"Tôi cảm thấy bọn họ bị phá sản là đáng đời mà!"
"À đúng rồi."
"Luật sư Tô… Vụ này chúng ta chắc chắn sẽ thắng chứ?"
"Tình huống cụ thể thì tôi khó mà nói trước, nhưng chắc là không có vấn đề gì đâu."
Nghe Tô Bạch nói, Mã Thành kích động nhìn Tô Bạch: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt…"
"Tên luật sư của ngân hàng Nam Đô này vừa nhìn đã biết không phải người tốt. Luật sư Tô nhất định sẽ thắng!"
Tô Bạch:……
Vậy là đánh giá qua ngoại hình sao …?
......
Ở một bên khác.
Từ Chí Cường thở dài, anh ta nhìn về phía Vương Giang Dương - người cùng vị trí bị cáo.
Ban đầu phía ngân hàng Nam Đô vẫn có thể tiếp tục biện hộ, nói không chừng là thay đổi được cả quan điểm của Chánh án.
Nhưng hiện tại…
Họ lại bị Vương Giang Dương đâm sau lưng…
Nói thật, Từ Chí Cường không thể chấp nhận được điều này.
Vương Giang Dương chú ý tới ánh mắt của Từ Chí Cường, nhưng cũng không quá để tâm. Dù sao thì trách nhiệm này cũng không thể để cho bất động sản Nam Kiến bọn họ gánh hết.
Có là chơi xấu đi nữa… miễn là có thể kéo thêm một người thì sao cũng được…
......
Trong phòng thảo luận của hội thẩm.
Chu Hoà uống một ngụm trà, nhìn về phía hai vị thành viên hội thẩm là Lý Minh Phi và Vương Đông.
Lý Minh Phi và Vương Đông lần lượt là thẩm phán chuyên về luật pháp liên quan đến ngành tài chính ngân hàng và chuyên về tranh chấp bất động sản.
"Điểm biện hộ thứ nhất của phiên toà này xem như đã hoàn thành… Minh Phi, anh là người am hiểu luật pháp liên quan đến ngành tài chính ngân hàng. Anh có cảm thấy ngân hàng Nam Đô này cần phải chịu trách nhiệm hay không?"
Lý Minh Phi cười cười: "Ngân hàng đã có hành vi vi phạm quy định… Vậy nên chắc chắn họ cần phải chịu một trách nhiệm nhất định. Nhưng trách nhiệm này cần phải phân chia nhóm chính và nhóm phụ."
"Tôi cho rằng, dù phía ngân hàng có biện hộ như thế nào thì vụ án này cũng là do phía ngân hàng đã vi phạm thao tác. Đều là vì họ đã không tiến hành giám sát nghiêm ngặt giải ngân tiền vốn."
"Nguyên nhân dự án bị bỏ hoang là do số tiền giám sát bị chuyển dụng."
"Bởi vì vậy nên phía ngân hàng không thể thoát khỏi quan hệ."
"Nhưng nếu nói theo góc độ chủ quan, vụ án này là do phía bất động sản tiến hành chuyển dụng số tiền giám sát. Vậy nên tôi cảm thấy là chỉ cần phán quyết ngân hàng Nam Đô chịu trách nhiệm phụ thôi."
"Ừ!"
"Tôi đồng ý."
Vương Đông lên tiếng: "Tranh chấp về bất động sản phần lớn đều là vấn đề của doanh nghiệp bất động sản. Trường hợp tranh chấp thường dẫn đến khi các doanh nghiệp bất động sản không thực hiện theo hợp đồng đã ký."
"Vấn đề dự án bị bỏ hoang cũng là vì doanh nghiệp bất động sản tự ý chuyển dụng vốn."
"Trước đây tôi đã từng xử lý rất nhiều vụ án kiểu này… cũng tương đối hiểu rõ phía ngân hàng, ngân hàng Nam Đô quả thực có trách nhiệm không thể trốn tránh."
"Nhưng…"
"Có một điều."
"Đó chính là nếu như chúng ta phán quyết trách nhiệm cho bên ngân hàng thì sẽ tạo thêm một vấn đề nữa…"
Lý Minh Phi gật đầu: "Đây cũng là một mối quan tâm."
Chu Hoà cười gật đầu: "Việc đấy thì không cần phải lo lắng. Về vụ án này thì dù có phán quyết ngân hàng chịu trách nhiệm cũng sẽ không có vấn đề gì cả."
"Vâng."
"Vâng."
"Ừm, Thế đi! Vậy chúng ta sẽ tiến hành phán quyết khi phiên tòa mở lại. Trong lúc ra phán quyết thì phân chia luôn chủ thể chịu trách nhiệm."
"Được…"
Lý Minh Phi và Vương Đông đều không có ý kiến.
Chu Hoà đặt cốc nước xuống, tĩnh lặng chờ đợi phiên tòa được mở lại để tiến hành phán quyết.
Một đêm trước khi phiên tòa mở lại.
Chu Hòa, vị chánh án đang xem xét thông tin cơ bản về vụ kiện này.
Vụ kiện lần này có hai điểm tranh luận chính.
Thứ nhất, liệu ngân hàng Nam Đô có vi phạm nghĩa vụ giám sát và phải chịu trách nhiệm cho dự án dang dở hay không.
Thứ hai, liệu công ty bất động sản Nam Kiến có hành vi trốn nợ ác ý hay không.
Căn cứ bằng chứng nguyên cáo trình lên, công ty bất động sản Nam Kiến có dấu hiệu trốn nợ ác ý...
Nhưng mà...
Thôi, xem tiếp đã.
Chu Hòa thầm nghĩ.
Dù sao, ông vẫn rất hứng thú với vị luật sư Tô Bạch này.
Văn phòng luật sư Bạch Quân - Tô Bạch.
Ông có một vài người bạn tốt ở Nam Đô từng nghe đến văn phòng luật này.
Trong một lần trò chuyện, bạn ông có nhắc đến một số chuyện thú vị về giới luật pháp ở Nam Đô và Bắc Đô.
Người bạn đó kể rằng, mỗi lần Tô Bạch của văn phòng luật sư Bạch Quân tham gia vụ kiện đều khiến nhiều người phải vướng vào vòng lao lý.
Luật sư, thẩm phán, nhân chứng, bị cáo...
Gần như là bao trọn gói.
Bạn ông còn gọi Tô Bạch là "luật sư đưa đò".
Nghĩa là, đưa người ta "qua sông".
Nhưng vụ án lần này chỉ là cáo buộc công ty trốn nợ ác ý. Diệp Chính Hoan, ông chủ của công ty, chưa chắc đã bị liên lụy...
Lần này không "đưa" nữa sao?
Có lẽ ông phải hỏi kỹ bạn mình mới được.
Chu Hoà bình tĩnh lại, rất hứng thú với điểm tranh luận thứ hai này.
Nhưng nếu "đưa người"...
Chu Hoà là Chánh án, không rõ Tô Bạch sẽ tấn công từ hướng nào...