Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Về Rồi!

Chương 8

Xe vẫn chạy êm ru, tiếng chuông điện thoại vang lên giữa không gian yên tĩnh, nghe càng chói tai.

Tô Vân mở điện thoại ra, dứt khoát cúp máy rồi chặn số luôn. Trong nháy mắt, thế giới liền yên tĩnh trở lại.

Kiếp này, cô vốn mang mệnh cắt đứt duyên trần, đã trải qua ba đời, nên đối với những ràng buộc tình thân như thế này, cô càng thêm nhạt nhẽo, chẳng hề để tâm.

Bên này cô cúp máy nhẹ tênh, nhưng bên kia, Tô phu nhân thì sắp tức giận đến phát nổ.

Bà ta quay sang trút giận lên ông Tô: “Ông nhìn nó đi! Ông nhìn cái bộ dạng như quỷ đó xem! Nói nó hai câu nó cũng không chịu nghe, dám cúp máy ngang mặt tôi! Ông mau tóm nó về đây, nhà cũng không cho nó ở nữa, tôi phải trị cho nó chừa!”

Ông Tô vội vã an ủi, nhẹ nhàng vỗ tay bà ta, giọng dỗ dành dịu dàng: “Ngọc Linh, đừng giận nữa mà, ngoan, giận nhiều nhăn da không đẹp đâu.”

Ôn Ngọc Linh lườm ông ta một cái, hừ nhẹ một tiếng coi như tạm nguôi giận.

Bên kia nhà họ Tô đang loạn cả lên, nhưng Tô Vân lại chẳng buồn quan tâm. Đến dưới lầu chung cư, cô xoay người định đi ngay, Thẩm Yến đứng phía sau không nhịn được mà giải thích: “Nhà họ Uyển trước đây không như vậy…”

Lần này thấy cô bị coi thường, anh cũng cảm thấy áy náy, nhưng lại không muốn trách mắng bạn cũ.

Tô Vân chỉ gật đầu: “Tôi biết.”

Cả nhà bọn họ biến thành như vậy chỉ vì nuôi dưỡng linh mạch, mà chuyện này mới chỉ là khởi đầu thôi.

Thẩm Yến mím môi mỏng, trầm mặc một lát rồi mới khẽ nói: “Xin lỗi.”

Nói rồi đưa túi quà trên tay ra, giọng hơi thấp xuống: “Tiện tay mua ít đồ, nếu thích thì dùng.”

Tô Vân hơi nhướn mày, hôm qua Thẩm Phỉ còn nói sẽ tặng cô một cái túi, nhìn logo trên túi quà này, quả thật có chút giống với cái đó.

“Bái bai.”

Cô tiện tay nhận lấy, hôm nay tìm lại được bút bản mệnh, tâm trạng cực kỳ tốt, hiếm khi cô còn nở một nụ cười thật lòng.

“Ừm.”

Thẩm Yến nhìn theo bóng lưng cô đi khuất, khóe môi khẽ cong lên, trong lòng thầm thì: “Tạm biệt.”

Trở về phòng, Tô Vân mở hộp quà ra xem, không ngờ lại rất hợp gu cô, toàn mấy món kiểu nhẹ nhàng, tinh tế, giản dị mà thanh nhã.

Trong đó có một bộ trang sức bằng thuỷ tinh, một bộ khác là chủ đề dâu tây, còn có cả một cái túi xách. Tô Vân cau mày, nhìn logo trên túi: LV... Là lừa? Hay lục?

Bỏ sang một bên bộ trang sức thuỷ tinh nhìn hơi nghiêm chỉnh quá, cô đeo luôn sợi dây chuyền dâu tây. Món này đúng gu cô nhất, một quả dâu tây nhỏ bằng ngọc phấn hồng, đính trên sợi dây mảnh nhìn vừa đáng yêu vừa tinh xảo.

Cô vui vẻ, nhưng cây bút bên trong lại ghen lồng lộn, cuộn tròn lại, giận dỗi không thèm để ý đến cô nữa.

Tô Vân bật cười, gọi nó ra, hôn một cái, dỗ dành: “Ngoan nào, không được hờn dỗi. Mày mới là bảo bối số một của tao.”

Cây bút hừ lạnh một tiếng, rồi ra vẻ uất ức, đòi cô bồi thường, muốn ngay một ngàn viên linh thạch cực phẩm.

Tô Vân: “…”

 “Mày có hiểu tình cảnh hiện tại của chúng ta không vậy? Một ngàn linh thạch cực phẩm? Nói cho mà biết, đến một viên hạ phẩm ta cũng chẳng còn.”

