Đại Ma Đầu

Chương 118 - Hạ Thủ Lưu Tình

- Sư tỷ ngài oan uổng tiểu đệ, tiểu đệ xuất thân bình thường, ở đâu hiểu được tâm địa gian xảo chứ?

Lôi Động vẻ mặt ủy khuất nói:

- Đây đều là Trần Mâu ngày thường nói với đệ, hắn có xuất thân phú quý.

- Hừ, Trần Mâu đúng không? Nhìn người này bình thường vốn thành thành thật thật, hóa ra lại là một tiểu tử không ngoan ngoãn chút nào.

Đinh Uyển Ngôn nào biết đâu rằng huynh đệ là bùa hộ mạng dùng để bán khi gặp tình huống mấu chốt như thế này. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng. Nhưng nghĩ lại, liền lại thấp giọng nói:

- Nói đến xuất thân, lần này Đại Bỉ mười năm, chúng ta đã có tư cách trở về. Sư đệ ngươi. . .

- Khẳng định phải trở về một chuyến, đã nhập môn mười năm rồi.

Lôi Động cũng là muốn ở kiếp này chắm sóc cha mẹ cẩn trọng, họ coi mình như bảo bối mà nuôi dưỡng mười năm. Trong lòng cũng là có chút thương xót. Nhưng trở ngại môn quy người nhập môn chưa đầy mười năm không được tự tiện về nhà thăm người thân. Lôi Động cũng chưa từng về nhà.

- Vậy sư đệ ngươi có thể hay không. . .

Đinh Uyển Ngôn đôi má ửng đỏ, ấp úng, cũng không biết muốn nói gì.

Lôi Động bỗng nhiên kêu to lên:

- Rút thăm chấm dứt, ta rốt cục vận khí ! Luân không (không bị gặp đối thủ) ah. . .

Sắc mặt Đinh Uyển Ngôn lập tức có hơi trắng bệch, hừ một tiếng rồi quay đầu bước đi.

Lôi Động sờ mặt, cười khổ lắc đầu. Sư tỷ ôm ấp tình cảm như thế nào, Lôi Động cũng không phải đồ ngốc, há có thể không biết? Trong lòng mình đối với sư tỷ nhỏ cùng nhau lớn lên cũng có sự hảo cảm cùng lưu luyến. Nhưng hôm nay mình mới là Luyện Khí kỳ tầng tám, trời mới biết phải mất bao lâu nữa mới có thể tấn chức Trúc Cơ kỳ?

Đổi lại sư tỷ là người có tư chất hiếm thấy trong đám thanh niên đồng lứa, chỉ cần an an ổn ổn tại tông phái tu luyện thì không bao lâu nữa có thể tấn chức. Nhưng mình chỉ có tư chất bình thường, nếu không có đại lượng tài nguyên cung cấp thì trong mười năm tấn chức Trúc Cơ, tỷ lệ cũng không cao. Nhưng nếu muốn đạt được đại lượng tài nguyên, tất không có khả năng cả ngày trong động phủ ngồi xuống tu luyện, phải đi ra ngoài tìm con đường phát tài.

Lần đại bỉ này, tên tuổi chính mình đầu vang dội. Nếu lại giả heo ăn thịt hổ, dụ dỗ người khác mắc lừa để cướp ngược lại đã không còn hiệu nghiệm. Huống chi, trước kia bởi vì vốn liếng không đủ, lăn lộn trong tông phái giang hồ chỉ tích lũy được một chút.

Tóm lại đoạt của người trong nhà Âm Sát Tông cũng không phải là chuyện lâu dài.

Huống chi, ở trong Âm Sát Tông gây chuyện thị phi cũng giống hòa thượng chạy trốn vào miếu, lại dễ dàng đắc tội những lão tổ cường hoành đằng sau. Có khi ngay cả Vạn Quỷ Lão Tổ cũng không bảo vệ được mình.

Bởi vậy, Lôi Động tính đi tính lại, cảm thấy hay là đi ra ngoài Âm Sát Tông tìm con đường phát tài mới. Nhưng bên ngoài Âm Sát Tông không giống trong nhà, ở trong đây còn có môn quy hạn chế cùng lão tổ che chở. Đi ra ngoài tìm cơ hội phát tài là chuyện vô cùng nguy hiểm, chính mình ăn bữa hôm lo bữa mai, trời mới biết có thể chết ở bên ngoài hay không, sao dám cho nàng một lời hứa hẹn? Cho dù thật muốn cùng Đinh sư tỷ phát sinh chuyện đó, Lôi Động cũng không hy vọng là khi hắn còn ở tu vi Luyện Khí kỳ.

Khẽ thở dài một cái, Lôi Động quay lại căn phòng tạm thời tiếp tục ngồi xuống luyện khí, vận khí khá tốt gặp được luân không (không bị gặp đối thủ) một lần, trực tiếp vào bán kết. Chỉ cần luyện đan đại năng trong tông phái vận khí không quá kém thì một hạt Trúc Cơ Đan là chạy không thoát. Trọng yếu nhất, Lôi Động còn muốn thử xem vận khí. Trong bán kết, chỉ cần đừng rút thăm được song anh, vẫn có cơ hội được thứ hai.

