Đinh Uyển Ngôn bi phẫn không nói ra lời, vừa rồi nàng đã nhìn thấy rõ ràng hết
thảy, cũng bị Vạn Linh Chi Mẫu phong ấn trong không gian nhỏ này, chỉ có thể
trơ mắt ếch nhìn hết thảy những chuyện phát sinh, mặc cho nàng kêu gào, khóc
lóc như thế nào thì Lôi Động cũng không thể nghe được nửa câu, còn bị nữ nhân
đáng hận kia lừa gạt, đùa bỡn.
- Ngươi bây giờ rất phẫn nộ, rất bất lực, hận không thể giết chết ta đúng
không? Nhưng đáng tiếc, ngươi không có lực lượng ấy.
Rốt cục trên mặt Vạn Linh Chi Mẫu cũng lộ ra một tia biểu lộ, nhưng lại là
biểu lộ thống khổ:
- Lần thứ nhất trải qua đại kiếp nạn Luân hồi, ta mới vừa vặn tấn cấp Chí Tôn
không lâu. Vượt qua đại kiếp nạn Luân hồi, quả thực là cửu tử nhất sinh. Nhưng
các hài tử ta đã dốc sức liều mạng bảo hộ, trợ giúp ta. Sau khi bọn hắn dùng
cả tính mạng để làm như vậy, đã giúp ta bảo vệ được một đám thần hồn lạc ấn
của ta, khiến ta có thể vững tâm tiến vào Luân hồi.
Đinh Uyển Ngôn yên lặng nhìn nàng ta.
- Ngươi hiểu được sao? Chỉ có thể trơ mắt ếch nhìn những hài tử kia đều liều
mạng giúp ta ngăn cản Đại kiếp nạn luân hồi mà không thể cứu được họ. Chỉ có
thể nhìn bọn hắn chết đi từng đám, bị Đại kiếp nạn Luân hồi nghiền nát thành
phấn vụn.
Trên gương mặt tuyệt thế kia của Vạn Linh Chi Mẫu lộ ra một tia thống khổ,
nồng đậm tang thương.
- Loại thống khổ này, so với ngươi bây giờ thì lớn hơn rất nhiều, dữ dội hơn.
Khi đó ta đã thề, ta nhất định phải siêu thoát Luân hồi, trở thành chúa tể
Thiên địa vũ trụ, không bao giờ để các hài tử của ta gặp phải loại khổ nạn này
nữa.
Cũng không để ý tới phản ứng của Đinh Uyển Ngôn, Vạn Linh Chi Mẫu phảng phất
như phát tiết, sa vào trong thống khổ cực độ, tự trách mình:
- Thế nhưng lần Đại kiếp nạn luân hồi thứ hai, tình huống như vậy đã lại xảy
ra. Hơn nữa, vì tranh đoạt Hỗn độn chi tâm mà thần hồn và ý thức của ta đã bị
trọng thương. Ý chí vũ trụ chết tiệt, hắn sinh ra linh hồn của mình rõ ràng là
vì tư lợi, lợi dụng phân thân do Hỗn độn chi tâm thai nghén ra, hòng trở thành
chúa tể vũ trụ chính thức. Tên chết tiệt kia, ta đã không để hắn thực hiện
được mộng tưởng của hắn, ta đã khiến hắn phải trả một cái giá vô cùng lớn.
- Điều ngươi và ý thức vũ trụ làm có gì khác nhau sao?
Sắc mặt Đinh Uyển Ngôn dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười lạnh châm
chọc.
- Không giống, sao có thể giống nhau?
