Đại Lộ Hoàng Hôn

Chương 14

Chương Quyết nhìn Trần Bạc Kiều, trong lòng rất bình tĩnh.

Đáng lẽ phải rất buồn, nhưng có thể bởi vì dù Chương Quyết đã mơ về anh rất nhiều lần, đối tượng mà anh đính hôn cũng chưa từng là y, mà y cũng chưa từng khiến anh trong mơ sẽ thích mình. Thế nên, khi Trần Bạc Kiều nói muốn tìm người mình thích để tiến tới hôn nhân, cũng không tổn thương Chương Quyết nhiều lắm.

Đương nhiên, chúc phúc Trần Bạc Kiều sớm tìm được nửa kia yêu thích của mình, Chương Quyết vẫn không thể nói ra. Y im lặng nhìn Trần Bạc Kiều một lúc, đứng dậy, đi vào phòng tắm sấy khô tóc.

Tắt máy sấy, Chương Quyết đột nhiên nghe thấy bên ngoài có một tiếng gì đó rất quái lạ. Y bước ra thì thấy Trần Bạc Kiều đang ngồi trên ghế bên cạnh tấm màn, cầm một chiếc điều khiển từ xa chơi đùa với cái giường chạy bằng điện của nhà trọ.

Nhìn thấy Chương Quyết, Trần Bạc Kiều cũng thản nhiên chia sẻ với y: “Cậu có biết giường trong phòng này bỏ tiền vào là có thể di chuyển không?”

Chương Quyết đi qua xem xét điều khiển từ xa trong tay Trần Bạc Kiều. Trên đó có rất nhiều nút, nhưng đều được ghi chú bằng tiếng Thái nên Chương Quyết xem không hiểu.

“Đây là cái gì?” Chương Quyết hơi tò mò về thứ trên tay Trần Bạc Kiều, y nhấn xuống nút duy nhất có màu khác ở giữa điều khiển từ xa.

Chiếc giường vốn dĩ đang chuyển động lại im ắng trong hai giây, sau đó bắt đầu rung động điên cuồng, còn không ngừng phát ra mấy âm thanh mờ ám.

Chương Quyết sợ ngây ra, Trần Bạc Kiều cũng sững sờ.

Sau khi kịp phản ứng, Chương Quyết muốn tắt chế độ run đi thì Trần Bạc Kiều lại cầm điều khiển, không cho Chương Quyết tắt. Anh cười nói: “Chương Quyết, cậu thích thể loại này à.”

“Không có,” Chương Quyết lập tức phủ nhận, “Tôi không đọc được tiếng Thái nên mới bấm màu khác biệt.” Lại thấy Trần Bạc Kiều cười không ngừng, Chương Quyết nghiêm túc nói: “Anh đừng cười, tắt nó đi, tôi muốn ngủ một lát.”

Y mệt đến mức chỉ muốn nằm thôi, nhưng nhìn cái giường rung lắc thành thế kia, thậm chí đến gần y cũng không muốn.

Chương Quyết nhìn thấy dây nguồn của giường tình nhân đang được kết nối với ổ cắm dưới tủ đầu giường, đương muốn đi qua rút phích cắm thì Trần Bạc Kiều lại ngăn cản.

“Tôi vừa bỏ tiền vô.” Trần Bạc Kiều nắm chặt cổ tay Chương Quyết, từ tốn nói.

Chương Quyết không biết phải làm sao, y không hiểu Trần Bạc Kiều là vì chiếc giường tình nhân này quá hấp dẫn hay số tiền anh bỏ vào quá cao đến nỗi phải kéo y mạnh như vậy. Chương Quyết vừa định lên tiếng thì di động màn hình xanh của Trần Bạc Kiều ở bên cạnh đột nhiên rung lên. Trần Bạc Kiều liếc nhìn sang, tắt chế độ rung của chiếc giường.

“Có chuyện gì vậy?” Trần Bạc Kiều thả tay Chương Quyết ra, nhận cuộc gọi.

Để ngăn Trần Bạc Kiều cúp máy xong sẽ lại tiếp tục xằng bậy, Chương Quyết liền đi qua rút nguồn điện.

“Chương Quyết?” Trần Bạc Kiều phía sau gọi y.

Chương Quyết ngoảnh lại nhìn anh. Trần Bạc Kiều hỏi: “Bùi Thuật nói không tìm được loại thuốc kia của cậu. Có phải nó được sản xuất ở quốc gia mới không? Liên minh châu Á không được phép buôn bán, cũng không thấy xuất hiện ở các kênh buôn lậu.”

“Ừm,” Chương Quyết gật đầu nói, “Rất khó tìm.”

Thuốc tiêm của Chương Quyết là một loại thuốc đặc biệt cần thiết cho quân đội quốc gia mới và không được phép lưu truyền bên ngoài.

