Họ làm vậy là để đáp lại dư luận trên mạng.
Tin tức này vừa ra, Hồ Quân ngay lập tức liền biết được, dù vậy thì trong lòng ông ta cũng không quá lo lắng về chuyện này.
Vẫn là câu nói đó.
Tội gây rối trật tự công cộng, điểm này là tùy vào sự lý giải của thẩm phán đối với pháp luật cũng như cách áp dụng rộng rãi để tiến hành phán định.
Việc tiến hành giải thích lý do phán định tội danh liên quan này rất dễ dàng.
Thông thường sẽ không liên quan đến tình trạng trái pháp luật, người phán quyết, vv., đồng thời thì các hạn chế đối với điều kiện cũng rất thấp, phán quyết rất đơn giản.
Nếu không thì làm sao nó có thể được gọi là tội danh phổ biến?
Lần này mặc dù có tổ điều tra đến tiến hành điều tra liên quan, nhưng phỏng chừng cũng sẽ không thể tra ra được thêm gì khác.
Nhiều nhất là khiển trách.
Nói chung cũng không có vấn đề gì cả.
Nhưng vấn đề mà Hồ Quân nghĩ đến, liệu tổ giám sát không thể nghĩ đến sao?
Tổ giám sát không điều tra từ phán quyết của vụ án, họ bắt đầu điều tra từ những người có liên quan đến vụ án này.
Ngay lập tức tiến hành kiểm tra, giám sát đối với nhân viên thụ lý vụ án và nhân viên công tố Mã Hổ của vụ án.
Đồng thời tiến hành điều tra những thông tin, tài khoản, số dư liên quan có nguồn gốc không rõ ràng của các nhân viên.
Hơn nữa, do ảnh hưởng của vụ án liên quan là khá lớn nên cấp trên đã trực tiếp yêu cầu các ban ngành liên quan phối hợp.
Trong vòng nửa tháng, tổ điều tra của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh đã điều tra xong một số nhân viên có liên quan đến vụ án.
Tổ giám sát đang tổng hợp thông tin liên quan không khỏi than thở: "Trời đất, vụ án này thực sự quá phiền toái, khó xử lý thật đấy."
"Nửa tháng nay, tôi ngày nào cũng chỉ ngủ được có hai đến ba tiếng, đầu óc choáng váng cả lên. Mà cuối cùng cũng sắp hoàn thành rồi. Nếu vẫn không hoàn thành thì chắc là tôi đột tử luôn quá!"
Những người khác đáp lại: "Vụ án này được cấp trên coi trọng, dù có khó xử lý cũng phải xử lý. Dựa theo chứng cứ hiện tại thì có thể bắt giam những người liên quan rồi, coi như là thở phào nhẹ nhõm được rồi đó."
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không được coi trọng, vụ án này sẽ càng khó xử lý."
"Ừm!"
"Cấp bách quá, công việc của nửa tháng nay bằng mấy tháng trước đây của tôi rồi. Mà đây còn là do có sự phối hợp của các ban ngành khác, nếu không thì vụ án này dù có muốn thúc đẩy thì cũng là quá khó!"
"Thôi, đừng than thở nữa. Cái tên Hồ Quân đó, tìm người đưa ông ta đến Tô Đô một chuyến đi."
"Ừm, được."
…
Thực ra thì trong khoảng thời gian này, Hồ Quân đã bị hỏi cung không ít lần rồi. Mỗi lần hỏi cung đối với ông ta đều không có vấn đề gì lớn cả.
Ông ta luôn khẳng định.
Ông ta không phải cố ý tiến hành phán quyết như vậy, chỉ là do cách lý giải của bản thân đối với tội danh gây rối trật tự công cộng có phần khác thôi.
Nhưng lần này có chút không giống.
Khi nhân viên kiểm tra giám sát hỏi cung Hồ Quân, Hồ Quân tiếp tục dựa theo lý do trước kia để nói:
"Tôi thực sự không có làm trái pháp luật trong việc phán quyết hay có bất kỳ suy nghĩ chủ quan nào cả. Tôi đã nói rồi, chuyện này tôi có thể thực sự phán sai nhưng tôi không có cố ý vi phạm pháp luật!"
