Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa

Chương 873

Khương Tú Tú nhìn sân vườn được trang hoàng mới mẻ trước mắt, chỉ khẽ ngẩn người trong giây lát. Đôi mắt cô gặp ánh nhìn của Giao Đồ, liền nhẹ nhàng nhướng mày.

Không hỏi thêm điều gì, cô trực tiếp bước tới và ngồi xuống một bên bàn ăn. Dù không nghĩ rằng với trạng thái hiện tại của Trử Bắc Hạc, một bữa tối như thế này có thể gợi lại bao nhiêu tình cảm của anh dành cho cô, nhưng đây là tấm lòng của Giao Đồ, cô tự nhiên sẽ không phụ lòng.

Thấy Khương Tú Tú ngồi xuống mà không chút do dự, nếu không phải vì trước đó thấy cô cũng khẽ sững người, Giao Đồ đã tưởng cô biết trước sự sắp xếp của mình. Tuy nhiên, nhìn phản ứng này của cô, Giao Đồ biết mình đã làm rất tốt.

Hài lòng nhìn nữ chính ngồi xuống, Giao Đồ lại đầy mong đợi nhìn về phía Trử Bắc Hạc.

Trử Bắc Hạc: ...

Anh đại khái hiểu Giao Đồ bày trò này để làm gì. Trong ký ức, quản gia của anh ở nhà họ Trử cũng thích làm như vậy. Nhưng Trử Bắc Hạc cảm thấy, hành động này chẳng có chút ý nghĩa nào.

Anh có thể chấp nhận việc cô ở bên cạnh mình, có thể chấp nhận lời mời đến sống cạnh phòng cô, nhưng nhiều hơn nữa, anh thấy không cần thiết. Anh sẽ không trở lại thành Trử Bắc Hạc mà cô từng quen biết, vậy thì cần gì phải cho cô thêm hy vọng? "Em ăn đi, anh về phòng."

Nói rồi anh quay người định rời đi, Giao Đồ nghe vậy liền sốt ruột, chuẩn bị mở miệng ngăn cản, thì nghe thấy trong sân, Khương Tú Tú đã lên tiếng trước:

"Không sao, em có thể tự ăn một mình."

Giọng cô không lộ nhiều cảm xúc, việc bị từ chối dùng bữa cùng chắc chắn là buồn, nhưng nỗi buồn đó không phải dành cho Trử Bắc Hạc trước mắt. Còn chuyện đau lòng, thì cũng không đến mức đó.

Dù không đến mức đó, nhưng cô vẫn bổ sung:

"Em và Trử Bắc Hạc trước đây vốn cũng không có nhiều cơ hội dùng bữa cùng nhau như thế này."

Trử Bắc Hạc nhìn Khương Tú Tú trong sân, đôi mắt đen thăm thẳm, một lúc lâu sau mới quay người rời đi.

Giao Đồ càng thêm sốt ruột. Ông anh này giờ quá lạnh lùng! Cậu vất vả bày biện thế này, kết quả người này lại không chịu hợp tác chút nào! Lại thật sự bỏ mặc Tú Tú một mình ở đây!

Giao Đồ tức giận, muốn đi tìm Trử Bắc Hạc lý luận, nhưng lại thấy Khương Tú Tú đột nhiên nháy mắt với cậu. Cô nhìn cậu, rồi nhìn vào nhà, sau đó gửi đến cậu một ánh mắt an ủi.

Giao Đồ chưa kịp hiểu ra, thì nghe thấy tiếng bước chân vốn đã đi xa bỗng quay trở lại.

Trử Bắc Hạc đứng dưới mái hiên, nhìn Khương Tú Tú vẫn ngồi một mình trong sân, lông mày hơi nhíu lại, không hiểu đây là loại cảm xúc gì. Vừa rồi anh đã định về phòng thật. Nhưng mỗi bước đi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô ngồi một mình trong sân ăn cơm, cùng câu nói "một mình cũng được" của cô.

Trử Bắc Hạc nghi ngờ đây là cảm xúc của mạch hồn đang can thiệp vào mình, nhưng anh... thật sự bị ảnh hưởng. Vì vậy anh quay lại.

Giao Đồ thấy anh quay lại thì sáng cả mắt, quay đầu nhìn Khương Tú Tú, thấy cô bình thản nháy mắt với mình, chàng trai lập tức vui mừng, không đứng đó nữa, quay người đi vào nhà. Chỉ hai giây sau, lại thò nửa cái đầu ra từ cửa sổ cuối hành lang.

Tiếp theo, Quy Tiểu Khư lái làn khói đen cũng ló nửa cái đầu rùa ra sau đầu cậu. Rồi Kim Tiểu Hạc và Kim Tiểu Tú, không biết từ đâu chui ra, cùng nhau bám lên đầu Giao Đồ, nhìn cảnh tượng trong sân.

Sau khi Trử Bắc Hạc trở về bản thể, anh không cần tuân theo thói quen ăn uống hàng ngày của con người nữa. Nhưng đã ngồi xuống, anh cũng cùng Khương Tú Tú ăn cơm. Đồ ăn là do Giao Đồ nhờ đầu bếp của Khương Hoài chuẩn bị cho Khương Tú Tú từ trước, không chỉ bày biện đẹp mắt, mà hương vị cũng tuyệt vời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Điều khiến Giao Đồ và mấy người thất vọng là, sau khi Trử Bắc Hạc ngồi xuống, hai người bắt đầu ăn cơm, suốt cả bữa không nói với nhau lấy một lời. Nói là dùng bữa tối cùng nhau, thì thật sự chỉ là ăn cơm cùng nhau.

