Đại Ma Đầu

Chương 227 - Đấu Trí, Đấu Dũng

Cho dù là Vương Huy dùng thần niệm chỉ huy liên tục thì chúng cũng không nghe, chỉ chiến đấu theo bản năng thôi.

Lôi Động thấy thế lòng cũng thầm thoải mái, đừng thấy loại linh phù này uy lực không tầm thường, nhưng cuối cùng tính hạn chế cũng quá lớn, bất luận là trí lực hay trình độ tiếp nhận chỉ huy đều kém xa bổn mạng thượng phẩm quỷ vệ của Lôi Động. Đây chính là quỷ vệ huyết mạch tương liên, thường thì Lôi Động chỉ cần động tâm niệm là chúng đã có thể hiểu rõ tâm ý chủ nhân, sau đó chấp hành cực kỳ trung thực.

Đi vào trong U Minh đại pháp, thực lực hai cái quỷ vệ bạo tăng một đoạn, mà hai đầu Hồng Loan thú hồn thì lại như hãm vào vũng bùn, động tác trở nên ngốc trệ chậm chạp. Lôi Động trốn tránh Vương Huy không ngừng truy kích, trận trận ánh sáng màu xanh lập lòe, hắn liền dùng thần niệm thăm dò vào trong Linh Thú Đại, vừa tiến vào thì Lôi Động liền sảng khoái vui mừng một hồi. Bảo bối sủng vật của mình, Phệ Hồn Ảnh Hổ, đã lặng yên tấn thăng đến Trúc Cơ cấp tầng hai rồi.

Linh Thú Đại có chỗ tốt rất lớn, chỉ cần đưa vào đồ ăn mà linh thú cần, nó sẽ tự động trợ giúp chủ nhân luôn luôn cho sủng vật ăn. Trước kia đồ ăn mà Lôi Động đưa vào đa số là cùng quỷ. Nhưng mà gần đây đều đã là thú hồn cấp Trúc Cơ. Những vật này khiến Phệ Hồn Ảnh Hổ phát triển rất nhanh, không được bao lâu đã đạt được thực lực Trúc Cơ kỳ tầng hai. Điều này cũng khiến Lôi Động có chút cảm khái, không hổ là Tiên thiên linh thú có được một tia huyết mạch di truyền của Thượng Cổ Thần Thú, tốc độ phát triển thật là đáng sợ.

Phảng phất cảm thấy thần niệm Lôi Động quét qua trên người nó, Phệ Hồn Ảnh Hố vốn đang lười biếng nằm ngủ trong thế giới Linh Thú Đại thoáng cái đứng dậy, trầm thấp gầm rú, như là đang nói gì đó với Lôi Động. Hiển nhiên, tiểu gia hỏa này ở trong Linh Thú Đại đợi quá buồn chán rồi, rất muốn đi ra ngoài hít không khí.

Nó lại tấn chức một tầng, Lôi Động tự nhiên càng yên tâm hơn, thần niệm một cái liền triệu hoán nó ra.

- GÀO!

Một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc vang lên, thân hình hùng vĩ lớn hơn nửa trượng của Phệ Hồn Ảnh Hổ bỗng trống rỗng xuất hiện trong U Minh quỷ khí, đường vân trên thân hình nó như ẩn như hiện, phảng phất rất vui vẻ khi gặp hoàn cảnh U Minh thế này, sảng khoái hưng phấn rống to lên.

Lôi Động trực tiếp dùng tâm niệm chỉ huy nó hỗ trợ tấn công hai đầu Hồng Loan. Lúc trước Lôi Động đã đề cao hai đầu Hồng Loan này, chỉ muốn kiềm chân chúng một chút thôi. Nhưng hiện giờ, Phệ Hồn Ảnh Hổ đã mạnh như thế rồi, tự nhiên cần phải điều chỉnh chiến thuật thích hợp. Nếu là thú hồn, không có lý do gì mà nó không thích cả. Quả nhiên, sau khi nhận được mệnh lệnh của Lôi Động, Phệ Hồn liền nhìn về phía hai đầu Hồng Loan thú hồn, sau đó con mắt cũng sáng lên... Nó gào thét một tiếng liền nhảy phốc tới. Lôi Động tức thời thu lại u minh quỷ khí, động tác của đầu Hồng Loan kia liền xiết chặt, Hàn Băng Chú lại đồng thời bạo lên. Đầu Hồng Loan kia cơ hồ bị đông cứng lại, bị Hàn Băng khí tức và U Minh quỷ khí dây dưa khiến không thể động đậy nổi.

Phệ Hồn ảnh hổ một tiếng gào thét, Tật Phong giống như hiện lên, sau này cắn Hồng Loan cổ, hai ba khẩu liền ăn như hổ đói mà xuống, tựa hồ còn chưa đủ, bắt đầu lại theo dõi một đầu khác. . .