"Dù có hỏi đi hỏi lại như vậy nhưng chẳng phải là câu trả lời của tôi mỗi lần đều giống nhau sao?"
"Chẳng lẽ còn có tình hình gì khác?"
"Tôi cam đoan đó!"
"Tôi thề trên bộ quần áo tôi đang mặc, không phụ lòng huy hiệu pháp luật trên ngực trái!"
"Ha ha…"
Nhân viên giám sát trực tiếp ném một tập tài liệu lên bàn, quát lớn: "Không phụ lòng á?!"
"Anh dựa vào cái gì mà nói không phụ lòng? Nói dối mà chẳng cần suy nghĩ gì sao?"
"Cái mà luật sư nên coi trọng nhất chính là chứng cứ liên quan!"
"Này! Tôi có chứng cứ!"
"Anh xem đây là cái gì!"
"Không phải anh rất mạnh miệng sao? Anh xem kỹ nội dung trong tập tài liệu này có phải là thật hay không, có liên quan đến anh hay không!"
Trong lòng Hồ Quân đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Nhưng ông ta chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, cầm lấy tập tài liệu rồi chậm rãi liếc nhìn.
Trong phút chốc.
Khí thế vừa mới vỗ bàn khi nãy của ông ta liền biến mất không thấy tăm hơi, cả người đều mất đi biểu cảm vốn có.
Nhân viên công tác mở miệng: "Nói đi, thành thật khai báo."
…
Việc kiểm tra giám sát Hồ Quân, Mã Hổ đã có những bằng chứng liên quan.
Lần này số lượng nhân viên liên quan dù không nhiều nhưng lại có vai trò then chốt.
Tổng cộng tận 12 người!
Trong số 12 người này còn bao gồm cả Tổng Giám đốc và Phó Tổng Giám đốc của Công ty TNHH Bất động sản Thuận An.
Phó Tổng Giám đốc do có liên quan đến tình trạng giao dịch bất hợp pháp, vv., nên đã bị bắt giữ và khởi tố.
Về tình hình xét xử thì vụ án sẽ được tiến hành tại Tòa án Trung cấp Tô Đô do Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật của địa phương khác khởi tố.
Vào đêm trước phiên tòa, các ban ngành liên quan đã lên tiếng trên mạng, họ cũng đồng thời cho biết.
Kết quả điều tra liên quan đến việc Tô Bạch bị đuổi ra khỏi tòa án, bao gồm cả việc xét xử vụ án của lão Tiết, lão Lý và lão Trương.
Các nhân viên liên quan đến vụ án cũng đã bị khởi tố.
Thông báo này vừa được đưa ra đã khiến cho sức nóng của dư luận vốn đã gần nguội lại một lần nữa bùng nổ.
Hơn nữa, họ còn dành cho Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật liên quan những lời tán dương mạnh mẽ, khôi phục uy tín tương ứng.
"Lần này làm rất tốt. Có thể nói là nhờ áp lực dư luận nên tốc độ xử lý vụ việc của ban ngành liên quan đã tăng nhanh không ít."
"Làm như vậy thì cũng coi như là đã giải quyết được vấn đề nhất định. Dù sao thì, kết quả cuối cùng của chuyện này cũng ổn rồi."
"Tôi like cho hành động và năng lực chấp hành của ban ngành liên quan!"
"Quá tuyệt vời!"
"Xử lý đúng rồi đấy! Thật sự rất tuyệt. Nhưng tôi tò mò là lần phán quyết này sẽ phạt tên Hồ Quân kia bao nhiêu năm thế? Ít nhất cũng phải 10 năm tù có thời hạn chứ nhỉ?"
"Không rõ lắm, nghe nói sắp mở phiên tòa rồi! Vụ án này không biết có được xét xử công khai hay không, nhưng nếu được xét xử công khai thì lúc đó sẽ biết rõ là bị phạt bao nhiêu năm thôi."
"Cũng đúng! Đề nghị xét xử công khai vụ án này để chúng ta xem rốt cuộc là phạt bao nhiêu năm!"
