Đại Ma Đầu

Chương 247 - Hoài Bích Có Tội

Lúc này, dù Lôi Động dùng mông để suy nghĩ thì cũng đoán được linh trà này tuyệt đối không giống bình thường, cũng có thể căn bản không gọi là tĩnh tâm trà. Nhưng có thể khẳng định một điểm, trà này là loại cực phẩm rất trân quý. Trầm ngưng trong chốc lát, Lôi Động lại nói:

- Dung Nhi, cô nương nói với ta về đặc tính của trà này một chút, ví dụ như là bao lâu uống một lần thì có hiệu quả tốt nhất?

- Kỳ thật, nếu uống mỗi ngày, tuy rằng hiệu quả sẽ dần dần yếu đi nhưng nhất định là tốt nhất. Nhưng tiếc là sản lượng linh trà quá ít. Nhất là cây trà hoang dã sớm nhất kia, hàng năm chỉ cho ra sản lượng rất ít. Bởi vậy, cách mười ngày nửa tháng uống một hũ thì trước mắt hẳn là tốt nhất.

Tâm tư Lôi Động không khỏi bắt đầu chuyển động, tuy rằng các loại tu vi, cực phẩm linh khí trọng yếu với thực lực tăng lên của mình. Nhưng thần hồn lớn mạnh thì mình cũng không thể xem nhẹ được. Đối với người khác mà nói thì thần hồn lớn mạnh, thần niệm cường đại, đương nhiên là chuyện tốt nhất. Nhưng đối với Lôi Động mà nói thì ý nghĩa càng thêm bất đồng. Thứ nhất là công pháp chủ tu của hắn đều có quan hệ đến cường độ thần niệm, nhất là Ngự quỷ bí quyết và Vạn quỷ phiên. Cường độ thần niệm càng lớn thì thần niệm sẽ lợi hại, cường đại như thế nào? Cái kia tự nhiên là vì thần hồn càng thêm lớn mạnh mới được. Thứ hai là hắn có ma chủng tại thân, có thể có công hiệu phóng đại thần niệm, tự nhiên khiến hắn đặc biệt coi trọng thần hồn cường tráng, cường độ thần niệm. Trước kia sở dĩ Lôi Động có thể cùng Thích Phỉ Phỉ tiêu diệt Vương Huy, không thể bỏ qua công lao của thần hồn cường đại.

Bởi vậy, có linh trà có lợi bực này với thần hồn thì Lôi Động tự nhiên không muốn buông tha. Nhưng khẳng định không thể cướp đoạt được. Chẳng lẽ mình lại đi cướp đoạt cây trà mà người ta đã tốn hao rất nhiều tâm tư để chăm sóc sao? Cái này hiển nhiên là chuyện không thực tế. Mà nữ hài tử gọi là Dung Nhi này, tựa hồ rất tâm đắc về chủng trà này, công tác chăm sóc cây trà nhất định là của nàng.

Như vậy, cũng chỉ có dùng chính đồ đến lấy được. Hắn liền nói bóng gió:

- Dung Nhi, nếu ta nói muốn mua một ít linh trà thì cô nương có nguyện ý không?

Dung Nhi lộ ra thần sắc có chút khó xử, bất quá, nàng cũng trả lời rất nhanh:

- Nếu công tử ưa thích trà này thì Dung Nhi có thể cho công tử một ít. Về phần nói linh thạch để đổi thì quá thô tục rồi.

Nói xong, nàng lấy một cái bình ngọc ra, cẩn thận từng li từng tí, cho chút ít trà khoảng hai lượng vào, đưa cho Lôi Động, nói:

- Công tử, nếu ngươi uống tiết kiệm một chút thì cũng đủ cho ngài uống nhiều lần. Chỉ là vì sản lượng linh trà này quá thấp, thật sự không có nhiều.

Nữ hài nhi này còn quá đơn thuần, không coi trọng linh thạch. Bất quá, cái này lại khiến Lôi Động có chút khó xử. Không thể không thừa nhận, nữ hài nhi này là một người rất hào phóng. Chính vì như thế nên Lôi Động khó có thể dùng linh thạch để nói chuyện. Hắn liền tiếp nhận bình ngọc, tạm thời để trên mặt bàn, cũng không hề hỏi nhiều, im im lặng lặng uống hết hơn phân nửa ấm trà còn lại.

Vì tránh lãng phí linh tính lá trà, Dung Nhi lại giúp hắn đun thoáng một chút, đương nhiên, hiệu quả sẽ kém hơn rất nhiều. Chỉ cần ngâm liên tiếp ba bốn lần thì trà đã vô vị rồi, có uống cũng không có tác dụng gì nữa. Nhưng lúc này Lôi Động lại cảm thấy tinh thần thập phần phấn chấn. Lần uống trà này lại khiến thần hồn của hắn mạnh lên một chút, nhưng chớ xem thường một chút ày, lực lượng hắn sinh ra thần niệm, hơn nữa hiệu quả phóng đại Đế ma chủng đủ để Lôi Động chỉ huy nhiều hơn một Lệ Quỷ đồng cấp rồi. Nếu năm này tháng nọ uống hết cái này thì cũng được sao?

