Đại Lão Vai Ác Luôn Muốn Cưới Ta Sủng Ta

Chương 20

Nói thật, lúc này, ngay tại chỗ này, không hiểu sao lại xuất hiện một thứ như vậy, Tốc Tốc vô cùng bất ngờ nhưng cũng rất bài xích nó.

Thực ra cô không muốn tìm hiểu nhiều về quá khứ của cô ấy với Mục Giang Lâm, cũng không muốn xen vào quá khứ của hai người.

Dù sao thì đây chỉ là một lần xuyên sách, chẳng phải sao?

Nhưng thái độ và sự dịu dàng của Mục Giang Lâm khiến cô hơi do dự.

Tốc Tốc vẫn chưa kịp nghĩ rõ xem rốt cuộc tại sao cô lại do dự, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cô đã không kiềm được mà mở lá thư viết tên “Tô Tô” kia ra.

Bên trong chỉ có một tờ thư, bên trên viết một dòng chữ đầy mạnh mẽ có lực: “Tô Tô, sau này lớn lên, anh muốn cưới em!”

Mặc dù nét bút còn hơi non nớt, nhưng vừa nhìn cô đã nhận ra đó là nét bút của Mục Giang Lâm.

Tình cảm mãnh liệt của thiếu niên được thể hiện qua từng con chữ.

Tốc Tốc không khỏi nắm chặt tờ giấy, sau đó lại buông ra.

Rõ ràng tờ giấy này đã hơi lâu rồi, mặt giấy vốn dĩ màu trắng nay đã hơi ố vàng, vì vừa rồi cô nắm quá chặt nên gần như sắp rách rồi.

Tốc Tốc cẩn thận vuốt thẳng lại tờ giấy, đặt lại vào bì thư.

Cô nhìn chằm chằm vào lá thư còn lại trong ba phút, sau đó mới từ từ mở nó ra.

Bên trong cũng là một tờ giấy, nhưng trên giấy vô cùng sạch sẽ, không có chữ nào cả.

Tốc Tốc bỗng hơi hoảng hốt.

Lúc đó cô vẫn là ‘Đường Tô’, tại sao lại cùng chàng thiếu niên Mục Giang Lâm chôn hai bức thư?

Bức thư Mục Giang Lâm viết, rõ ràng là muốn ‘gửi’ cho cô của nhiều năm sau, vậy cô thì sao?

Anh thẳng thắn bày tỏ tình cảm của anh, tại sao cô của lúc đó lại không muốn để lại một chữ nào?

Có lẽ là cô chưa từng có tình cảm như vậy, hoặc có lẽ… từ đầu cô đã có thể biết mình xuyên sách mà đến, trong lòng cô rất tỉnh táo, ý thức được rằng hai người không thể bên nhau lâu dài được, thế nên cô của khi đó thà không nói gì.

Nghĩ đến hai bức thư hoàn toàn khác nhau này, trong lòng Tốc Tốc bỗng hơi khó chịu. Cô vội đặt hai bức thư về chỗ cũ, lấp đất lại rồi chôn kỹ. Thư vẫn còn ở đây, vậy thì chứng tỏ ‘thời gian đọc thư’ của Mục Giang Lâm và Đường Tô hẹn vẫn chưa đến.

Có thể khiến hai người cất lại kỷ niệm tại đây thì ít nhất nó khiến anh ôm hi vọng.

Tốc Tốc thu dọn ổn thỏa xong thì tiếng chuông tan học vang lên.

Thấy phòng học trong viện mở cửa ra, học sinh sắp ra, cô vội rời khỏi đây. Quay lại phòng làm việc của hiệu trưởng Đường, cuối cùng cũng không uổng công chạy một chuyến, lần này hiệu trưởng Đường ở bên trong.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Hiệu trưởng Đường nhiệt tình tiếp đãi cô, mời cô ngồi: “Vừa rồi đã gọi điện với đô thống Mục, nói với cậu ấy bánh hình bướm đã làm xong đưa tới rồi. Bên phòng giáo vụ của trường có việc tìm tôi, đi đi về về tốn khá nhiều thời gian, để Mục phu nhân đợi lâu rồi.”

Tốc Tốc ngạc nhiên: “Là đô thống Mục bảo vợ bác làm bánh hình bướm mang đến sao?”

“Đúng vậy.” Hiệu trưởng Đường sửng sốt: “Đô thống không nói với cháu sao?”

Tốc Tốc lắc đầu: “Không ạ.”

Hiệu trưởng Đường hơi hối hận và tự trách, đô thống Mục không nói thì chắc chắn là có lý do của anh, nhưng ông ấy lại nhiều lời làm hỏng việc rồi.

Hiệu trưởng Đường nhận ra quan hệ của đôi vợ chồng son này không thân mật cho lắm, ông vội nói: “Chắc Tiểu Mục cảm thấy dì Đường của cháu làm bánh không tệ nên bảo bà ấy cầm đến đấy.”

