Sau khi nghe Chu Kỳ Thật nói, ánh mắt của Thẩm Thi Viên nhìn hắn trở nên khó hiểu.
Một người to lớn như cô đứng đây mà hắn không nhận ra, lại nhận ra một tấm ván lướt sóng.
Dù tấm ván này đúng là do cô đặt riêng và cũng là chiếc cô yêu thích nhất, nhưng khi phát hiện ra mình còn không bằng một tấm ván, trong lòng cô vừa buồn cười vừa tức giận.
Không hiểu sao, dù đối phương không đưa ra bằng chứng thuyết phục nào, Thẩm Thi Viên vẫn linh cảm rằng Chu Kỳ Thật trước mắt mới là người đã cứu cô từ biển khơi và đưa cô trở về bờ ngày hôm đó.
Cao Cần đứng bên cạnh, khi nghe Chu Kỳ Thật lên tiếng, khuôn mặt hắn lập tức tái mét.
Lại là hắn!
Tại sao? Tại sao vận may như vậy lại rơi vào tay hắn?
Người khác thì thôi, đằng này lại là kẻ do Vương An Thế dựng lên để trả thù hắn!
Tại sao vận may của hắn lại tệ đến thế?
Năm đó, hắn đã bỏ bao tâm huyết, thậm chí sẵn sàng hãm hại Vương An Thế chỉ để rời khỏi xưởng phim của hắn.
Hắn tưởng mình sẽ được đẩy lên, sẽ trở thành ngôi sao lớn, nhưng công ty quản lý kia chỉ coi hắn như trâu ngựa, lúc nào cũng chỉ nghĩ cách vắt kiệt giá trị của hắn.
Họ nhận đủ loại công việc cho hắn, nói là để giữ hình ảnh, nhưng toàn là những thứ tạp nham!
Trời mới biết hắn đã phải nỗ lực thế nào để duy trì chút danh tiếng ít ỏi, nhất là khi biết Vương An Thế đã đào tạo thành công một tân binh không thua kém hắn, Cao Cần lại càng quyết tâm đè bẹp Chu Kỳ Thật.
Bởi nếu thua Chu Kỳ Thật, quyết định năm xưa rời bỏ Vương An Thế bằng cách đ.â.m sau lưng hắn sẽ trở thành trò cười.
Cao Cần quyết không cho phép mình trở thành trò cười.
...
Cũng không biết có phải trời thương hay không, mấy tháng trước, hắn vừa nhận một hoạt động ở thành phố biển, khi đang thư giãn trên bãi biển vắng, từ xa đã thấy một người nằm trên ván lướt sóng bị sóng đẩy vào bờ.
Lúc đó, Cao Cần thoáng thấy một cái đuôi lớn đẹp đẽ lặn xuống nước, nhưng không để ý.
Hắn chạy ra biển, kéo cô gái trên ván lướt sóng vào bờ.
Đúng lúc cô tỉnh dậy, nhìn thấy hắn, liền tưởng hắn là người cứu mình. Cao Cần vốn định nói thật, nhưng đúng lúc đó, vệ sĩ nhà họ Thẩm tìm đến.
Hắn mới biết cô gái kia lại là tiểu thư của gia tộc Thẩm ở Kinh Thành.
Không hiểu sao, hắn nhận luôn danh nghĩa ân nhân.
Nhờ vậy, hắn nhận được không ít nguồn lực từ nhà họ Thẩm, tượng ngọc Phật kia cũng là Thẩm Thi Viên tặng hắn để cảm tạ.
Mấy tháng qua, hắn cảm nhận rõ lợi ích khi dựa vào công chúa giới thượng lưu Kinh Thành, không chỉ đạo diễn, nhà sản xuất gặp hắn đều tỏ ra lịch sự, mà ngay cả công ty từng bóc lột hắn cũng trở nên hòa nhã.
Cao Cần thậm chí từng nghĩ, nếu nhân cơ hội này theo đuổi Thẩm Thi Viên, có nhà họ Thẩm hỗ trợ, hắn muốn gì chẳng được.
Tiếc là, dù mang danh ân nhân, Thẩm Thi Viên không hề có ý định đáp trả bằng tình cảm, thậm chí khi nhận ra hắn theo đuổi mình, cô còn tránh gặp mặt. Dù nguồn lực vẫn được cung cấp, nhưng...
Cao Cần muốn nhiều hơn thế!
Giờ đây, một khi bị lật tẩy, hắn sẽ mất luôn chút ít ỏi còn lại.
Biết đâu, còn phải hứng chịu sự trả thù của nhà họ Thẩm.
Nghĩ đến đây, lòng Cao Cần chùng xuống, vội vàng nói với Thẩm Thi Viên:
"Thi Viên, đừng nghe hắn! Hắn và Khương Tú Tú kia đang lừa cô! Bọn họ... bọn họ thực ra là muốn tượng ngọc Phật cô tặng tôi, Khương Tú Tú vừa mới lừa tôi ba triệu! Nếu không tin cô cứ xem lịch sử chuyển khoản của tôi!"
