Vụ án này... nước rất sâu!
Đông đông đông!
Sau khi Tần Tiểu Phong kết thúc lời khai, Vu Thải Hà gõ búa.
Căn cứ vào quá trình thẩm vấn, việc xem xét chứng cứ đã hoàn thành trước phiên tòa, không có vấn đề gì lớn.
Bà quay sang nhìn hai vị thẩm phán khác, cả hai đều gật đầu, cho thấy họ cũng không có vấn đề gì với phiên thẩm vấn này.
Chứng cứ rõ ràng...
Vu Thải Hà lên tiếng: "Luật sư bào chữa có gì cần trình bày thêm liên quan đến cáo buộc của nguyên đơn?"
Khương Dân hiểu rõ, mọi điểm mấu chốt khác đều không quan trọng, nhưng việc giành lại quyền chủ động trong việc phán quyết về hành vi đầu thú là điều bắt buộc.
Vì vậy, y tập trung vào điểm này:
"Thưa thẩm phán, bị cáo đã có hành vi chống cự khi bị bắt trong quá trình đầu thú."
"Tuy nhiên, chúng tôi cho rằng, bị cáo vừa trưởng thành, chưa có nhiều kinh nghiệm sống, nên khi đối mặt với các nhân viên hành pháp, đã có phản ứng bộc phát."
"Chúng tôi đề nghị hội đồng xét xử xem xét yếu tố này."
"Thưa thẩm phán, tôi xin kết thúc phần trình bày."
Đông đông đông!
Vu Thải Hà gật đầu nhẹ, gõ búa, tóm tắt lại phiên tòa.
"Liên quan đến phần thẩm vấn của nguyên đơn và bị cáo, hội đồng xét xử đã nghiên cứu kỹ lưỡng và đưa ra kết luận sau:"
"Thứ nhất: Hành vi cố ý giết người của Tần Tiểu Phong là có thật, mặc dù có yếu tố tâm lý nhất định, nhưng việc đâm năm nhát dao cho thấy ý định rõ ràng."
"Thứ hai: Tần Tiểu Phong đã biết Lục Ảnh đang mang thai khi tấn công cô ấy."
"Thứ ba: Tần Tiểu Phong đã có hành vi chống cự khi bị bắt trong quá trình đầu thú, tuy nhiên điều này không được ghi nhận trong báo cáo của cơ quan chức năng."
"Các bên có phản đối ba điểm trên không?"
Kiểm sát viên Trịnh Lập Quân: "Chúng tôi không phản đối."
Khương Dân thở dài: "Chúng tôi không phản đối."
Tô Bạch: "Chúng tôi không phản đối."
Đông đông đông!
"Cả ba bên đều không phản đối kết luận trên. Phiên tòa chuyển sang phần tuyên án."
Tuyên án...
Tô Bạch hít sâu một hơi. Vu Thải Hà vẫn chưa đưa ra bất kỳ phán quyết nào về những lập luận của hai bên. Không ai biết chắc chắn tình hình sẽ diễn biến như thế nào.
Ngược lại, phần trần thuật của tòa án có lẽ sẽ là phân đoạn thẩm vấn quan trọng nhất để cho thẩm phán Vu Thải Hà vốn có tính khuynh hướng đưa ra quyết định cuối cùng.
Cùng lúc đó, mọi người có mặt tại phiên tòa đều rõ ràng trần thuật của tòa án là điểm mấu chốt cuối cùng của vụ án.
Trên băng ghế dành cho người nhà, Vạn Ngọc Bình và Tần An Hải đều hết sức căng thẳng, bởi vì phân đoạn cuối cùng này có thể quyết định sinh tử của con trai họ.
Tương tự, đối với phần trần thuật cuối cùng này, Chu Lôi cũng rất nóng lòng, bởi vì nó sẽ ảnh hưởng đến việc liệu Tần Tiểu Phong có phải nhận hình phạt thích đáng cho tội ác đã gây ra hay không.
