vui đến mức như muốn bay lên.

Dù cho hoàn cảnh có túng quẫn thế nào đi nữa, có một căn nhà thuộc về mình cũng đã là điều tuyệt vời rồi.

Nghĩ đến kiếp trước, bản thân từng ở trên đỉnh núi, nơi đó là một trong những linh địa hàng đầu của Hỗn Nguyên phái. Dưới chân núi có linh mạch tụ hội, lúc nào cũng cung cấp linh khí dồi dào cho cô.

Kỳ hoa dị thảo , tiên ba linh chi* mọc khắp nơi, linh thú lượn quanh, ai nhìn thấy cảnh đó mà chẳng phải thầm ganh tị?

*Tiêu ba linh chi có thể hiểu là những cây linh chi có hình dáng hoặc khí chất giống như tiên dược, ở giai đoạn nụ non, chứa đựng linh lực cực cao, tinh khiết.

Lắc đầu một cái như muốn xua đi hồi ức xa xưa, Tô Vân lôi sách bài tập ra, vùi đầu làm đề. Dù sao chuyện cũ cũng không thể quay lại, những kỷ niệm đó, giống như gió lạnh thoảng qua mà thôi.

Chờ đến khi tan học buổi chiều, thầy Lý lại tới gọi cô, nói đã giúp cô chọn sẵn mấy lớp luyện thi khác nhau, để cô tự chọn lấy một.

Tô Vân chọn lớp học kèm một – một, loại hình có cường độ khá cao.

Thực ra, vào thời điểm này mới bắt đầu cố gắng thì đã muộn rồi, từ học lực trung bình muốn nhảy vọt lên top đầu trong 90 ngày là chuyện gần như không thể.

Mười năm đèn sách chỉ quyết định ở một buổi sáng thi cử, làm sao có thể một sớm một chiều mà bù đắp?

Nhưng nếu học sinh có lòng muốn cố gắng, thì thầy sẵn sàng làm cái thang cho các em bước lên.

Chờ Tô Vân đi khỏi, trong văn phòng giáo viên liền bắt đầu bàn tán.

“Haiz, thầy còn phí công vì con bé đó làm gì, tôi thấy nó chỉ muốn câu lấy một con rùa vàng*, chẳng có chút ý học hành nào cả.”

*Rùa vàng là cách nói ẩn dụ chỉ người đàn ông giàu có để kết hôn hoặc nương tựa.

“Phải đó, ngày thường còn làm ra vẻ quyến rũ, thầy mà nói thẳng chắc nó chẳng vừa lòng đâu, quay ra ngầm giở trò với thầy cho xem.”

“Sao, nó cũng từng chơi xỏ thầy hả?”

“Cũng không hẳn là vậy, nhưng nó khiến tôi mất luôn suất thăng chức, thử hỏi có tức không? Cả nhà tôi còn trông vào đồng lương ấy đấy chứ!”

Lời của vị giáo viên kia vừa thốt ra, những người khác liền im bặt. Nếu lời đó là thật, một học sinh có thể khiến thầy mất chức danh thì năng lực của cô bé kia cũng thật quá lớn rồi. Vậy còn học hành làm gì, ra xã hội “phong sinh thủy khởi” (nước chảy bèo trôi cũng nổi lên cao) chẳng phải tốt hơn sao?

Chỉ là... nói gì thì nói, chuyện rắc rối trước kia cũng không phải không có. Nhưng là tình huống thế nào chứ? Khi ấy, Thẩm gia treo giải thưởng mấy vạn đồng, đến cuối cùng vị thầy đó được chia phần ít hơn, chỉ bởi vì Tô Vân không ưa ông ta.

Nhưng đó là khoản tiền ngoài dự tính, phần thưởng ấy vốn là để cảm ơn người có tâm giúp đỡ Tô Vân, không phải vô cớ mà chia.

Thầy Lý sa sầm mặt lại: “Được rồi, được rồi, giải tán cả đi. Một cô bé con mà cũng khiến các người bàn tán mãi thế à?”

Ông là giáo viên chủ nhiệm, bình thường cũng được đồng nghiệp nể ba phần, mà giữa các giáo viên với nhau, cũng là những mắt xích trong cùng một hệ thống.

Tô Vân không hề hay biết rằng các giáo viên đang có thái độ phức tạp đối với cô. Sau khi xác định xong chuyện thuê phòng, tâm trạng cô liền trở nên vô cùng dễ chịu, cả người lâng lâng như có gió xuân thổi qua.

