Đại Luật Sư Ngoài Vòng Pháp Luật (Dịch Full)

Chương 350 - Chương 350. Ai Chủ Trương, Ai Đưa Ra Bằng Chứng 2

Chương 350. Ai chủ trương, ai đưa ra bằng chứng 2 Chương 350. Ai chủ trương, ai đưa ra bằng chứng 2

"Hai: Trương Đại Hổ sau khi phát hiện Trần Mỹ Hà ngã xuống đã nâng bà ta dậy, đồng thời tốt bụng đưa bà ta đến bệnh viện, xuất phát từ thiện tâm đã ứng ra chi phí y tế nhất định. Một phần chi phí y tế này tương đương với việc Trương Đại Hổ cho Trần Mỹ Hà mượn. Nhưng Trần Mỹ Hà một mực không trả lại cho Trương Đại Hổ phần chi phí y tế đã ứng ra này, hơn nữa còn nhận định đây là chi phí y tế bồi thường của Trương Đại Hổ. Nhưng bên tôi căn bản không hề đụng ngã Trần Mỹ Hà, không cần thiết gánh chịu chi phí y tế bồi thường. Tại đây, bên tôi thỉnh cầu Trần Mỹ Hà cần thiết trả lại chi phí y tế Trương Đại Hổ đã ứng ra."

"Ba: Trương Đại Hổ đem Trần Mỹ Hà đang hôn mê đưa đến bệnh viện, đồng thời chủ động ứng ra chi phí y tế, đây là hành vi hăng hái làm việc nghĩa, lấy giúp người làm niềm vui. Nhưng lại bị đương sự nguyên cáo ác ý xuyên tạc, tạo nên ảnh hưởng cực lớn đối với danh tiếng của bên tôi, bên tôi thỉnh cầu đối phương xin lỗi bên tôi một cách công khai."

"Bốn: Bên tôi thỉnh cầu, chi phí kiện tụng do nguyên cáo gánh chịu."

"Chánh án, bên tôi đã trần thuật xong."

Đơn xin tố tụng này... phía nguyên cáo hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Nghe xong lời kể của Tô Bạch, Tiền Vĩ trên ghế tòa án thẩm vấn chau mày, y hướng tới ghế bị cáo liếc nhìn.

Mà cụ bà Trần Mỹ Hà ngồi trên ghế nguyên cáo càng tức giận không thể tả, bà ta hoàn toàn không thể tiếp nhận điều kiện của Tô Bạch.

Điều kiện này là cái quái gì vậy?

Tôi đem anh tố cáo lên tòa án, chính là muốn để cho anh bồi thường tiền cho tôi, hiện tại ngược lại hay rồi! Anh còn tìm đến tôi để đòi tiền?! Anh còn muốn tôi trả chi phí y tế đã ứng ra gì đó, anh đều đã móc ra tiền rồi, còn để cho tôi trả tiền lại cho anh? Nghĩ sao vậy? Muốn đẹp mặt như vậy sao!

Chỉ có ba chữ: Không thể nào.

Tôi hôm nay là đến đòi tiền, mà không phải đến bồi thường tiền.

Trong lòng Trần Mỹ Hà rất kiên định: Tuyệt đối không thể nào.

...

Tô Bạch:????

Muốn tiền là sao?

Không phải để cho bà ta bỏ tiền, mà là để cho bà ta trả lại số tiền chữa trị Trương Đại Hổ đã ứng ra, có vấn đề gì sao? Bà ta trả lại số tiền chữa trị mà người ta đã tốt bụng ứng ra, không có vấn đề gì nha? Nếu không phải không có chứng cứ chứng minh bà ta cố ý lừa đảo, hắn còn muốn trở tay đem bà ta đưa vào tù, già như vậy rồi còn đi ra ngoài lừa gạt người khác.

Chi phí y tế lúc trước người ta tốt bụng ứng ra muốn lấy lại, không được sao?

Trên ghế nguyên cáo.

Trần Mỹ Hà kéo kéo quần áo của Tiêu Phong:

"Tiêu luật sư, đơn xin tố tụng này của đối phương thật không biết xấu hổ, vụ tố tụng chúng ta nhất định phải thắng... Bằng không thì tôi, một cụ bà không có nơi nương tựa, thực sự là không còn biện pháp nào nữa."

Trần Mỹ Hà nói với Tiêu Phong bằng giọng thì thầm, lẩm bà lẩm bẩm, ra vẻ đáng thương.

Bất quá...

Tiêu Phong làm luật sư tại một công ty hạng nhất ngần ấy năm, tình huống gì mà y chưa từng gặp qua?

Y gật gật đầu, ứng phó mở miệng nói: "Yên tâm đi... nếu như tố tụng, khẳng định có thể bảo đảm quyền lợi pháp luật của bà."

Quyền lợi pháp luật?

Ý tứ này chính là không thể cam đoan có thể thắng phải không?

Không có được đáp án mà bản thân mong muốn, Trần Mỹ Hà cười gượng gạo, không nói thêm gì nữa. Sắc mặt hiển nhiên hơi khó coi, bà ta đem ánh mắt đặt ở trên ghế đài tòa án thẩm vấn.

Thình thịch!

Tiền Vĩ gõ vang pháp chuỳ: "Đơn xin tố tụng đôi bên nguyên bị cáo đều đã được trần thuật xong."

"Phía dưới bắt đầu đệ trình cơ sở thực tế hoặc cơ sở pháp lý."

"Phía nguyên cáo, mời bên anh bắt đầu trần thuật cơ sở thực tế hoặc cơ sở pháp lý."

"Vâng, chánh án."

Tiêu Phong gật đầu, nhìn về phía Trần Mỹ Hà:

"Chánh án, bên tôi có thỉnh cầu để cho đương sự bên tôi, trần thuật về việc trải qua quá trình lúc ấy."

"Thỉnh cầu được thông qua, đương sự có thể tiến hành đem sự việc trần thuật một cách chi tiết."

"Bắt đầu đi."

Thấy cơ hội đã đến, Trần Mỹ Hà lúc này đứng lên, đem ánh mắt nhìn về phía Tiền Vĩ chánh án trên ghế đài thẩm phán. Trong âm thanh mang theo tia run rẩy.

"Cụ thể ta cũng nhớ không rõ, nhưng tôi nhớ như thế này."

"... Lúc ấy tôi đang đi trên đường, liền đột nhiên cảm giác được sau lưng thật giống như bị một khối tảng đá lớn đụng cho một phát."

"Tiếp đó tôi liền mất đi ý thức... Tuy nhiên, trước khi bị mất ý thức, tôi đã nhìn thấy mặt của Trương Đại Hổ."

"Đúng đúng đúng, chính là mặt của cái người ngồi tại trên ghế bị cáo kia."

"Biểu tình của Trương Đại Hổ rất sửng sốt, à đúng rồi, anh ta lúc ấy trong tay còn cầm điện thoại di động."

"Sau đó chuyện gì tôi cũng không biết rõ nữa..."

"Chánh án... ngài nhất định phải vì những người già như tôi, vì những kẻ yếu thế như tôi mà làm chủ."

"Còn có..."

Trần Mỹ Hà đem ánh mắt từ trên ghế đài thẩm phán chuyển dời đến trên ghế phía bị cáo, ngón tay run rẩy, chỉ Trương Đại Hổ, giọng điệu hoàn toàn thay đổi so với trước đó. Toàn bộ rõ ràng đều là một bộ mặt chanh chua, hà khắc.

Bình Luận (0)
Comment