*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Bạc Kiều không chọc Chương Quyết nữa, anh nói: “Không buồn ngủ thì đừng miễn cưỡng, tôi cũng chưa muốn ngủ.”
Chương Quyết có chút ủ rũ mà “ừ” một tiếng, nằm nghiêng một lát lại ngồi dậy, nhìn thẳng vào Trần Bạc Kiều.
Trần Bạc Kiều chưa bao giờ lúng túng khi đối diện với một người, anh bình thản nói: “Thời gian còn sớm, ngủ không được cũng rất bình thường, không cần khách sáo với tôi.”
Anh đã tẩy đi lớp hóa trang ban ngày, trở về Trần Bạc Kiều rạng rỡ và tươi sáng.
Chương Quyết đoán anh đã cạo râu bằng chiếc dao cạo dùng một lần được đặt cạnh bồn rửa trong phòng tắm. Có thể bởi vì con dao bị cùn hoặc anh chưa quen dùng, nên lúc này trên cằm anh mới xuất hiện hai vết xước rất nông mà hôm qua khi trang điểm không hề có.
Nhận thấy ánh mắt của Chương Quyết, Trần Bạc Kiều giơ tay lên xoa cằm mình rồi cười nói: “Cạo ẩu quá đó.”
“À phải,” Anh lại trôi chảy chuyển chủ đề: “Mèo con mổ xong chưa?”
Chương Quyết mất vài giây mới kịp phản ứng: “Hả, ừ.” rồi lập cập xuống giường, đi đến chân giường, khom người tìm di động trong túi xách.
Sau khi mở máy lên, tin nhắn từ Ngải Gia Hi nhảy ra trước, sau đó mới đến một mớ tin nhắn của lễ tân Văn.
Trần Bạc Kiều có mặt ở đây, Chương Quyết tạm thời không nghe tin nhắn của Ngải Gia Hi mà trực tiếp mở ra mục tin nhắn, cầm điện thoại về giường xem cùng Trần Bạc Kiều.
Chỉ mới vài tiếng trôi qua kể từ khi Chương Quyết gửi lời “Cảm ơn” tới lễ tân Văn, đối phương đã gửi lại rất nhiều video và tin nhắn.
Trong đó còn đính kèm cả hoá đơn hôm nay, và nói rằng mèo con sẽ phẫu thuật vào ngày mai, thích nghi tốt trong bệnh viện. Sau đó đối phương lại hỏi Chương Quyết, nếu mèo con bình phục rồi mình có thể mang bé về nhà nuôi không, hứa sẽ thường xuyên gửi video cho Chương Quyết.
Trần Bạc Kiều dường như muốn biết thêm về tình hình của mèo con. Anh đến gần Chương Quyết, tự mở ra đoạn ghi hình, xem mèo con chơi đùa với quả cầu lông.
Xem xong ảnh và video, Chương Quyết lại kéo xuống tin nhắn cuối cùng và gõ chữ “Có thể”. Vừa mới gửi đi, Trần Bạc Kiều đột nhiên mở miệng hỏi y: “Người này…”
Chỉ nói được một chữ anh liền dừng lại, lát sau mới nói tiếp: “Lễ tân bệnh viện thú y ở Thái Lan đều nhiệt tình như vậy à?”
Chương Quyết nghiêng đầu suy nghĩ một thoáng, sau đó nói ra số tiền mà y đã gửi lại cho bệnh viện.
“…”
Anh nhìn Chương Quyết bằng ánh mắt rất khó tả.
Chương Quyết đọc được hiểu lầm trong mắt anh, lập tức giải thích một cách vụng về: “Bây giờ có rất nhiều tin tức về bệnh viện thú y ngược đãi động vật.”
“Ừ,” Trần Bạc Kiều gật đầu hưởng ứng, “Đúng vậy.”
Chương Quyết dám chắc anh đang cười nhạo mình, đương muốn cường điệu việc để sẵn tiền cho bệnh viện là tất yếu, muốn anh hiểu dụng ý của mình thì di động lại rung lên, là Ngải Gia Hi gọi đến.