Học hành tính là gì chứ? Đừng nói tới việc hiện tại cô đã xuyên tới thời đại linh khí phục hồi, chỉ riêng chuyện kiếp trước thôi, cô vốn dĩ cũng là một học bá chính hiệu đó nha!

Huống hồ nay lại có thêm kinh nghiệm tu hành, cô cảm thấy mình hoàn toàn có hy vọng thi vào những trường như Thanh Hoa hay Bắc Đại ấy chứ!

Mùa xuân vô cùng ấm áp, dễ khiến người ta mơ màng ngái ngủ.

Điền Hiểu Kỳ dụi dụi khuôn mặt nhỏ, đang ngủ gật đến trời đất quay cuồng, vậy mà tay vẫn theo phản xạ ghi ghi chép chép, cuốn vở bị vẽ loạn như bản đồ kho báu.

Tô Vân cũng bắt đầu hơi mơ hồ, mùa xuân buồn ngủ, mùa thu mệt mỏi, mùa hè uể oải, mùa đông chỉ muốn ngủ đông. Đó đều là phản ứng tự nhiên của cơ thể, không thể tránh khỏi.

Nghĩ đến mục tiêu của mình, Tô Vân lắc lắc đầu, dứt khoát lật sách tiếp.

Trí nhớ của cô vô cùng tốt, chỉ cần lật qua sách giáo khoa một lần là ghi nhớ gần hết, năng lực lý giải cũng rất khá, cho nên cô học hành vốn chẳng phải việc gì quá sức.

Chính vì vậy mà cô lại càng vui, thầm hạ quyết tâm phải bơi trong biển tri thức.

Trên bục giảng, giáo viên tiếng Anh liếc nhìn cô vài lần, sau đó hai tay chắp sau lưng, thong thả đi xuống dưới lớp, lặng lẽ vươn cổ xem cô đang làm gì.

Lật sách nhanh như thế, chẳng lẽ là đang đọc truyện tranh hay tiểu thuyết ngoại khóa? Tùy tiện lật vài trang là đủ rồi.

Dù sao ông đang giảng bài, nếu học sinh nghe mà vẫn hiểu được thì cần giáo viên để làm gì?

“Tô Vân!”

“Có ạ!”

“Em lặp lại một chút điểm kiến thức thầy vừa giảng xem nào?”

Hôm nay giáo viên đang tổng ôn kiến thức trọng điểm, bài giảng đan xen lộn xộn như mớ bòng bong, nếu không ghi chép lại toàn bộ hoặc nắm chắc từ trước, thì cơ bản là nghe xong cũng quên sạch.

Mà Tô Vân, ngay cả cây bút cũng chưa cầm, thì nói gì tới ghi chép?

Lúc ở văn phòng thì nghe có vẻ ngoan ngoãn, nhưng vào tiết rồi, sao lại như héo rũ thế này?

Điền Hiểu Kỳ sợ đến giật mình, tỉnh táo trong chớp mắt.

Nhưng mà… cô ấy vừa ngủ gật cả buổi, hoàn toàn không thể giúp được gì!

Cô ấy vội vã chọc chọc Trương Giai Kỳ ngồi hàng trước, ra hiệu nhanh nhanh giúp với! Chỉ thấy đối phương đã lặng lẽ dựng thẳng quyển notebook, còn nghiêng người một chút, cố ý tạo góc cho người phía sau nhìn rõ đáp án.

Ai ngờ Tô Vân lại… “rầm” một cái đóng sách lại, nhướng mày, vẻ mặt tự tin ngút trời, mở miệng liền thao thao bất tuyệt trình bày một tràng lưu loát không vấp.

Điền Hiểu Kỳ trố mắt há hốc mồm.

Nói rồi mà, cùng nhau làm học sinh dốt, sao cậu lại âm thầm nỗ lực rồi biến thành học bá lúc nào thế hả?!

Loại tri thức kiểu này, lại còn trộn lẫn toàn bộ kiến thức lớn, với học sinh bình thường mà nói đã khó rồi, chứ đừng nói học sinh ngủ gật như cô.

Ngay cả Trương Giai Kỳ cũng ngẩn người, cô ta có thể đọc lại được từ ghi chép thì còn tạm, bảo cô ta tự mình tóm tắt lại bằng lời. Thôi xong, chịu thua.