Nghe thấy hiệu trưởng Đường cố ý dùng cách xưng hô thân thiết hơn, Tốc Tốc mỉm cười: “Đường tiên sinh yên tâm ạ, cháu biết đô thống đại nhân có ý tốt, sẽ không hiểu lầm anh ấy đâu.”

Hiệu trưởng Đường thở phào, vịn ghế rồi từ từ ngồi xuống: “Cháu có thể nghĩ vậy thì tốt rồi, Tiểu Mục là đứa trẻ ngoan, có điều số khổ quá. Bình thường thằng bé một thân một mình, cũng không có ai nói chuyện, cháu ở bên nó nhiều vào.”

Tốc Tốc nghe xong, trong lòng nghẹn ứ. Đường Tô và Mục Giang Lâm quen nhau từ nhỏ, hiệu trưởng Đường là người nhìn anh lớn lên.

Hiệu trưởng Đường thân là cha đẻ vợ đầu của Mục Giang Lâm, có thể nói với vợ thứ tư của Mục Giang Lâm những lời này, chứng tỏ trong lòng người lớn, Mục Giang Lâm là một người rất tốt. Hơn nữa, chắc chắn Mục Giang Lâm rất cô đơn.

Nếu không, cách vài tầng quan hệ, trưởng bối sẽ không nhiều lời mà can thiệp vào chuyện của vợ chồng họ.

Dưới ánh mắt yêu mến của hiệu trưởng Đường, Tốc Tốc vô cùng áp lực, cũng rất chột dạ. Dù sao thì cô cũng định nhanh chóng ly hôn mà.

Nhưng hiệu trưởng Đường rất kiên nhẫn, ông nhìn cô chằm chằm, chờ đợi một đáp án.

Cuối cùng, để vị trưởng bối này yên tâm, Tốc Tốc gật đầu: “Bác yên tâm, cháu sẽ quan tâm chăm sóc cho anh ấy.”

Hiệu trưởng Đường thoải mái thở hắt ra: “Vậy thì tốt, thấy hai đứa hạnh phúc thì tôi cũng yên tâm rồi.” Ông lại thở dài: “Lúc đó Tô…”

Ông kịp thời dằn lại không nói, quay sang lấy bánh hình bướm ra đưa cho Tốc Tốc.

Lúc đẩy hộp bánh, hiệu trưởng Đường tùy ý xoay người, ánh mắt Tốc Tốc vô tình rơi trên mái tóc mai bạc trắng của ông.

Thực ra tuổi của hiệu trưởng Đường cũng không lớn lắm, tướng mạo ông nghiêm trang, học thức uyên bác, có phong thái của người tri thức, trông rất nho nhã.

Chỉ là sau khi con gái mất, ông ngày càng nhiều tóc bạc hơn, nếu chỉ nhìn vào tóc thì ông không khác gì một ông lão.

Tốc Tốc cắn môi, nhẹ giọng hỏi: “Đường tiên sinh, Tô Tô là cô gái thế nào?”

Hiệu trưởng Đường chỉ xem như cô muốn biết chuyện về người vợ đầu của Mục Giang Lâm, ông cười nói: “Tô Tô nhà tôi ấy à, trông không xinh đẹp bằng cháu, tính tình cũng không tốt lắm.”

Nói đến đây, mắt ông đỏ hoe, thở dài nói tiếp: “Cháu với Tiểu Mục vui vẻ mà sống là được, không cần lo những việc khác. Tô Tô nó… đúng là rất tốt, nhưng cháu tốt hơn. Vợ chồng hai đứa chắc chắn phải hạnh phúc.”

Trong lời nói có rất nhiều yêu thương quan tâm đến Tốc Tốc và Mục Giang Lâm. Mặc dù đã cố gắng che giấu nhưng tình yêu dành cô con gái đã mất cũng lặng lẽ lộ ra.

Không hiểu sao trong lòng Tốc Tốc thấy khó chịu. Rõ ràng không nhớ những gì đã trải qua ở những lần xuyên sách trước đây, nhưng lúc đối diện với hiệu trưởng Đường hòa nhã dễ gần này, cô vẫn bất giác thấy áy náy và đau lòng.

Thực ra ông là ba cô, người ba đã bị cô lãng quên.

“Bác cũng phải chú ý sức khỏe.” Tốc Tốc nghiêm túc nói.

Hiệu trưởng Đường khách sáo với cô vài câu, nhiệt tình mời cô hôm nay đến nhà họ Đường dùng bữa tối: “Phần lớn thời gian Cảnh Uẩn đều không ở nhà, tôi với dì của cháu bình thường ở nhà đều là trơ mắt nhìn nhau chẳng có việc gì làm. Tiểu Mục nhiều việc, thường không về nhà, cháu đến nhà tôi ăn cơm, thêm một người cũng náo nhiệt hơn.”

Câu này khiến Tốc Tốc cảm động.

