Vài giây sau khi ổn định lại tâm trạng căng thẳng, Vạn Hằng Hạo bắt đầu chậm rãi trình bày:
"Thưa thẩm phán, tôi không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ biết rằng suốt hai năm qua, Ngô Khởi đã nợ lương tôi..."
"Việc này gây tổn thất nghiêm trọng cho cuộc sống và gia đình tôi. Tôi bị bệnh mà không có tiền chữa trị, dần dần trở thành bệnh nặng."
"Con cái tôi đi học cũng không có tiền đóng học phí, mọi thứ đều chắp vá tạm bợ..."
"Tôi quyết định kiện... Đi theo con đường pháp luật."
"Tôi chỉ hy vọng, pháp luật có thể mang đến cho tôi phán quyết công bằng. Tôi không cầu xin sự nghiêm khắc, chỉ mong nhận được một phán quyết công bằng nhất."
"Thưa thẩm phán, tôi xin trình bày xong."
...
Trên ghế thẩm phán, Vu Chấn Dương nghe Vạn Hằng Hạo trình bày xong, yên lặng gật đầu.
Ông nhìn về phía Tô Bạch:
"Luật sư của nguyên đơn, anh còn gì muốn bổ sung không?"
"Thưa thẩm phán, chúng tôi không có gì để bổ sung." Tô Bạch đáp.
Biết điểm dừng là tốt nhất.
Thêm vào... Nói không chừng sẽ phản tác dụng.
Hơn nữa, Vạn Hằng Hạo đã nói rất chân thành, hắn bổ sung cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Bên nguyên đơn trình bày xong, thẩm phán lại nhìn về phía bên bị đơn.
"Bên bị đơn, hãy bắt đầu trình bày tại tòa án."
Trương Hiểu mở miệng:
"Vâng, thưa thẩm phán."
Theo tình hình hiện tại...
Việc Ngô Khởi bị kết án gần như đã là sự thật.
Đối phương đã giăng sẵn quá nhiều bẫy, hoàn toàn dồn gã vào đường cùng.
Sự thật và bằng chứng đều rõ ràng.
Ngô Khởi không bị kết án... Chỉ có một khả năng, đó là hòa giải trước khi phán quyết, có thể nhận được phán quyết nhẹ nhàng hơn.
Trương Hiểu nhanh chóng trao đổi với Ngô Khởi:
"Phiên tòa này không có lợi cho chúng ta..."
Ngô Khởi nghe vậy liền luống cuống...
"Luật sư Trương, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Anh nghĩ cách đi!"
"Chúng ta có thể tiến hành hòa giải, nói cách khác, phiên tòa này chắc chắn sẽ phán anh phải bồi thường tiền lương cho Vạn Hằng Hạo. Hòa giải trước khi phán quyết là lựa chọn tốt nhất..."
Lúc này, Ngô Khởi đã không còn tâm tính liều mạng giữ tiền như trước.
Nghe được lời của Trương Hiểu, gã vội vàng gật đầu liên tục.
"Được rồi, luật sư Trương, tôi nghe anh, hòa giải, hòa giải! Luật sư Trương, anh nói sao thì tôi làm vậy!"
"Ừ!"
Trương Hiểu sửa sang lại một chút tài liệu, vứt bỏ bài trình bày trước tòa đã chuẩn bị trước đó, bắt đầu trình bày bằng miệng.
"Thưa thẩm phán... Chúng tôi cho rằng, về mặt chủ quan, thân chủ của chúng tôi không cố ý và không có ý định từ chối trả lương cho Vạn Hằng Hạo."
"Thân chủ của chúng tôi hiện tại đã nhận thức được sai lầm của mình, sẵn sàng trả lương tương ứng cho Vạn Hằng Hạo. Nếu Vạn Hằng Hạo đồng ý, thân chủ của chúng tôi sẽ thanh toán tiền lương và lãi suất tương ứng trong vòng ba ngày làm việc."
Cốc cốc!
Pháp chùy của thẩm phán gõ xuống, ánh mắt Vu Chấn Dương rơi vào ghế bên nguyên đơn.
"Bị đơn đề nghị hòa giải, nguyên đơn có chấp nhận không?"
Vạn Hằng Hạo rối rắm nhìn về phía Tô Bạch.
Tô Bạch mở miệng:
"Phiên tòa xét xử vẫn chưa có phán quyết, đối phương có thể đề xuất hòa giải. Về phần có hòa giải hay không, quyết định nằm ở anh."
"Luật sư Tô... Tôi không muốn hòa giải, có thể lấy lại tiền không?"
"Được."
Nghe được câu trả lời của Tô Bạch, ánh mắt Vạn Hằng Hạo trở nên kiên định, hiếm khi nói tục:
"Vậy còn hòa giải cái rắm!"
"Hắn quá ức hiếp người! Bây giờ sắp thua rồi... Mới muốn trả tiền cho tôi, trước kia lúc tôi cầu xin hắn sao hắn không nghĩ tới trả tiền cho tôi chứ!"
"Luật sư Tô, tôi không hòa giải!"
"Ừ!"
Tô Bạch gật đầu, sau đó nhìn về phía ghế thẩm phán:
"Thưa thẩm phán, chúng tôi từ chối hòa giải!"
Cốc cốc!
Vu Chấn Dương:
"Lý do từ chối hòa giải là gì?"
Tô Bạch hít sâu một hơi:
"Lý do từ chối hòa giải:"
"Bị đơn, trong thời điểm khó khăn nhất của chúng tôi, đã không sẵn sàng trả tiền lương mà họ nợ, dẫn đến khó khăn kinh tế cho chúng tôi."
"Khi phải đối mặt với sự phán xét của pháp luật, họ lại đề xuất hòa giải, ý muốn trốn tránh trách nhiệm pháp lý. Đây là sự báng bổ lớn nhất đối với pháp luật!"
"Nếu mọi người đều giống như Ngô Khởi, đề xuất hòa giải tại tòa án để trốn tránh trách nhiệm pháp lý, thì chính là chà đạp lên sự uy nghiêm của pháp luật!"
"Cho nên chúng tôi cho rằng, để duy trì tính kính sợ đối với pháp luật, cần phải xử lý nghiêm khắc bị đơn!"
Tạ Vũ: "?"
Đổng Cường: "?"
Trương Hiểu: "?"
Ngô Khởi: "?!!"
Giỏi lắm!
Đề nghị hòa giải tại tòa là chà đạp lên uy nghiêm của pháp luật?
Là sự báng bổ luật pháp?
Cái mũ này chụp đủ lớn!
Ngô Khởi thầm chửi rủa trong lòng.
Thế nghĩa là sao?
Điều này có ảnh hưởng đến uy nghiêm của pháp luật không?
Chết tiệt! Cái nón này... Gã đội không nổi!!
"Làm sao bây giờ? Luật sư Trương, không phải anh nói hòa giải là tốt rồi sao? Sao bây giờ nhìn tình huống này, còn càng ngày càng nghiêm trọng..."
"Luật sư Trương, đây rốt cuộc là tình huống gì?"
Ngô Khởi lo lắng đến chết, Trương Hiểu xoa xoa huyệt Thái Dương, ai có thể nghĩ đến đối phương lại kéo cờ lớn như vậy?
Sao nào?
Y cũng không biết phải làm sao bây giờ...