Đại Luật Sư Và Thực Tập Sinh

Chương 18

Lý Duy lên xe không bao lâu liền buồn nôn. Alan thấy cậu không thoải mái, lập tức bảo tài xế hạ kính xe xuống cho thoáng khí. Làn gió khô nóng của bầu trời đêm tháng 8 thổi vào mặt Lý Duy, khiến cảm giác buồn nôn đã bớt nhưng lại tăng cảm giác chóng mặt, cậu cứ thế cho đến khi xuống xe, bước chân lảo đảo trong tầng hầm nhà Alan.

Alan cười cười bắt lấy cậu, ôm đến thang máy. Tới nhà Alan, anh đỡ cậu nằm lên ghế salon, rót cho cậu ly nước, giúp cậu xoa xoa thái dương, lại vuốt ngực. Sau một hồi, cuối cùng Lý Duy cũng tỉnh lại, dễ chịu hơn rất nhiều. Hai má cậu đỏ ửng, hai mắt bị sương mù che mờ mờ, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Alan, dáng vẻ vô cùng dụ người. Alan nhịn không được tranh thủ ăn chút đậu hủ, lấy cớ vuốt ve ngực cậu vài cái, lại xoa xoa bóp bóp gương mặt bánh bao múp míp mà anh thèm thuồng đã lâu. Vuốt ve một hồi, dưới tác dụng của rượu khiến cậu trì độn, cuối cùng cậu cũng biết Alan đang thừa cơ hội, ngượng ngùng xô bàn tay xấu xa của anh ra.

Alan không thèm để ý sự chống cự vô ích của cậu, cười ha ha, vỗ nhẹ lên mặt cậu: "Em đợi đây. Anh lấy cho em xem vài tấm ảnh." Nói xong anh bước vào phòng sách. Chốc sau cầm laptop đi ra, ngồi cạnh Lý Duy, mở ra một trang blog. Trong blog có rất nhiều thư mục con là album chứa ảnh, Alan mở ra một thư mục tên "Party".

Lý Duy tò mò nhìn nghiêng đầu sang xem. Không nhìn thì thôi, nhìn một cái liền bốc hỏa, rốt cuộc đây là chứng minh mình trong sạch hay khoe khoang chứng cứ phạm tội? Đám ảnh đó toàn là hình Alan chụp chung với rất nhiều cô gái xinh đẹp, vai kề vai, dáng vẻ vô cùng thân thiết. Bên cạnh còn có vài đồng nghiệp ở Smith & Miller, chắc đây là ảnh anh tham gia các sự kiện của công ty.

Tận mắt nhìn thấy so ra chân thật hơn khi nghe lời đồn. Lý Duy hối hận mình bị Alan lừa hết lần này đến lần khác, đã vậy Alan còn nói: "Em xem cho kỹ. Lát nữa anh sẽ cho em xem thêm một cái khác." 

Lý Duy tức đến nỗi muốn đá Alan một phát cho anh lọt ghế: "Tôi không xem!" Con giun xéo lắm cũng oằn, huống chi cậu là con người!

Alan không trêu chọc cậu nữa, cười hì hì nói: "Những cô gái anh dẫn đến công ty đều là chị em họ của anh." Lý Duy hừ một tiếng, ý bảo không tin. Alan lại mở ra một thư mục tên "Family Photos", ấn mở một tấm ảnh chụp nhiều người phóng to ra cho cậu xem: "Đây là ảnh gia đình mẹ anh. Mẹ anh sinh ra trong một gia đình ở Đài Loan, anh có tất cả 6 người cậu, 5 anh em họ, 13 chị em họ. Đây, đây, còn đây nữa...Em xem thử có phải cô bạn gái lúc nãy không?" Alan vừa nói vừa mở tấm ảnh kia ra so sánh.

Lý Duy có chút chóng mặt, nhưng cũng nhận ra cô bạn gái chụp ảnh với Alan đúng là em gái anh. Alan sợ cậu không tin, lại tìm ra vài tấm ảnh chụp anh chị em họ ra cho cậu xem. Thật may mắn anh có một cô em gái thích chụp ảnh tất cả chị em lưu lại đăng lên blog là Lucy Lâm.