Trần Bạc Kiều và Chương Quyết ngồi gần nhau, nhất định cũng thấy rõ họ tên người gọi. Chương Quyết theo thói quen mà nhìn Trần Bạc Kiều, anh vô cùng ân cần mà hỏi: “Có cần tôi ra ngoài không?”
Chương Quyết lắc đầu, không do dự mà nghe máy.
“Gia Hi.” Chương Quyết nói.
Ngải Gia Hi hơi sững ra, không tin lắm hỏi lại: “A Quyết?”
“Anh đây, có chuyện gì vậy?” Chương Quyết hỏi cậu.
“Anh nhận máy rồi?” Ngải Gia Hi xác nhận lại.
Chương Quyết nói phải, Ngải Gia Hi liền hỏi: “Anh có nghe được tin nhắn của em chưa?”
“Chưa kịp nghe.” Chương Quyết đáp.
“Em biết anh mở két sắt,” Trong giọng của Ngải Gia Hi lộ rõ sự lo lắng, “Có gì không ổn à? Anh còn ở Bangkok không?”
“Anh không sao,” Chương Quyết nói, “Em không cần phải lo.”
“Em sao có thể không lo,” Ngải Gia Hi cuống lên, “Tin tức lan truyền khắp nơi, em không muốn nhìn cũng không được, với lại chìa khóa trong ngân hàng là kế hoạch dự phòng của anh đúng chứ.” Cậu dừng vài giây, lại nói: “Em đang ở Bangkok, chiều nay sẽ đến đó.”
Chương Quyết vừa định nói chuyện, nhưng đối mặt với ánh mắt dò xét của Trần Bạc Kiều, y lại dừng một chút, rũ mắt, nhẹ giọng khuyên Ngải Gia Hi: “Bangkok không vui đâu. Ngày mai trở về đi. Ngoan.”
“Không muốn,” Ngải Gia Hi không chịu, “Em còn muốn tận hưởng thú vui nhục dục của Bangkok, ở nhà bị cha quản chặt như vậy, vất vả lắm mới thoát ra được, còn lâu em mới chịu quay về.”
“Gia Hi…” Chương Quyết còn muốn dỗ Ngải Gia Hi để cho cậu trở về, mà lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị Ngải Gia Hi cắt ngang: “A Quyết, bây giờ anh đang ở bên anh ta ư?”
Chương Quyết không nhìn Trần Bạc Kiều, thấp giọng nói: “Ừ.”
“… Vậy… Anh có thấy hạnh phúc không?” Ngải Gia Hi từ tốn hỏi.
Chương Quyết không nghe ra cảm xúc của Ngải Gia Hi, chỉ cảm thấy Ngải Gia Hi khi hỏi câu này cũng rất do dự.
Mà Chương Quyết cũng không biết phải trả lời vấn đề này thế nào ngoài giữ im lặng.
Ngải Gia Hi chờ một lúc, có lẽ biết rằng mình sẽ phải đợi rất lâu để Chương Quyết trả lời, nên dứt khoát không đợi nữa mà nói thẳng: “Dù sao đi nữa anh cũng phải cẩn thận. Sau khi đưa anh ta về trong nước, chuyện lấy thuốc thúc đẩy phân hóa anh cũng đừng để trong lòng.”
Từ ngày Ngải Gia Hi sinh ra, Chương Quyết vẫn luôn đóng vai anh trai và người bảo vệ cậu. Nay là lần đầu tiên bị Ngải Gia Hi giáo huấn, Chương Quyết còn chưa kịp thích ứng.
“Biết chưa?” Ngải Gia Hi rất kiên trì xác nhận lại.
“Anh biết rồi.” Chương Quyết bất đắc dĩ nói.
“Biết là tốt rồi, em cúp đây, bye bye.” Rồi ngắt máy.
Chương Quyết cất di động đi.
Trần Bạc Kiều không lên tiếng, cũng không có ý định tìm hiểu. Vậy mà Chương Quyết vẫn chủ động giải thích: “Một người bạn của tôi.”
“Vị hôn phu của cậu?” Trần Bạc Kiều bất ngờ hỏi.
Nghe thấy từ “Vị hôn phu” của anh, Chương Quyết cũng rất kinh ngạc, bởi vì y luôn cho rằng Trần Bạc Kiều không hề biết gì về mình.
