"Nguyên cáo là bà Trần Mỹ Hà, cùng với người thân: con trai cả Lý Tráng, con trai thứ Lý Quân, luật sư đại diện Tiêu Phong, văn phòng luật sư Giang Bình Nam Đô."
"Bị cáo là Trương Đại Hổ, luật sư đại diện Tô Bạch, văn phòng luật sư Bạch Quân Nam Đô."
"Lý do tố tụng của nguyên cáo là, Trương Đại Hổ vô ý xô ngã Trần Mỹ Hà, gây ra tổn thương nghiêm trọng, cần bồi thường chi phí y tế và tổn thất tinh thần."
"………"
Sau khi thuật lại đại khái hai phút, người hòa giải tiếp tục nói:
"Hiện tại thông tin nhận dạng của các bên đã giới thiệu xong, mọi người không có vấn đề gì chứ?"
Tô Bạch: "Không có."
Tiêu Phong: "Không có."
"Tốt!"
Người hòa giải nhìn Trần Mỹ Hà, gật đầu:
"Toà án bắt đầu tiến hành hòa giải vụ án."
Đối với loại hòa giải này, Tô Bạch hiểu rất rõ tòa án.
Chắc chắn là thiên vị bên yếu thế, đặc biệt là những tòa án cơ sở như thế này, thường để cho đương sự nhẫn nhịn một chút cho xong chuyện, sau đó bồi thường ít tiền cho bên yếu thế.
Nhưng dựa vào cái gì?
Trương Đại Hổ làm việc tốt có gì sai sao?
Đền tiền?
Không thể đền!
Đúng như Tô Bạch dự đoán, nhưng lại có chút khác biệt, người hòa giải trực tiếp mở miệng:
"Bị cáo... bên nguyên cáo yêu cầu anh bồi thường 400 nghìn tệ, bao gồm chi phí y tế, tổn thất tinh thần và chi phí điều trị tiếp theo."
"Anh có thể chấp nhận bồi thường 400 nghìn tệ này hay không? Nếu không thể, anh có thể chấp nhận bồi thường tối thiểu bao nhiêu? 200 nghìn tệ được không?"
"Người già cả rồi cũng không dễ dàng, mỗi bên nhường một bước được chứ?"
Tô Bạch:????
Này, lời nói này của y là có ý gì? Cái gì gọi là chúng tôi có thể chấp nhận bồi thường bao nhiêu?
Anh đang đùa với tôi sao?
Hòa giải là dựa trên yêu cầu của hai bên để tiến hành.
Nguyên cáo, Trần Mỹ Hà, muốn Trương Đại Hổ đền tiền.
Nhưng Trương Đại Hổ không đồng ý.
Ngườihòa giải căn cứ vào chứng cứ để phân chia trách nhiệm, trong trường hợp đối phương không có chứng cứ rõ ràng, thông thường chỉ nói bồi thường vài nghìn tệ cho xong chuyện.
Bởi vì tòa án không muốn làm lớn chuyện, có thể sẽ để cho đương sự chịu chút thiệt thòi.
Nhưng mà...
Người hòa giải này quá đáng rồi.
Cái gì mà gọi là đối phương yêu cầu 400 nghìn tệ, mức bồi thường tối thiểu chấp nhận là bao nhiêu, 200 nghìn tệ được không?
Đây mà gọi là hòa giải sao?
Tô Bạch hơi nhíu mày, lên tiếng:
"Đối phương không có đủ chứng cứ chứng minh Trần Mỹ Hà bị Trương Đại Hổ đẩy ngã, nên chúng tôi từ chối bất kỳ khoản bồi thường nào..."
"Đồng thời... chúng tôi còn yêu cầu đối phương trả lại toàn bộ chi phí y tế chúng tôi đã ứng ra, và công khai xin lỗi chúng tôi..."
"Nếu không, chúng tôi sẽ trình bày tại phiên tòa thẩm vấn, khởi kiện đối phương..."
Tô Bạch nói xong phần tố tụng dân sự, ánh mắt nhìn chằm chằm người hòa giải.
"Hơn nữa..."
"Người hòa giải, chúng tôi cho rằng hòa giải cần phải xuất phát từ góc độ công bằng công chính, chứ không phải đối phương muốn bồi thường bao nhiêu, chúng tôi phải chấp nhận bồi thường bấy nhiêu."
"Chúng tôi cho rằng người hòa giải đã không thực hiện hòa giải một cách công bằng công chính."
"Đối phương là người già, đúng là yếu thế về mặt thể chất, nhưng đây không phải là căn cứ để thiên vị đối phương.
Đối phương không thể đưa ra chứng cứ chúng tôi đẩy ngã Trần Mỹ Hà, tại sao chúng tôi phải bồi thường cho họ?"
"Chưa nói đến việc đối phương không có chứng cứ chứng minh chúng tôi đẩy ngã Trần Mỹ Hà.
Cho dù có chứng cứ, tòa án chưa tiến hành phán quyết, tất cả mọi người đều vô tội, không ai có quyền phán định một bên có tội."
"Người hòa giải, ý anh vừa rồi là Trương Đại Hổ đẩy ngã Trần Mỹ Hà, vì thế anh ta có tội, cho nên phải chịu trách nhiệm pháp lý 200 nghìn tệ sao?"
"Tôi mời người hòa giải chú ý ngôn từ của mình, bởi vì ngôn từ của anh đại diện cho thái độ của tòa án."
Tô Bạch nói xong.
Sắc mặt người hòa giải hơi thay đổi, hiển nhiên có chút lo lắng.
Đối với chuyện này...
Tô Bạch không quá để tâm... nếu y đã trắng trợn thiên vị đối phương như vậy, bản thân còn khách sáo làm gì, căn bản không có tác dụng.
Quyết định rồi!
Không chấp nhận hòa giải!
Phiên hòa giải xem như đã kết thúc.
Tô Bạch cùng Trương Đại Hổ rời khỏi tòa án. Trên đường đi, Trương Đại Hổ lộ rõ vẻ lo lắng, lên tiếng hỏi:
"Luật sư Tô... chúng ta cứ đắc tội nhân viên công tác của tòa án như vậy..."
"Đến lúc mở phiên tòa sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Tô Bạch mỉm cười trấn an: "Yên tâm đi, vụ án này sẽ không có vấn đề gì."
Thực tế, vụ án này rất đơn giản, không thể nào có vấn đề.
Kể cả là người hòa giải hay là thành viên hội thẩm, dù rằng không có căn cứ thực tế, muốn tiến hành phán quyết nhất định cũng phải dựa vào lý lẽ biện luận!
Tranh luận không lại thì làm sao?
Rất đơn giản, quay đầu liền khiếu nại lên cơ quan kiểm sát, trực tiếp giải quyết vấn đề.
Đây mới là phiên tòa sơ thẩm, không có chứng cứ mà phán Trương Đại Hổ thua kiện, thì hắn vẫn có thể kháng cáo lên tòa án cấp cao hơn.