Tô Bạch uống một ngụm trà, thở dài một hơi.
Tiếp theo, phải xem Hạ Đông Thăng sẽ nói chuyện với đối phương như thế nào, và điều kiện mà đối phương đưa ra là gì.
Nếu đối phương còn tiếp tục có ý định dẫn dắt...
Như vậy...
Chậc chậc...
......
Bộ phận Pháp vụ, Bảo hiểm Toàn An.
Lý Song Quân báo cáo công việc với Vương Hải Dương.
"Chủ nhiệm Vương, hôm nay phiên hòa giải ở tòa án, Tô Bạch của Văn phòng Luật sư Bạch Quân kia, trực tiếp sư tử ngoạm, yêu cầu công ty chúng ta không chỉ bồi thường vượt mức, mà còn phải đăng thông cáo công khai thừa nhận cáo buộc đối với Hạ Đông Thăng là không chính đáng... Ý tứ đại khái là như vậy."
"Tôi và Cố Bân đã từ chối hòa giải."
Vương Hải Dương hơi nhíu mày: "Văn phòng Luật sư Bạch Quân này thật dám mở miệng!"
"Điều kiện hòa giải này có khác gì ép chúng ta thua kiện?!"
"Vậy tiếp theo phải làm sao? Sau khi từ chối hòa giải thì sao?"
Lý Song Quân cười nói: "Chủ nhiệm Vương, anh yên tâm đi... Tôi đã bí mật liên lạc với Hạ Đông Thăng rồi..."
"Anh ta đồng ý tiến hành hòa giải riêng với công ty chúng ta, tôi cảm thấy anh ta không hài lòng với số tiền bồi thường của công ty chúng ta, đến lúc đó chỉ cần tăng thêm một chút, trực tiếp để anh ta hủy bỏ vụ kiện với Bảo hiểm Toàn An là được rồi..."
"Để người trong cuộc hủy bỏ vụ án này, sẽ không xuất hiện vấn đề gì chứ…?" Vương Hải Dương nhìn Lý Song Quân hỏi.
Lý Song Quân cười lắc đầu.
“Chủ nhiệm Vương, về Hạ Đông Thăng này, trước phiên sơ thẩm Cố Bân đã từng tiếp xúc qua rồi, anh ta không có trình độ văn hóa gì, địa điểm làm việc cũng là ở trong nhà xưởng, vòng tròn giao tiếp nhỏ hẹp, không tiếp xúc với ai, cũng không hiểu biết luật pháp nhiều, sẽ không có vấn đề gì."
Vương Hải Dương nghe vậy, gật gật đầu.
"Ừ, vậy chuyện này cậu phải xử lý cho tốt, đừng để xảy ra bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào..."
"Vâng, chủ nhiệm Vương."
Lý Song Quân gật đầu, sau đó đi ra khỏi văn phòng chủ nhiệm, đến các phòng ban khác đóng dấu một số tài liệu.
Sau đó, Lý Song Quân gọi điện thoại cho Cố Bân, rời khỏi công ty, đi đến nơi ở của Hạ Đông Thăng.
Hạ Đông Thăng cư trú tại một khu ổ chuột ở Nam Đô.
Nơi này chưa được Nam Đô quy hoạch, vẫn còn rất bẩn thỉu và lộn xộn.
Lý Song Quân dựa theo địa chỉ mà Cố Bân cung cấp và liên lạc với Hạ Đông Thăng, sau khi đi bộ gần mười phút, cuối cùng cũng tìm thấy nhà của Hạ Đông Thăng.
Nhà của Hạ Đông Thăng chỉ là một căn nhà hai tầng tự xây cách đây hai mươi năm, mặc dù là nhà lầu, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng căn nhà đã cũ kỹ, không được bảo dưỡng.
Tất cả đồ đạc trong nhà, từ ghế sofa đều vô cùng cũ kỹ, không có đồ nội thất gì, có thể thấy gia cảnh tương đối khó khăn.
Sau khi quan sát tất cả, trong lòng Lý Song Quân đã có dự tính.
Ngồi trên ghế sofa, Lý Song Quân mỉm cười nhìn Hạ Đông Thăng, nói:
"Chào anh, tôi là nhân viên pháp vụ của Bảo hiểm Toàn An, chúng ta đã gặp nhau tại tòa án lúc hòa giải..."
"Cuộc điện thoại trước đó cũng là tôi gọi, lần này đến đây chủ yếu là muốn nói chuyện riêng về việc hòa giải."
Hạ Đông Thăng gật đầu: "Được..."
Lý Song Quân cười cười, không vội vàng đi vào vấn đề chính, mà đi dạo một vòng quanh nhà Hạ Đông Thăng, bắt đầu nói chuyện gia đình:
"Căn nhà này của anh xây dựng lâu rồi nhỉ? Trông có vẻ cũ kỹ rồi, có tính toán sửa sang lại không…?"
"Tôi nghe nói mẹ anh bị bệnh, chi phí nằm viện mỗi tháng chắc tốn kém lắm nhỉ…?"
"Hiện tại anh không có việc làm... Tiếp theo có dự định gì không...? Bảo hiểm Toàn An chúng tôi có vị trí bảo vệ kho hàng, có thể giải quyết vấn đề công việc cho anh."
Lý Song Quân dự định tấn công vào tâm lý của Hạ Đông Thăng trước.
Đối với Hạ Đông Thăng, điều thiếu nhất là gì?
Chính là tiền!
Những vấn đề mà Lý Song Quân vừa nêu ra đều cần tiền, hơn nữa cần rất nhiều tiền, những khoản tiền mà Hạ Đông Thăng không thể nào chi trả nổi.
Đây cũng là sự chuẩn bị cho việc Lý Song Quân sẽ đưa ra mức bồi thường sau này, tạo tiền đề tâm lý cho đối phương.
Sau khi nhận thấy ánh mắt của Hạ Đông Thăng có sự thay đổi, Lý Song Quân cười nói:
"Vừa rồi chỉ là tán gẫu, bây giờ mới đến chuyện chính..."
"Về vấn đề liên quan, chúng ta đã nói sơ qua điện thoại rồi..."
"Tiếp theo, chúng ta nói chuyện cụ thể nhé…?" Lý Song Quân thể hiện thái độ thân thiện, cười nói.
Hạ Đông Thăng gật đầu, nhưng bất chợt chuyển chủ đề:
"Lần trước đồng nghiệp của anh đến tìm tôi... Sau đó trở về đã lập hồ sơ rồi..."
"Ha ha..."
Nghe vậy, Lý Song Quân cười cười, như đã đoán trước, lấy ra một chiếc bút ghi âm từ trong túi áo.
"Đây là bút ghi âm, tôi đã bật lên rồi, tất cả các cuộc trò chuyện tiếp theo của chúng ta sẽ được ghi lại, có thể giữ làm căn cứ pháp lý. Bút ghi âm tôi đặt ở đây rồi, nếu trong quá trình chúng ta nói chuyện, tôi có bất kỳ hành vi trái pháp luật nào, anh hoàn toàn có thể dựa theo nội dung trong bút ghi âm này để tố cáo tôi, như vậy, anh có thể yên tâm rồi chứ?"