"Về phần điểm thứ hai cũng rất dễ trả lời, hai người tuy rằng trước đây nhiều lần phát sinh quan hệ. Nhưng hai người chưa phải là quan hệ hôn nhân. Dưới tình huống như vậy, Tiếu Lệ Lệ không muốn thì đó cũng là hành vi ép buộc.
"Không thể nói Tiếu Lệ Lệ trước kia nguyện ý. Nhưng hiện tại cô ấy không muốn thì không thuộc về hành vi ép buộc.
"Quyền lợi của phụ nữ cần được bảo vệ. Ngay cả sau khi kết hôn, sử dụng hành vi bạo lực cũng được coi là ép buộc!"
"Vì vậy, đối với câu hỏi của bên bị cáo, chúng tôi cho rằng điều này rất vô nghĩa và bên bị cáo hoàn toàn không tôn trọng quyền của phụ nữ.
"Tôi nghĩ đây là một hành động phân biệt đối xử nghiêm trọng."
"Chánh án, về vấn đề bên bị cáo đưa ra, chúng tôi đã trả lời xong."
Trần Nhạc nói xong, còn lạnh lùng nhìn bị cáo trên ghế Tô Bạch.
Tô Bạch nhìn Trần Nhạc, cười lắc đầu. Đây là luật sư trợ lý hàng đầu à? Những câu hỏi mà nạn nhân nên trả lời thì chính cô ấy lại tự trả lời.
Trả lời như vậy trong quá trình tố tụng hình sự cũng không phải là chuyện hợp lý.
Nếu như nạn nhân sau này rút lại lời khai hoặc là bên bị cáo đưa ra chứng cứ xác thực khác thì luật sư trợ lý này có thể bị tình nghi là ngụy tạo bằng chứng!
Đối mặt với câu trả lời của Trần Nhạc, Tô Bạch nghiêm túc nói:
"Xin hỏi luật sư ủy thác của người bị hại, lời nói và việc làm của cô có thể đại diện cho người bị hại sao?"
“Ở chỗ này, tôi muốn nhắc nhở trước một câu, loại vụ án tố tụng hình sự như thế này, lời nói và việc làm của luật sư ủy thác đại diện cho người bị hại.”
“Vì vậy, nếu như lời khai bị rút lại, luật sư ủy cần gánh vác trách nhiệm pháp lý tương ứng."
Tô Bạch nhắc nhở rất nghiêm túc.
Bởi vì trong phiên tòa xét xử, nhất là vụ án xâm phạm tình dục, lời khai của phụ nữ rất dễ dàng bị thay đổi bởi một số nguyên nhân.
Vụ án hình sự thường là không ủy quyền toàn quyền nhưng vụ án dân sự lại là ủy quyền toàn quyền.
Bởi vì một khi vụ án hình sự được ủy quyền toàn quyền, nếu thân chủ nói dối mà bạn không biết nhưng tiến hành đại diện, dẫn đến vụ án đưa ra phán quyết sai lầm. Luật sư chắc chắn sẽ bị tống vào tù vì nghi ngờ nguỵ tạo bằng chứng.
Đây cũng là nguyên nhân phần lớn luật sư khi đại diện vụ án hình sự đều vô cùng cẩn thận và coi trọng chứng cứ.
Chỉ là...
Đối mặt với lời nhắc nhở của Tô Bạch, Trần Nhạc hoàn toàn không ý thức được tính nguy hiểm của việc đại diện tố tụng hình sự.
Từ trong lòng, cô ấy cho rằng, chị em tốt cũng không thể lừa gạt chị em tốt chứ?
Cô ấy thấy được mấy vụ hôn nhân và cảm thấy thật lố bịch.
Thứ nhất là một vụ án ở Sơn Tây. Người đàn ông và người phụ nữ không quen biết nhau và có quan hệ hẹn hò. Người nữ tố cáo bị cưỡng bức và người đàn ông bị giam hai năm.
Còn có một chánh án phán nhà trai ly hôn và ra khỏi nhà. Sau đó, quay lại cùng nhà gái phát sinh quan hệ...
Trong các vụ án xâm phạm bình thường, đại đa số đều lựa chọn hòa giải.
Vì vậy, trong vụ án này, Trần Nhạc cho rằng Trương Đồng Vĩ phải chịu trách nhiệm hình sự.
Hơn nữa, Trần Nhạc cũng không tin rằng Tiếu Lệ Lệ sẽ lừa gạt mình.
Cho nên, đối mặt với lời nhắc nhở của Tô Bạch, Trần Nhạc không để tâm, cô ấy lên tiếng:
"Lần này, tuy tôi chỉ là luật sư trợ lý nhưng tôi có thể đại diện cho người ủy thác."
Tô Bạch cười nhạt, không nói gì thêm.
Trên ghế chánh án, Lý Vĩnh Xuân nhìn Trần Nhạc, ông định lên tiếng nhưng sau đó lại lắc đầu, không nói gì cả.
Gõ vang búa, Lý Vĩnh Xuân bắt đầu tổng kết lời biện hộ của hai bên.
Các vụ án xâm phạm bình thường, phần lớn đều hòa giải dựa trên lời khai của người bị hại cùng một số chứng cứ hỗ trợ để đưa ra phán quyết.
Tuy nhiên, vụ án này lại khá đặc biệt. Dựa theo nghi vấn của Tô Bạch, làm gì có mẹ vợ nào lại cầm bút ghi âm đi hỏi thăm con rể tương lai?
Tình huống này rõ ràng không bình thường.
Mặc dù tình huống này không bình thường nhưng phán quyết của tòa án vẫn chú trọng vào biện hộ, chứng cứ và sự thật.
Nếu như phía bị cáo không đưa ra được chứng cứ xác thực và phản bác lại quan điểm của phía bên kia thì Trương Đồng Vĩ vẫn sẽ bị kết tội.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lý Vĩnh Xuân nhìn về phía bị cáo, hỏi:
"Phía bị cáo, bên tố cáo đã giải thích vấn đề liên quan. Bây giờ, mời bên bị cáo trình bày."
"Vâng!"
Tô Bạch gật đầu, bắt đầu nói:
“Chánh án, tôi muốn yêu cầu thân chủ của tôi mô tả chi tiết vụ án và hoàn cảnh cụ thể khi vụ án xảy ra. Liệu điều này có vi phạm ý chí chủ quan của Tiếu Lệ Lệ hay không?
Lý Vĩnh Xuân gật đầu:
“Bị cáo Trương Đồng Vĩ hãy hãy mô tả chi tiết lại vụ án.”
“Vâng!”
Trương Đồng Vĩ hít sâu một hơi, sau đó kể lại:
"Buổi tối hôm đó, sau khi tan làm, tôi đến nhà Tiếu Lệ Lệ. Lúc đó mẹ của Tiếu Lệ Lệ - Đổng Châu - cũng ở đó. Sau khi tôi đến, bà ấy liền ra ngoài, nói là muốn đi siêu thị mua đồ."