Chỉ cần sự thật được trần thuật một cách rõ ràng, phán quyết liên quan của vụ án này sẽ không còn khó khăn nữa.
Hiện tại, sự thật khách quan và chứng cứ khách quan không có vấn đề gì, nhưng vẫn còn những điểm ở khía cạnh chủ quan cần bàn luận.
Tô Bạch phân loại xong tài liệu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ghế chánh án, sau đó bắt đầu trình bày:
"Chánh án, căn cứ vào lời khai của bị cáo và kiểm phương vừa trình bày, tôi muốn bổ sung thêm một vài điều quan trọng."
"Được, mời bổ sung."
Nhận được sự đồng ý của chủ tọa, Tô Bạch tiếp tục nói:
"Thứ nhất, bị cáo vừa rồi nói rằng hắn ta không biết rõ tuổi tác của Đổng Quả ..."
"Tôi bày tỏ thái độ nghi ngờ về điều này."
"Căn cứ vào lời khai của Phùng Vân Hà, mẹ của Đổng Quả Quả, trước đó vài tháng, bà đã đề cập với Đổng Bạch Hạo rằng Đổng Quả Quả đã mười tuổi.
Hơn nữa, quan hệ của Đổng Bạch Hạo và Phùng Vân Hà không tệ, lúc đó, Đổng Bạch Hạo còn nói: Đã mười tuổi rồi."
"Câu nói này cho thấy Đổng Bạch Hạo biết Đổng Quả Quả cnf chưa đầy mười bốn tuổi."
"Không tồn tại tình huống nào thể hiện hắn ta cho rằng cô bé mười bốn tuổi như lời khai của mình."
"Thứ hai: Tôi đã hỏi thăm Phùng Vân Hà, mẹ của Đổng Quả Quả, xem Đổng Bạch Hạo có thường xuyên hỏi thăm tình huống của Đổng Quả Quả hay không?"
"Hoặc là nói trước đó Đổng Bạch Hạo có biểu lộ ý đồ xâm hại Đổng Quả Quả hay không?"
"Phùng Vân Hà trả lời rằng lúc trước bà không để ý đến tình huống này, nhưng mỗi khi bà gặp Đổng Bạch Hạo, hắn ta đều hỏi thăm tình huống của Đổng Quả Quả. Biểu hiện này thực sự không bình thường."
"Từ đó có thể thấy Đổng Bạch Hạo rất có khả năng đã có dự mưu từ trước, chỉ là vào ngày xảy ra vụ án, hắn ta có cơ hội nên mới thực hiện hành vi xâm hại và phạm tội."
"Thứ ba, sau khi diễn ra vụ án, Đổng Bạch Hạo đã tự thú, nhưng đồng thời hắn ta đã lừa dối Phùng Vân Hà."
"Loại hành vi lừa dối này không chỉ là lừa tiền."
"Mà là để Phùng Vân Hà nhầm tưởng rằng Đổng Quả Quả có thể đang ở một nơi nào đó, với mục đích để che giấu hành vi phạm tội của mình. Trong quá trình này, Phùng Vân Hà do không có thù hận hay vướng mắc gì với Đổng Bạch Hạo, vậy nên bà đã có xu hướng tin vào lời nói của hắn ta."
"Qua ba điểm trên, tôi cho rằng Đổng Bạch Hạo thực sự liên quan đến tình huống có tình tiết nghiêm trọng."
Tô Bạch không tiếp tục đưa ra thêm bằng chứng liên quan, bởi vì không cần thiết.
Ba điểm trên, điểm thứ nhất là xác định nạn nhân chưa đủ 14 tuổi, theo luật sẽ bị trừng phạt nghiêm trọng hơn.
Điểm thứ hai cho thấy Đổng Bạch Hạo không phải phạm tội do kích động, mà là đã có dự mưu từ trước và tiến hành dự mưu để thực hiện hành vi phạm tội.
Điểm thứ ba, Đổng Bạch Hạo đã biết rõ mình có hành vi phạm tội, nhưng vẫn lừa dối người khác.
Từ đó,việc này giảm nhẹ biểu hiện lập công của việc tự thú.