Nhưng mà anh nói không chính xác lắm, Chương Quyết muốn sửa lại một chút: “Là cựu hôn phu.”
Trần Bạc Kiều nhướn mày nói: “Tình cảm của các cậu rất tốt.”
Cá nhân Chương Quyết tin rằng, Trần Bạc Kiều không thực sự quan tâm đến chuyện đời tư của mình mà anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng dù là vậy Chương Quyết vẫn thành thật trả lời: “Chúng tôi từ nhỏ đã có hôn ước. Mười bốn tuổi cậu ấy phân hóa xong liền đính hôn. Sau này trưởng thành hơn, phát hiện không hợp lại hủy bỏ.”
Trần Bạc Kiều gật đầu nói: “Cậu thực sự không giống bạn trai, mà giống anh trai của cậu ấy hơn.” rồi anh lại nhại theo Chương Quyết nói: “Ngày mai trở về đi. Ngoan.”
Chương Quyết cảm thấy anh nhại theo không giống chút nào, bởi vì khi anh nói từ “Ngoan”, rõ ràng tràn đầy hương vị của riêng anh, vậy mà Chương Quyết vẫn không kìm được bật cười.
Chương Quyết rất ít khi cười, y không biết khi mình cười lên có khó coi lắm không, thế nên nụ cười trên môi y rất nhanh đã tắt lịm.
Trần Bạc Kiều dường như cũng không để ý, anh chỉ cười rồi hỏi Chương Quyết: “Thế nào, giống chứ?”
Chương Quyết nhìn anh không nói gì. Trần Bạc Kiều biết đáp án, lại trầm ngâm một lát, lần nữa nhại theo Chương Quyết nói: “Ngày mai trở về đi. Ngoan.” Lần này Chương Quyết không nhịn được nữa, muốn quay lưng lại để cười. Trần Bạc Kiều rất tự nhiên nắm cổ tay Chương Quyết, không cho y chạy, còn nói: “Trốn cái gì.”
Tay đại tá Trần vừa lớn vừa nóng, lại còn khỏe, không cho Chương Quyết trốn, Chương Quyết trốn không được.
Chương Quyết chỉ nghĩ, Trần Bạc Kiều quả là người luôn có thể dễ dàng khiến cho người khác rung động.
Bọn họ đã rất nhiều năm không gặp, lâu đến mức Chương Quyết cảm thấy Trần Bạc Kiều mà y thích có thể là do y tự bịa ra, hoặc là Trần Bạc Kiều không đáng để thích như vậy, và biết đâu khi gặp lại anh, Chương Quyết sẽ không còn cảm giác rung động như ngày ấy nữa.
Hiện tại xem ra đều là lừa mình dối người.
Tình yêu của Chương Quyết dành cho Trần Bạc Kiều vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt theo đường cong quên Ebbinghaus[1], không ngừng nhớ đi nhớ lại một việc vừa vô nghĩa vừa không có hy vọng, mãi đến khi không bao giờ quên.
[1] Đường cong quên Ebbinghaus: Nhà khoa học người Đức có tên là Hermann Ebbinghaus đã có một công trình khoa học nghiên cứu về biểu đồ trí quên. Qua đó, sự thật là sau một giờ, chúng ta quên mất gần một nửa (44%) nếu không ôn tập lại, sau một ngày chúng ta quên 67% và sau một tuần là 75%. Như vậy, để có thể ghi nhớ thì điều quan trọng là bạn phải nhanh chóng ôn tập lại những kiến thức mới vừa tiếp cận. Điều đó vừa phục hồi lại lượng thông tin mình ghi nhớ được, đồng thời việc ôn tập cũng đồng nghĩa với việc bạn gặp lại kiến thức đó. Và hiển nhiên khi gặp lại, bộ não sẽ ấn tượng với nó và sẽ khắc ghi nó nhiều hơn. Khi bạn ghi nhớ nó đủ tốt, kiến thức sẽ đi vào vùng trí nhớ dài hạn, và hiển nhiên bạn sẽ nhớ một cách lâu dài.↑
Hi: Yêu anh yêu cả con mèo anh nhặt ~0~