Đại Luật Sư Và Thực Tập Sinh

Chương 20

Alan dẫn Lý Duy vào một quán ăn đối diện một công ty tư nhân. Hai người vừa ngồi xuống, Lý Duy mang theo cái bụng đói không ngừng gào thét chẳng thèm nhìn menu, nói: “Nhanh nhanh là được rồi. Em đói tới mức muốn ăn luôn ngón tay của mình rồi nè.”

Nhân viên phục vụ lẫn Alan đều rất vui vẻ. Do không phải giờ dành cho bữa ăn chính nên quán chỉ bán đồ Quảng, trà bánh và sandwich. Alan kêu một dĩa sủi cảo nhân tôm và trà sữa cho Lý Duy, bản thân mình chỉ gọi sandwich và cà phê.

Thức ăn vừa lên, Lý Duy liền ăn như hổ đói vồ mồi. Alan không gấp gáp, chỉ gấp thức ăn bỏ vào trong chén cho Lý Duy, cười nói: “Ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn, anh không giành với em.”

Lý Duy nhét đồ ăn đầy trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Em không…nhịn đói được. Mẹ bảo em là ma đói đầu thai.” 

Alan thích thú nhìn Lý Duy ăn liên tục, duỗi ngón trỏ chọc má Lý Duy. Lý Duy chỉ bất mãn nhìn anh một cái, rồi tiếp tục ăn như hổ đói. Lúc này Alan mới chịu ăn sandwich của mình.

Sau khi cảm giác đói bụng lắng xuống, Lý Duy ăn chậm lại. Alan vừa ăn vừa hỏi chuyện của Lý Duy và Hứa Luân, anh muốn biết vì sao Hứa Luân lại muốn đẩy Lý Duy ra khỏi công ty. Lý Duy tóm tắt đại khái mọi chuyện. Nói mới thấy lạ, trước kia cậu mãi quan tâm đến tên Hứa Luân không từ mà biệt, sau bữa tiệc chia tay muộn lần trước mới hiểu mọi chuyện, dù lúc trước có chút đau lòng, nhưng sau lần đó thì lại dễ từ bỏ hơn, giống như gần đây ma chú mang tên Hứa Luân trên người cậu đã được giải trừ. Chuyện mà cậu không ngờ đến chính là Alan tỏ tình với cậu. Tình yêu đến từ hai phía vô cùng ngọt ngào đè nén cái cảm giác không thoải mái kia xuống, bây giờ nói đến chuyện tình cảm năm đó cũng không thấy đau khổ nữa.

Cho dù Alan cực kỳ khinh bỉ Hứa Luân nhưng anh vẫn không nói xấu người này quá nhiều trước mặt Lý Duy, dù sao hắn cũng là người yêu cũ của Lý Duy. Nhưng tối hôm qua Lý Duy lại đánh đồng anh với tên kia cùng một loại người, anh nhất định phải phân biệt rạch ròi mới được: “Anh không giống với loại người đó, anh rất chân thành trong chuyện tình cảm, chưa từng phụ ai, toàn bị người ta đá.”

Lý Duy bị thái độ mèo khen mèo dài đuôi tự thương tự cảm của anh chọc cười: “Được rồi, em sai, anh không giống.”

Alan nghiêm túc nói: “Nếu em không muốn gặp lại thằng khốn kia, anh có thể nghĩ cách đuổi hắn đi.”

Lý Duy lắc đầu: “Được rồi, kệ anh ta. Chuyện anh ta đi hay ở không liên quan đến em. Mà anh ta là người tổ IPO, anh không cần vì em mà xích mích với tổ khác.” Ở Smith & Miller lâu rồi, cậu đã sớm biết Alan và quản lý tổ IPO là Louis rất ghét nhau. Cậu không muốn thấy cảnh Alan đối đầu với Louis.

Alan nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói: “Có anh ở đây, không ai có thể đuổi em. Không có sự đồng ý của anh, em cũng không được đi. Thứ hai còn phải đi làm biết không?”

Lý Duy nhu thuận, ngọt ngào cười: “Đã biết, thưa ông chủ.” Alan vừa lòng cầm giấy ăn lau khóe miệng dính đầy dầu mỡ của cậu. Hai tai Lý Duy đỏ ửng, đối với hành động tự nhiên trước mặt mọi người của Alan, Lý Duy vừa vui vừa xấu hổ.

