Đại Ma Đầu

Chương 115 - Vận Khí Ở Nơi Nào?

Gánh nặng trong lòng Lôi Động rốt cuộc áp chế không nổi liền được giải khai.

PHỐC ~

Há mồm phun ra một ngụm huyết dịch đỏ sậm, Lôi Động đã không cách nào định trụ thân hình trên không trung mà rơi xuống phía dưới.

- Lôi sư đệ.

Đinh Uyển Ngôn thấy thế, cuối cùng khống chế không nổi, sắc mặt trắng bệch kinh hô. Thân hình hóa thành một đạo đạm vụ (khói loãng), cơ hồ là trong nháy mắt liền bay ra ngoài mười trượng, thân hình ngưng kết, đưa hai tay ôm lấy thân thể hắn.

- Làm càn! Tiện tỳ ngươi dám?

Lão giả áo xám không có ngờ tới đã cảnh cáo Đinh Uyển Ngôn mà nàng vẫn xông lên, vẻ mặt hắn biến sắc nổi giận mắng.

Vừa mới chuẩn bị đi lên bắt nàng xuống nhưng không ngờ một hồi gió lạnh cuốn bay hắn đi, chỉ thấy Vạn Quỷ Lão Tổ không biết lúc nào, sắc mặt âm trầm xuất hiện tại đây.

Đồng dạng đối với lão giả áo xám nổi giận mắng:

- Càn rỡ, đệ tử thân truyền thủ tịch của bổn tọa há lại cho ngươi một Trúc cơ nhỏ nhoi nhục mạ? Nếu không có niệm tình ngươi đang chấp hành nhiệm vụ, bổn tọa sẽ đem ngươi nghiền thành tro. Còn nhìn cái gì, lăn đi!

Chữ lăn cuối cùng làm cho lão giả áo xám mặt xám như tro tàn, không ngừng chạy trốn.

Những người trưởng lão trên đài không xem chuyện này là gì. Tuy rằng đối với thầy trò tựa hồ trái với quy củ. Nhưng trận thi đấu này đã phân thắng bại, cũng không cần hỏi nhiều.

Huống chi, tiểu tử Lôi Động nhìn như cũng không tệ, hữu dũng hữu mưu, sát nhân lại không dây dưa dài dòng, bỏ tư chất không cao bên ngoài, thật là đệ tử ưu tú Âm Sát Tông khó mà có được. Vì thế có thấy cũng coi như không thấy.

- Uyển Ngôn. Mang Lôi Động xuống cho bổn tọa nhìn xem.

Đã có Đinh Uyển Ngôn xông lên lôi đài, Vạn Quỷ Lão Tổ cũng không đi tham gia náo nhiệt, tránh khỏi người ngoài nói này nói nọ. Nhưng khi nói với Đinh Uyển Ngôn là giọng hiền lành cùng với bộ dạng hung lệ khi nãy hoàn toàn khác xa nhau.

- Sư tỷ.

Lôi Động chỉ cảm thấy bị Đinh sư tỷ tiếp được sau ôm vào trong ngực, trong lòng có chút ấm áp. Lại thấy được sắc mặt kinh hoàng của Đinh Uyển Ngôn muốn ôm mình đi, hắn nhíu mày, dùng thanh âm khàn khàn vô lực nói:

- Sư tỷ, đệ không sao. Nếu là theo quy củ thì để tự mình đi lên lôi đài thì tự đệ sẽ đi xuống.

- Ừ.

Đinh Uyển Ngôn thấy Lôi Động tựa hồ xác thực không có chuyện gì, trong lòng cũng hơi yên tâm. Cả đời này, tựa hồ còn là lần đầu tiên ôm thân thể một nam tử như thế. Sau khi bình tĩnh lại, đôi má không khỏi hơi đỏ lên. Nàng nhẹ nhàng vịn hắn lên.

Lôi Động chậm rãi đẩy tay Đinh Uyển Ngôn sang một bên, cố nén toàn thân đau nhức, triệu hồi quỷ tốt đã thôn phệ Bách Lý Vân vào Vạn Quỷ phiên. Lúc này mới từng bước một, có chút lảo đảo nhưng dị thường kiên định đi xuống dưới đài.

Tả Siêu đang khẩn trương cũng buông lỏng tâm tình, bước nhanh nghênh đón, cười chất phác chúc mừng nói:

- Lôi sư huynh, chúc mừng ngươi thắng trận, ta biết ngay, sư huynh ngươi nhất định sẽ thắng.

Lôi Động cười rộ lên, ôm bả vai hắn, vỗ nhè nhẹ hai cái:

- Vừa rồi trên lôi đài ta cũng nghe được, cũng nhờ ngươi khuyến khích. Đi giúp ta thu thập chiến lợi phẩm, ta đã không còn khí lực nữa. Bán lấy tiền mỗi người một nửa.

- Vâng, đa tạ sư huynh.

Bình Luận (0)
Comment