Nói đến thì Mục Giang Lâm là người biết lo cho gia đình, anh có bận thế nào thì buổi tối cũng cố gắng về sớm ăn cơm và nói chuyện với cô, không phải thường không về nhà như hiệu trưởng Đường nghĩ.

Tốc Tốc khéo léo từ chối ý tốt của hiệu trưởng Đường: “… Hôm nay chưa bàn với đô thống nên không đến làm phiền bác, hôm khác cháu nhất định sẽ ghé thăm.”

Thái độ lịch sự của cô khiến hiệu trưởng Đường rất ấm lòng.

Không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này là ông đã cảm thấy cô rất ngoan ngoãn và đáng yêu, có cảm giác thân thiết như vãn bối nhà mình.

“Quyết định vậy nhé.” Hiệu trưởng Đường nói: “Hôm khác có thời gian thì phải đến đấy.”

Sau khi Tốc Tốc rời khỏi trường, cô vốn định đến quán cà phê xem thử. Nhưng sau khi nói chuyện với hiệu trưởng Đường, cô thay đổi quyết định, ngồi xe về thẳng nhà.

Tắm xong, Tốc Tốc cẩn thận mở hộp bánh hình bướm ra, nghiêm túc cầm một miếng lê, chậm rãi ăn.

Lúc ăn đến cái thứ tư, phía sau cô truyền đến tiếng cười trầm thấp của đàn ông: “Làm gì đấy? Ăn bánh à?”

“Ừm.” Trong lòng Tốc Tốc có tâm sự, cô tiện miệng đáp lại, đầu cũng chẳng ngẩng lên, tiếp tục ăn bánh.

Mục Giang Lâm cũng không để bụng, anh sải bước lớn đi vào phòng, đặt chiếc hộp trong tay xuống ghế bên cạnh Tốc Tốc rồi lại mở hộp ra.

“May cho em đấy, xem thử có thích không.” Mục Giang Lâm chỉ vào bộ lệ phục lộng lẫy trong hộp: “Hai ngày nữa tôi phải tham gia một buổi dạ hội, họ gửi cả thiệp mời của em đến chỗ tôi. Tôi chọn lễ phục cho em rồi, lát nữa xem thử có hợp không.”

“Dạ hội?” Tốc Tốc nhìn chiếc hộp, ngạc nhiên nói: “Còn đặc biệt mời tôi?”

“Đã mời anh rồi thì tất nhiên cũng phải mời em.” Mục Giang Lâm không nhịn được cười: “Là tiệc kiểu Tây thì tám phần sẽ có vũ hội, đàn ông thì không thể thiếu bạn nhảy nữ. Em là vợ anh, sao lại không mời em được?”

Tốc Tốc lườm anh, mím môi không lên tiếng.

Theo thói quen ở thế giới này, với thân phận và địa vị của cô, lúc chủ nhà mời khách thì chắc là nữ chủ nhân đến làm quen thăm hỏi cô trước mới đúng.

Nếu thật sự muốn mời cô thì ít nhất sẽ cử người đến đưa thiệp mời tận tay cô, rõ ràng đối phương không xem trọng cô.

Hôn lễ của họ cũng chỉ có một vài quan viên cấp cao tham gia, rất nhiều người hoàn toàn không có cơ hội vào được hôn lễ của hai người.

Bên ngoài vẫn đang lan truyền tin đồn ‘đô thống phu nhân là một người nhà quê vừa hèn vừa quê’. Tốc Tốc lập tức thấy hứng thú.

Nhìn cách Mục Giang Lâm làm việc, ắt hẳn anh cũng có nghe về những lời đồn này rồi. Nếu không, hôm nay anh cũng không đến nỗi bận đến thế, còn đặc biệt chạy đến phố thương mại chọn quần áo cho cô.

Lẽ nào người đàn ông này nghĩ vợ của mình rất xinh đẹp, chỉ cần vợ xuất hiện thì có thể khiến lời đồn chưa phá đã vỡ?… Tạm thời xem như anh là một người thương vợ vậy.

Không hiểu sao trong lòng Tốc Tốc thấy ngọt ngào. Vốn dĩ đã muốn ly hôn thì không nên xuất hiện cùng nhau ở nơi công cộng mới đúng.

Nhưng anh lại dịu dàng và ân cần như vậy khiến cô không thể nào nhẫn tâm từ chối được, huống hồ đối phương đã đưa riêng thiệp mời cho cô, cô mà không đi thì cũng mất thể diện của Mục Giang Lâm.

“Được, vậy thì tôi đi.”

Tốc Tốc nói xong rồi bỏ nửa miếng bánh còn lại vào miệng, cô đang định đứng lên rửa tay thử đồ thì nghe Mục Giang Lâm nhắc đến một việc khiến cô vô cùng hứng thú: “Nghe nói cấp quản lý cũng sẽ tham gia dạ hội này, họ định tiện thể tuyên truyền cho cuốn sách sắp xuất bản.”
Bình Luận (0)
Comment