Cho dù vận khí không tốt rút thăm được các nàng, còn có hạng thứ ba chờ mình. Đã đáp ứng lão tổ, phải giúp hắn đoạt hạng ba. Lôi Động vẫn thấy nếu có khả năng thì phải tận lực hoàn thành. Dù sao những năm gần đây, lão tổ đối với chính mình không tệ, bảo vệ rất nhiều, dù thế nào cũng phải báo đáp hắn một chút.

Hít thật sâu một hơi, khu trừ tất cả ý nghĩ thượng vàng hạ cám, Lôi Động lại phục dụng đan dược chữa thương bắt đầu tĩnh tâm ngưng khí.

Có thêm được cơ hội chữa thương, thương thế lại tốt hơn rất nhiều. Chân khí tiêu hao hết cũng đã khôi phục gần như toàn bộ, tinh thần so với lúc trước vô cùng phấn chấn, một lần nữa đi rút thăm.

Lúc này, chỉ còn bốn người ở đây. Ba người khác, trong đó hai là Âm Sát song anh, các nàng có vận khí rất tốt. Đến hiện tại cũng không có đụng nhau trận nào. Kẻ khác vừa tiến vào bán kết chính là U Minh thành thủ tịch đệ tử Nhạc Vô Ngân. Kẻ này có bài danh tư chất thứ tư trong đám đệ tử chỉ phía dưới Bách Lý Vân đã bị Lôi Động giết chết. Bình thường tu luyện cũng coi như khắc khổ, tuy rằng vẫn không có đạt được cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng mười hai, nhưng không còn kém xa.

Lôi Động giống như cái gì cũng chưa phát sinh cười chào hỏi cùng Đinh Uyển Ngôn. Nhưng Đinh Uyển Ngôn tựa hồ vẫn còn tức giận với hành vi của Lôi Động sắc mặt khôi phục sự lạnh lẽo hàng ngày, quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới hắn.

Lôi Động gượng cười hai tiếng, cũng đứng lại tại đó không lên tiếng.

Kế tiếp rút thăm chỉ cần một người đi là được. Căn cứ yêu cầu rút thăm thì đến phiên Lôi Động tiến lên rút. Tùy tiện lấy một tấm mở ra nhìn, bên trên có viết mấy chữ, Thiên Ma Cung Đông Phương Phức. Còn lại rất tự nhiên chính là Đinh Uyển Ngôn giao đấu U Minh thành Nhạc Vô Ngân.

Lôi Động đổ mồ hôi đi xuống đài, thì nghe được Nhạc Vô Ngân bắt đầu hướng Đinh Uyển Ngôn làm quen, vẻ mặt khiêm cung nói:

- Cùng sư tỷ thi đấu, Vô Ngân vốn nên trực tiếp nhận thua. Nhưng như thế lại bỏ qua cơ hội lãnh giáo, Vô Ngân lại không muốn bỏ qua. Hai lão tổ nhà đệ và sư tỷ cũng có giao tình, kính xin sư tỷ hạ thủ lưu tình.

- Vô Ngân sư đệ muốn dùng giao lưu để thi đấu thì Uyển Ngôn cũng thuận theo.

Đinh Uyển Ngôn bỗng nhiên thay đổi khuôn mặt, dịu dàng mà vũ mị cười cười:

- Bất quá Vô Ngân sư đệ cũng đừng vì gặp hoàn cảnh xấu trong khi giao lưu là lên tiếng đầu hàng ah. Vậy thật không có khí khái nam tử hán.

Nhạc Vô Ngân nhìn bộ dạng tươi cười của Đinh Uyển Ngôn, lại gọi mình Vô Ngân sư đệ, trong lòng nhịn không được kích động run lên, vội vàng nói:

- Sư tỷ xin yên tâm, tiểu đệ có thể thề, tuyệt sẽ không tùy tùy tiện tiện đầu hàng.

Lôi Động nghe được có chút kinh ngạc, không biết Đinh Uyển Ngôn đang đùa trò gì? Theo lý thuyết, dùng tính tình cùng tính cách Đinh sư tỷ, tất nhiên không có khả năng bởi vì giận dỗi mình liền dùng phương thức này kích thích mình. Bất quá, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nàng đang cân nhắc cái gì đó. Bởi vì thương thế chưa lành, trận tiếp theo rất có thể giao đấu Nhạc Vô Ngân, có thêm một canh giờ chữa thương hồi phục cũng tốt.

Lôi Động dứt khoát đối với Đông Phương Phức che mặt phất phất tay, hô:

- Đông Phương sư tỷ, trận thi đấu giữa đệ và sư tỷ, tiểu đệ nhận thua. Tiểu đệ thương thế chưa lành, cũng không lãng phí thời gian nữa.

Bình Luận (0)
Comment