Đây là những nội dung bổ sung của Tô Bạch, không cần phải giải thích thêm.
Bởi vì chỉ cần Chánh án có thể hiểu rõ trong quá trình xét xử là đủ.
Đối mặt với những bổ sung của Tô Bạch, Chánh án trên ghế đài thẩm phán khẽ gật đầu.
Sau đó, ông hỏi luật sư bào chữa của bị cáo hoặc bị cáo có phản đối gì thêm hay không.
"Bị cáo hoặc luật sư bào chữa của bị cáo có phản đối gì thêm không?"
"Có, thưa Chánh án."
Dư Thành ngẩng đầu, anh ta nhìn Tô Bạch một cái, sau đó mới từ tốn trình bày: "Chánh án, tôi không đồng ý với lời khai của luật sư bào chữa của nhân viên công tố và bị cáo."
"Lý do của tôi như sau:"
"Trước tiên, đứng từ góc độ của pháp luật, tôi rất đồng cảm với nạn nhân và gia đình nạn nhân."
"Đổng Bạch Hạo thực sự có hành vi phạm tội và tình tiết phạm tội trong vụ án này, điều này không thể nghi ngờ, tôi thừa nhận, và tôi cũng thừa nhận tính chất nghiêm trọng của việc phán quyết đối với vụ án này."
"Tuy nhiên, tôi không đồng ý với việc nhân viên công tố nói rằng có biểu hiện lập công về việc tự thú, nhưng lại không được giảm nhẹ hình phạt."
"Và một vài điểm nội dung do luật sư bào chữa của bị cáo đưa ra."
"Sau đây là lý do chi tiết để tôi phản bác."
"Trong quá trình điều tra và theo dõi vụ án này, lúc đầu, Phùng Vân Hà đã trình báo vụ việc."
"Bà trình báo điều gì? Bà đã trình báo là mất tích!"
"Bởi vì lúc đó không ai biết rõ Đổng Quả Quả đi đâu, và đã gặp chuyện gì."
"Sau khi Phùng Vân Hà liên tục trình báo, phía Chấp pháp cũng đã tiến hành điều tra, nhưng không có bất kỳ manh mối nào."
"Nhân viên hành pháp không có bất kỳ manh mối nào, vậy nên đối với vụ án chưa đưa ra được bất kì kết luận nào."
"Là mất tích, bị lừa bán, hay bị sát hại tàn nhẫn, tất cả đều không thể biết được."
"Từ đó có thể thấy một quan điểm và góc độ khác."
"Vậy vụ án này cuối cùng có thể phá giải hay không?"
"Có khả năng nhất định."
"Nhưng nó có khả năng trở thành một vụ án chưa được giải quyết hay không?"
"Cũng có khả năng nhất định!"
"Nếu Đổng Bạch Hạo không tự thú, thì vụ án này có thể mãi mãi không được phá giải."
"Hoặc là rất khó phá giải."
"Trong trường hợp này, việc tự thú của Đổng Bạch Hạo có biểu hiện lập công lớn."
"Ít nhất đối với việc phá giải vụ án này, hắn ta có lập công."
"Mặc dù hắn ta là nghi phạm phạm tội, nhưng đồng thời không thể phủ nhận biểu hiện lập công của hắn ta."
"Nếu không phải hắn ta tự thú, vụ án này có xác suất nhất định trở thành một vụ án oan."
"Nói cách khác, nếu biểu hiện lập công lớn này không được giảm nhẹ mức án, vậy thì việc tự thú này có còn ý nghĩa gì hay không?"
"Tại sao pháp luật lại quy định việc tự thú có thể giảm nhẹ hình phạt?"
"Đó là để nhận thức được lỗi lầm của mình, khuyên bảo tội phạm chủ động thừa nhận hình phạt."
"Nếu trong trường hợp này, mức án vẫn là tử hình."
"Thì tôi hoàn toàn có thể cho rằng, việc tự thú đối với vụ án dù có biểu hiện tốt, có biểu hiện lập công, vẫn hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa gì!"
"Trên đây là phản bác của tôi đối với quan điểm của nhân viên công tố rằng việc tự thú không đủ để giảm nhẹ hình phạt."