Nói xong, bầu không khí trở nên… vô cùng tang thương.

Đạo Bút: “…”

Tự giam mình.

Cuộc sống không có linh thạch, chính là kiểu sống cá mặn lăn lóc cho qua ngày.

Sau khi dỗ dành xong cây bút vừa khóc lóc vừa ghen tỵ xong, Tô Vân cắm cúi làm bài tập đến nửa đêm, rồi ra ban công ngồi thiền. Linh khí bắt đầu manh nha trở lại, cô cảm giác mình có thể chống chọi được đến ngày linh khí phục hồi thật sự.

Sáng hôm sau, cô đeo cái túi lừa. À không, là LV, hai vai đong đưa, lắc lư chậm rì rì đi đến trường.

Trên tay còn ôm sách đọc, tất nhiên là đi chậm như rùa bò.

Vừa bước vào lớp, hai mắt Trương Giai Kỳ lập tức sáng bừng, ánh mắt long lanh nhìn cô, tay chân lại hơi lúng túng.

“Tớ mang sữa từ nhà, cậu uống một lọ nhé!” Vừa nói vừa cúi đầu lục tung cặp.

“Đây là bánh quy tớ tự làm tối qua, lần đầu làm nên hình dạng hơi xấu, nhưng lần sau tớ sẽ cố gắng hơn!”

“Đây nữa, tớ làm pudding dâu tây, cất tủ lạnh ăn mát cực, cậu nếm thử xem ngon không…”

“……”

Nhìn bàn học đầy ắp đồ ăn vặt, Điền Hiểu Kỳ trợn tròn mắt, cảm thấy mình sắp bị người ta cạy góc tường mất rồi.

Trương Giai Kỳ thì lo lắng đến mức cứ xoắn tay, không dám ngẩng đầu nhìn cô, bày hết đồ ra xong mới thở phào nhẹ nhõm, như vừa trút được gánh nặng, rụt rè ngồi xuống chỗ.

Cô ta thật sự rất biết ơn Tô Vân, rõ ràng thái độ mình trước kia không tốt, vậy mà người ta chẳng thù dai, còn sẵn sàng giúp đỡ mình.

Tô Vân thì chẳng nghĩ nhiều như vậy, cô bao nhiêu tuổi rồi, thương yêu đàn em nhỏ là chuyện nên làm mà.

Dọn hết đồ trên bàn vào không gian (trong mắt người khác chỉ thấy cô thu dọn rất gọn gàng), cô đưa tay chọc nhẹ vai Trương Giai Kỳ. Thấy cô bé lập tức ngồi thẳng đơ lưng, Tô Vân bật cười.

“Ăn ngon lắm, cảm ơn cậu.”

Trương Giai Kỳ mừng rỡ quay lại: “Cậu thích là tốt rồi! Lần tới nghỉ tớ lại làm cho cậu ăn tiếp!”

“Được thôi.”

“Chốt nhé!”

Nhìn thấy Tô Vân nghiêm túc gật đầu, Trương Giai Kỳ được khẳng định liền vui mừng, ánh mắt cũng lấp lánh sáng rỡ, khiến Tô Vân không nhịn được mà cong môi cười.

Điền Hiểu Kỳ nhịn mãi không được, cuối cùng vẫn chua lè chen lời: “Vân Vân, cậu phải nhớ, tớ mới là bạn tốt nhất của cậu đấy nhé!”

Nói rồi cô nàng ghé sát lại, nhỏ giọng thì thầm: “Nói cho cậu biết, dạo gần đây có người đồn lung tung về cậu, còn định mách chủ nhiệm lớp, cậu cẩn thận một chút.”

Cảm giác này khá mới lạ với Tô Vân. Cô cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc, còn phối hợp gật đầu răm rắp.

Nhưng chuyện này cũng chẳng dai dẳng được lâu vì đợt kiểm tra chất lượng lại ập tới.

Nói đến học lớp 12 thì thế nào? Ba ngày một bài kiểm tra nhỏ, năm ngày một bài kiểm tra lớn, như vậy mới gọi là bình thường.

Tô Vân cầm bài thi, hơi bất ngờ, dễ hơn cô tưởng. Trước khi lấy lại bút bản mệnh, mối quan hệ của cô với mấy thứ đề này đại khái như mỹ nhân cách lớp mây, nhìn qua thì tưởng hiểu, nhưng nhìn kỹ thì… thôi bỏ qua.