Ăn uống no say, hai người về lại nhà Alan. Alan chuẩn vị hành lý, Lý Duy đứng cạnh nhìn, lâu lâu phụ một tay. Alan thỉnh thoàng sẽ cọ cọ - ôm ôm - ấp ấp - sờ sờ - hôn hôn. Nếu Lý Duy nổi giận, anh sẽ làm bộ vô tội, lấy cớ người Trung và người phương Tây khác nhau, nói việc mình làm là những việc bình thường mà những cặp tình nhân ở Mĩ hay làm. Anh ở Mĩ nhiều năm, thành thói quen rất khó sửa.

Lý Duy không biết làm sao đành mặc kệ. Nghe Alan nói hai từ ‘tình nhân’, cậu cũng cảm thấy ngọt ngào, cho nên chỉ cần không quá đáng, cậu đều ngầm đồng ý những hành động lưu manh của Alan. Alan rất hiểu Lý Duy, khi hôn cũng chỉ hôn trán hoặc má. Hai người vừa mới bắt đầu hẹn hò đã phải xa nhau một tuần, dù Lý Duy nói anh không cần để ý tới Hứa Luân nhưng anh vẫn có hơi lo lắng, cho nên dốc sức để lại hơi thở của mình trên người Lý Duy, cười nói với Lý Duy đó là củng cố cảm giác cho hai người.

Lý Duy từ chối yêu cầu đưa cậu về trường của Alan, Alan cũng không nhất quyết đòi hỏi, chỉ thả cậu xuống ga tàu điện ngầm theo ý cậu. Trước khi đi, Alan còn hôn nhẹ lên môi Lý Duy một cái, nói: “Chờ anh về.” Lý Duy mỉm cười gật đầu, chủ động vòng tay ôm Alan, sau đó mới xuống xe về trường.

Lý Duy lâng lâng trở về kí túc xá, bạn cùng phòng nói với cậu: “Cậu về rồi à, hôm qua không về sao không chịu nói một tiếng, bạn đồng hương của cậu cứ gọi cho cậu suốt tối qua đến giờ, thiếu điều muốn hư điện thoại luôn.” Bạn cùng phòng của cậu thường xuyên ra ngoài sống cùng bạn gái, tối hôm qua hiếm lắm mới quay về kí túc một chuyến, ai ngờ lại trở thành tiếp viên nhận điện thoại cho Lý Duy. Lý Duy nói xin lỗi, tối qua uống quá chén nên qua đêm tại nhà đồng nghiệp. Sau đó vội vàng đem điện thoại đi sạc, gọi cho Quách Vĩ Bằng.

Tối qua Quách Vĩ Bằng nghe được tin Hứa Luân muốn đuổi Lý Duy khỏi Smith & Miller từ Suzanne, Lý Duy vì bị đả kích mà uống nhiều rượu, sợ Lý Duy nghĩ quẩn nên gọi cho cậu, di động tắt máy, gọi tới kí túc xá, cả đêm cậu vẫn chưa về, khiến Quách Vĩ Bằng cả đêm lo lắng, ngủ không ngon. Nhận được điện thoại của Lý Duy, Quách Vĩ Bằng cũng yên lòng, hung dữ mắng: “Cậu thật biết cách khiến người ta lo lắng! Cậu tới gặp tôi mau lên, không được chậm rãi thong thả như dạo phố biết chưa, tới đây nói cho tôi nghe tối qua có chuyện quan trọng gì mà cả đêm không về.”

Lý Duy đành phải quay lại nhà ga đến nhà Quách Vĩ Bằng. Vừa thấy mặt, Quách Vĩ Bằng ngay lập tức bắt cậu phải thành thật khai báo tối hôm qua có chuyện gì. Lý Duy cũng không lừa gạt, đem chuyện mình và Alan bắt đầu hẹn hò kể hết cho Quách Vĩ Bằng nghe. Quách Vĩ Bằng nghe xong, cả buổi mới nhả ra được một câu: “Tiểu Duy, có phải cậu bị những lời của Hứa Luân đả kích nên mới đồng ý hẹn hò với ông chủ của cậu phải không?”