"Hơn nữa, từ góc độ của luật sư bào chữa của bị cáo, ba điểm nội dung do luật sư bào chữa của bị cáo đưa ra hoàn toàn không có ý nghĩa gì."
"Tại sao lại nói như vậy?"
"Điểm thứ nhất, không có bằng chứng nào có thể chứng minh Đổng Bạch Hạo biết rõ Đổng Quả Quả chỉ mới mười tuổi."
"Nhưng đứng từ góc độ của Đổng Bạch Hạo, hắn ta có thể thực sự chỉ cho rằng Đổng Quả Quả mới mười tuổi."
"Bởi vì Đổng Quả Quả thường xuyên giúp đỡ gia đình, ngoại hình tương đối già dặn, nên việc Đổng Bạch Hạo cho rằng như vậy cũng không sai."
"Vậy nên không tồn tại tình huống cố ý che giấu chủ quan."
"Thứ hai, luật sư bào chữa của bị cáo cho rằng Đổng Bạch Hạo quá quan tâm Đổng Quả Quả, điều này là không phù hợp."
"Luật sư đang cáo buộc Đổng Bạch Hạo có thể đã có dự mưu với Đổng Quả Quả từ trước."
"Tuy nhiên, Phùng Vân Hà phát hiện Đổng Bạch Hạo hỏi thăm hay quan tâm Đổng Quả Quả không phù hợp vào lúc nào?"
"Là sau khi vụ án xảy ra mới muộn màng nhận ra."
"Vậy trước khi vụ án xảy ra thì sao?"
"Có khả năng đây là do Phùng Vân Hà biết rõ Đổng Bạch Hạo là hung thủ, ấn tượng chủ quan của bà đã thay đổi nhất định, cho nên mới tạo thành tình huống này hay không?"
"Có khả năng như thế!"
"Vậy điều này có thể chứng minh điều gì, nói rõ được điều gì?"
"Không thể chứng minh, cũng không thể nói rõ rằng Đổng Bạch Hạo có dự mưu từ trước."
"Còn về điểm thứ ba thì tôi không cần phải giải thích thêm, bởi vì Đổng Bạch Hạo thực sự đã lừa dối người khác."
"Tuy nhiên, việc Đổng Bạch Hạo có ý nghĩ lừa dối người khác, điều này không phủ nhận, hơn nữa hắn ta còn lừa dối thành công."
"Sau khi lừa dối thành công, hắn ta biết rõ mình có khả năng thoát tội, nhưng vẫn lựa chọn tự thú."
"Tôi cho rằng điều này càng có thể chứng minh biểu hiện lập công của hắn ta trong vụ án này."
"Chánh án."
"Trên đây là câu trả lời chi tiết của tôi về quan điểm của nhân viên công tố và luật sư bào chữa từ phía bị cáo."
Dư Thành cúi đầu nhìn vào tài liệu tố tụng của mình, anh ta đã trình bày đầy đủ những nội dung cần phải nói.
Sau đó, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên công tố và luật sư bào chữa của nạn nhân.
Anh ta đã liệt kê chi tiết tất cả các khả năng của vụ án này.
Anh ta muốn xem thử đối phương còn có quan điểm gì để phản bác hay không.
Nếu như không có quan điểm cụ thể, vậy thì phiên tòa thẩm vấn này có khả năng cao sẽ kết thúc với việc phán quyết tử hình.
Dư Thành hít một hơi thật sâu, anh ta chỉ cần vụ án này có thể thắng kiện!
Vậy thì anh ta có thể đạp lên danh tiếng của văn phòng luật sư Bạch Quân, đồng thời danh tiếng của bản thân anh ta cũng sẽ được nâng cao đáng kể!
Chỉ...
Quyền phán quyết của vụ án nằm trong tay của Chánh án và hội thẩm.
Điều quan trọng nhất của vụ án này là lời biện hộ của các bên có thể thuyết phục và để Chánh án tiếp thu.
Về phán quyết cuối cùng của Đổng Bạch Hạo, vẫn phải xem phán quyết chủ quan của Chánh án và hội thẩm.
Nghĩ đến đây, Dư Thành quay đầu, nhìn về phía ghế đài thẩm p...
…