Đại Ma Đầu

Chương 279 - Kế Hoạch Kiếm Tiền Lâu Dài

Vừa nói đến linh khí, pháp bảo, khuôn mặt của tu sĩ luyện khí kỳ kia không khỏi hâm mộ một trận, bỗng nhiên ngưng lại một chút, sau đó lại giảm bớt thanh âm xuống, giới thiệu nói.

- Tiểu nhân nghe nói chủ nhân của cửa hàng này là người của Âm Sát Tông, không có người nào dám gây chuyện ở bên trong cửa tiệm này.

Lôi Động không có ngừng lại, tiếp tục đi thẳng phía trước. Tùy ý để tên tu sĩ luyện khí kỳ kia thao thao bất tuyệt nói xong, thì đi vào bên trong cửa tiệm này, dù sao thì hắn cũng đã lăn lộn ở trong Hắc Sơn phường thị này được hơn hai mươi năm rồi. Tuy rằng tu vi không cao, nhưng bởi vì đã lăn lộn trong thời gian tương đối dài, nên cũng coi như là hiểu rõ Hắc Sơn phường thị này như lòng bàn tay.

Lôi Động dùng một trăm linh thạch thuê hắn một ngày coi như cũng đáng tiền. Những chuyện tình lớn nhỏ ở đây, kể cả là xuất thân của Nhị chưởng quỹ hắn cũng đều rành mạch. Ai đi vào đi ra cùng với ai hoặc là những chuyện tình linh tinh khác hắn đều nhất thanh nhị sở.

Địa phương này mặc dù không lớn, nhưng mà chim sẻ tuy nhỏ cũng có đầy đủ ngũ tạng. Tuy là cửa hàng chuyên kinh doanh pháp khí nhưng số người ra vào mỗi ngày cũng không dưới mười người. Ngoài ra còn dựa theo truyền thống của phường thị, thành lập ra một cái ngã tư đường và một cái quảng trường, chuyên để cho các tu sĩ bán hàng vỉa hè, một ngày một viên linh thạch.

Chớ có xem thường một viên linh thạch thu vào này. Mỗi ngày qua đi như vậy cũng có thể thu vào được mấy trăm linh thạch, nhiều khi có thể thu được hơn một ngàn. Một năm bù trừ thu chi, kẻ mở ra phường thị này tuyệt đối có thể thu vào được hơn mười vạn linh thạch. Huống chi kẻ mở ra phường thị này cũng không hề coi trọng mười vạn linh thạch thu được mỗi năm này. Mà là nhân khí, hắn làm ra một địa phương như vậy, có thể kéo rất nhiều người tụ tập vào đây, khiến cho cả phường thị sinh cơ bừng bừng.

Đương nhiên, số liệu này là do Lôi Động thuê tên tu sĩ luyện khí kỳ họ Lưu kia lén lét quan sát mỗi ngày trong một năm mà biết được. Bởi vì cái gọi là lên núi kiếm củi, xuống sông kiếm nước. Tên tu sĩ luyện khí kỳ họ Lưu này, dựa vào cái phường thì này mà kiếm cơm, chỉ cần là những kẻ kinh doanh trường kỳ ở trong phường thị này, hắn không thể không biết.

Thu nhập của hắn chủ yếu là từ nơi đó mà ra. Hắn chỉ việc quan sát nét mặt của người lạ, lôi kéo làm quen, nhìn xem đối phương muốn cái gì. Sau đó liền nhân cơ hội khuyến khích hắn đi vào trong cửa tiệm mua đồ. Còn hắn thì nhận lại phần trăm mà cửa hàng trích ra. Bình thường hắn đều lăn lộn ở các cửa hàng vỉa hè trong phường thị. Bởi vì ở nơi đó là nhiều người nhất, hơn nữa còn có cơ hội chọn được một vài con dê béo. Nhưng mà lúc này, mẹ nó chứ chuyện tốt càng ngày càng khó kiếm.

- Tiền bối, trong cửa hàng này, mặc dù có hàng thật, nhưng hàng giả còn nhiều hơn. Nếu nhất thời ham của rẻ, sẽ ăn phải thiệt thòi lớn.

Tên tu sĩ họ Lưu hạ thấp thanh âm xuống, nhắc nhở Lôi Động, thấy được Lôi Động có chút nghi hoặc thì nhân tiện nói:

- Ngài nhìn thấy tên què kia không? Kỳ thật là hắn không què đâu. Chân của hắn vẫn còn vô cùng tốt. Hôm nay thì hắn là người què nhưng mà ngày mai sẽ lại là người mù. Tóm lại hắn có mấy chục bộ trang phục và đạo cụ, mỗi ngày đổi một cái. Nếu như hôm nay lừa được dê béo, ngày mai hắn sẽ thay một bộ trang phục và đạo cụ khác, không ai có thể nhận ra. Hơn nữa, mẹ nó chứ, cái nghề nghiệp này, không có khả năng lưu lại lâu dài ở trong một cái phường thị. Trời cao mặc chim bay, hắn đi đến đâu chẳng được? Một khi kiếm được một số tiền lớn, hắn sẽ cuốn gói chuồn đến chỗ khác.