Năm đó, sau khi cậu chia tay Hứa Luân đúng một tháng, đã tức tốc chạy đi nói chuyện yêu đương với một đàn anh. Tên đó suốt ngày lôi kéo Lý Duy đi làm những việc không chính đáng, lại còn rủ cậu đi bar uống bia bọt, Quách Vĩ Bằng có khuyên cỡ nào cũng không nghe. Cho đến một ngày, tên đàn anh kia kéo Lý Duy cùng đám bằng hữu giang hồ đi chơi thuốc ở bar, Lý Duy mới hoàn toàn tỉnh ngộ, kinh sợ gọi điện cho Quách Vĩ Bằng. Quách Vĩ Bằng lập tức dẫn theo một đám bạn học xông vào bar dẫn người ra. Sau chuyện này, Lý Duy không quen bạn trai nữa, cũng không yêu ai, cho đến khi gặp Alan.

Lý Duy nói: “Không liên quan gì đến Hứa Luân. Tôi thích Alan, vừa đúng lúc anh ấy cũng thích tôi, chỉ đơn giản như thế.”

“Nói thật cho tôi nghe, tối qua hai người đã làm gì?”

“Không. Tôi nói với anh ấy rồi, trước hết nên tìm hiểu.”

“Nhưng nghe nói anh ta rất đào hoa.”

“Anh ấy đã giải thích với tôi, những cô bạn gái trong lời đồn đều là chị em họ của ảnh cả.” 

“Tiểu Duy, kiềm mình một chút, đừng lún sâu quá.”

“Yên tâm, tôi hiểu lòng mình mà.”

Sự lo lắng của Quách Vĩ Bằng khiến Lý Duy nghĩ rằng có khi nào Alan cũng nghĩ do cậu bị Hứa Luân đả kích nên mới chấp nhận anh hay không. Nhớ tới khi sáng Alan còn hỏi chuyện của cậu với Hứa Luân, sau đó còn nói đủ chuyện, cậu nghĩ rằng Alan ít nhiều cũng để ý chuyện này. Xem ra sau này cậu phải chú ý ít gặp mặt Hứa Luân để Alan yên tâm, lại nói trong công ty tai mắt của Alan có khắp mọi nơi.

Quách Vĩ Bằng hỏi Hứa Luân đã nói gì với Lý Duy. Lý Duy kể xong, Quách Vĩ Bằng cảm thấy anh họ mình vô cùng trơ trẽn và ích kỷ, không để ý Lý Duy đang can ngăn, hùng hổ gọi cho Hứa Luân bảo hắn không được đến làm phiền Lý Duy nữa.

Quách Vĩ Bằng không cùng lớn lên với Hứa Luân nên cảm tình cũng không nhiều, Hứa Luân nghe thấy Quách Vĩ Bằng khăng khăng bênh vực Lý Duy, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khó chịu nói: ”Vất vả lắm cha mẹ mới đồng ý cho anh lựa chọn nghề nghiệp mình yêu thích. Nếu mẹ biết anh làm việc cùng với Lý Duy, chắc chắn bà sẽ nghĩ anh vì Lý Duy mà trở về. Dù sao Lý Duy cũng không nhất thiết phải thực tập ở đây, nhất định là Smith & Miller mới được sao?”

Quách Vĩ Bằng hừ lạnh: “Tại sao Lý Duy không thể làm việc ở đó? Anh nghĩ rằng dễ vào công ty quốc tế làm việc lắm sao? Nếu bác gái nghi ngờ, anh phải có nhiệm vụ để bác yên tâm, bây giờ Tiểu Duy đã có bạn trai, sẽ không rãnh rỗi mà đến tìm anh đâu!”

Đầu bên kia im lặng vài giây, hỏi: “Tiểu Duy có bạn trai sao? Sao hôm qua em ấy không nói với anh?”

Quách Vĩ Bằng thích thú nói: “Cậu ấy không thèm nói với anh!” Nói xong tắt điện thoại, hỏi Lý Duy: “Hả giận không?” Lý Duy chỉ cười cười, cảm ơn người bạn tốt này đã vì cậu mà cãi nhau, cậu thật sự không muốn Quách Vĩ Bằng trở mặt với người thân. Quách Vĩ Bằng cười bảo cậu sao hiền quá, sau đó hai người hớn hở cùng chơi game.
Bình Luận (0)
Comment