Cuối cùng Lý Duy cũng tin những cô gái kia là chị em của Alan, nhưng cậu vẫn còn nghi ngờ không ít. Alan giải thích: "Sáu năm trước anh về nước phát triển công việc, khi đó anh bị đồng nghiệp bắt gặp mình hẹn hò với bạn trai, họ vào công ty không chút nể mặt mà đồn lung tung, đối với việc thăng chức quản lý của anh rất bất lợi. Cấp trên bảo anh đi tìm một cô bạn gái để che tai mắt thiên hạ. Đó là Lucy Lâm, cô này." Alan chỉ vào tấm ảnh, là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

"Khi đó nó đang học ở trong nước, nên anh nhờ nó làm bạn gái của anh, tham gia vài sự kiện. Sau đó đồng nghiệp quá tò mò về bạn gái anh, nên anh quyết định không chỉ nhờ một đứa, gặp đứa nào về Trung là sẽ mang nó đến tham gia sự kiện. Danh tiếng phong lưu của anh cứ thế mà thành. Sau khi anh về làm cho Smith & Miller, chỗ này khá thoải mái, trụ sở ở Mĩ cũng có vài cặp gay, cho nên anh cũng không giả bộ có bạn gái nữa. Nhưng hơn 2 năm trước, bạn trai cũ của anh, cũng là cấp dưới của anh, sau khi chia tay đi nơi khác, còn dắt theo vài thân chủ của anh. Có người cạnh tranh thi đua với anh, sau khi nghe xong tin này, cố ý đến tọc mạch với thân chủ về cuộc sống của anh, cố ý giành thân chủ. Lúc đó thân chủ anh mới tiếp nhận là một công ty nước ngoài, họ lo lắng tổng giám đốc công ty có thành kiến với đồng tình luyến ái, anh không thể không dẫn theo chị em họ đến tham gia tiệc họp hằng năm của thân chủ cũ, rồi cứ thế thành lệ."

Alan để laptop lên bàn, nói tiếp: "Còn việc tại sao anh lại thân với con gái là vì từ bé anh chỉ chơi chung với chị em họ. Ngoại trừ chị em họ ra, còn có hai chị ruột của anh, khi anh 3 tuổi cha mẹ anh ly hôn, mẹ dắt 3 chị em anh tới Đài Loan ở nhà ông ngoại suốt 5 năm, anh họ rất nhiều nhưng lại không thèm chơi đùa với anh. Suốt ngày anh chỉ vùi đầu với đám chị em, thời gian dài lâu khiến anh bị ám thị tất cả phụ nữ đều là chị em gái của anh, đợi đến khi anh hiểu chuyện, anh đã biết mình chỉ thích nam."

Đây có vẻ là lý do trở thành gay buồn cười nhất mà Lý Duy từng nghe, cậu không khỏi nở nụ cười, nói: "Khi còn bé mẹ tôi rất thích biến tôi thành nữ. Sau khi tôi nói ra, bà ấy vẫn tự trách mình để lại nỗi ám ảnh trong lòng tôi."

Alan nhìn Lý Duy, tưởng tượng ra dáng vẻ Lý Duy khi mặc quần áo dành cho nữ, ha ha cười lớn. Hai người cười với nhau một lát, Alan lại nói: "Em yên tâm, anh không có bạn gái."

Lý Duy nhớ khi nãy mình luôn mồm trách móc Alan, lập tức cảm thấy xấu hổ, lại mạnh miệng nói: "Vậy cũng không có nghĩa là anh không đào hoa. Không chừng anh lại quen rất nhiều bạn trai." 

Alan nghiêm mặt nói: "Anh không phải là kẻ đào hoa. Anh chỉ có 17 mối tình, mỗi mối tình đều rất chân thành."

Lý Duy kinh sợ: "17 mối tình???" Mấy chữ này quả thật muốn làm người ta tức lộn ruột!

Alan gian manh cười nói: "Phải, từ thời anh đi nhà trẻ đến giờ."

Lý Duy trầm mặt. Alan thức thời thu lại nụ cười bỡn cợt, thành thật nói: "17 mối tình đó phần lớn toàn là đơn phương, yêu thầm, chính thức chỉ có 5 mối tình."

