Khương Tú Tú quyết định nhập học tại Học viện Yêu Lập, lúc này cô vẫn chưa biết rằng, dù chỉ là lớp mầm non của học viện yêu tinh, cũng không phải thứ có thể xem thường.
Chuyến đi này, dù chỉ chính thức gặp mặt Văn Nhân Mộc Nhã - một "trưởng bối", nhưng Khương Tú Tú cũng không bận tâm.
Cô muốn biết chân thân của cửu vĩ hồ trong giấc mơ của Trử Bắc Hạc, sau khi nhập học, cô có thể từ từ điều tra.
Những yêu nhi nhỏ tuổi, chắc chắn sẽ dễ dàng khai thác thông tin hơn so với những yêu tinh lão luyện.
Ừm, ít nhất những con mà cô từng tiếp xúc đều như vậy.
...
Khương Tú Tú và Văn Nhân Thích Thích rời khỏi trang viên, không đến căn nhà Khương Vũ Thành đã sắp xếp trước, mà chuyển vào một ngôi nhà nhỏ Văn Nhân Thích Thích từng mua tại khu vực của yêu tinh.
Một khi đã quyết định nhập học Học viện Yêu, nơi này sẽ giúp Khương Tú Tú hòa nhập với yêu tinh dễ dàng hơn.
Còn về cái gọi là "khu vực yêu tinh", chính là những vùng đất được phân chia riêng cho yêu tinh, những nơi này ngoại trừ một số con người đặc biệt, rất ít người bình thường có thể đặt chân đến hoặc mua bán.
Những kẻ lạc vào ngẫu nhiên, chỉ cần không có hành động quá khích, cư dân ở đây cũng sẽ không làm gì họ.
Những khu vực như vậy, trên bản đồ Kinh Thành được chia thành năm nơi.
Trong đó, khu vực trung tâm do hồ ly tộc chiếm giữ, cũng chính là nơi đặt Học viện Yêu.
"Nơi này là ngôi nhà nhỏ mẹ ở sau khi rời khỏi nhà họ Văn Nhân, không lớn lắm, nhưng đủ cho hai người. Trước khi về, mẹ đã nhờ người dọn dẹp sẵn rồi."
Văn Nhân Thích Thích vừa nói vừa nhìn Khương Tú Tú, trong mắt vẫn lộ chút do dự,
"Tú Tú, con thực sự không muốn mẹ ở lại cùng sao?"
Ý cô là, trong thời gian ở lại khu vực hồ ly tộc, cô sẽ luôn ở bên Khương Tú Tú tại Kinh Thành.
Khương Tú Tú nghe vậy chỉ lắc đầu,
"Mẹ, tuy theo cách tính tuổi của yêu tinh con vẫn còn nhỏ, nhưng theo cách tính của con người, con đã trưởng thành rồi."
Một người trưởng thành, làm gì có chuyện đi học mà cần phụ huynh đi kèm suốt? Hơn nữa, sự bảo bọc quá mức sẽ không giúp một người thực sự trưởng thành.
Chuyến đi Kinh Thành này, rốt cuộc chỉ có thể là hành trình của riêng cô.
Đạo lý này, khi còn là sư phụ, Văn Nhân Thích Thích hiểu rất rõ.
Chỉ là, tâm thái của một sư phụ và một người mẹ, rốt cuộc vẫn khác nhau.
Dù đã quyết định để Khương Tú Tú ở lại một mình, đêm nay, Văn Nhân Thích Thích vẫn ngủ cùng cô.
Những người hàng xóm yêu tinh xung quanh, từ lúc cảm nhận được khí tức của Văn Nhân Thích Thích, đều khép đuôi lại, thì thầm bàn tán:
"Văn Nhân Thích Thích không phải đã phản bộ tộc rời đi từ lâu sao? Sao giờ lại quay về?"
"Là rời đi chứ không phải phản bộ tộc, nếu thực sự phản bộ tộc, Văn Cửu làm sao để cô ấy vào địa giới Kinh Thành? Còn cho cô ấy đến Văn Nhân Uyển ở ngoại thành?"
"Đến thì đến, nhưng Văn Nhân đại nhân (mẹ cô ấy) không gặp cô ấy đâu nhỉ?"
"So với chuyện đó, ta lại quan tâm hơn đến cái mùi kỳ lạ bên cạnh cô ấy! Hừ, cái Văn Thất này, tự mình quay về thì thôi, lại còn dắt theo một con người về ngủ!"
"Ủa, hình như cũng không hoàn toàn là người..."
Tiếng bàn tán của những tiểu yêu hàng xóm dần chìm vào màn đêm khi mây đen che lấp ánh trăng.
Một nơi khác,
ngoại thành, Văn Nhân Uyển.
Văn Nhân Cửu Dao từ khi Khương Tú Tú rời đi đã đứng một mình trước Hồn Thụ, cố gắng cảm nhận tàn dư yêu lực mà Khương Tú Tú để lại, nhưng vẫn không thu được gì.
Hồi lâu, hắn nhìn những chiếc chuông hồn trên cây, khẽ lẩm bẩm:
"Chỉ mong, ngươi không thực sự..."
Nếu không, Văn Nhân Thích Thích, e rằng thực sự sẽ liều mạng với hắn.
Lại lặng lẽ đứng hồi lâu trước Hồn Thụ, Văn Nhân Cửu Dao quay người hướng về phía hậu viện.
