Đại Luật Sư Ngoài Vòng Pháp Luật (Dịch Full)

Chương 661 - Chương 661. Bên Bị Cáo, Một Cái, Hai Cái, Ba Cái

Chương 661. Bên bị cáo, một cái, hai cái, ba cái Chương 661. Bên bị cáo, một cái, hai cái, ba cái

Vụ án hành chính…

Nói thật, nói chung đều không dễ xử lý.

Ở Bắc Đô, vụ án hành chính được xem là một vụ kiện tương đối lớn.

Đại đa số văn phòng luật sư Bắc Đô cũng đều rất thích làm hành chính.

Nếu như nói bộ phận nào đó có vi phạm hành chính, thì đây chính là thứ mà luật sư Bắc Đô thích nhất.

Tuy nhiên, điều này chỉ giới hạn trong luật sư Bắc Đô, dù sao Bắc Đô có địa vị đặc thù. Có một số bảo đảm nhất định về mặt pháp lý, đặc biệt là về vi phạm hành chính.

Nhưng ở nơi khác…

Nói như thế nào đây…

Các vụ án hành chính về cơ bản đều liên quan đến hành vi vi phạm hành chính. Liên quan đến vi phạm hành chính, thì có thể liên quan đến tình huống can thiệp hành chính vào kết quả tư pháp.

Cho nên, luật sư địa phương bình thường không muốn nhận vụ án hành chính.

Thứ nhất, vụ án hành chính liên quan đến cơ quan địa phương, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của văn phòng luật sư, hoặc là ảnh hưởng đến sự phát triển của cá nhân.

Không cần phải vì một vụ án mà ảnh hưởng đến bản thân.

Thứ hai, vụ án hành chính cho dù có thắng kiện thì cũng rất khó chấp hành. Đây cũng chính là cái mà rất nhiều người gọi là "Kiện án hành chính coi như vô ích".

Tại sao?

Bởi vì coi như bạn thắng kiện đi.

Sau đó, bị cáo, chính quyền, không nhất thiết phải thực hiện các vấn đề liên quan theo quyết định của tòa án.

Cưỡng chế thi hành?

Tòa án để cho các cơ quan liên quan tiến hành cưỡng chế thi hành, điểm này quá khó khăn!

Gần như không thực tế lắm.

Đây cũng chính là cái gọi là, nguyên nhân vì sao vụ án hành chính khó khởi kiện, phần lớn luật sư địa phương không muốn nhận.

Bởi vì thua kiện ảnh hưởng đến danh dự, thắng kiện lại không nhận được kết quả hài lòng.

Loại tình huống này là hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Vụ án hành chính Tô Bạch từng xử lý không nhiều lắm.

Trong vụ án sửa cầu có liên quan đến phương diện hành chính. Nhưng trong vụ án đấy, chủ yếu vẫn là hình sự làm chủ, hành chính làm phụ.

Không đơn thuần chỉ là một vụ kiện hành chính.

Đương nhiên…

Trong số những vụ án Tô Bạch từng tiếp nhận cũng từng dính đến hành vi vi phạm hành chính.

Ví dụ, trước đây có một thân chủ bị tình nghi đánh chết trong cơ quan thực thi pháp luật.

Điều này thuộc về tình trạng giám sát lỏng lẻo của các cơ quan thực thi pháp luật. Có quan hệ đến vấn đề hành chính nghiêm trọng, nhưng vào thời điểm đó, vấn đề chính vẫn là hình sự.

Hơn nữa là…

Vụ án hành chính thường chỉ dân kiện quan.

Dưới tình huống thường thấy, dân cáo quan, trên cơ bản không thắng được.

Nhưng mà… Điều này cũng làm cho Tô Bạch nhớ tới một vụ án đặc thù.

Ở một khu vực nào đó ở miền Nam, do điều kiện kinh tế tốt của địa phương và điều kiện pháp lý tốt.

Trong một vụ kiện tụng dân sự điển hình, bên kháng cáo đã gọi trực tiếp đến đường dây nóng vì sợ tòa án đưa ra phán quyết thiên vị.

Cuối cùng không biết là do ảnh hưởng của dư luận hay là ảnh hưởng khác.

Phiên tòa này khiến lãnh đạo chính pháp chủ quản địa phương phải có mặt trên phiên tòa để đảm bảo tính công bằng của phiên tòa.

Nói ra có kì ảo nhưng lại là sự thật.