Trần Bạc Kiều nghe Bùi Thuật nói thêm vài câu, đặt di động lên bàn trà mở loa ngoài, nói với Bùi Thuật: “Mày nói thẳng đi.”

Trong loa lúc này liền phát ra giọng nói mà Chương Quyết không thích nghe nhất.

Bùi Thuật bên kia nói: “Tao hỏi rồi, loại thuốc này là thuốc ức chế pha lẫn thuốc an thần. Không biết có thể tiêm thuốc an thần và thuốc ức chế riêng không?”

Chương Quyết lắc đầu với Trần Bạc Kiều: “Không được, tôi thử rồi. Mỗi lần tách ra tiêm vào tôi đều bị dị ứng.”

“Nếu chỉ thuốc ức chế không thì cũng có hiệu quả, không gây dị ứng,” Chương Quyết nói thêm, “Nhưng rất đau.”

Trần Bạc Kiều nhìn Chương Quyết, không biết vì sao lại khẽ cau mày nói: “Đau thì thôi.”

Bùi Thuật bên kia im lặng một lúc rồi hỏi: “Vừa rồi là giọng của Chương Quyết à?”

Không ai trả lời Bùi Thuật. Trần Bạc Kiều cầm di động lên tắt loa ngoài, nói với Bùi Thuật: “Tìm loại khác thay thế đi.”

Dứt lời liền cúp máy.

Chương Quyết nhìn Trần Bạc Kiều, ngập ngừng nói: “Không cần tìm loại khác thay thế đâu. Tôi không dám tùy tiện tiêm thuốc chưa từng thử.”

Trong lần đầu tiên phát tình, Chương Quyết đã trải qua vô cùng gian khổ. Khi ấy y chỉ có một mình, lại không dám ra cửa, nên cũng chỉ còn cách mua một loại thuốc ức chế không kê đơn trên mạng tự tiêm vào.

Sau khi tiêm xong chừng mười phút, khi Chương Quyết cho rằng cơn khát tình của mình đã được ức chế thành công, thì chẳng mấy chốc, toàn thân y lại bắt đầu đau nhói từng cơn, dẫu có uống bao nhiêu thuốc giảm đau cũng chẳng mảy may thuyên giảm. Đến chiều, khi người giúp việc lại làm cơm tối phát hiện Chương Quyết đang bị sốc trong phòng, lập tức báo cho cha mẹ y, gọi cấp cứu đưa y vào bệnh viện thì mới biết y còn có một tuyến thể khác.

Trước khi tìm ra loại thuốc này, Chương Quyết đã thử qua rất nhiều loại thuốc khác và cũng chịu nhiều loại cơn đau mà y không hề muốn nhớ lại.

Trần Bạc Kiều gật đầu, hỏi Chương Quyết: “Bao lâu cậu mới phát tình một lần?”

Y đáp: “Không có quy luật.”

Có thể là vì có hai tuyến thể trong người nên thật sự không thể xác định các kỳ phát tình sẽ cách nhau bao lâu. Hơn nữa, do chịu ảnh hưởng từ pheromone của tuyến thể còn lại mà y cũng sẽ gặp khó khăn hơn những người khác trong kỳ phát tình.

“Nếu cậu không muốn thử thì thôi,” Trần Bạc Kiều nhẹ nhàng trấn an Chương Quyết, “Lại tìm biện pháp khác.”

Chương Quyết vừa định nói thì di động trên đầu giường lóe sáng, y nhìn thấy là cuộc gọi của Ngải Gia Hi liền nhận máy.

Ngải Gia Hi bên kia phàn nàn: “Sao bây giờ anh mới chịu nghe máy?”

Chương Quyết không có cách nào nói thật với Ngải Gia Hi, bèn qua loa rằng: “Vừa rồi có việc.”

“Khi nào các anh đi? Ngày mai em đi rồi,” Ngải Gia Hi nói, “Em muốn gặp anh.”

Ngải Gia Hi vừa nhõng nhẽo lại vừa cố chấp, nằng nặc đòi gặp Chương Quyết cho bằng được.

Mà với một Ngải Gia Hi muốn gì được nấy như thế Chương Quyết đã sớm quen rồi, sau cùng vẫn không từ chối, Ngải Gia Hi mới chịu buông tha.

Chương Quyết để di động xuống thì thấy Trần Bạc Kiều đang nhìn mình.

“Tối nay có hẹn à?” Trần Bạc Kiều thuận miệng hỏi.

Chương Quyết “Ừ” một tiếng, nói thật. Y với Ngải Gia Hi hẹn nhau ở một quán cà phê nhỏ dưới khách sạn của Harrison.

Thấy Trần Bạc Kiều không nói gì, Chương Quyết lại ấp a ấp úng hỏi Trần Bạc Kiều: “Anh có muốn đi cùng không?”