- Dung nhi, gia gia của cô nương đâu? Khi nào mới trở về?

Lôi Động quyết định chuyển mục tiêu đàm phán sang người gia gia của nàng. Dùng tuổi của hắn, so với Dung Nhi thì khẳng định nhiều hơn. Lôi Động lại cảm thấy càng như thế càng tốt, chuyện mà có thể dùng linh thạch để giải quyết thì cũng không phải là chuyện ra hồn nữa rồi.

- Gia gia mang theo một chút linh trà đến phường thị thử xem có đổi được đan dược tốt về hay không.

Dung Nhi suy nghĩ một chút, liền nói ra:

- Gia gia nói loại linh trà này có thể bán được ít tiền, nhưng không được bán quá nhiều. Bởi vì hắn nghe nói người trong những đại gia tộc, đại tông phái đều uống linh trà mỗi ngày.

Lôi Động máy động trong nội tâm, ẩn ẩn có chút cảm giác không ổn. Linh trà như thế, ngay cả lúc ở trong Âm Sát Tông Lôi Động cũng chưa từng nhìn thấy qua. Tuy hắn không biết đến tột cùng giá trị của linh trà này là bao nhiêu, nhưng bất luận là đồ vật nào có công hiệu giúp thần hồn lớn mạnh thì giá trị tuyệt không thấp. Ít nhất, Lôi Động cũng nguyện ý xuất ra mười vạn linh thạch để mua một lượng linh trà của nàng, dù cao hơn một chút cũng được. Làm gì có chuyện người trong các Đại tông phái đều uống mỗi ngày. Âm Sát Tông cũng là đỉnh cấp tông phái đấy, nhưng sao Lôi Động chưa từng thấy người nào uống cái này mỗi ngày? Loại tin tức vỉa hè này quả thật hại chết người a.

Mười vạn đối với bực tiểu phú hào như Lôi Động mà nói thì cũng không phải là một con số nhỏ. Đối với tuyệt đại đa số tán tu nghèo khó, tu sĩ tiểu gia tộc hoặc là thế lực gia tộc nào đó mà nói thì lượng tài phú này đủ để giết người đạt bảo rồi. Hơn nửa, lá trà này cũng không phải là sử dụng một hai lần, một ít người có chút đầu óc sẽ nghĩ tới chuyện sản xuất ra lá trà này.

Tựa như Lôi Động, hắn một mực không dám mang thượng phẩm linh quỷ đi bán tại những nơi phụ cận Âm Sát Tông. Bởi vì sư tôn hắn biết rõ hắn có một thượng phẩm linh quỷ, lại hiếu kính hắn một thượng phẩm linh quỷ. Nếu bán đi một con thì ai cũng không dám cam đoan sau đó sẽ phát sinh chuyện gì. Lôi Động thừa nhận sư tôn đối xử với mình rất tốt, nhưng trước mặt một ít lợi ích tuyệt đối thì dù là tình thân cũng đều không đáng tin cậy, huống chi là sư đồ. Huống hồ, quan hệ giữa thầy trò tốt như vậy là thành lập dựa trên tiềm lực phi thường của mình. Có năng lực tương lai sẽ có thể trợ giúp cho sư tôn rất lớn, mới có thể tạo thành thế cục như vậy.

Gia gia Dung Nhi lại lèm nhèm mang những linh trà này đi bán, đây tuyệt đối không phải là chuyện lý trí. Không nói tới những người không biết, nhưng nếu gặp phải người biết phân biệt tốt xấu thì lại càng dễ dàng gặp phải chuyện không may.

- Dung nhi, tu vi gia gia cô nương rất cao hay sao?

Lôi Động cau mày, hỏi một câu.

- Vâng, gia gia Dung Nhi rất lợi hại, ông ấy đã là cao thủ Luyện khí tầng thứ mười hai rồi.

Thần sắc Dung Nhi lộ ra có chút sùng bái, phảng phất như gia gia của nàng là cao thủ lợi hại nhất thiên hạ. Nàng lại nhìn về phía Lôi Động, nói:

- Đinh công tử, Dung Nhi nhìn không thấu tu vi của ngươi, có lẽ ít nhất ngươi cũng là Luyện khí tầng sáu a? Nói không chừng có thể đạt đến tầng bảy tầng tám rồi. Thật lợi hại.

