Đại Ma Đầu

Chương 40 - Đinh Uyển Ngôn (Hạ)

Sau khi con thứ nhất luyện hóa nhốt vào trong hồn tháp xong, Lôi Động còn không có nghỉ ngơi đã bắt tay vào luyện hóa con thứ hai. Đến khi luyện hóa xong thì con thứ nhất đã thăng lên cấp hai.

Ngoài ra, hai con quỷ đều đã lĩnh ngộ pháp thuật. Con thứ nhất là quỷ khiếu, pháp thuật có thể xem như có thính quần thể, khiến cho người có ý chí kém tạm thời sợ hãi, ý chí chiến đấu tan rã. Con thứ hai thì lĩnh ngộ ra độn thuật cực kỳ hiếm thấy. Trừ phi đối phương có thần thức cường đại hơn quỷ độn rất nhiều, nếu không sẽ rất khó phát hiện ra con quỷ đang ẩn thân. Loại pháp thuật kỳ diệu này, bất luận là đánh lén hay là con mẹ nó làm chuyện khác, đều có chỗ hữu dụng.

Đương nhiên, đều là pháp thuật tự lĩnh ngộ. Chỉ có thể nói là vận khí coi như tốt hơn một chút, dù sao thì trung phẩm linh quỷ trong thời gian huyết tế có thiên phú lĩnh ngộ pháp thuật vẫn còn rất cao, có lẽ sẽ xuất hiện loại hảo sự một lần đồng thời lĩnh ngộ hai loại pháp thuật.

Đây cũng là những nguyên nhân chủ yếu khiến cho trung phẩm linh quỷ có giá trị vượt xa hạ phẩm linh quỷ.

Huyết tế hai con linh quỷ này đã hao phí mất hai tháng thời gian. Nhưng mà trong hơn nửa năm một mực chăm chú vào chuyện linh quỷ, lúc nghỉ ngơi hắn cũng không có buông lỏng chuyện tu luyện.

Lúc này đây tu vi của Lôi Động tuy rằng còn chưa đạt tới cảnh giới Luyện khí kỳ tầng thứ ba, nhưng mà cũng đã ở giữa của Luyện khí kỳ tầng thứ hai. Thời hạn nhập môn được ba năm cũng đã tới gần.

Lôi Động không có lãng phí thời gian, lập tức bắt đầu tĩnh tâm ngưng khí tĩnh tọa bế quan.

Cũng may Lôi Động còn thừa lại chừng trăm viên linh thạch, bởi vậy linh thạch và Bồi Nguyên Đan dùng cho bế quan tạm thời không thiếu.

Tu chân vô năm tháng, thời gian vội vàng qua đi, thời hạn ba năm sau nhập môn thoáng một cái đã tới.

Một ngày kia, Lôi Động chậm rãi mở to mắt, hai tròng mắt tối đen so với trước thì càng thêm linh động và thâm thúy vài phần.

Sau khi đứng dậy rửa mặt, hắn liền mặc bộ quần áo mới tinh của đệ tử sơ cấp.

Tinh thần phấn chấn hướng về đại điện tỷ võ của Vạn Quỷ Quật đi tới.

Từ nửa năm trước, Lôi Động liền một hơi vọt tới Luyện khí kỳ tầng thứ ba. Nhưng mà hắn cũng biết, còn thừa nửa năm thời gian, cho dù có liều mạng cố gắng thì cũng không thể nào thăng lên đến Luyện khí kỳ tầng thứ tư. Bởi vậy nên hắn dứt khoát tăng cường tu luyện thần quyết. Rèn luyện cho thần thức của mình không ngừng lớn mạnh.

Dưới sự cố gắng không lơ là, hiện giờ thần thức của Lôi Động đã vượt xa so với tu sĩ Luyện khí kỳ tầng thứ ba, hẳn là đã đạt đến tiêu chuẩn thần thức của tu sĩ Luyện khí kỳ tầng thứ năm.

Nhưng mà đây cũng là vì các đệ tử sơ cấp rất ít khi tiêu phí đại lượng thời gian để đi tu luyện thần quyết tăng cường thần thức. Càng về sau này, thăng chức càng khó, rất nhiều người sẽ bắt đầu rẽ ngang rẽ dọc, để gia tăng sức chiến đấu của bản thân.

Sở dĩ hắn có thể phán đoán thần thức của bản thân đã đạt tới mức thần thức tiêu chuẩn của Luyện khí kỳ tầng năm cũng là bởi vì trong ba con quỷ nô của Lôi Động đã có một con tiến hóa lên cấp bốn, mà hai con còn lại cũng đã là đỉnh của cấp ba.

Nhưng mà hắn chỉ là một Luyện khí kỳ tầng thứ ba, nhưng lại có thể đồng thời chỉ đạo thành thạo ba con quỷ nô có cấp bậc này. Việc này chỉ sợ là không phải tu sĩ Luyện khí kỳ tầng thứ tư có thể làm được.

