"Sơn Trúc!!"
Tiếng gọi đầy lo lắng của Ô Hô vang lên từ phía xa.
Sơn Trúc bất động khi sét đánh trúng. Một lúc lâu , khi xác định còn tia sét thứ hai nào nữa, mới cứng đờ ngã xuống bên cạnh.
Bộ lông vốn đen trắng phân minh giờ cháy xém, khói bốc lên từ khắp cơ thể. Con gấu trúc Anh Anh mà che chở hề hấn gì, chỉ im phát vài tiếng kêu yếu ớt, xác nhận bản vẫn an .
Ô Hô chạy vội tới, thấy Sơn Trúc cháy xém suýt bật . Đột nhiên, Sơn Trúc cử động, miệng r*n r*:
"Đau quá..."
Lông của cũng cháy sém . Lão Dương ít nhất chu cấp đồ ăn vặt cho cả năm mới đền bù ! Hắn quá cố gắng !
Thấy Sơn Trúc còn sống, Ô Hô tức giận đá m.ô.n.g :
"Không bao nhiêu cân còn dám đỡ sét khác?! Đáng đời!"
Ô Hô hiểu nổi. Sơn Trúc vốn là kẻ lười biếng nhất, thể liều vì một con gấu trúc khai mở linh trí? Hay chỉ vì con gấu trúc , mà còn vì nuôi dưỡng nó...
Cú đá của Ô Hô trông mạnh nhưng thực dùng nhiều lực, thế mà Sơn Trúc vẫn kêu đau ầm ĩ. Nghe tiếng động, Anh Anh lập tức lao tới che chở cho Sơn Trúc, gầm gừ dữ tợn dù trong lòng vẫn sợ hãi khí tức yêu quái từ Ô Hô.
Phiêu Vũ Miên Miên
Ô Hô khinh bỉ nhạt. Một con gấu trúc mập ú như , một cú vuốt là xong! Dám cả gan gầm gừ với ? Hừ một tiếng, Ô Hô bỏ qua chấp nhặt với hai kẻ ngốc , tiếp tục theo dõi dòng lũ bùn đá.
Anh Anh thấy nguy hiểm qua liền thả lỏng, lập tức trở vẻ ngoan hiền, cọ cọ Sơn Trúc. Sơn Trúc dùng chân đẩy nó :
"Thôi đừng cọ nữa, đầu em bẩn lắm!"
Anh Anh , vẫn tiếp tục cọ cọ.
"Anh trai..."
Giọng ngọt ngào bất ngờ vang lên, khiến Sơn Trúc giật . Chẳng lẽ sét đánh hỏng não ? Sao thấy tiểu ? Lắng kỹ thì thấy gì nữa. Ảo giác chăng?
Lắc đầu nghĩ thêm, Sơn Trúc nhận thấy mưa núi nhỏ dần. Một lúc , dòng lũ bùn đá hung hãn khi chia nhỏ nhiều hướng cuối cùng cũng dừng chân núi. Trận thiên tai ngoài việc khiến nước bùn cuồn cuộn, sông dâng cao gấp đôi, may mắn gây thiệt hại gì.
Khương Tú Tú và Trử Bắc Hạc dùng phép dịch chuyển tìm đến nơi, thấy Giao Đồ, Huyền Kiêu và Ô Hô hóa thành th* d*c. Giao Đồ ngừng chế nhạo con gấu trúc lông cháy xém bên cạnh. Con gấu trúc đối mặt với ba yêu quái dám hống hách, chỉ sát bên Sơn Trúc ngoan ngoãn.
Biết đó là Anh Anh, Khương Tú Tú bước tới, quan sát kỹ thì thấy tử kiếp nó hóa giải. Thấy lạ, Anh Anh ngẩng đầu cảnh giác, đối diện ánh mắt Khương Tú Tú.
Ánh mắt giao , Khương Tú Tú cảm nhận một sự khác biệt vi tế. Trên Anh Anh dường như thêm một tầng cơ duyên mới?