Bóng hắn từ đầu hành lang thoắt biến đến cuối hành lang, trong chớp mắt, lại xuyên qua núi đá giả, xuất hiện trước một tòa nhà nhỏ tinh xảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mái cong điêu khắc, cột trạm trổ, đâu đâu cũng lộ vẻ tinh xảo lộng lẫy.
Văn Nhân Cửu Dao bước vào, nhưng dừng lại trước một tấm bình phong lớn.
Xuyên qua bình phong, có thể thấy thoáng bóng dáng một người nửa nằm trên tấm thảm lông trắng.
Thản nhiên, nhưng tỏa ra uy áp tầng tầng.
Văn Nhân Cửu Dao cảm nhận khí tức phát ra từ sau bình phong, có chút tương đồng với mình, chỉ hỏi:
"Ngài không gặp cô ấy sao?"
Đó là mẹ của hắn và Văn Nhân Thích Thích, cựu Hồ Vương, Văn Nhân Bạch Y.
Nếu nói Văn Nhân Cửu Dao hoàn hảo kế thừa yêu lực và yêu tính từ bà và phụ thân, thì Văn Nhân Thích Thích, kế thừa tính cách phóng khoáng từ người cha nhân loại và trái tim vì con người của Văn Nhân Bạch Y.
Tất cả mọi người đều nói hắn là thế hệ xuất sắc nhất của hồ ly tộc, nhưng chỉ có hắn biết rõ, trong lòng Văn Nhân Bạch Y, Văn Nhân Thích Thích luôn có một vị trí đặc biệt.
Đặc biệt đến mức, hắn từng vì điều này mà ghen tị với cô.
Mà bây giờ, Văn Nhân Thích Thích quay về, còn mang theo huyết mạch giữa cô và một con người khác, Văn Nhân Cửu Dao không tin Văn Nhân Bạch Y sẽ không có chút tò mò nào với đứa trẻ đó, thậm chí không động lòng.
"Ngươi nói 'cô ấy', là chỉ ai?"
Sau bình phong vang lên giọng nữ tử uy nghiêm pha chút tùy ý.
Văn Nhân Cửu Dao đáp: "Cả hai."
"Hừ."
Tiếng cười của Văn Nhân Bạch Y không lộ nhiều cảm xúc, ngược lại mang chút bất cần,
"Đứa con của cô ta, tư chất tạm được, lại học theo cái lối tu luyện kỳ quặc của mẹ nó, yêu không ra yêu, đạo không ra đạo... không đáng để ta gặp."
Còn Văn Nhân Thích Thích.
Dù đã trở về từ dị giới thành công, nhưng hôm nay nếu không vì đứa con gái này, cô ta thậm chí không định đến đây.
Đã không thực lòng muốn bái kiến mẹ mình, bà cũng không cần phải vội vã gọi cô ta đến trước mặt.
Phiêu Vũ Miên Miên
Văn Nhân Cửu Dao không ngạc nhiên trước phản ứng này của Văn Nhân Bạch Y, thậm chí đã dự liệu trước.
Giống như lúc trước, nếu Khương Tú Tú không thể hiện được thực lực của mình, hắn cũng sẽ không để cô đứng trước mặt mình.
Ban đầu chỉ coi cô là một huyết mạch đặc biệt mà Văn Nhân Thích Thích để lại ở thế giới này, nhưng khi cô thực sự đưa Văn Nhân Thích Thích trở về từ dị giới, hắn đối với đứa cháu gái này, lại có thêm vài phần nhìn nhận khác.
Giống như, từ "cậu" này, đột nhiên có ý nghĩa và cảm giác thực tế.
Chỉ là hắn không biết, liệu mẹ mình sau này, có giống hắn hay không...
"Mẹ, về chuyện chọn ra vật chứa thích hợp..."
Văn Nhân Cửu Dao muốn đưa Khương Tú Tú ra khỏi chuyện này, nhưng vừa mở miệng đã bị người trong phòng ngắt lời:
"Nếu nó là huyết mạch thích hợp nhất, có thể trở thành vật chứa, đối với nó chưa hẳn không phải chuyện tốt."
Bà nói:
"Dù trở thành vật chứa, cũng không xóa bỏ ý thức của nó, nó vẫn là nó, chỉ là sự tồn tại của nó sẽ được ban cho một ý nghĩa khác...
Nó, có thể trở thành Thần của yêu tinh."
"Thần của yêu tinh..."
Văn Nhân Cửu Dao lặp lại bốn chữ này, nhưng sắc mặt lại không tán thành,
"Làm thần, cũng chẳng phải chuyện tốt."
Khi một tồn tại được ban cho thần tính, hắn sẽ không còn bó buộc trong một người một vật trước mắt.
Yêu vạn vật, đồng nghĩa ngươi cũng chỉ là một trong vạn vật, không còn đặc biệt nữa.
Vì vậy họ sẽ không thuộc về riêng ai, càng không ai có thể kết khế với họ, giống như... "vị kia".
Văn Nhân Cửu Dao rất rõ mục đích đến Kinh Thành của Khương Tú Tú, chỉ tiếc, rốt cuộc cô sẽ thất vọng.
Bởi vì khi Trử Bắc Hạc thức tỉnh và trở về bản thể,
hắn và cô, đã định sẵn trở thành người dưng.