5 mối tình, Lý Duy thầm cân nhắc trong lòng, thời buổi thời đàn ông trải qua 5 mối tình tính ra vẫn không nhiều lắm, được rồi miễn cưỡng chấp nhận.

Alan nhìn vẻ mặt dễ chịu lại của cậu, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Tin anh, anh không phải người lưỡng tính cũng không phải một thằng đào hoa nào cả, anh rất chân thành trong chuyện tình cảm. Anh thích em từ lâu rồi, vốn định hẹn em đi ăn một bữa rồi thổ lộ, nhưng mà em nói trước luôn rồi..." Nói đến đây, Alan cười hệt giống như hồ ly vừa trộm được gà. Nếu anh mọc thêm cái đuôi, nhất định nó sẽ vểnh lên tận trời.

Lời thổ lộ của Alan khiến Lý Duy vừa vui vừa thẹn, nhưng anh không biết dáng vẻ của anh lại khiến Lý Duy thêm bực mình. Xấu hổ kèm giận dữ, cậu phản bác: "Tôi tỏ tình trước hồi nào? Là anh ôm trước."

Alan cười đắc ý nói: "Sự thật là em nói trước nha. Được rồi, ai nói trước ai nói sau cũng không quan trọng."

Lý Duy tức giận: "Không quan trọng vậy anh cười đắc ý thế làm gì?"

Alan thu lại dáng vẻ tươi cười, nghiêm túc nói: "Chúng ta yêu nhau đi."

Lý Duy nhìn ánh mắt sáng chóe của Alan, nỗi xoắn xuýt trong lòng cũng mất,chỉ còn lại cảm động. Cậu nhỏ giọng nói: "Được."

Alan vui vẻ ôm vai Lý Duy, ôm cậu thật chặt, nhẹ nhàng cọ má mình vào vành tai nóng hổi của Lý Duy, hai tay chậm rãi dời xuống.

Lý Duy giật nẩy mình, đẩy Alan ra: "Em..em không muốn tùy tiện... chúng ta nên...nên tìm hiểu trước..." Mặt cậu đỏ lừ, xấu hổ đến mức không nói ra lời.

Alan hiểu rõ buông cậu ra, cười nói: "Được. Ừm, muộn rồi, tối nay ở lại đây đi. Em đi tắm trước, anh dọn phòng." Nói xong anh vào phòng ngủ lấy ra một bộ đồ ngủ, lại cầm thêm một cái khăn mặt và bàn chải đánh răng đưa cho Lý Duy. Lúc Lý Duy cầm lấy bộ đồ có mùi hương của Alan vào phòng tắm, cậu cảm giác như mình đang mơ.

Lý Duy tắm xong đi ra khỏi phòng tắm. Alan dẫn cậu vào phòng dành cho khách. Lý Duy thấy một ly nước được để sẵn trong phòng, không ngờ Alan cẩn thận như thế. Cậu cười nói cảm ơn Alan. Alan vuốt mái tóc còn ướt của cậu, ra ngoài lấy khăn lông nói: "Lau khô tóc rồi ngủ." Lý Duy nghe lời anh ngồi xuống giường, để Alan giúp cậu lau khô tóc.

Sau khi lau xong, Alan nhẹ giọng nói: "Ngủ đi." Nhưng vẫn chưa chịu đi. Lý Duy ngẩng đầu nhìn anh. Alan cẩn thận nói: "Cho anh một cái hôn đính ước được không?"

Lý Duy đỏ mặt, không lên tiếng, chỉ chậm rãi nhắm mắt. Alan chụp môi cậu, khẽ đặt một nụ hôn lên đó.

Sau khi Alan ra ngoài, Lý Duy ngã xuống giường vùi đầu vào gối, im lặng nở nụ cười. Do say rượu nên cậu có chút mệt mỏi, rất nhanh chìm vào mộng đẹp. Còn Alan thì thích thú không thôi, cứ nghĩ đến người yêu đang nằm cách vách lại vui vẻ nhếch môi cười. Tinh thần thoải mái khiến anh quyết định vào phòng làm việc đến tận 3 giờ sáng mới chịu đi ngủ.
Bình Luận (0)
Comment