Lão Lý tiếp tục nói: "Chỉ là gần đây tôi cảm thấy tâm trí không an tâm, ông nói xem, Tuyết Trân sẽ lấy số tiền này hay không…"
"Khụ khụ..." Lão Lý như muốn nói gì đó, nhưng lại không trực tiếp hỏi ra miệng. Thế là dùng một loại phương thức vòng vo khác để mở miệng hỏi thăm: "Gần đây Tuyết Trân có đi cùng bạn học nam nào hay không? Ông cũng biết rõ, đây là cảm giác của một ông già có con gái..."
Phùng Lập Kiên: Hiểu! Loại cảm giác này tôi còn có thể không hiểu sao! Cái loại cảm giác này giống như thỏ trắng nhỏ bản thân tỉ mỉ che chở bị sói con bắt cóc mất! Đặc biệt là! Thỏ trắng nhỏ còn vui vẻ nhảy nhót chạy đi theo sói con nữa! Tôi trải nghiệm qua vài lần rồi, ông có thể nói tôi không hiểu sao?
"Khụ khụ..." Phùng Lập Kiên cười mở miệng: "Ông cứ yên tâm, không có đi cùng bạn học nam nào đâu."
Lão Lý thở dài một hơi: "Vậy thì tốt."
"Chỉ là... có thân thiết với một luật sư nam ưu tú ."
Nửa câu sau Phùng Lập Kiên không nói ra, bởi vì lo lắng lão Lý tạm thời không chịu nổi, ông lẳng lặng hít sâu một hơi, dứt khoát không nói gì nữa.
......
Mục đích lão Lý lần này đến Nam Đô chính là muốn hỏi thăm về tình huống của Lý Tuyết Trân. Sau khi thông qua Phùng Lập Kiên hiểu rõ không có tình huống gì, trong lòng cũng yên tâm, chuẩn bị quay về Bắc Đô tiếp tục hoàn thành hạng mục.
Đại học Pháp lý Nam Đô.
Lão Lý nhìn Lý Tuyết Trân: "Ở trường học nhất định phải nghe lời thầy Phùng, ở công ty luật thực tập phải ngoan ngoãn nghe lời các luật sư, có hiểu không...?"
Nghe lời Tô Bạch! Con mắt tiểu Lý sáng lên, trịnh trọng mở miệng: "Ba, con biết rồi, con khẳng định sẽ tử tế nghe lời các luật sư mà."
Nghe con gái ngoan ngoãn nói, lão Lý rất yên tâm, nhưng chung quy vẫn cảm thấy kì lạ. Nhưng cụ thể kỳ quái ở đâu, lại không thể nói rõ. Thôi được thôi được, chỉ cần con gái ngoan không yêu đương, liền không có chuyện gì!
Lý Tuyết Trân nghe được: Tại công ty luật ngoan ngoãn nghe lời luật sư, mà luật sư của cô lại không phải ai khác chính là Tô Bạch.
Phùng Lập Kiên đứng bên cạnh nhìn Lý Tuyết Trân mặt đầy ý cười, ông lặng lẽ lắc đầu. Đau tim nè!!! Nhưng mà lại không thể nói!
Nôn nóng quá! Lão Lý ông mau nhanh chóng đi đi, nếu không ông sợ mình không nhịn được mà nói ra, thế nào lão Lý cũng nổi đóa lên mất!
May thay, lão Lý cũng chẳng nói gì nhiều, sau vài câu xã giao ngắn gọn, liền rời đi. Nhìn bóng lưng lão Lý khuất dần, Phùng Lập Kiên thở dài, ông lắc đầu, chẳng nói chẳng rằng.
…
Tại văn phòng luật sư Bạch Quân.
Tô Bạch khẽ thở ra một hơi, chỉnh lý lại các vụ án gần đây.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hứa Hưởng bước vào, ngồi xuống sofa, nét mặt lộ vẻ khó xử: "Luật sư Tô, tôi đang gặp một vụ án khó xử lý quá."
"Án gì mà khó xử lý vậy?" Tô Bạch hỏi, "Hình sự, dân sự hay hành chính?"
"Hình sự ạ."
Tô Bạch nhìn Hứa Hưởng, mỉm cười: "Hình sự mà cậu cũng kêu khó sao? Kể tôi nghe xem nào, chúng ta cùng phân tích."
Hứa Hưởng hít một hơi thật sâu, gật đầu: "Vụ án này… nó khá nghiêm trọng. Thân chủ không đồng ý với phán quyết sơ thẩm lần hai, muốn kháng cáo, yêu cầu tái thẩm, nhưng lại bị từ chối."
"Hơn nữa, thẩm phán còn nói với thân chủ…"
"Rằng cho dù vụ án được tái thẩm, phán quyết sơ thẩm lần hai cũng sẽ bị hủy bỏ, khả năng cao là giữ nguyên phán quyết ban đầu."
Tô Bạch nhíu mày: "Cái gì?"
Thẩm phán nào mà dám nói vậy? Quá đáng thật!
Chậc chậc, cơ hội đây rồi!
Tô Bạch ho khan hai tiếng, hỏi: "Yêu cầu tái thẩm bị từ chối là từ chối yêu cầu của cậu, hay của ai?"
"Lý do từ chối là gì?"
Hứa Hưởng xoa trán: "Yêu cầu tái thẩm bị từ chối không phải của tôi."
"Thân chủ đã thuê một công ty luật khác để kháng cáo, nhưng bị từ chối."
"Luật sư bên đó chắc là luật sư ít kinh nghiệm, đành bó tay. Sau đó, họ giới thiệu công ty luật chúng ta, nói là văn phòng luật sư Bạch Quân rất giỏi xử lý án hình sự."
"Là đỉnh cao trong giới luật sư hình sự Nam Đô."
"Vậy nên thân chủ mới tìm đến chúng ta. Nhưng vụ án này quả thật rất phức tạp. Sau khi tìm hiểu tình hình, tôi sợ mình không đủ khả năng, nên mới đến tìm luật sư Tô."
Chậc chậc chậc…
Xem ra danh tiếng của văn phòng luật sư Bạch Quân trong lĩnh vực hình sự ở Nam Đô đã lan xa rồi!
"Ừm!"
Tô Bạch gật đầu: "Theo những gì cậu nói, vụ án này quả thực có vấn đề. Cậu kể rõ ràng hơn về vụ án này đi, để tôi xem nó phức tạp đến mức nào."
"Vâng, luật sư Tô." Hứa Hưởng gật đầu lia lịa.
Hứa Hưởng liền kể lại toàn bộ vụ án. Sau khi nghe xong, Tô Bạch cau mày, rồi thở dài: "Vụ án này đúng là phức tạp thật."
"Cậu xử lý không được cũng phải thôi."
"Nhưng… không sao, văn phòng luật sư Bạch Quân chúng ta nhận vụ án này!"
Chậc chậc, chỉ cần nghe những lời thẩm phán kia nói, cũng đủ biết vụ án này nhất định phải nhận!
Không phải vì lý do gì khác, mà là vì muốn đánh bóng tên tuổi của văn phòng luật sư Bạch Quân trong giới luật sư hình sự Nam Đô!