Tuy nhiên, loại tình huống này thuộc về trường hợp cực kỳ đặc thù, không giống với trường hợp bình thường.

Án kiện hành chính Đoạn Lượng nhắc đến lần này, Tô Bạch thấy án liên quan đến vài đơn vị.

Bọn họ đá qua đá lại cho nhau.

Để cho đương sự đi kiện, có thể cũng không biết nên kiện đơn vị nào.

"Luật sư Tô… Vụ kiện hành chính này đúng là tương đối phức tạp, anh xem vụ án này có thể nhận không?" Đoạn Lượng gãi gãi quả đầu trơn bóng của mình, chờ Tô Bạch phản hồi.

Tô Bạch cười gật đầu: "Ừ! Vụ kiện hành chính này, đúng là có chút phức tạp. Thế nhưng… Cũng không phải là không thể nhận! Để mở rộng chi nhánh của chúng ta, có thể nhận."

Nghe được Tô Bạch trả lời, Đoạn Lượng vui mừng nhướng mày. Vậy là tốt rồi! Khi vụ kiện hành chính này kết thúc, tỷ lệ tiếp nhận vụ án hành chính ở phân sở Bắc Đô của chúng ta không chừng cũng có thể tăng lên một chút.

Chi nhánh cũng có thể phát triển toàn diện hơn!

Ừ!

Tô Bạch gật gật đầu: "Gặp đương sự trước đi."

“Được!”

Đoạn Lượng thông báo thời gian gặp mặt tại văn phòng luật sư cho đương sự.

Tô Bạch tiến hành chỉnh lý đơn giản và phân tích vụ án này.

Vụ án này dính đến vụ án hành chính, đương sự chuẩn bị khởi tố bộ phận thanh tra thực phẩm và bộ phận quản lý kinh doanh không hoạt động lần thứ hai.

Tại sao lại khởi tố?

Bởi vì con gái đương sự đã mua một túi đồ ăn vặt ở siêu thị. Sau khi ăn nó, cô bé đã bị tiêu chảy nặng và xuất hiện các triệu chứng khác.

Đến bệnh viện khám thì được chẩn đoán là bị ngộ độc thực phẩm.

May mà chạy chữa kịp thời, không xảy ra vấn đề quá lớn.

Nhưng các bác sĩ nói rằng nếu cứu chữa muộn hơn một chút, cô bé đã rơi vào tình trạng nguy hiểm.

Loại tình huống này ai mà không nóng vội?

Khi đương sự tìm siêu thị này đòi giải thích, siêu thị này không có bất kỳ biểu hiện gì.

Người phụ trách chỉ nói vài câu: "Sao anh chứng minh được là ăn đồ ăn vặt của chúng tôi có vấn đề? Sau khi ra khỏi siêu thị, chúng tôi không chịu trách nhiệm với đồ chúng tôi bán, anh có thể đã ăn phải thứ gì khác, rồi bị ngộ độc thực phẩm. Có phải anh đang muốn ăn vạ siêu thị của chúng tôi không?"

Sau khi đương sự đưa ra chứng cứ, người phụ trách siêu thị cũng chỉ nói một câu: Có bản lĩnh thì đến bộ phận kiểm nghiệm vệ sinh an toàn thực phẩm và sở công thương kiện chúng tôi đi!

Tình hình tiếp theo là đương sự không chỉ tìm bên vệ sinh an toàn thực phẩm và sở công thương, mà còn tìm bộ y tế.

Thực phẩm hết hạn thuộc sự quản lý của bên vệ sinh an toàn thực phẩm và ngành công thương. Xuất hiện tình trạng ngộ độc thực phẩm thì cần tìm cơ quan y tế phản ánh. Đương sự liên tiếp tìm ba bộ phận này, nhưng mà xuất hiện tình huống đá qua đá lại lẫn nhau.

Bộ y tế trả lời: "Ngộ độc thực phẩm đúng là thuộc quyền quản lý của cơ quan y tế, nhưng do thực phẩm quá hạn, nên xử lý theo thời hạn thực phẩm, trước tiên hãy đến cơ quan vệ sinh an toàn thực phẩm và bên công thương."

Hai đơn vị khác lại trả lời: "Ngộ độc thực phẩm thuộc thẩm quyền của bộ y tế."

Đá quả cầu nóng phỏng tay này qua lại để ứng phó đương sự.

Tổng kết lại, chính là đang câu giờ.