Vạn Linh Chi Mẫu gầm lên phản bác như một tên điên:
- Ta muốn trở thành chúa tể vũ trụ, chính là không muốn các hài tử của ta
phải chịu đại kiếp nạn luân hồi nữa. Ngươi biết Tiên Tôn Ma Tôn chứ? Bọn hắn
cũng là con của ta. Nhưng vì bảo hộ ta lúc đại kiếp nạn luân hồi lần thứ nhất,
bọn hắn chỉ còn lại vẻn vẹn một tia ý thức còn sống lại. Đáng sợ hơn chính là,
trong Luân hồi ấy, trí nhớ bọn hắn cơ hồ đều bị xóa đi toàn bộ, quên đi xuất
thân của mình, quên cả ta. Chỉ còn lại một tia sợ hãi đối với Đại kiếp nạn
thiên địa luân hồi.
Vạn Linh Chi Mẫu phá lên cười ha ha, nhưng nụ cười lại vô cùng thê thảm, tang
thương, không cam lòng:
- Hai hài tử xuất sắc nhất của ta, vì sợ hãi mà bọn hắn đã tích súc thực lực.
Thậm chí vì quên ta mà bọn hắn công kích ngay cả ta. Nhưng ta chỉ hận ý chí vũ
trụ, hận thiên địa vũ trụ vì đã biến bọn nó thành cái dạng này. Hiện tại hóa
thân ý chí vũ trụ kia còn muốn giết hai hài tử của ta. Cho nên, bất luận là
dùng thủ đoạn gì thì ta đều muốn tiêu diệt hết phân thân ý chí vũ trụ kia, ta
muốn đạt được Hỗn độn chi tâm, chính thức trở thành chúa tể vũ trụ. Ý chí vũ
trụ cũng tốt, vũ trụ pháp tắc cũng tốt, thậm chí là toàn bộ vũ trụ thiên địa
đều sẽ bị ta dẫm nát dưới chân.
Lúc này, Đinh Uyển Ngôn lại sinh ra một chút đồng tình và cảm thông với nàng,
nhưng chủ yếu là thấy đau xót. Dù quá khứ của nàng khiến mình đồng tình. Nhưng
trên thực tế nàng ta đã tự tung tự tác, lừa gạt phu quân của mình, dụ dỗ phu
quân mình dốc sức liều mạng vì nàng ta. Chỉ dựa vào điểm này thì Đinh Uyển
Ngôn đã không thể nào tha thứ cho nàng ta nữa rồi.
Đương nhiên, Vạn Linh Chi Mẫu cũng không cần Đinh Uyển Ngôn đồng tình với
nàng. Chỉ là trong nội tâm nàng biệt khuất, vặn vẹo, thống khổ, căn bản không
có chỗ trút ra nên chỉ có thể càu nhàu như vậy mà thôi.
Chính như Đinh Uyển Ngôn nói, Vạn Linh Chi Mẫu đã là một tên điên cuồng biến
thái rồi. Nếu không thì nàng cũng không khiến Đinh Uyển Ngôn nhìn thấy nàng
đùa giỡn tận mắt như vậy, khiến nàng cảm nhận được nỗi thống khổ trong nội
tâm. Nàng tự tung tự tác, cũng chính là vì bảo hộ bọn hài tử của nàng, dù sao
thì cái này vẫn có chút đáng thương hơn đáng giận.
- Rất tốt, đã phát tiết xong, ta thoải mái hơn nhiều rồi.
Vạn Linh Chi Mẫu nhẹ nhàng vung tay lên, cười lạnh nói:
- Đợi phu quân ngươi thu hồi Hỗn độn chi tâm, ta sẽ hảo hảo cảm tạ hắn, ta
cũng sẽ nếm thử tư vị làm nữ nhân một chút. Ha ha, vì để biến thành ngươi, lừa
gạt tên phu quân cẩn thận đa nghi kia của ngươi, ta đã thu lấy trí nhớ của
ngươi. Những vật này cũng đã bắt đầu ảnh hưởng tới tính cách ta rồi. Cũng vì
vậy mà ta đồng tình với ngươi, cũng vì vậy mà ta sẽ ân ái với phu quân của
ngươi.
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)