Chương Quyết không rõ liệu có cần thiết phải hỏi câu này hay không, vì y vốn dĩ không giỏi đoán nội tâm của người khác.

Khi còn học ở trường, y luôn cảm thấy bất kể nơi nào mình đến, chỉ cần cất tiếng nói đều không được chào đón, ngoại trừ nơi có Trần Bạc Kiều.

Nhưng Chương Quyết rất kiên nhẫn và không sợ bị từ chối, cho nên khi nào y không chắc về ý kiến của Trần Bạc Kiều, y sẽ luôn hỏi.

Trần Bạc Kiều nhìn y một lúc rồi đồng ý.

Vì Trần Bạc Kiều cũng muốn đi nên Chương Quyết sẽ không có thời gian để ngủ. Hai người trở về nhà an toàn để hóa trang cho anh.

Khi đến phân đoạn phải đứng để dán da sinh học, eo của Chương Quyết rất đau, khiến y không thể khống chế được lực, vô ý cúi xuống quá gần Trần Bạc Kiều, có một lần môi Chương Quyết gần như dán lên trán anh, làm y phải chống tay lên vai Trần Bạc Kiều kéo dãn khoảng cách.

Trần Bạc Kiều cũng không cảm thấy bị mạo phạm, chỉ đỡ eo Chương Quyết để y ngồi nghỉ ngơi một lúc.

Vì cơ thể không được thoải mái nên Chương Quyết làm hơi chậm. Mãi cho đến sáu giờ, mọi việc xong xuôi rồi mới lái xe đến quán cà phê.

Chương Quyết đã sớm gọi cho Harrison để đặt một phòng riêng nhỏ. Khi đến nơi, Ngải Gia Hi đã đợi được một lúc.

Ngay khi người phục vụ mở cửa, Ngải Gia Hi từ bên trong đã cằn nhằn: “Chương Quyết! Anh lại đến muộn!”

Ngải Gia Hi mặc một chiếc áo phông sáng màu, mái tóc dài hơn lần trước y gặp, cậu có đôi mắt to và vóc dáng nhỏ gầy, bên tai còn đeo một chiếc khuyên mà sinh nhật lần trước Chương Quyết đã tặng, tay chống lên cằm.

Nhìn thấy Chương Quyết vào cửa, liền giơ lên bó hoa không biết mua từ đâu, đắc ý ra lệnh cho Chương Quyết: “Khen đẹp nhanh lên!”

Thế nhưng, khi thấy Trần Bạc Kiều phía sau Chương Quyết, Ngải Gia Hi lập tức nín thinh, tò mò nhìn người nọ, chờ họ ngồi xuống chọn món xong trong phòng không còn ai khác, Ngải Gia Hi mới lên tiếng hỏi: “Đại tá Trần?”

“Trần Bạc Kiều.” Trần Bạc Kiều tự giới thiệu, vươn tay với Ngải Gia Hi.

“Chào ngài,” Ngải Gia Hi bắt tay anh, “Tôi là Ngải Gia Hi.”

Chương Quyết ngồi đối diện với Ngải Gia Hi, Ngải Gia Hi hơi bất mãn lầm bầm: “A Quyết, ngồi cạnh em đi.”

Chương Quyết theo phản xạ đưa mắt nhìn Trần Bạc Kiều, thấy anh không có phản ứng gì thì đi qua đối diện ngồi xuống.

Vừa an vị, Ngải Gia Hi liền sáp lại hỏi: “A Quyết, thuốc anh mang theo đủ không?”

“… Ừm.” Chương Quyết ậm ờ.

“Chuyện thuốc thúc đẩy phân hóa τ anh đã nói chưa?” Ngải Gia Hi hỏi Chương Quyết rồi lại ngước lên hỏi Trần Bạc Kiều: “Đại tá Trần chắc cũng sẽ giúp A Quyết chứ?”

Đầu Chương Quyết bắt đầu đau, nhưng Trần Bạc Kiều tựa hồ vẫn ổn, nói với Ngải Gia Hi: “Cậu yên tâm.”

Không lâu sau, bữa ăn nhẹ được đưa lên.

Ngải Gia Hi đã đặt một phần hải sản nướng hơi lớn. Cậu dựa vào Chương Quyết, ngọt ngào nói: “A Quyết, bóc cho em đi.”

Ngải Gia Hi khi còn bé vì bị mắc xương cá, suýt chút nữa phải mổ, mà lại rất thích ăn thịt cá nên đều phải nhờ người nhà róc xương cho mình. Cậu cũng sẽ không lột tôm, vì vỏ tôm sẽ làm xước da tay. Chương Quyết rất quen với việc chăm sóc Ngải Gia Hi, lột sạch xong xuôi rồi lại đặt lên dĩa cho cậu.