Đương sự vì chuyện này mà chạy qua chạy lại gần một tháng, không có bất kỳ tiến triển gì.

Cuối cùng các đương sự thực sự không chịu nổi nữa, khởi xướng tố tụng hành chính và tố tụng dân sự.

Đưa siêu thị và cơ quan hành chính ra tòa.

Kết quả cuối cùng là thua kiện.

Hiện tại đang chuẩn bị khởi kiện lần nữa.

Hơn nữa trong lúc này còn có một điểm mấu chốt.

Trong quá trình xét xử, thông qua tìm hiểu đương sự phát hiện.

Không chỉ có một mình con gái ông ngộ độc thực phẩm, còn có tám, chín bạn nhỏ khác, đểu trong độ tuổi từ ba đến tám.

Lúc tổng kết những thứ này, Tô Bạch khẽ nhíu mày.

Hơn hai trường hợp ngộ độc thực phẩm đã được tính là ngộ độc thực phẩm tập thể.

Bây giờ lại liên quan đến trẻ nhỏ, tính nguy hại này không cần nói cũng biết.

Đối với loại chuyện này, bộ phận hành chính không làm?!

Là ném qua lại lẫn nhau không làm, hay là không muốn gánh vác trách nhiệm, cố ý trốn tránh?

Nếu thuộc loại thứ hai, thì đã bị tình nghi là vi phạm hành chính.

…...

Trong văn phòng chi nhánh Bắc Đô. Đương sự Tiếu Bình Quân đi vào trong văn phòng, nhìn thấy Tô Bạch, lập tức tiến lên phía trước:

"Luật sư Tô, xin chào…"

"Xin chào..." Tô Bạch chủ động nắm lấy tay Tiếu Bình Quân.

Tiếu Bình Quân nhìn Tô Bạch, vẻ mặt có chút kích động:

"Luật sư Tô…”

“Vụ án này tôi đã tìm rất nhiều luật sư và rất nhiều luật sư không muốn nhận những vụ án hành chính phức tạp như vậy.”

“Không có cách nào, lúc thẩm vấn tôi chỉ tìm một luật sư nhỏ. Bây giờ chuẩn bị khởi kiện lại, nghe nói luật sư ở Bắc Đô có trình độ cao trong vụ kiện hành chính. Vì thế tôi tới đây. Tôi thích xem một ít phiên tòa và tình hình pháp luật trong nước trên mạng, cũng biết Tô luật sư là luật sư hàng đầu trong nước. Do đó tôi đến phân sở Bắc Đô thử xem. Không ngờ vụ án này lại do luật sư Tô tiếp nhận! Luật sư Tô… Lần này làm phiền anh nhiều rồi!"

Tô Bạch cười: "Không phiền, trước anh hãy kể lại tình huống cụ thể của vụ này đi."

“Được được được…”

Sau khi hàn huyên đơn giản, mấy người ngồi xuống, bắt đầu tìm hiểu rõ tình huống cụ thể của vụ án này.

Trong đó, điểu Tô Bạch quan tâm nhất chính là tình trạng những đứa trẻ ngộ độc thực phẩm.

Phải biết rằng… Trên hai người ngộ độc thực phẩm đã xem như sự kiện tập thể.

Vụ án này liên quan đến gần mười đứa trẻ chưa đến mười tuổi!

Trẻ em bị tình nghi ngộ độc thực phẩm, hơn nữa còn mang tính tập thể.

So với các trường hợp ngộ độc thực phẩm khác mà nói, thuộc tình huống nghiêm trọng.

Hơn nữa lại dính dáng đến sự việc nghiêm trọng khác!

Trước hết mặc kệ những thứ khác, đệ trình báo cáo lên bộ y tế về tình trạng ngộ độc thực phẩm hiện có.

Vẫn còn đưa đẩy trong tình huống này?

Này không phải mẹ nó vô nghĩa sao!

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì sao?

Nếu thật sự xảy ra chuyện thì có thể so với một vụ án lớn.

Cho nên đối với chuyện này, Tô Bạch đặc biệt chú ý, mở miệng hỏi Tiếu Bình Quân một câu:

"Trong quá trình thẩm vấn, anh có từng nhắc tới chuyện tám, chín trẻ em bị ngộ độc thực phẩm không?”

“Hoặc là nói, sau khi biết nhiều trẻ em bị ngộ độc thực phẩm như vậy, siêu thị và các đơn vị khác có biểu hiện gì không?"

Bình Luận (0)
Comment