Vương Huy thấy thế trong lòng nổi giận một hồi. Tên này cứ triệu hóa ra một cái rồi lại một cái. Đầu ám ảnh sắc lão hổ này tuy rằng Vương Huy không biết tên tuổi lai lịch, nhưng nhìn cũng biết là không tầm thường. Hắn thấy nếu cứ chiến như vậy chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề. Bạch diễm quanh thân lại phóng đại, lướt về phía Lôi Động, quạt xếp liên tục bắn nhanh ra ánh sáng xanh, đồng thời, tay trái nhấc một chưởng, lòng bàn tay sáng lên bạch diễm, trong tiếng ầm vang, một cổ khí kình bạch sắc hỏa diễm cường đại tạo thành một cột sáng to như thùng nước, thổi trúng u minh quỷ khí tán dật khắp nơi, bạo kích về phía Lôi Động.

Đối mặt với thế công hùng hổ của hắn, Lôi Động không chút hoang mang, lướt một cái trên không trung, bay tới sau lưng Hề Đông Lai.

Rầm rầm rầm!

Ánh sáng màu xanh và quang diễm trụ màu trắng, đâm thẳng lên vòng bảo hộ bên ngoài thân thể Hề Đông Lai. Kình khí bốn phía, U minh quỷ khí chung quanh bị cuốn sạch. Nhưng quang thuẫn bảo hộ trên người Hề Đông Lai ngược lại càng thêm sáng ngời, chiếu lên khiến tầm mắt mơ hồ. Tiếp đó Vương Huy nổi giận liên tục. Tên Lôi Động này thân pháp rất cao minh, trong hoàn cảnh U Minh thế này lại giảo hoạt khó bắt như cá trạch vậy. Nhưng Vương Huy hắn, chẳng những bị tứ cấp quỷ vệ kia không ngừng quấy rối, công kích cường đại đánh ra lại bị hắn lợi dụng bảo hộ thuẫn khi tiến vào trạng thái Tâm Ma hóa giải từng cái một.

Khiến hắn có lực nhưng không có chỗ dùng, tức đến hộc máu! ! !

Vương Huy chuyển tâm niệm, nếu Lôi Động đã trơn trợt như cá trạch, công kích xa thì lại bị hắn lợi dụng hoàn cảnh triệt tiêu mất, xem ra cũng chỉ có thể dùng kế này thôi. Hắn nhìn thoáng qua Đạm Đài Băng Vân vẫn còn đang chữa thương cách đó không xa, kế chạy lên não, nếu đã không bắt được ngươi thì ta bức ngươi phải hiện thân. Cười lạnh một tiếng, quạt xếp trong tay vẩy một cái, vài chùm ánh sáng màu xanh liên tiếp phát ra tiếng Híz-khà zz Hí-zzz, đánh thẳng tới Đạm Đài Băng Vân.

Lôi Động thấy Vương Huy làm thế không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Thúc dục ba quỷ vệ và Phệ Hồn ảnh hổ, đồng loạt lướt về phía Vương Huy. Ba quỷ một Hổ, thừa dịp Vương Huy tập trung lực công kích lên người Đạm Đài Băng Vân liền đồng thời hăng hái xông tới đánh hội đồng. Không những thế, Tịch Diệt Pháp Luân của Lôi Động cũng nhân cơ hội này kịch liệt xoay tròn về phía hắn.

Ba quỷ một Hổ, chiến lực đều không tầm thường. Một hai con, Vương Huy còn có thể đơn giản ứng phó, nhưng bốn con cùng lên, thêm vào hắn đã tập trung tất cả lực công kích lên người Đạm Đài nên nhất thời ứng phó có chút luống cuống tay chân, chỉ kịp triệu hồi ra một lá cờ có đồ án Thái Cực. Chỉ thấy lá cờ kia đón gió lớn lên, thoáng cái liền bao lấy quanh thân hắn.

Rầm rầm rầm ~

Công kích liên tiếp đánh lên mặt cờ xí kia, Tịch Diệt Pháp Luân của Lôi Động tuôn ra một đạo ánh sáng màu xanh, ầm ầm từ trên xuống, sau đó tê tê tê cắt lấy Thái Cực Đồ kia. Thái Cực Đồ chính là một trong như bổn mạng Linh khí mà Vương Huy dùng tâm luyện chi thuật để tế luyện, phòng ngự rất mạnh, nhưng công kích hung mãnh đánh tới như thủy triều như thế, dù Thái Cực Đồ này là thượng phẩm linh khí thì cũng không thể không tổn hao chút gì được. Lực trùng kích hung mãnh chấn vào thần hồn Vương Huy, khiến thần hồn hắn rung động một mảnh. Lập tức, máu tươi điên cuồng bắn ra. Dưới sự nổi giận, bạch diễm quanh thần liền bùng cháy lên, theo hai tay của hắn huy động, ngưng tụ thành một dải lụa bạch diễm, cuốn về phía ba quỷ nhất Hổ dám cả gan công kích mình.

Mà Lôi Động cũng cực kỳ giảo hoạt, thấy lấy thủ đoạn của Vương Huy thì sau khi kịp phản ứng tất nhiên không thể để ba quỷ một Hổ chiếm tiện nghi.

Bình Luận (0)
Comment