"Thùng!", tiếng búa của thẩm phán vang lên. Vu Thải Hà mở miệng: "Hiện tại mời kiểm sát viên tiến hành trần thuật."
Trịnh Lập Quân đơn giản sắp xếp lại tài liệu tố tụng, sau đó bắt đầu trình bày: "Kiểm phương trần thuật như sau: Kiểm phương cho rằng, Tần Tiểu Phong bị nghi ngờ cố ý giết người, hơn nữa tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội. Nên chịu lấy sự trừng phạt nghiêm khắc, để thể hiện sự tôn nghiêm của pháp luật và quyền lợi bình đẳng của mọi người. Mỗi công dân đều có nghĩa vụ bình đẳng hưởng thụ pháp luật... Chánh án, bên tôi đã trần thuật xong."
Trần thuật của Trịnh Lập Quân trung thực, thẳng thắn, có thể nói là trực tiếp sử dụng theo khuôn mẫu.
"Đông! Đông! Đông!"
Nghe xong trần thuật của kiểm sát viên, Vu Thải Hà nhìn về phía ghế bị cáo: "Hiện mời luật sư đại diện phía bị cáo tiến hành trần thuật."
"Vâng, chánh án." Khương Dân hơi gật đầu. Vụ án lần này, trước mắt mà nói, bọn họ rõ ràng đang ở thế bất lợi.
Tuy nhiên, chánh án vẫn chưa tiến hành phán định, điều đó có nghĩa là họ vẫn còn cơ hội.
Giai đoạn trần thuật của tòa án chính là cơ hội cuối cùng của họ.
Khương Dân giơ tay: "Chánh án, về phương diện trần thuật, bên tôi thỉnh cầu được trình bày một số vật chứng có liên quan đến bản án."
"Đông! Đông! Đông!"
"Thỉnh cầu được thông qua."
"Vâng, chánh án."
Khương Dân lập tức đưa một số tài liệu cho nhân viên công tác bên cạnh.
"Chánh án," y nói, "Những tài liệu này liên quan đến đánh giá của cán bộ, giáo viên trường học đối với Tần Tiểu Phong. Hầu hết các đánh giá của cán bộ, giáo viên trường học đều rất tích cực. Trong đó, có một giáo viên đánh giá về Tần Tiểu Phong như sau: Không thể tin được Tần Tiểu Phong lại có thể giết người, bởi vì bình thường tại trường học, Tần Tiểu Phong luôn hoàn thành việc học, tôn kính thầy cô, yêu thương bạn bè. Ấn tượng về Tần Tiểu Phong là một học sinh ngoan ngoãn, lễ phép, việc em ấy làm ra quyết định sai lầm này khiến tôi rất đau lòng."
"Dựa trên những đánh giá của bạn bè, giáo viên trường học, có thể thấy rằng, Tần Tiểu Phong trong môi trường học tập thường ngày là một người hòa đồng, thân thiện. Trong vụ án lần này, khi đối mặt với thẩm vấn của cơ quan hành pháp, Tần Tiểu Phong đã thành khẩn khai báo, trực tiếp thừa nhận tội ác của mình. Đối với một sinh viên đại học vừa mới trưởng thành, tâm lý quả thật sẽ xuất hiện những dao động, đây cũng là một trong những yếu tố then chốt dẫn đến việc Tần Tiểu Phong thực hiện hành vi phạm tội. Biết sai thì sửa, sau đó làm điều tốt là tốt nhất. Hành vi của Tần Tiểu Phong quả thật đã cấu thành tội phạm, nhưng mong chánh án và hai vị thẩm phán có thể xem xét đến những yếu tố khác, cần cho em ấy một cơ hội để cải tạo, làm người mới. Bên tôi cũng đồng ý bồi thường cho gia đình nạn nhân Lục Ảnh. Chánh án, bên tôi trần thuật xong."