Nhưng giờ thì khác, thần hồn của cô đã mạnh hơn, ký ức của thân xác này cô cũng tiếp nhận đủ. Những buổi nghe giảng mà nguyên chủ nghe lơ đãng, cô lại ghi nhớ rõ mồn một. Nguyên chủ không để tâm, thì cô nghe kiểu người ngoài cuộc mà vẫn nhớ tuốt tuột.

Từ sau khi lấy lại Bút bản mệnh, Tô Vân đem toàn bộ bút khác vứt sạch, con tiểu gia hỏa này rất hay ghen, cô dùng bút khác nó cũng “ghen lồng ghen lộn”.

Khi cô cầm bút viết bài, dáng vẻ vung bút thành văn ấy, khiến thầy giám thị không nhịn được phải bước xuống nhìn tận nơi.

Ở trường, Tô Vân vốn là nhân vật nổi bật, thầy cô nào mà chẳng biết cô là ai. Ấy vậy mà trước giờ, cô luôn ủ rũ khi đụng đến bài thi, nhìn vào toàn thấy thở dài lắc đầu, giờ đột nhiên thế này, rõ ràng có gì đó bất thường.

Thầy giám thị đứng sau lưng, nhìn thấy tận mắt mà cũng phải trợn tròn mắt. Tô Vân không chỉ làm bài nhanh, mà quan trọng là… làm đúng hết!

Ông thầy âm thầm tính thử đáp án trong đầu, phát hiện mình còn tính chậm hơn Tô Vân nữa.

Không lẽ trời sắp đổ hồng vũ (mưa máu) à?*

*Câu này chỉ để nhấn mạnh: “Không thể tin được chuyện này lại xảy ra!”

So với những người khác chỉ biết tin đồn ngoài mặt, thầy giám thị này còn biết chuyện trong nội bộ: Là con nuôi Tô gia, Tô Vân xưa nay luôn bị coi là làm mất mặt gia đình, nên nhà họ Tô mới không thèm nhận cô nữa.

Ai mà ngờ được, tiểu công chúa Tô Mộc mà mọi người nâng như nâng trứng, thật ra lại là chị em ruột với cô gái trước mặt, một mối quan hệ người ngoài không biết

Tô Mộc thì học giỏi, lại ngoan ngoãn nghe lời, trong lớp chọn của trường thành tích luôn đứng nhất, còn thường được cử đi thi đấu đại diện cho trường.

Nhắc tới Tô Mộc, ai mà chẳng hết lời khen ngợi. Còn hễ nhắc đến Tô Vân thì phần lớn chỉ xoay quanh vài chuyện lộn xộn với bạn trai.

Giờ thấy Tô Vân nghiêm túc thế này, giám thị đứng sau lưng cũng không khỏi gật gù hài lòng.

Tô gia không nhận cô thì càng phải tự mình cố gắng vươn lên, trông cậy vào đàn ông cũng chẳng ích gì.

Tô Vân thì chẳng để ý thầy giám thị nghĩ gì, làm xong bài rất nhanh, kiểm tra lại một lượt rồi nộp luôn.

Điền Hiểu Kỳ bên cạnh lại như người mất hồn. Có giám thị đứng kè kè, cô nàng lo lắng phát run, kết quả làm bài càng tệ hơn.

Hồi hộp đến mức mồ hôi rịn đầy mũi.

Nhìn bóng Tô Vân ung dung rời khỏi phòng thi, cô nàng khóc không ra nước mắt, trong lòng gào khóc muốn cô quay lại dẫn cô nàng đi theo.

Trương Giai Kỳ nhìn theo bóng lưng Tô Vân rời đi mà mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ, rồi rất nhanh lại tự nhắc mình phải tập trung làm bài. Cô ta phải chăm chỉ học, lấy Tô Vân làm tấm gương mà phấn đấu.

Trong lớp cũng có mấy học sinh khá giỏi, lúc này đang cắn bút, trong lòng âm thầm không phục.

“Mình còn thấy đề khó thế mà cô ta viết ào ào, chắc chắn là chưa làm hết cho xem!”

Nghĩ vậy, bọn họ cũng tự thấy dễ chịu hơn.

Tô Vân ra khỏi phòng thi, tiện đường ghé quầy tạp hóa mua một chai nước. Trong bụng cô nghĩ: “Ăn bao nhiêu bánh ngọt thế kia, thi xong thế nào cũng khát, nên làm bài nhanh còn ra mua nước uống cho sướng.”