Cái này là bảo vật tuyệt thế gì đây!

Trước kia, rốt cuộc là vì sao cô ta lại có tư cách khinh thường người ta? Cho rằng người ta không phải người tốt, không thích học, lười biếng ăn chơi, suốt ngày chẳng có vẻ gì là đứng đắn...

Thế mà giờ lại bị người ta dễ dàng “thu phục” thành một fan cuồng mất rồi.

Tô Vân ngồi xuống trong tiếng khen ngợi của giáo viên.

“Rất tốt, bạn Tô Vân tiến bộ rõ rệt, lại còn nắm được trọng điểm một cách xuất sắc. Mọi người nên học tập theo bạn ấy…”

Đây đúng là hiện tượng hiếm có khó tìm, quả thật như chuyện trời sập! Từ trước đến giờ, Tô Vân chưa từng được khen ngợi vì thành tích học tập bao giờ.

Cô hơi mỉm cười, những gì giáo viên vừa nói, cô hoàn toàn có thể thuật lại nguyên xi, thậm chí còn thêm được ví dụ minh họa. Chuyện nhỏ thôi mà.

Những bạn học đang vùi đầu khổ học ở dãy bàn phía trước cuối cùng cũng liếc nhìn về phía mấy “học sinh dốt” ở phía sau.

Mấy bạn nhỏ dễ thương ở hàng sau lập tức ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực, mặt đầy vẻ tự hào: Thế nào hả, chưa thấy trong đám học sinh dốt có người giỏi giang à?

Dù sao thì, cơ hội để kiêu ngạo một chút không dễ có, nhất định phải tranh thủ khoe ngay!

“Các bạn nhìn tôi làm gì, nhìn mấy câu văn mẫu này nè…”

“Nhìn tôi làm gì! Nhìn bảng đen! Mau nhớ đi!”

Giữa lúc giáo viên đang giảng bài xen vài câu tiếng lóng, tiếng chuông tan học vang lên, đinh một tiếng.

WeChat của Tô Vân cũng vang lên thông báo. Cô vừa mở ra xem, sắc mặt liền trở nên khó tả.

Đồ tể Phật hệ: Tiểu khả ái, ra ngoài chơi đi~

Tô Tô Tô: Không rảnh.

Đồ tể Phật hệ: Vậy… tiểu tiên nữ? Cho em cái túi Hermes bản giới hạn mà em thích nhất đó~

Tô Tô Tô: Từ nay về sau đừng liên lạc nữa.

Đồ tể Phật hệ: Bảo bối nhỏ làm sao vậy? Sao đột nhiên lạnh lùng thế?

Tô Vân tiện tay xóa anh ta khỏi danh bạ. Dù sao cô cũng đã thông báo rất rõ ràng. Cô không phải nguyên chủ, nên không thể tiếp tục nhận những tình cảm của người kia.

Người này hình như tên là Thẩm Phỉ? Đại khái vậy, cô cũng không nhớ rõ lắm. Nguyên chủ lúc nào cũng gọi anh ta là “Anh Thẩm” ngọt xớt.

Ai ngờ tan học xong, vừa bước ra cổng, cô đã thấy xe của Thẩm Phỉ đỗ ngay đó. Vừa thấy cô, anh ta liền hạ cửa kính xe, đôi mắt đào hoa long lanh nhìn cô chằm chằm: “Tiểu bảo bối, tiểu khả ái, tiểu tiên nữ, đừng giận nữa mà~ Mình đi ăn một bữa hoành tráng đi!”

Tô Vân nhíu mày, ánh mắt rơi vào chiếc xe phía sau Thẩm Phỉ - một chiếc Maybach đen. Mới nhìn thì rất khiêm tốn, nhưng nhìn kỹ mới thấy toàn thân lộ ra vẻ xa hoa ngầm.

Cô đang nhìn về phía đó thì cửa sổ xe bỗng hạ xuống một chút. Từ trong xe, chỉ lộ ra một đôi mắt sâu như sao đêm, lạnh lẽo mà sáng rõ.

Thẩm Phỉ kéo tay áo đồng phục cô một cái, ý bảo cô nhìn lên ghế bên cạnh — nơi đó đặt một chiếc hộp quà.