Lôi Động nghe lời này lại có chút dở khóc dở cười. Ngày bình thường hắn đều thường xuyên quan hệ với những người tuyệt đỉnh trong đám đồng trang lứa với mình, đều là người của các Đại tông phái, hiện giờ cũng đã là người có chút thành tựu. Cái gì lão tổ Kim Đan, cao thủ Trúc Cơ các loại thì hắn đều thấy nhiều lắm. Thế nên hắn vô thức cho rằng thế giới này đều là một vài nhân vật trâu bò.

Vòng tròn lẩn quản bất đồng cho nên kiến thức tự nhiên bất đồng. Trong lúc nhất thời, hắn lại có chút không quá thích ứng được với những tán tu hay những người xuất thân từ các tiểu gia tộc. Trong khái niệm của hắn thì Luyện Khí hậu kỳ cũng đã không phải là cường giả rồi.

- Ân, đã là Luyện khí tầng tám rồi.

Lôi Động cũng thật sự không đành lòng đả kích lòng sùng bái gia gia mình của nàng.

- Tầng thứ tám rồi hả? Thật sự lợi hại a.

Ánh mắt Dung Nhi nhìn Lôi Động có chút kính nể cùng hâm mộ, nói:

- Nhìn tuổi Đinh công tử cũng không lớn, có cơ hội tấn chức Trúc Cơ Kỳ rồi.

- Ách, có lẽ cơ hội cũng lớn a.

Lôi Động cười khan hai tiếng, nhìn nàng nói:

- Tuổi của cô nương cũng không lớn, đã là Luyện khí kỳ tầng ba rồi. Nếu có đan dược và tài nguyên dồi dào, lại cố gắng thêm một chút thì cũng có cơ hội tấn chức Trúc Cơ Kỳ đấy.

Lời này của Lôi Động cũng không phải là giả, nàng chỉ mười sáu mười bảy tuổi mà chỉ tấn thăng đến tầng thứ ba rồi. Đây cũng là kết quả của việc thiếu khuyết các loại tài nguyên trong các tiểu gia tộc. Ân, tư chất của nàng không tệ, dù so với tư chất bậc trung thượng như mình thì còn có chút kém hơn nhiều nhưng nếu như đưa vào trong các loại đỉnh cấp tông phái như Âm Sát Tông thì tỉ lệ thành tựu Trúc Cơ Kỳ cũng phi thường lớn.

- Đa tạ Đinh công tử tán dương, gia gia cũng nói như vậy. Ông rất hi vọng ta có thể tu luyện đến Trúc Cơ Kỳ, cho nên ông mới mang linh trà đi đổi một ít đan dược về.

Lúc Dung Nhi nói đến Trúc Cơ Kỳ, hai má nàng có chút đỏ bừng lên, tựa hồ nhi phi thường mơ ước.

Khó trách nàng không muốn linh thạch nhưng cho nàng một lọ đan dược thì nàng liền thu lấy. Bất quá nàng cũng không lỗ, bình dan dược kia chính là Bồi Nguyên Đan còn lại lúc mình còn là Luyện Khí Kỳ. Tuy rằng dược tính không cường đại bằng Tạo Hóa Đan các loại. Nhưng với tu vi của nàng thì sử dụng đan dược bậc này cũng đã là phi thường xa hoa rồi. Bình đan dược này đủ cho nàng sử dụng tốt hai năm.

Lôi Động vừa muốn nói thêm gì đó, bỗng nhiên lông mày nhíu một cái, ngẩng đầu nhìn lên xa xa trên bầu trời.

- Tựa hồ có người đến. Chẳng lẽ là gia gia trở về sao?

Dung Nhi mừng rỡ nói ra.

- Không phải.

Lôi Động triển khai thần niệm hướng ra ngoài thăm dò, nhưng chỉ sâu mấy hơi thở thì sắc mặt hắn liền trở nên âm trầm, nói:

- Một Trúc Cơ kỳ tầng ba, một Luyện Khí kỳ tầng chín. A, còn có một Luyện khí kỳ tầng sáu. Nhưng không có người nào là gia gia của ngươi.

Đang lúc Lôi Động nói chuyện thì ba người kia đã bay đến tầng không bên ngoài sơn cốc. Lôi Động cũng biết, ở bên ngoài nhìn vào trong cốc thì chỉ thấy một mảnh mông lung. Nhưng ở chỗ này thì lại có thể nhìn rõ ràng ba người kia. Không đợi Dung Nhi nói chuyện, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tầng ba kia đã kêu lên:

- Dung nhi, nhanh mở cửa cho bọn ta vào. Ta là Triệu Thúc Công, gia gia của ngươi đã xảy ra chuyện.

- Cái gì?

Sắc mặt Dung Nhi thoáng cái trở nên trắng bệch, triển khai thân pháp, phiêu dật về phía miệng hang.