- Ha ha, coi như thêm chút kiến thức.

Lôi Động chắp tay sau lưng, khẽ nở nụ cười. Tùy tiện ngồi xổm xuống bên cạnh một cái quầy hàng ở ven đường, cầm bình đan dược lên, vừa mở ra nhìn đã thấy một cỗ khí lãng màu tím lượn lờ. Hắn không khỏi lại nở nụ cười.

- Tiểu Nhân Uân Hoàn Linh Đan? Lại còn có khí thoát ra như vậy? Ngửi một chút, mùi vị so với chính phẩm thì còn kém rất nhiều.

Vị lão bản quầy hàng kia lập tức cười khan hai tiếng, sắc mặt trắng bệch, thành thành thật thật nói.

- Tiền bối, đây là đồ giả, thuốc giả.

Thông thường những vị lão bản này đều là người lọc lõi, cũng rất biết cách nhìn người. Vừa nhìn Lôi Động đã biết không phải là loại người thiện lương gì. Hơn nữa cái bộ dạng bí hiểm khó dò kia, khí thế vô cùng mạnh mẽ. Giống như chỉ tùy tiện dùng một bàn tay cũng có thể bóp chết hắn. Đối với loại người như thế này, những người bán hàng rong như hắn chỉ có thể tôn kính mà không thể gần gũi, lại càng không dám lấy hàng giả ra để lừa người.

Lôi Động mỉm cười bỏ cái lọ thuốc lại, ánh mắt hắn đảo qua quầy hàng một lần, tấm tắc một chút, hàng thật đúng là rất nhiều. Thú Hồn Phù, ngọc giản, đan dược, bùa, pháp khí, dược liệu, thú cốt, rực rỡ muôn màu. Rất nhiều đồ vật này nọ, nếu không nhìn kỹ thật đúng là không thể phân biệt được thật giả. Hắn bất giác lắc đầu tự giễu. Quả nhiên là mỗi một dạng người, đều có được tài năng và bản năng sinh tồn của chính mình.

Loại người này cũng coi như không tệ. Còn có loại người, đặc biệt ăn mặc giống như những người mới đến đây lần đầu tiên, bán một chút những vật dụng lạ mắt mà người thường hiếm khi nhìn thấy. Đặc biệt lừa những tên gia hỏa coi tiền như rác tự cho là mình thông minh lanh lợi, muốn thử vận phát tài.

Tự nhiên đối với những việc này Lôi Động cũng chỉ nhìn cho biết chứ cũng không có hứng thú quá lớn. Loại phường thị đã tồn tại trong thời gian khá lâu này, bình thường đều không có quá nhiều chỗ trống để ngươi có thể lựa chọn. Nhưng mà thế giới này, từ trước đến nay là cá lớn nuốt cá bé, người thắng làm vua. Lôi Động đi đến một cái ngã rẽ, ở đó có một cái cửa hàng chuyên kinh doanh đan dược có số lượng người ra vào khá lớn.

Nguyên nhân rất đơn giản, cái vị trí này rất không tệ. Vả lại vừa rồi hắn cũng đã nghe tên tu sĩ họ Lưu kia nói, ông chủ của cửa hiệu này vốn là do một gia tộc tu chân của một tên tu sĩ Trúc cơ kỳ đỉnh phong mở ra. Đã có tu sĩ Trúc cơ kỳ đỉnh phong tọa trấn, tự nhiên là sẽ không có bao nhiêu người có suy nghĩ lung tung.

Nhưng mà việc không hay chính là tên tu sĩ Trúc cơ kỳ đỉnh kia không lâu trước đó đã bị tẩu hỏa nhập ma khi đánh sâu vào kim đan, kết quả là kinh mạch toàn thân bị đứt đoạn mà chết. Mà trong cái gia tộc kia, ngoại trừ hắn ra thì vẫn còn hai tên tu sĩ Trúc cơ kỳ nữa. Nhưng mà một tên là Trúc cơ kỳ tầng thứ tư, còn tên kia thì mới tấn thăng được không bao lâu. Bởi vậy, rất nhiều hạng người nhàn rỗi cũng đã bắt đầu để ý đến cái cửa hàng có vị trí không tệ này.

Bọn chúng đang bức bách gia tộc kia, dùng một cái giá khá thấp để mua lại cái cửa hàng này.

Bình Luận (0)
Comment