Đang suy nghĩ, bên cạnh vang lên giọng Trử Bắc Hạc:
"Nó khai mở linh trí."
Dù chuyện gì xảy , nhưng Anh Anh thật sự một cơ duyên. Nếu nhầm, đó chính là... cơ duyên hóa yêu.
Vạn vật sinh linh đều tạo hóa riêng. Nhân quả giữa nó và lão Dương tạo thành nhân quả giữa nó và Sơn Trúc. Tử kiếp hóa, tiếp theo đón chờ nó chính là tạo hóa mới.
Nghe tin Anh Anh cơ duyên hóa yêu, vui mừng nhất chính là Sơn Trúc. Dù chỉ quen đầy hai ngày, nhưng đây là tiểu của mà! Biết cơ duyên cũng là do mang ! Hắn đúng là phúc báo.
Đang mừng thầm, chân núi bỗng tiếng động. Mưa tạnh, bùn đá khắp nơi, thời tiết thế lên núi? Ai lên núi lúc ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chẳng mấy chốc, câu trả lời.
"Là lão Dương!"
Hắn ngửi thấy mùi của lão Dương . Nhìn Anh Anh, ánh mắt chua xót, nghĩ thầm lão Dương chắc chắn là tìm nó.
Họ bí mật tới núi , nhất là trận mưa lớn, một đám xuất hiện sẽ khả nghi, nên Khương Tú Tú định lộ diện. Sơn Trúc xuống chân núi, do dự :
"Nhỡ lão Dương tìm thấy Anh Anh, cứ ở núi tìm mãi thì ?"
Dù thật sự gây lũ quét, nhưng bùn đá khắp nơi, tìm kiếm núi nguy hiểm.
Ô Hô định chuyện nhỏ, gấu trúc hoang dã gắn định vị, tìm theo là , cần gì lo? Hoặc thì để con gấu trúc tự xuất hiện báo "an " cũng .
Khương Tú Tú dường như thấu suy nghĩ của Sơn Trúc, :
"Em dẫn Anh Anh xuống núi gặp lão Dương ."
Sơn Trúc đó biến mất khỏi trung tâm gấu trúc, nếu cùng Anh Anh xuất hiện, thể yên lòng lão Dương.
Sơn Trúc xong lập tức đồng ý:
"Hay quá!"
...
Dưới chân núi, lão Dương và một nhân viên đang vất vả leo lên. Người cầm định vị, vẫn đang khuyên:
"Lão Dương, mưa lớn xong, khắp núi đầy bùn đá sạt lở, đợi lát nữa lên núi . Nhìn định vị Anh Anh vẫn di chuyển, chắc chắn ."
Vừa , màn hình, thấy vị trí di chuyển chút kỳ lạ, dường như... đang tiến về phía họ?
Đang nghĩ, bên cạnh bỗng vang lên tiếng reo vui của lão Dương:
"Anh Anh!"
Trên sườn núi, Anh Anh tiếng gọi quen thuộc, lập tức thận trọng tiến gần. Mùi quen thuộc càng lúc càng rõ, bước chân Anh Anh càng nhanh.
Sơn Trúc thấy giọng ngọt ngào bên cạnh, chính là giọng Anh Anh:
"Là bố! Bố!"
Lão Dương thấy, từ góc của họ chỉ thấy Anh Anh chạy tới, miệng kêu ư ử. Nhìn thấy con gái vẫn khỏe mạnh, trái tim lão Dương cả ngày nay cuối cùng cũng yên lòng, nở nụ rạng rỡ.
Rồi nụ trộn lẫn ngạc nhiên.
" lầm chứ? Đằng ... còn một con gấu trúc nữa? Là... gấu trúc chứ?"
Người bên cạnh thì thào.
Lúc nãy bụi cây che khuất nên rõ. Khi Sơn Trúc theo Anh Anh tới gần, lão Dương mới nhận . Dù lông cháy xém, nhưng lão Dương một cái nhận ngay:
"Trúc Trúc?"