Nhàn nhã dạo bước tới đại sảnh diễn võ, hắn liền phát hiện đã có hơn ba mươi người có mặt ở đây. Đã ba năm trôi qua, không còn bộ dáng có lớn có nhỏ giống như năm đó nữa.

Hiện giờ tất cả đều là bộ dáng thanh thiến niên, ngay cả người ít tuổi nhất là Tả Siêu, hiện tại cũng đã trở thành một thiếu niên có tư thế oai hùng.

Phần lớn đều kết thành một đám nhỏ, túm năm tụm ba chụm lại một chỗ. Dường như chỉ có Đinh Uyển Ngôn là một mình đứng ở bên cạnh cây cột. Bên cạnh không có ai cả, không biết là bởi vì bản tính của nàng không hợp với mọi người hay là bởi vì thân phận của nàng khiến cho người ta không dám gẫn gũi.

Trần Mâu nhìn thấy Lôi Động liền phất tay gọi hắn qua. Nhưng mà ánh mắt của Lôi Động hướng tới hắn ý bảo chờ một chút, sau đó lập tức xoay người đi về phía Đinh Uyển Ngôn.

Mãi đến khi còn cách nàng hơn một trượng thì Lôi Động liền dừng bước, ở trước ánh mắt lạnh lùng của Đinh Uyển Ngôn, cung kính hành lễ nói.

- Lôi Động ra mắt Đinh sư tỷ.

Bởi vì sắc mặt tú mục chăm chú của Lôi Động, khiến cho ánh mắt lạnh như băng của Đinh Uyển Ngôn hơi chậm lại, hờ hững gật đầu.

- Chào Lôi sư đệ.

Nhưng mà xem cái bộ dáng thờ ơ kia của nàng, sợ là sẽ sớm quên mất Lôi Động là ai.

Lôi Động quan sát thần sắc của nàng ở trong mắt, cũng lơ đễnh, khóe miệng lộ ra mọt nụ cười đơn thuần, lại chậm rãi nói.

- Lần này Lôi mỗ đến đây là muốn tạ ơn sư tỷ đã bênh vực lẽ phải, ở trước mặt lão tổ mà nói đỡ cho ba sư huynh đệ chúng ta.

Đinh Uyển Ngôn hơi sững sờ một chút, nhưng sau đó nàng đã dần dần nhớ ra vị sư đệ trước mặt này là ai. Sắc mặt đã hòa hoãn hơn không ít, nhẹ nhàng gật đầu.

- Chỉ là việc nhỏ thôi, không cần nói đến.

Không chỉ là Trần Mâu và Vệ Hoa ở phía xa xa, mà các sư huynh đệ khác cũng đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lôi Động trơ mặt mo hướng tới Đinh sư tỷ cao ngạo không thể xâm phạm mà nói chuyện.

Khoa trương nhất chính là Đinh sư tỷ còn vẻ mặt ôn hòa nói chuyện cùng hắn.

Bởi vì thanh danh lẫn tu vi của Đinh Uyển Ngôn đều khiến cho tất cả mọi người đều phải ngửa mặt trông lên sự tồn tại của nàng. Mà tính khí của nàng lại cực kỳ băng lãnh, giống như là trời sinh liền có bộ dáng khiến người ta ở cách xa ngàn dặm, nhưng mà thật ra cũng không có mấy người dám chủ động bắt chuyện với nàng.

Nhưng cái này cũng không đại biểu cho việc những thiếu niên đang độ tuổi thanh xuân sẽ không có một tia âm thầm ái mộ đối với nàng trong lòng.

Băng thanh ngọc cốt, lãnh diễm, tư chất thật tốt, tu vi tinh tiến thần tốc. Đủ loại ưu thế khiến cho Đỉnh Uyển Ngôn ở trong lòng các sư huynh đệ đã bất tri bất giác trở thành thần thoại.

Nàng giống như là một nữ thần kiêu ngạo nhưng lại không mang chút khói lửa nhân gian, ăn trên ngồi trước, được mọi người kính ngưỡng, sùng bái, còn có cả ái mộ được giấu ở tận chỗ sâu nhất trong nội tâm.

Nhưng mà, đa số mọi người chỉ dám đem phần ái mộ mờ mịt này giấu ở chỗ sâu nhất trong nội tâm.

Song phương khác biệt rất lớn, thật dễ dàng khiến cho người ta nảy sinh tâm lý tự ti. Ngay cả thiếu niên lão luyện như Trần Mâu cũng tự nhận là lúc nói chuyện trước mặt Đinh sư tỷ, trình độ khẩn trương cũng không thua kém gì so với đối mặt lão tổ.

Duy nhất có chút ngoại lệ, có lẽ chỉ có một người, đó chính là một trong ba đệ tử thân truyền lần này của lão tổ Chu Minh Hoa.

Hắn tự nhận mình là một thiên tài tuyệt diễm, tuy rằng thầm nghĩ hơi có chút không bằng sư tỷ, nhưng mà so với những người khác thì mạnh mẽ hơn nhiều lắm.

Bình Luận (0)
Comment