Nói rồi, như chợt nhớ ra điều gì, hắn lại vội nói:
"Còn Chu Kỳ Thật này! Hắn không phải người! Hắn là yêu quỷ gì đó! Chính hắn đã thừa nhận điều này!"
Cao Cần tưởng rằng chỉ cần nói ra chuyện này, Thẩm Thi Viên sẽ nghi ngờ thân phận của Chu Kỳ Thật và Khương Tú Tú, nào ngờ, sau thoáng ngỡ ngàng ban đầu, cô lại bừng tỉnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phiêu Vũ Miên Miên
"Ra là anh không phải người, không trách có thể đưa tôi từ ngoài biển xa về bờ."
Lúc bị cuốn đi, cô biết mình đã bị đưa ra xa đến mức nào, dù sau đó bất tỉnh không thấy người cứu, nhưng biết mình được đưa vào bờ bằng sức người.
Khoảng cách xa như vậy, người bình thường khó lòng làm được.
Sau khi tỉnh dậy ở bệnh viện, cô cũng từng cho người điều tra thông tin Cao Cần, biết hắn có chứng chỉ cứu hộ trên biển, cũng giỏi nhiều môn thể thao biển, nên mới xác định hắn là người cứu mình.
Phản ứng của Thẩm Thi Viên quá bình thản, khiến Cao Cần, Chu Kỳ Thật và mấy người khác giật mình, không nhịn được hỏi:
"Hắn nói tôi là yêu quỷ đấy, cô... không sợ sao?"
"Sợ cái gì?"
Thẩm Thi Viên rất bình tĩnh:
"Chính quyền đã xác nhận sự tồn tại của linh dị huyền học, dù anh là yêu quỷ, nhưng đã cứu tôi, như anh nói còn cứu nhiều người khác, chắc chắn không phải yêu quỷ hại người, phải không?"
Chu Kỳ Thật lập tức bị thuyết phục, gật đầu ngay:
"Đúng vậy!"
Hắn chính là yêu lành tuân thủ pháp luật.
Thẩm Thi Viên nhìn hắn, không nhịn được cười. Cao Cần thấy cảnh này, trong mắt tràn đầy bất mãn, cố gắng vãn hồi, nhưng Thẩm Thi Viên một khi đã quyết định thì không dễ lay chuyển.
Lúc trước vì báo ân mà đầu tư nguồn lực, tìm quan hệ cho hắn là vậy, giờ cũng thế.
"Cao Cần, tôi rất không thích cảm giác bị người khác coi như đồ ngốc.
Tôi có thể không tính toán những nguồn lực đã đầu tư cho anh, nhưng anh không nên luôn coi tôi như kẻ ngốc để lừa gạt."
Nhất là hắn còn lợi dụng ân cứu mạng để muốn tiến xa hơn, nghĩ thôi cô đã thấy buồn nôn.
"Những gì anh lấy từ tôi, tôi sẽ cho người lấy lại từng chút một, nhưng bây giờ, hãy trả lại tượng ngọc Phật anh lừa của tôi."
Cô đưa tay ra.
Cao Cần lập tức ôm ngực, lắc đầu kháng cự: "Cái này không được..."
Hắn đã đoán được sự lợi hại của tượng ngọc Phật này, đương nhiên không muốn trả lại.
Hắn còn cố thuyết phục cô để lại tượng ngọc làm kỷ niệm, nhưng Thẩm Thi Viên không thèm nói nhiều, trực tiếp ra lệnh cho vệ sĩ:
"Lấy tượng ngọc Phật trên cổ hắn xuống."
Vệ sĩ vừa mới chìm đắm trong việc người cứu tiểu thư có thể không phải người, đang nghĩ về nhà phải báo cáo thế nào với Tổng giám đốc Thẩm và lão gia họ Thẩm, nghe lệnh liền lập tức chuyển sang chế độ vệ sĩ.
Không chần chừ, một người khống chế Cao Cần không cho hắn cử động, người kia nhanh chóng và cẩn thận gỡ tượng ngọc Phật trên cổ hắn xuống.
Đưa tượng ngọc cho Thẩm Thi Viên, cô lấy từ túi ra một chiếc khăn tay sạch, đặt tượng ngọc lên đó, rồi quay người, đem tượng ngọc đưa cho Chu Kỳ Thật:
"Cái này, tặng anh."
Thấy Chu Kỳ Thật ngơ ngác, cô hỏi lại:
"Vừa nãy Cao Cần không phải nói anh muốn cái này sao?"
Hóa ra những lời Cao Cần nói, Thẩm Thi Viên không phải không nghe.
Chu Kỳ Thật nhìn tượng ngọc, cảm nhận pháp lực trên đó, thực ra không dám đụng vào, bản năng nhìn Khương Tú Tú, muốn hỏi ý cô.
Khương Tú Tú gật đầu, ra hiệu:
"Nhận đi."
Tượng ngọc Phật đó, chính là cơ duyên bị đánh cắp của anh.
Bây giờ, vật quy nguyên chủ.