Anh ta cười tủm tỉm, vừa mở nắp hộp ra, vừa nói:

“Chỉ cần em thêm anh lại bạn bè, món quà này lập tức là của em!”

Việc lựa chọn lần hai lúc nào cũng khó khăn, nhưng với Tô Vân thì chẳng có gì là vấn đề.

Khách hàng là thượng đế. Chỉ cần có thể mang lại lợi ích cho cô, vậy thì hoàn toàn xứng đáng để nhận được nụ cười của cô.

Thực tế chính là như vậy. Không có cách nào khác, đây là hiện thực.

Tô Vân hất tay anh ta ra, xoay người đi về phía chiếc xe phía sau.

Một lát sau, Thẩm Phỉ nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: “Móng heo lớn kia đâu rồi?”

Tài xế rụt cổ, nhỏ giọng đáp: “Lên… lên chiếc xe đằng sau rồi ạ.”

Sắc mặt Thẩm Phỉ lập tức đen lại… lại còn dám có tình mới!

“Đi! Xuống xe!”

“Làm… làm gì thế ạ?”

Tài xế còn chưa hiểu mô tê gì, cũng bị thiếu gia kéo theo xuống xe, đi thẳng tới trước cửa kính xe phía sau mà gõ gõ.

Thẩm Phỉ tức đến nổ mắt, gằn giọng định chửi: “Dám cùng ông đây tranh người! Tranh…”

Nhưng khi cửa kính xe hạ xuống, một đôi mắt lạnh lùng đạm mạc nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt sâu như biển đêm, vừa áp lực vừa không mang theo chút cảm tình nào.

Thẩm Phỉ thoáng cái bị khí thế đè bẹp, run run gọi ra một tiếng… vô cùng mềm: “…Anh… anh hai.”

Thẩm Yến chỉ hờ hững liếc anh ta một cái: “Giỏi lắm!”

Một câu nhàn nhạt, bình tĩnh đến mức không chút cảm xúc, lại khiến chân Thẩm Phỉ mềm nhũn ngay tại chỗ: mẹ ơi, vừa rồi anh dám to tiếng, mắng mỏ… anh trai ruột của mình á?!?

Trời ơi, trời xanh không muốn anh ta sống thật rồi, mạng nhỏ này sắp không giữ được tới bữa tối mất thôi!

“Anh anh anh! Anh nghe em nói! Em với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, thật sự! Mối quan hệ tuyệt đối trong sáng, không nhiễm bụi trần!”

Vừa nói, anh ta vừa hung hăng liếc Tô Vân một cái, ai ngờ lại nhận được ánh mắt trong trẻo, vô tội của cô, nhẹ nhàng liếc lại, đầy châm chọc.

Thẩm Yến không nói thêm lời nào, đóng sầm cửa sổ xe lại.

Chiếc Maybach đen bóng vô tình lướt qua bên người Thẩm Phỉ, lốp xe như muốn nghiền nát mặt mũi anh ta.

Thẩm Phỉ lấy điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin cho Tô Vân.

Mặc dù cô đã xóa kết bạn, nhưng anh ta dùng một tài khoản khác, chính là cái có lời nhắn xin phép kết bạn dễ thương ban nãy.

Đồ tể Phật hệ gửi lời mời kết bạn: “Anh là Tiểu Điềm Điềm, đừng giận mà~ Thật sự xin lỗi, là anh sai. Anh yêu em nhất!”

Tô Vân liếc mắt nhìn qua, nhàn nhạt trả lời một câu.

Tô Tô Tô: “Tất cả những gã đàn ông trưởng thành mà còn muốn yêu đương với trẻ vị thành niên, đều là hạng biến thái có suy nghĩ đen tối.”

Nói xong, cô chẳng chút ngại ngần đưa điện thoại cho Thẩm Yến: “Anh trai à, anh ta gọi anh là 'anh hai' đó. Anh có thể giúp tôi nói với anh ta một câu, đừng liên lạc nữa có được không?”

Thẩm Yến nhận lấy điện thoại, nhìn đoạn tin nhắn giữa hai người, không nhịn được khẽ nhíu mày.

Tất cả đều là biến thái? Câu nói này có vẻ cực đoan, nhưng khi nghĩ đến đôi mắt cô gái kia, trong trẻo như có thể nhìn thấu lòng người, không vướng bụi trần, anh lại cảm thấy… rất có lý.

Bình Luận (0)
Comment