Giao Đồ sốt ruột đến c.h.ế.t đi được, biết tính Khương Tú Tú trầm lặng không giỏi chủ động, nhưng sân khấu đã dựng lên rồi, ít nhất cũng phải nói gì đó chứ. Còn cái tên Trử Bắc Hạc này nữa! Ai dạy anh ăn tối lãng mạn kiểu này vậy!

Đang lúc Giao Đồ sốt ruột đến mức mấy lần suýt xông ra ngoài, Khương Tú Tú và Trử Bắc Hạc cuối cùng cũng dừng tay, mỗi người cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm, rồi mới nhìn nhau.

Trử Bắc Hạc cuối cùng cũng như nghe thấy lời cầu nguyện của Giao Đồ, chủ động mở miệng:

"Anh biết Ly Thính đã nói với em chuyện của anh, vậy em nên nhớ, anh là long mạch, mỗi khoảng thời gian sẽ lại chìm vào giấc ngủ, mà thời gian này, ngay cả anh cũng không thể kiểm soát, có thể là mười năm, có thể là trăm năm."

Anh nói:

"Mỗi lần tỉnh dậy, ký ức về quá khứ trong đầu anh sẽ nhạt dần, và theo thời gian, những ký ức đó trong đầu anh sẽ chỉ là ký ức đơn thuần... Giống như mặt đất sẽ luôn nhớ những gì đã xảy ra trên mảnh đất này, nhưng không vì thế mà cảm thấy buồn hay đau khổ. Tình huống này, ngay cả khi anh trở lại thành Trử Bắc Hạc mà em quen biết cũng không thể tránh khỏi. Như vậy, em vẫn muốn tiếp tục kiên trì sao?"

Anh không nói rõ cô đang kiên trì điều gì, nhưng cả hai đều hiểu.

Khương Tú Tú lặng lẽ nghe anh nói xong, lúc này mới nhìn anh, mở miệng, giọng điệu không chút mập mờ:

"Em không biết mười năm, trăm năm sau sẽ xảy ra chuyện gì, em chỉ quan tâm hiện tại. Còn anh nói ký ức sẽ trở nên nhạt nhòa..."

Nói đến đây, giọng cô chậm lại, ánh mắt đột nhiên đậu trên người anh, chủ đề chuyển sang hỏi anh:

"Trử Bắc Hạc, từ khi chúng ta gặp lại đến giờ, anh luôn mặc phong cách casual, có phải vì anh vốn thích phong cách này hơn không?"

Trử Bắc Hạc không hiểu sao cô đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn theo bản năng trả lời:

"Anh mặc như vậy, là vì trong ký ức của Trử Bắc Hạc, anh luôn..."

Lời nói dừng lại giữa chừng. Ngay lúc này, trong đầu anh bỗng sáng lên một mảnh ký ức nào đó. Vì không cố nhớ lại, nên anh cũng suýt quên mất. Khi còn là người đứng đầu nhà họ Trử, phần lớn thời gian anh luôn mặc vest chỉn chu, nghiêm túc. Là bởi vì... anh trai cô luôn chê anh lớn tuổi hơn cô. Vì vậy sau này, anh bỏ những bộ vest đơn điệu nghiêm túc đó, bắt đầu ăn mặc trẻ trung hơn. Để khi đứng cạnh cô, trông sẽ... hợp hơn.

Sau khi tỉnh dậy, anh tuân theo thói quen của Trử Bắc Hạc, cũng không nhận ra những thói quen này có gì khác thường. Nhưng cô đã nhận ra. Và, nhắc nhở anh.

Phiêu Vũ Miên Miên

Ký ức chỉ cần còn đó, dù tạm thời bị phủ bụi phai mờ, nhưng chỉ cần gặp đúng cơ hội, ký ức phai nhạt cũng sẽ được đánh thức. Chỉ cần thổi nhẹ, là có thể thổi bay lớp bụi phủ trên đó, lộ ra màu sắc vốn có.

Trử Bắc Hạc nhìn Khương Tú Tú trước mắt, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh cô mặc váy dạ hội cùng anh dùng bữa tối. Rực rỡ, và nhẹ nhàng.

Khương Tú Tú như nhận ra sự thay đổi cảm xúc của anh, đột nhiên đứng dậy, bước đến bên anh, khẽ cúi người, đưa đầu lại gần. Đôi mắt trong veo, xuyên qua lớp lớp ánh vàng, cuối cùng cũng nhìn thật rõ vào đáy mắt anh. Và trong mắt anh, cô nhìn thấy chính mình.

"Trử Bắc Hạc, ký ức không biết nói dối, chỉ cần anh còn giữ ký ức của chúng ta, em sẽ coi anh vẫn là anh. Nếu anh chỉ thiếu đi cảm xúc trong những ký ức đó, vậy em sẽ giúp anh tìm lại."

Nói xong, không đợi Trử Bắc Hạc phản ứng, cô khom người về phía trước, bất ngờ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán anh.

Bình Luận (0)
Comment