Cô tìm chỗ ngồi dưới bóng cây, mở sách ra đọc tiếp, mặc kệ người qua kẻ lại ngày càng đông. Đám học sinh nộp bài xong đi ngang nhìn cô cũng chỉ dám thì thầm, không ai dám làm phiền.

Chẳng bao lâu sau, Trương Giai Kỳ dẫn theo mấy bạn nữ khác cũng đi về phía này, dừng ngay trước mặt cô.

Vừa đứng yên, Trương Giai Kỳ đã khẩn trương hỏi nhỏ: “Câu cuối cùng, bài tự luận lớn đó, đáp án đúng là gì vậy? Tớ cứ thấy mình làm sai rồi!”

Tô Vân hơi nhướn mày, hỏi ngược lại: “Cậu viết ra đáp án gì?”

Trương Giai Kỳ ấp úng:

“0…”

Tô Vân bật cười, lắc đầu.

Trương Giai Kỳ trợn mắt: “Huhu QAQ…”

Mấy bạn nữ kia trao đổi đáp án với nhau rất nhanh. Thấy câu trả lời của mình giống hệt nhau, mà Tô Vân lại lắc đầu, các cô lập tức cau mày khó chịu.

“Cô nói sai là sai chắc? Căn cứ gì mà nói vậy!”

“Đúng rồi đấy! Trước kia học hành cũng có ra gì đâu!”

“Giai Kỳ, cậu đừng nghe cô ta nói bậy. Chắc chắn cô ta làm sai rồi!”

“Đúng đúng! Phỉ Phỉ nói đúng lắm, chúng ta đều ra đáp án bằng 0, thế là chuẩn rồi, cô ta mới sai!”

Nói rồi, mấy cô gái ai cũng trừng mắt nhìn Tô Vân đầy tức giận. Các cô đều là học sinh top đầu, điểm cao đứng nhất nhì, đáp án giống nhau thì đương nhiên tự tin mình đúng.

Tô Vân chỉ nhún vai, cười nhạt: “Ừ ừ, tôi sai rồi.”

Làm bài thi mà, phát bài rồi sẽ rõ, cãi nhau bây giờ chỉ mất công.

Câu trả lời dửng dưng của cô làm mấy cô nàng nghẹn lời, không biết nói gì thêm.

Trương Giai Kỳ thì nhỏ giọng bênh: “Tớ tin Tô Vân làm đúng. Nếu coi tớ là bạn, mấy cậu đừng nói chuyện kiểu đó với cậu ấy nữa được không?”

Trong lớp này vẫn luôn tồn tại “thế hệ khinh thường ngầm”, ai cũng ngầm hiểu nhưng chẳng ai nói ra. Học sinh giỏi thì tự cho mình hơn người, coi thường đám học không giỏi, chuyện này vốn chẳng lạ.

Gặp chuyện kiểu này, thường thì ai cũng mặc kệ, coi như không thấy, người nào lo việc người nấy.

Giờ thì một học sinh top đầu như Trương Giai Kỳ lại cứ quấn quýt với Tô Vân - người trước giờ toàn bị coi là học dở. Vì thế mâu thuẫn giữa hai “phe” trong lớp bắt đầu hiện rõ ngay bên cạnh cô.

Đám học sinh giỏi nhìn thấy vậy thì chẳng phục chút nào, nhưng nể mặt Trương Giai Kỳ nên rốt cuộc cũng chẳng nói gì thêm.

Lúc mọi người không để ý, Tô Vân còn nháy mắt tinh quái với Trương Giai Kỳ. Trương Giai Kỳ không nhịn được, bật cười thành tiếng, tâm trạng lập tức sáng sủa hẳn.

Liên tục hai ngày thi khảo sát, ai nấy đều bị vắt kiệt tinh thần, nhìn như dưa muối phơi khô, ỉu xìu chẳng còn sức.

Sáng sớm ngày thứ ba, cả lớp học đã im phăng phắc, vì hôm nay sẽ công bố kết quả thi. Có đứa không chịu nổi áp lực, mới sáng đã ngồi ôm mặt khóc thút thít.

Tô Vân: “…?”

Có cần căng thẳng đến mức đó không?

Cô nào biết, thành tích của mình đã khiến các thầy cô bàn tán sôi nổi thế nào. Bài thi trình độ cao thì ở lớp chuyên đã bình thường, nhưng mang sang lớp thường như của Tô Vân thì lại quá sức nổi bật, làm ai cũng phải chú ý.

Bình Luận (0)
Comment