Dung Nhi không cảm giác được, nhưng Lôi Động lại có thể cảm nhận được một cỗ địch ý nhàn nhạt trên người tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng ba này. Bất quá hắn cũng không ngăn Dung Nhi mở cửa. Tuy rằng gã Trúc Cơ kỳ tầng ba trong ba người này có thực lực không kém, nhưng Lôi Động lại không để trong lòng chút nào. Ngược lại thân hình hắn có chút run lên, hóa thành một bóng dáng quỷ mị mờ nhạt, tìm một nơi bí mật ẩn mình.

Rất nhanh, Dung Nhi liền mời ba người bọn hắn tiến vào, thần sắc nàng có chút lo lắng cuống quít, liên tục truy vấn:

- Triệu thúc công, Đế gia gia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi ba người này tiến vào trong cốc, gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia liền triển khai thần niệm, nhanh chóng quét một vòng trong cốc. Nhưng trừ một ít hạ nhân không có tu vi ra thì không tìm được bất kỳ cường giả nào. Hắn cũng dứt khoát không hề che dấu, liền qua nam tử trung niên kia, nam tử trung niên Luyện khí kỳ tầng chín kia liền lộ ra sắc mặt dữ tợn, hung ác nói:

- Gã Quỷ gia gia của ngươi vì không thức thời nên trước tiên tiễn hắn đi gặp Diêm Vương. Tiểu nha đầu, nếu như ngươi thức thời thì mang vài cây linh trà ra. Nếu như không thức thời thì chúng ta liền đưa ngươi đi gặp tên quỷ gia gia của ngươi. Sau đó chúng ta lại chậm rãi tìm, dù sao thì đã nắm được nơi này, cũng không sợ không tìm ra.

- Không...

Sắc mặt Dung Nhi trắng bệch không có chút máu, dưới tình thế cấp bách, nàng phun một ngụm máu tươi ra. Trong ánh mắt lộ ra vẻ bi thương mà phẫn nộ, gắt gao nhìn thẳng bọn hắn:

- Các ngươi... Các ngươi không phải là bằng hữu gia gia sao? Như thế nào lại làm chuyện như vậy?

- Hắc hắc, tiểu nha đầu. Lại nói nhảm với ngươi một câu, cái này gọi là thất phu vô tội hoài bích kỳ tội. Muốn trách thì cũng chỉ trách tên quỷ gia gia đã chết của ngươi không biết giá trị của linh trà này. Cây trà này tên là Bồ đề thanh tâm trà, nếu uống lâu dài thì có thể khiến thần hồn không ngừng lớn mạnh, rèn luyện thần niệm. Hiện giờ rất hiếm thấy trong thiên hạ. Chỉ có một ít đỉnh cấp tông phái lớn mới có thể gieo trồng được mấy cây. Gia gia của ngươi ngược lại thì tốt rồi, mang lấy đổi Bồi Nguyên Đan của ta. Khặc khặc, quả thật là không đối đãi tốt với bảo vật a. Nhưng như vậy cũng tốt, trời quả thật đã giúp ta có được gốc Bồ đề thanh tâm trà này, tương đương với có được một hi vọng lớn chấn hưng gia tộc.

Gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ họ Triệu kia không khống chế được tinh thần của mình, cười lên điên cuồng, nói:

- Tiểu nha đầu, thật sự rất cảm tạ ngươi. Nghe gia gia của ngươi nói là ngươi tìm được trên núi. Vận khí không tệ, ha ha, vận khí thật sự rất không tệ.

Lúc này, trong ánh mắt Dung Nhi ngoại trừ phẫn nộ ra thì còn có ảo não cùng bi thương. Vốn cho rằng mình đã tìm được một kiện bảo vật, nhưng không ngờ lại hại chết gia gia. Không chỉ như thế mà còn hại đến bản thân mình. Đinh công tử nói đúng, nhân tâm khó lường. Ai biết được cường giả Trúc Cơ kỳ mà gia gia cực kỳ tôn sùng này, ngày bình thường thì tao nhã, ra vẻ đạo mạo của trưởng bối. Vậy mà lại làm chuyện bất nhân này.

Dung Nhi chỉ cảm thấy một hồi vô lực trong nội tâm. Để bọn họ tiến vào thì chẳng khác gì để một đám sói vào nhà. Nhưng nàng dựa vào cái gì để ngăn cản được bọn hắn? Nàng cắn răng, nhớ kỹ chú ngữ, đưa tay xuất ra một Hỏa đạn thuật. Nhưng đáng tiếc, pháp thuật và thịnh lực cỡ nào như thế nào khiến gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tầng ba để vào mắt. Chỉ thấy hắn cười khinh miệt, dùng thần niệm cũng chặn được một kích này.

Bình Luận (0)
Comment