…
Rất nhanh, Tòa án Trung cấp Tô Đô đã xác định vụ án và thông báo thời gian mở phiên tòa cho các bên.
Vào đêm trước phiên tòa, Tô Bạch đã yêu cầu được xét xử công khai.
Việc xét xử công khai đã được Tòa án chấp thuận.
Sau đó, với tư cách là nguyên cáo, hắn đã tham gia phiên tòa xét xử.
Vào ngày mở phiên tòa, trong phòng chờ.
Tô Bạch và Lý Tuyết Trân ngồi trong phòng để chờ đợi phiên tòa xét xử.
Bên cạnh, gương mặt nhỏ nhắn của Lý Tuyết Trân tràn đầy phấn khích: "Luật sư Tô…"
"Vụ án này, tội danh của Hồ Quân sẽ là phán quyết trái pháp luật do nhận hối lộ."
"Số tiền có liên quan không ít, anh cảm thấy ông ta sẽ bị phạt bao nhiêu năm?"
Tô Bạch cười nói: "Theo quy định thông thường, nếu là dưới 200.000 tệ, căn cứ vào tình hình khác nhau và hậu quả mà nói thì thông thường sẽ bị phạt tù có thời hạn dưới ba năm hoặc án treo."
"Nhưng trên 200.000 tệ thì sẽ hình thành hình thức đặc biệt do số lượng khổng lồ, tạo thành ảnh hưởng cực lớn và khiến cho lợi ích hợp pháp của người khác bị tổn hại nghiêm trọng."
"Sẽ bị phạt tù có thời hạn từ ba năm đến mười năm."
"Nếu trên 2 triệu… Thì sẽ là mười năm tù có thời hạn."
"Thậm chí có khả năng là sẽ xem xét mức án tử hình."
"..."
"Tất cả đều căn cứ vào số tiền và hậu quả gây ra để tiến hành phán định."
"Thời hạn thi hành án cụ thể thì phải căn cứ vào cáo trạng tại phiên tòa xét xử đối với mức độ nghiêm trọng của tình tiết để tiến hành xác định."
"Ví dụ như khi nhận vài vạn thì sẽ không đạt đến mức tù có thời hạn trên ba năm. Nhưng vì là nhận hối lộ sẽ gây ra hậu quả đặc biệt nghiêm trọng khác nên có thể sẽ có liên quan đến tội danh khác, tiến hành cộng dồn tội và phạt tiền, phạt tù có thời hạn trên ba năm."
"À."
"Luật sư Tô, em hiểu rồi!"
Lý Tuyết Trân nghiêm túc gật đầu.
Dựa theo tình hình của Hồ Quân, hẳn là sẽ bị phạt tù có thời hạn trên mười năm, có lẽ vậy?
Thế là khỏi chạy rồi!
…
Cùng lúc đó, Vương An cũng luôn theo dõi vụ án này.
Những chuyện xảy ra trong một tháng qua đảo ngược quá nhanh, khiến gã có chút không kịp trở tay.
Ban đầu chẳng có chuyện gì, nhưng đâu ai có thể ngờ là sau khi điều tra lại lôi Hồ Quân vào.
Lúc đó Hồ Quân khi bị điều tra đã nói rõ với gã là vụ án này nhiều nhất cũng chỉ phải chịu khiển trách.
Xử phạt thôi.
Cũng chẳng có gì to tát, ảnh hưởng không đặc biệt lớn.
Nếu là vậy thì gã có thể bồi thường một chút, coi như là quà thăm hỏi.
Nhưng ai có thể ngờ là lại điều tra ra nhiều chuyện như vậy?
Điều này khiến gã nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Nếu như không phải là vì trước đây đã có chuẩn bị, đổ hết trách nhiệm cho Phó Tổng Giám đốc thì lần này người ra tòa chính là gã rồi.
Mặc dù đã đổ hết trách nhiệm cho Phó Tổng Giám đốc nhưng trong lòng gã vẫn có chút bất an.
"Trước tiên phải xem phán quyết như thế nào đã!"
Vương An thầm nghĩ.