Chương Quyết vốn không có tâm trạng ăn uống, nên từ đầu đến giờ hầu như không động đũa.

Có Trần Bạc Kiều ở đây, Ngải Gia Hi cũng không dám nói nhiều. Trần Bạc Kiều thì không biết nói gì nên cũng không lên tiếng. Ba người dùng bữa trong im lặng.

Ngải Gia Hi ăn no rồi, tâm trạng cũng khá hơn, cậu dựa lên vai Chương Quyết, nhìn đồng hồ rồi nói với y: “Tiệm bán sinh tố xoài đối diện sắp mở rồi, em muốn đi mua. Hai người có muốn uống không?”

Trần Bạc Kiều và Chương Quyết đều không hứng thú. Ngải Gia Hi nói họ không có phẩm vị, rồi lại ôm cổ Chương Quyết làm nũng: “Cửa tiệm kia phải trả tiền mặt, em không có mang.”

Sau đó rất đáng yêu mà giơ một tay trước mặt Chương Quyết.

Chương Quyết có chút buồn cười mà lấy ví ra, hỏi Ngải Gia Hi: “Em có khi nào lại mang tiền mặt không?”

Y rút ra một ít tiền mặt để vào tay Ngải Gia Hi. Ngải Gia Hi liền ôm Chương Quyết một cái, vui vẻ cầm tiền đi ra cửa.

Đợi Ngải Gia Hi đóng cửa phòng riêng, Trần Bạc Kiều cũng gọi Chương Quyết.

Chương Quyết ngước nhìn anh, hỏi: “Sao vậy?”

Trần Bạc Kiều khẽ cười nói: “Hóa ra với ai cậu cũng kiên nhẫn như vậy.”

Chương Quyết muốn nói đó là vì anh chưa thấy dáng vẻ lúc mình nổi nóng thôi, nhưng rồi lại cảm thấy không cần thiết nên cũng không nói gì, cúi đầu muốn cất ví đi.

Nhưng có thể do lớp lót bên cạnh cái ví hơi lỏng, nên khi Chương Quyết khép ví lại mới làm cái túi nhựa nhỏ trong lớp lót bị rơi ra.

Chương Quyết trong lòng căng thẳng, vừa định cầm lên thì Trần Bạc Kiều đã nhanh chóng đưa tay ra nhặt nó lên thay Chương Quyết. Chương Quyết tim đập liên hồi, đứng bật dậy, muốn cướp túi nhựa về, Trần Bạc Kiều lại không muốn trả nó cho y.

Y chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Bạc Kiều ngả người ra sau, cẩn thận quan sát thứ đồ bên trong túi nhựa.

Mà bên trong túi cũng không phải thứ có giá trị gì, chỉ là máy định vị bị hỏng đã được rửa sạch và lau khô.

Trần Bạc Kiều thấy rõ vật bên trong túi, khuôn mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc, anh dừng một lúc lại hỏi Chương Quyết: “Cậu thật sự mang nó theo à?”

Chương Quyết không trả lời, Trần Bạc Kiều cũng không có động tĩnh. Lát sau, Chương Quyết đành phải nói: “Anh trả cho tôi đi.”

Y đưa tay ra lần nữa, nhưng Trần Bạc Kiều vẫn một mực không trả nó cho y. Chương Quyết nghĩ mãi mà không hiểu vì sao mình chỉ trộm giấu một món đồ như thế, Trần Bạc Kiều cũng không ngừng vạch trần khiến cho y vô cùng túng quẫn.

“Đừng lấy thứ này,” Trần Bạc Kiều nhẹ nhàng nói, “Không may. Cậu muốn cái gì, tôi sẽ cho cậu.”

Thấy Chương Quyết không lên tiếng, anh lại nói: “Bất kể là thứ gì.”

“Cậu muốn gì nào, Chương Quyết.” Trần Bạc Kiều dẫn đường cho y.

Chương Quyết nhìn Trần Bạc Kiều hồi lâu, lại thấp giọng nói: “Muốn giữ lại.” Chương Quyết cũng tự cảm thấy câu trả lời này rất tệ, nhưng vẫn muốn nói với Trần Bạc Kiều rằng: “Anh trả lại cho tôi đi, mặc kệ tôi.”

Chương Quyết cúi đầu chờ một lúc, cảm giác Trần Bạc Kiều đưa tay ra, sau đó tay y bị anh nắm lấy, Trần Bạc Kiều đặt túi nhựa vào lòng bàn tay y.

“Chương Quyết,” Trần Bạc Kiều nói, “Cậu không ngốc.”

Chương Quyết nắm chặt tay lại, không trả lời anh, đem túi nhựa kia cất kỹ.

“Được rồi, tôi đã trả cho cậu,” Trần Bạc Kiều nói với y, “Cậu cũng lột cho tôi một con tôm đi.”
Bình Luận (0)
Comment